Chuẩn bị xong hành lý và ngựa, Chí Hải cao hứng nói :
– Giờ chúng ta lên đường thẳng tiến đến Trường An, Chí Hải làm tiên
phong còn Mộc huynh đoạn hậu. Vi tỷ tỷ, Kha tỷ tỷ và Tố Tố quận chúa đi
giữa bảo vệ Ngọc ấn.
Tố Tố nhìn Chí Hải. Thấy y cao hứng nàng cũng cảm thấy vui lây, mặc dù
biết đường đến Trường An đầy dẫy những bất trắc, mà chỉ một sơ xuất nhỏ, mọi người sẽ vong mạng bởi tay Vô Căn đạo nhân.
Tố Tố giật dây cương khiến ngựa đi đến bên Chí Hải :
– Không biết lần này gặp Vô Căn đạo nhân, Nộ thiếu hiệp sẽ xử lý như thế nào. Lần trước lão đạo nhân đó tức đến vỡ tim nhưng chẳng làm gì thiếu
hiệp… Lần này lão không dễ bị thiếu hiệp qua mặt đâu.
Chí Hải cười khảy :
– Lão Vô Căn đạo nhân kia có muốn sát tử Chí Hải thì cũng phải thực hiện lời hứa trước. Lão không dễ gì thực hiện lời hứa của lão đâu. Dù sao
cũng đường đường là một Thánh chủ Võ lâm không lẽ lại tự nhận mình là
trâu bò.
Y thốt dứt câu lại bật cười sằng sặc.
Chí Hải cười, Tố Tố liếc nhìn gã khẽ lắc đầu. Nàng bỗng phát hiện ra Chí Hải quá hồn nhiên, quá vô tư và thờ ơ với sự hiểm nguy đang rình rập
phía trước.
Chí Hải nhìn lại Vi Thúy Ngọc :
– Tỷ tỷ… Còn gì nữa không?
Thúy Ngọc lắc đầu.
– Chúng ta lên đường nhé.
Thúy Ngọc gật đầu. Nàng sực nghĩ đến Quách Lãm mà nghĩ thầm: “Phải chi
lúc này có Quách Lãm ở đây thì hay biết mấy. Nếu có Quách Lãm thì đoàn
người hộ tống Ngọc ấn về Trường An đã có đủ Thiên, Địa, Nhân, ba vị
Thánh chủ Võ lâm”.
Ý nghĩ đó khiến nàng buông một tiếng thở dài.
Chí Hải giật dây cương, khiển tuấn mã ra nước kiệu rời Dương Châu thành, Tố Tố đi cạnh bên Chí Hải. Vẻ vô tư hồn nhiên của y khiến nàng vui theo mà thỉnh thoảng liếc trộm nhìn.
Chí Hải ve vuốt bờm tuấn mã :
– Ngươi ráng mà chạy cho ngon nhé. Đây là lần đầu tiên ta mới được du lãm đến Trường An.
Tố Tố nhìn qua Chí Hải :
– Nộ thiếu hiệp đây là lần đầu tiên đến Trường An?
Chí Hải gật đầu.
– Trước đây Chí Hải ở trấn Hàm Đan với nghĩa mẫu là Triệu Lệ Trinh.
Tố Tố nhíu mày :
– Triệu Lệ Trinh?
– Đó là danh tự của nghĩa mẫu.
Tố Tố nhẩm nói :
– Triệu Lệ Trinh…
Chí Hải nhìn qua nàng :
– Hình như Quận chúa Tố Tố biết nghĩa mẫu của Chí Hải?
Tố Tố mỉm cười :
– Sau này khi đến Trường An, công tử sẽ biết.
Nàng nhìn lên phía trước
– Công tử hẳn có ý trung nhân?
Chí Hải gật đầu :
– Chí Hải không được may mắn như Mộc huynh.
– Vậy là sao?
– Ái Mỵ đã chết.
Tố Tố nhìn lại Chí Hải :
– Nàng đã chết rồi ư?
– Vâng… Có lẽ Chí Hải chẳng bao giờ tìm được một nữ nhân nào như Ái Mỵ.
Tố Tố mỉm cười :
– Không chừng công tử lại mang tâm bệnh tương tư cũng như Quách đại ca và Mộc công tử.
– Chí Hải thích những nam tử như Quách đại ca.
– Tất cả những nam nhân đều giống như Quách Lãm đại ca thì không có bi
kịch tình trường đối với nữ nhân. Có gã nam nhân nào lại giữ dạ chung
thủy như Quách đại ca. Ngay cả các bậc đế chúa cũng lập tam cung lục
viện.
Tố Tố nhìn Chí Hải mỉm cười
– Công tử có giống Quách đại ca không?
– Chí Hải không biết. Có lẽ không thể so sánh chữ tình với Quách huynh
được, Quách đại ca chỉ yêu một người và tôn thờ một người cho dù người
đó đã là kẻ thiên cổ.
Chí Hải xoa trán :
– Có lúc Chí Hải nghĩ đến Quách đại ca mà cảm thấy ngờ ngợ.
– Ngờ ngợ thế nào?
– Yêu như Quách đại ca không chừng người ta cho là một kẻ điên. Điên vì tình.
Chí Hải xoa trán :
– Ái chà… Khó trả lời.
– Sao lại khó trả lời. Đối với Ái Mỵ công tử nghĩ sao về cô ấy khi người đã chết?
– Chết là hết… Có chăng chỉ để lại cho người sống dấu ấn mà thôi.
– Hay đó… Thế tại sao Quách đại ca lại nặng nợ với người đã chết?
– Ơ… Chí Hải cũng không biết… Nhưng đại ca nặng nợ cũng có sao đâu?
– Với Ái Mỵ cô nương, công tử có nặng nợ không?
– Có chứ…
Buông một tiếng thở dài
– Nhưng cô ấy đã chết.
– Chết là hết sao?
– Sao Chí Hải có thể tìm được người đã chết. Ái Mỵ còn chăng là trong tâm tưởng Chí Hải thôi. Nhưng…
– Nhưng sao?
Tố Tố mỉm cười.
– Chí Hải hy vọng sẽ tìm được một người như Ái Mỵ và hiểu Ái Mỵ.
Tố Tố nhẹ gật đầu.
Chí Hải giật dây cương.
– Chúng ta đi nhanh hơn nhé.
Không để Tố Tố có lời nào, Chí Hải thúc tuấn mã phi nước đại. Năm con
tuấn mã rầm rập lao về phía trước. Năm con tuấn mã đang phi nước đại bất thình lình có năm đóa hoa hồng xé gió ghim phập vào ngay phía trước đầu lũ ngựa khiến chúng hốt hoảng ghì chặt chân trước.
Chỉ với năm đóa hoa hồng thôi mà uy lực khiến cho lũ ngựa dừng cước bộ,
đủ biết dư lực của những đóa hoa kia tỏa ra sức mạnh vô hình như thế
nào.
Chí Hải phi thân xuống đất, y đứng nhìn những đóa hoa hồng. Ánh mắt của
Chí Hải sáng lên khi nhận ra những đóa hoa hồng kia là những đóa hoa mọc quanh nấm mộ của A Kiều trên đảo Đào Hoa.
Y quay lại gọi Thúy Ngọc :
– Tỷ tỷ đến đây xem nè.
Thúy Ngọc bước đến bên Chí Hải.
– Tỷ nhìn xem những đóa hoa kia… Phải là những đóa hoa trên Đào Hoa đảo hay không?
Thúy Ngọc quan sát năm đóa hoa hồng. Nàng chợt cất tiếng gọi :
– Quách đại ca… Quách huynh đó ư?
Chí Hải nắm tay nàng :
– Tỷ tỷ sao gọi Quách đại ca. Tỷ tỷ quên rằng Quách đại ca đã chết, và
chính tay đệ với tỷ đã an táng người bên phần mộ của A Kiều sao?
Thúy Ngọc buông một tiếng thở dài :
– Tỷ tỷ quên…
Nàng nhìn lên năm đóa hoa hồng chặn ngang quan lộ :
– Vậy những đóa hoa khiến cho năm con ngựa sợ hãi dừng cước bộ là ai.
Tiểu Kha xuống mình ngựa bước đến bên Chí Hải và Thúy Ngọc. Tất nhiên
Thiếu Quân và Tố Tố cũng đến sau lưng Tiểu Kha. Năm người nhìn những đóa hồng đỏ thắm.
Tiểu Kha quan sát một lúc rồi quay sang nói với Chí Hải :
– Nộ thiếu hiệp có cảm nghĩ gì không?
Chí Hải lắc đầu.
Tiểu Kha nhìn lại Tố Tố.
– Quận chúa…
Nàng cũng lắc đầu.
Thiếu Quân nói :
– Có thể đây là tín hiệu của ai đó.
Tiểu Kha cau mày nhìn năm cánh hồng ghim dưới đất. Nàng nhẩm nói :
– Một bàn tay…
Thiếu Quân hỏi nàng :
– Muội thấy gì…
– Nếu quan sát kỹ, huynh sẽ nhận ra năm cánh hồng kia là một bàn tay cứ như muốn ngăn chúng ta lại.
Lời nói của Tiểu Kha khiến mọi người liên tưởng và cảm nhận ra ngay điều đó.
Tiểu Kha nói :
– Nếu chúng ta tiến tới nữa thì máu sẽ đổ ở phía trước.
Tố Tố nói :
– Nếu chúng ta không tiến lên thì chẳng còn con đường nào đến Trường An.
Chí Hải chen vào nói :
– Khả tỷ tỷ có nghĩ ngược lại không. Chúng ta cứ tiến lên phía trước nhưng đừng cho đổ máu.
Tố Tố gật đầu :
– Đó cũng là một ý.
Chí Hải quay lại Mộc Thiếu Quân.
– Không muốn đổ máu hẳn chỉ có Mộc huynh làm được. Lần xuất phát này chắc Mộc huynh phải ra tay.
Thiếu Quân gật đầu.
– Được… Huynh sẽ đi trước.
Thiếu Quân nói xong, thi triển khinh công băng về phía trước, Tiểu Kha nhìn Chí Hải.
Chí Hải nói :
– Hẳn Khả tỷ tỷ biết vì sao Chí Hải nhờ Mộc huynh tiên phong qua cửa ải này?
Nàng gật đầu :
– Chí Hải đệ muốn dụng Chu Sa Tử của Mộc đại ca.
– Không sai.
Thúy Ngọc mỉm cười :
– Chí Hải vừa bước vào giang hồ mà đã hành xử như một người dày dạn kinh nghiệm, tỷ rất bội phục đệ đó.
– Tỷ tỷ quá khen.
Trở lại Thiếu Quân, y tiến đến trước đúng một dặm thì đối mặt với Diêm
La Thần Chủ Tôn Hầu đứng dạng chân giữa một bãi bằng, hai tay khoanh
trước ngực.
Thiếu Quân chấp tay sau lưng bước đến trước mặt Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu ôm quyền xá.
– Tại hạ Mộc Thiếu Quân, được đi tiên phong khai lộ đưa Ngọc ấn về
Trường An. Tôn giá đứng ở đây chủ đích chờ tại hạ và các bằng hữu đi
ngang?
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu buông một câu cộc lốc :
– Đúng.
– Tôn giá có ý chận đường tại hạ và các huynh đệ hộ tống Ngọc ấn?
– Không sai.
– Để làm gì?
– Lấy Ngọc ấn.
Thiếu Quân mỉm cười :
– Đoạt Ngọc ấn?
– Ngươi không cần biết.
Thiếu Quân lắc đầu :
– Nếu túc hạ không cho Thiếu Quân biết thì buộc Thiếu Quân phải thất lễ để mở quan lộ.
– Không cần thiết ngươi phải thốt lời khách sáo như vậy.
Lời còn đọng trên môi Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu thì Mộc Thiếu Quân chủ
động xuất thủ. Thiếu Quân thi triển Tam Kế Nhập Ảnh, chỉ với ba bước,
chân Thiếu Quân đã nhập thẳng vào Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu thi triển
luôn Thiên Tàn cước.
Cước pháp Thiếu Quân nhoang nhoáng chộp tới đối phương. Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu không thèm tránh né mà dụng song thủ đón thẳng đỡ thẳng lấy
cước pháp linh hoạt thần kỳ.
Bốp… Bốp… Bốp…
Kẻ dụng cước, người dụng quyền chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt đã trao
đổi qua lại hơn hai mươi chiêu bất phân thắng bại. Cước pháp của Thiếu
Quân linh hoạt bao nhiều thì song thủ của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu cũng
chẳng kém bấy nhiêu.
Hai người quyện vào nhau liên tục ra chiêu, mà chiêu nào cũng có thể
triệt hạ đối phương trong chớp mắt. Càng đánh Thiếu Quân càng cảm nhận
ra Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu có nội lực siêu phàm. Hình như gã càng đánh
thì nội lực trong cơ thể phát tác càng mạnh. Chính điều đó khiến Thiếu
Quân phải lạ lùng.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu hét lên một tiếng thật to, cùng với tiếng hét
như sấm động đó, gã lấn tới một bộ, hữu thủ dụng chưởng công vào thượng
đẳng, còn tả thủ thì phát tác thoi quyền công vào Đan Điền Mộc Thiếu
Quân. Cả quyền lẫn chưởng đều tiềm ẩn lực kình di sơn đảo hải.
Trước lối công biến hóa của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu, Thiếu Quân buộc
phải điểm chân cất kình lên cao ba bộ. Để chưởng công và quyền thuật của đối phương đánh sạt ngay dưới đế giày mình.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu đánh hụt Thiếu Quân một chưởng, một quyền chới
với hơi mất bộ. Lợi dụng ngay thời cơ đó. Thiếu Quân vỗ xuống đầu y một
đòn “Thiết chưởng” để kết thúc cuộc đấu. Chính vào lúc Thiếu Quân định
phát tác tuyệt kỹ “Thiết chưởng” thì tiếng truyền âm nhập mật truyền tới thính nhĩ :
– “Chu Sa Tử”…
Không một chút đắn đo suy nghĩ, vừa toan phát Thiết Chưởng, Thiếu Quân
chuyển qua dụng độc công. Từ hai ống tay áo hai luồng Chu Sa Tử phủ
thẳng lên người Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu.
Bị Chu Sa Tử phủ lên người, Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu buộc phải lạng
người thối bộ. Y đứng sững nhìn Mộc Thiếu Quân chằm chằm. Bên đây Thiếu
Quân chắp tay sau lưng định thần nhìn gã. Hai đối thủ đấu mặt nhòm nhau
mà chẳng ai thốt lên tiếng nào.
Mãi một lúc sau, Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu mới lên tiếng :
– Tôn mỗ có chết thì cũng buộc ngươi phải cùng theo Tôn mỗ xuống A tỳ.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu vừa nói vừa vận công đến tầng tối thượng. Mặt y đỏ ngất như quả chín, hay tay gác chéo ngang ngực.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu toan động thủ thì Chí Hải, Tố Tố, Thúy Ngọc và Tiểu Kha xuất hiện.
Chí Hải khoát tay nói lớn :
– Dừng tay…
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu buộc phải giải tỏa nội lực dương mắt nhìn bốn người vừa tới.
Chí Hải xoa trán, mỉm cười nói :
– Tôn giá đây hẳn làm Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu?
– Không sai.
– Chí Hải đã nghe tiếng của tôn giá từ lâu và vô cùng ái mộ tôn giá.
– Khách sáo.
– Ấy… Đó là lời nói thật của Chí Hải. Chí Hải nghe nói một khi tôn giá động thủ thì không bao giờ ngừng tay. Cuộc giao đấu phải có kẻ chết
người sống. Nếu không thì cả hai cùng chết.
– Đúng…
– Một đại hiệp trượng phu như tôn giá mà chết thì uổng quá. Chính đạo võ lâm biết bao giờ tìm được người thứ hai như tôn giá, huống chi lúc này
chúng tôi rất cần tôn giá hỗ trợ.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu đanh mặt :
– Không. Tôn mỗ chờ ở đây để đoạt Ngọc ấn chứ không phải nhập hội với các người.
Y định nhãn nhìn lại Thiếu Quân
– Ngươi đã dụng độc công không quang minh chính đại. Thì Tôn mỗ buộc cùng chết với ngươi.
Chí Hải khoát tay :
– Chí Hải chưa nói hết, tôn giá nóng giận quá vậy. Chí Hải thừa biết tôn giá muốn đoạt Ngọc ấn để dâng nộp cho Diêm cung chủ nhân Hàn Gia Lệ.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu trợn mắt nhìn Chí Hải :
– Sao ngươi biết?
– Chủ nhân Diêm cung Hàn Gia Lệ là hình mà tôn giá là bóng, tất dễ dàng
đoán ra điều đó. Bây giờ tôn giá muốn đoạt Ngọc ấn quả còn khó hơn hái
sao trên trời. Tôn giá có nhận ra điều đó không?
Tiểu Kha lên tiếng tiếp lời Chí Hải :
– Là người dọc ngang khắp giang hồ võ lâm. Kinh nghiệm như một pho kỳ
thư hẳn tôn giá sẽ nhận ra điều Chí Hải vừa nói. Chi bằng tôn giá hãy
gia nhập với chúng tôi cùng đến Trường An, cơ hội có ấn tỷ may ra còn có thể. Hiện tại tôn giá đã trúng Chu Sa Tử của Mộc huynh. Nếu không có
giải dược của Mộc huynh, hậu quả thật khó lường.
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu rít giọng nói qua kẽ răng :
– Tôn mỗ không cần biết.
Cùng với câu nói đó, y lại toan động thủ nhưng chưa kịp xuất chiêu thì Hàn Gia Lệ với thân pháp phiêu bồng như tiên nữ bay đến.
– Dừng tay…
Vừa diện kiến Hàn Gia Lệ, Tôn Hầu đã thay đổi ngay nét mặt. Từ vẻ hung
hãn đã biến qua khuôn mặt của một tên nô bộc trung thành tội nghiệp.
Tôn Hầu từ tốn nói :
– Cung chủ chỉ giáo.
Hàn Gia Lệ nhìn Tôn Hầu :
– Một khi đã trúng Chu Sa Tử của đối phương thì xem như Tôn Hầu đã thua. Đến ngay cả Thiếu Hoa còn thúc thủ chứ đừng nói gì đến Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu.
Nghe Hàn Gia Lệ nói, sắc diện Tôn Hầu đỏ ửng, không biết y thẹn hay giận.
Chí Hải nhìn qua Mộc Thiếu Quân khẽ chớp mắt.
Nhận ra cái chớp mắt của Chí Hải, Thiếu Quân liền lấy giải dược ra bước đến trước mặt Diêm cung chủ nhân Hàn Gia Lệ.
– Tại hạ không có ý hại Tôn Hầu huynh đâu, mà chỉ mong mở quan lộ sớm
đến Trường An. Đây là thuốc giải Chu Sa Tử xin được trao lại cho Tôn Hầu huynh.
Hàn Gia Lệ đón hoàn thuốc giải trao lại cho Tôn Hầu.
Nàng nhìn lại Thiếu Quân :
– Công tử hẳn là truyền nhân của Địa Linh Tôn Giả?
– Tại hạ là nghĩa tử của người.
– Hóa ra là vậy, thảo nào Tôn Hầu không phải là đối thủ của công tử.
Chí Hải xen vào :
– Tỷ tỷ quá khen Mộc huynh rồi. Chẳng qua tôn giá nương tay để cho chúng tôi có được quan lộ đến Trường An.
Hàn Gia Lệ nhìn lại Chí Hải :
– Nếu bổn cung đoán không lầm thì thiếu hiệp là Nộ Chí Hải, truyền nhân y bát chân truyền của Võ lâm Thánh chủ Thiên tôn?
– Chí Hải chỉ may mắn tình cờ trở thành truyền nhân của Võ lâm Thánh chủ Thiên tôn.
Hàn Gia Lệ nhìn Tiểu Kha rồi lại nhìn Thiếu Quân nói :
– Máu đã đổ tất chúng ta có duyên với nhau… Gia Lệ sẽ cho Tôn Hầu theo các vị chẳng hay các vị có đồng ý không?
Tiểu Kha ôm quyền xá Hàn Gia Lệ :
– Đường đến Trường An muôn vàn cạm bẫy, nếu Cung chủ có nhã ý đó, Tiểu Kha thay mọi người đa tạ thâm tình của Cung chủ.
Hàn Gia Lệ khoát tay :
– Cô nương quá khách sáo rồi. Các vị vì đạo nghĩa thì Diêm cung dù là ma đạo trong giang hồ cũng vì các vị chứ.
Chí Hải ôm quyền xá Hàn Gia Lệ :
– Đa tạ Cung chủ… Nhất định sau khi đến Trường An, Chí Hải sẽ đến Diêm cung bái kiến Cung chủ.
Hàn Gia Lệ nhìn Chí Hải :
– Chỉ sợ lúc đó thiếu hiệp quên Gia Lệ này rồi.
– Không, không… Nhất định Chí Hải sẽ đến mà. Với Chí Hải chẳng có ma
đạo nào hay tiên đạo, hắc đạo hay bạch đạo, tất cả đều là người cả.
Hàn Gia Lệ mỉm cười :
– Các vị mau sớm lên đường.
Mọi người trở lên ngựa tiếp tục lên đường thẳng tiến Trường An. Giờ
trong đoàn người của Chí Hải đã có thêm một người đó là Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu, một sát nhân vương khét tiếng trên chốn giang hồ.
Khi đoàn người đến địa phận trấn Trúc Giang, phía trước họ là Đoạn Hồn
nhai. Đoạn Hồn nhai đã nổi tiếng khắp võ lâm bởi địa hình hiểm trở, vì
sao nó có tên là Đoạn Hồn nhai, bởi lẽ đã có bao nhiêu đoàn tiêu cục lớn nhỏ ở Trung Nguyên đã từng xóa tên tại nơi này.
Khi đến chân Đoạn Hồn nhai, mọi người buộc phải dừng ngựa, Chí Hải đến bên Thiếu Quân hỏi :
– Mộc huynh… Phía trước chính là Đoạn Hồn nhai phải không?
Thiếu Quân gật đầu :
– Đây là địa phận của Trại chủ Trần Gia Lục.
Tiểu Kha nói :
– Trần Gia Lục trại chủ hẳn rất rành Đoạn Hồn nhai?
Chí Hải nói :
– Tất nhiên rồi. Đã là Trại chủ thì phải biết rành địa phận của hắn chứ.
Thiếu Quân nhìn Chí Hải :
– Chí Hải đệ nói rất đúng… Trần Gia Lục rành mọi ngóc ngách Đoạn Hồn nhai như chính những đường vân trên bàn tay y.
Tố Tố chau mày suy nghĩ rồi nói :
– Trần trại chủ đã đầu nhập Vô Căn giáo. Hẳn đã được Vô Căn đạo nhân cho đảm nhận chức vị Phân đàn trại Trúc Giang này. Y nhất định sẽ lập cạm
bẫy để lập công đầu với Vô Căn đạo nhân.
– Tiểu Kha cũng nghĩ như vậy.
Chí Hải lên tiếng :
– Cho dù y có cạm bẫy như thế nào thì chúng ta buộc phải qua Đoạn Hồn nhai dù muốn hay không muốn.
Tiểu Kha hỏi Vi Thúy Ngọc :
– Tỷ tỷ… Trần trại chủ là người như thế nào.
Thúy Ngọc nhìn Tiểu Kha nói :
– Theo ta biết Trần Gia Lục là một người háo sắc, hám quyền và thủ đoạn, hành động bất kể mọi thủ đoạn miễn sao đạt được mục đích mà thôi.
Chí Hải chắc lưỡi :
– Y là kẻ thủ đoạn ư?
Thúy Ngọc gật đầu.
Chí Hải nói :
– Y thủ đoạn thì mình giở thủ đoạn lại với y. Vỏ quýt dày tất phải có móng tay nhọn.
Thiếu Quân hỏi Chí Hải :
– Đệ tính làm gì để qua Đoạn Hồn nhai?
Chí Hải gật đầu, y lẩm bẩm :
– Theo Thúy Ngọc tỷ tỷ. Trần Gia Lục là một gã háo sắc hám danh và quyền, lại bất kể thủ đoạn.
Thúy Ngọc gật đầu.
Chí Hải bất giác nhìn sững Thúy Ngọc :
– Hẳn Trại chủ không nhận ra tỷ tỷ chứ?
– Trần Gia Lục chỉ nghe tiếng Giản Hoa Tiên Tử mà chưa từng gặp mặt Giản Hoa Tiên Tử bao giờ.
Chí Hải cười mỉm :
– Nếu như Trại chủ chưa từng gặp tỷ tỷ thì một khi gặp chắc chắn gã sẽ động tâm thôi.
Chí Hải thoái lại một bộ ngắm Vi Thúy Ngọc.
– Tỷ tỷ quả là một trang hồng nhan tuyệt sắc đó.
Thiếu Quân buộc miệng hỏi :
– Phải dụng mỹ nhân kế sao?
Chí Hải gật đầu.
Tiểu Kha lộ vẻ lo lắng nhìn Thúy Ngọc.
Vi Thúy Ngọc nhỏ giọng nói :
– Ý của Chí Hải, Thúy Ngọc hiểu. Chúng ta đã biết Trần Gia Lục bất kể
thủ đoạn, chỉ muốn đạt được mục đích mà thôi, nên y nhất định sẽ lập bẫy trên Đoạn Hồn nhai, chờ chúng ta xông qua mà đắc lợi. Ý của Chí Hải rất đúng, Thúy Ngọc phải một phen xâm nhập hang cọp bắt cọp chúa.
Tiểu Kha nói :
– Vậy ai sẽ theo hỗ trợ cho cô cô?
– Trần Gia Lục biết mặt tất cả mọi người trừ tỷ. Nếu y sinh nghi thì hỏng hết mọi việc, chi bằng để Thúy Ngọc đi một mình.
Tiểu Kha nói :
– Cô cô một mình xâm nhập trại thảo khấu của Trần Gia Lục quá ư mạo hiểm.
Nàng nhìn sang Chí Hải :
– Hải đệ còn cách chi nữa không?
Chí Hải xoa trán một lúc rồi nhún vai :
– Không còn cách gì cả. Chỉ có mỗi cách đó mà thôi.
Trong khi mọi người bàn thảo thì Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu đứng ngoài khoanh tay chẳng nói tiếng nào.
Thiếu Quân lên tiếng :
– Thiếu Quân sẽ theo hỗ trợ cho Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc khoát tay :
– Không cần đâu… Mộc Thiếu Quân cần ở lại đây bảo vệ cho mọi người và Ngọc ấn.
– Tỷ tỷ nói đúng đó.
Chí Hải vừa nói vừa nhìn Thúy Ngọc :
– Tỷ tỷ bảo trọng.
Thúy Ngọc gật đầu.
Nàng dợm bước thì Tiểu Kha gọi lại :
– Cô cô…
Thúy Ngọc nhìn lại Tiểu Kha :
– Tiểu Kha đừng quá lo lắng cho cô cô… Cuộc du lãm đến Trường An lần
này chúng ta đều biết có thể phải hy sinh. Đã biết thì chẳng có gì phải
lo lắng.
Tiểu Kha mím môi cúi đầu.
Thúy Ngọc nhìn lại mọi người :
– Mọi người bảo trọng.
Chí Hải tiễn Thúy Ngọc một đoạn. Y dừng bước nói :
– Vi tỷ tỷ… Tỷ tỷ bảo trọng. Chí Hải tin rằng tỷ tỷ sẽ quay lại với tin vui.
– Tỷ cũng tin như vậy.
Chí Hải lấy một đóa hoa hồng trao cho nàng :
– Tỷ hẳn sẽ hiểu ý nghĩa của đóa hoa hồng này.
Thúy Ngọc mỉm cười :
– Càng lúc đệ càng biểu lộ nhân cách của một vị Minh chủ Võ lâm.