Bị còng cả tứ chi trên miếng phiến thạch, Thiếu Hoa trông thật tiều tụy. Trên người chàng đầy những vết roi chi chít. Chỉ nhìn thể trạng của
Thiếu Hoa thôi có thể cảm nhận cái đau xé da, xé thịt mà ít có người nào chịu được không.
Trước mặt Thiếu Hoa là hai cánh ngọc điệp tỏa hào quang xanh biếc.
– Cạch.
Thạch môn mở ra và Địa Linh tổng tài bước vào. Bộ mặt nhẵn nhụi như
những gã thái giám chốn hậu cung, cùng với trang phục lòe loẹt, minh
chứng y đang đến thời kỳ trở thành một con người biến thái.
Địa Linh Tôn Giả tổng tài Mạch Chữ bước đến trước mặt Thiếu Hoa. Y ve cằm nhìn chàng rồi cất tiếng eo éo :
– Quách Lãm. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, hay vẫn cứng đầu chịu khổ hình của lão phu.
Thiếu Hoa ngẩng mặt nhìn Địa Linh Tôn Giả. Nụ cười mỉm giả lả lại xuất
hiện trên hai cánh môi vốn nứt nẻ, nhưng không mất đi vẻ tự phụ vốn có
của y.
– Tại hạ rất bội phục tôn giá. Không biết sư huynh của tại hạ có từng chịu cực hình như thế này không?
– Còn hơn nữa. Chính lão phu đã phế bỏ võ công của sư huynh ngươi, biến y thành kẻ tàn phế.
– Vậy sao tôn giá chưa hành xử với tại hạ?
Địa Linh tổng tài lưỡng lự.
Thiếu Hoa cười mỉm nói :
– Tôn giá không phế bỏ võ công của Quách Lãm bởi còn nghĩ đến chuyện hợp nhất Điệp Bội?
– Không sai.
Nhìn Thiếu Hoa, Địa Linh Tôn Giả nói tiếp :
– Chỉ cần ngươi hợp nhất Điệp Bội, khai thông đền Thánh Điệp thì sinh lộ của ngươi sẽ được mở. Tương lai của ngươi mở ra phía trước.
Thiếu Hoa cười mỉm :
– Tôn giá hãy nhìn lại mình kìa.
Tổng tài Địa Linh nghe Thiếu Hoa thoáng cau mày, vô hình trung theo phản xạ nhìn vào tấm gương đồng. Lão nhìn chằm chằm vào chiếc gương rồi nói :
– Bổn Tổng tài có gì lạ đâu?
Thiếu Hoa cười khảy :
– Tôn giá đang thay đổi.
– Ta chẳng thấy có gì thay đổi cả.
– Mình nhìn mình thì khó nhận ra sự thay đổi đó nhưng người khác sẽ dễ dàng nhận ra sự thay đổi của tôn giá.
Địa Linh tổng tài quay lại đối mặt với Thiếu Hoa :
– Bổn Tổng tài thay đổi gì?
Thiếu Hoa mỉm cười :
– Tôn giá đang trở thành một người hoàn toàn khác biệt.
– Ý của ngươi muốn nói gì?
– Cho dù tôn giá có khai thông được đền Thánh Điệp, lấy được ngọc tỷ của tiền nhân đến mở kho tàng để khởi nghiệp bá thì mãi mãi vẫn là một kẻ
biến thái, người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.
Mặt Địa Linh Tôn Giả biến sắc :
– Ngươi…
Lão hùng hổ với tay rút ngay chiếc roi da, liền quất thẳng vào người Du Thiếu Hoa. Lão vừa quất vừa nói :
– Ngươi dám vọng ngôn lỗ mãng với lão phu. Đáng tội. Đáng tội.
Thiếu Hoa bị một trận roi bỏng cả da lẫn thịt. Máu phún ra xối xả từ
những vết thương cũ, mặc dù vậy vẻ mặt vẫn không lộ chút phẫn uất hay
đau đớn mà trông thật dửng dưng, tợ như những pho tượng tiên đồng vô tri vô cảm.
Địa Linh tổng tài rút roi lại gằn giọng nói :
– Quách Lãm. Sức của ngươi chịu đựng đến bao giờ?
– Khi tại hạ chết thì hẳn chẳng còn cảm nhận sự đau đớn mà tôn giá đã ban tặng.
– Ngươi muốn chết lắm ư?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Không ai muốn chết cả. Sinh ra để làm người đâu phải là để chết, sao
lại chối bỏ ân huệ mà ông tạo đã ban tặng chứ. Tại hạ đâu muốn chết.
– Ngươi không muốn chết sao lại cứ chịu đựng sự hành hạ của lão phu mà không nói ra tâm pháp hợp nhất Điệp Bội.
– Sống rất quí nhưng sống chỉ để sống thì sống thừa. Tại hạ không thích
là kẻ sống thừa. Với lại Quách Lãm đã hứa với sư huynh Du Thiếu Hoa, tự
tay mình hợp nhất Điệp Bội. Nếu không thì sẽ tìm đến cái chết.
Thiếu Hoa mỉm cười :
– Tại hạ không muốn mình sống với bộ mặt của kẻ bội ngôn, bội tín.
– Ngươi nói hay lắm. Nhưng ngươi biết đâu sư huynh Du Thiếu Hoa của ngươi cũng có thâm ý chẳng hơn gì lão phu.
Thiếu Hoa mỉm cười :
– Thâm ý gì?
Địa Linh tổng tài gằn từng tiếng nói :
– Nếu ta muốn khai thông đền Thánh Điệp lấy ngọc tỷ mở kho tàng lập bá
nghiệp thì sư huynh của ngươi cũng có ý đó. Thiếu Hoa chẳng hơn gì lão
phu đâu.
Địa Linh Tôn Giả Mạch Chữ nhếch mép :
– Bổn Tổng tài chấp nhận bước vào hậu cung chỉ vì mục đích mở đền Thánh
Điệp mà thôi. Hồi đó Thiên Ngoại Nhân Ma cũng chẳng khác gì ta. Lão cũng có cùng mục đích như ta và tất nhiên khi lão chết hẳn phải để lại chỉ
huấn cho hậu nhân thực hiện. Thiếu Hoa đã buộc ngươi thay y để Nhất Ngôn Thiên Tuế xuất hiện với nửa cánh Điệp Bội còn lại.
Lão cười khảy :
– Nếu phải gặp tai kiếp thì người nhận tai kiếp đó là ngươi chứ không
phải y. Ngươi hiểu mục đích của Thiếu Hoa chứ. Quách Lãm! Bổn Tổng tài
nghĩ ngươi phải thông minh mới được chứ. Ngươi suy nghĩ một chút, tất
nhiên sẽ nghiệm ra ý đồ của Du Thiếu Hoa.
– Tại hạ có thông minh đến mấy thì sư huynh cũng vẫn là sư huynh.
– Hắn lợi dụng ngươi mà ngươi cứ trọng hắn.
– Không cần Tổng tài quan tâm đến mối quan hệ giữa tại hạ và sư huynh
– Ngươi đúng là một gã u mê, tối trí. Thật đáng tội, lão phu không mở
mắt cho ngươi hẳn ngươi không thấy đâu là nhật quang chân lý.
Liền ngay sau lời nói đó, Địa Linh tổng tài thẳng tay quất roi vào người Quách Lãm :
– Chát. Chát. Chát. Chát.
Da thịt và máu phún ra sau mỗi nhát roi của Địa Linh tổng tài nhưng
tuyệt nhiên Quách Lãm chẳng hề rên rỉ hay van xin. Bộ mặt của y vẫn trơ
trơ như một pho tượng vô cảm vô tri.
Địa Linh tổng tài rút roi lại buông một tiếng thở dài. Lão nói :
– Hồi đó, nếu không có Võ lâm Thánh chủ xen vào thì thầy trò của Thiếu Hoa đã đắc thành nghiệp đế rồi. Ngươi biết không?
– Giang hồ là tranh đoạt, tại hạ không màng đến.
– Ngươi thiển cận như thế là cùng.
– Tại hạ vốn là kẻ thiển cận.
Địa Linh Tôn Giả nghiêm giọng :
– Quách Lãm. Bổn Tổng tài đã nói hết lời với ngươi nhưng ngươi vẫn thiển cận bỏ mặc thân xác mình chỉ vì một gã vô nhân vô tình Du Thiếu Hoa.
Lão bắt đầu cất tiếng eo éo :
– Hãy cho lão biết tâm pháp Tu La.
Quách Lãm lắc đầu :
– Tại hạ chỉ hứa với Tổng tài sẽ giao nửa cánh Điệp Bội chứ không hứa đọc tâm pháp Tu La.
Địa Linh tổng tài nghiến răng ken két :
– Lão phu phải làm thế nào để ngươi nói ra tâm pháp Tu La đây.
– Tổng tài chẳng có cách gì cả. Tại hạ chết, Điệp Bội sẽ trở nên vô
dụng. Tất cả rồi sẽ chôn vùi vào dĩ vãng, chẳng một ai có thể khai thông được Thánh Điệp đền.
Buông một tiếng thở dài, Tổng tài Địa Linh nghiêm giọng nói :
– Quách Lãm. Trên cõi đời này ngươi còn người thân thích nào không?
Quách Lãm lắc đầu :
– Không.
– Thế ư. Nếu ngươi chìu theo ý của bổn Tổng tài, bổn Tổng tài sẽ nhận
ngươi làm nghĩa tử. Sau khi hoàn thành bá nghiệp, người thừa kế nghiệp
bổn Tổng tài là ngươi.
Lão thở ra :
– Bổn Tổng tài không thể có hậu nhân trực hệ. Làm người khó thật nhưng
ta không muốn bỏ phí kiếp người này. Một ngày bá vương hơn cả quãng đời
trôi dạt chốn giang hồ.
– Đó là ý nghĩ của Tổng tài còn Quách Lãm thì không nghĩ đến bá nghiệp.
– Ngươi không muốn trở thành đế vương sao?
– Tại hạ đa tạ thịnh tâm của Tổng tài, nhưng ai cũng có phần có phận. Phận của tại hạ không có chân mạng đế vương.
– Tại vì ngươi không muốn thôi.
Quách Lãm gật đầu :
– Đúng. Tại hạ tự nhận biết mình đứng chỗ nào trong cõi đời này.
Địa Linh tổng tài hậm hực nạt ngang :
– Ngươi là một gã hồ đồ.
Quách Lãm mỉm cười :
– Tổng tài nghĩ sao cũng được.
Địa Linh tổng tài buông ngọn roi da khỏi tay mình. Lão buông một tiếng thở ra :
– Quách Lãm. Bổn Tổng tài mong ngươi sẽ suy nghĩ lại. Phía trước ngươi
là một tương lai rạng rỡ, đừng bỏ qua cơ hội. Một kẻ chí khí như ngươi
nhất định sẽ dựng được nghiệp bá lớn.
– Đa tạ Tổng tài chỉ giáo.
Nhìn Quách Lãm, Địa Linh tổng tài hừ nhạt rồi nói :
– Bổn Tổng tài sẽ gặp lại ngươi.
Lão chỉ cánh Điệp Bội :
– Có thể bổn Tổng tài sẽ chẳng cần đến cánh Điệp Bội kia nữa.
– Sự bình yên sẽ đến với võ lâm giang hồ.
Lườm Quách Lãm, Địa Linh Tôn Giả Tổng tài giũ hai ống tay áo rồi trở bộ
bỏ ra ngoài ngục thất. Lão bước đến ngang cửa ngục thất thì ngừng lại,
lên tiếng hỏi :
– Quách Lãm. Ngươi còn nhớ Nguyệt Hoa Nương chứ?
– Tổng tài hỏi tại hạ về Nguyệt Hoa Nương để làm gì?
– Nguyệt Hoa Nương yêu ngươi đó.
– Nguyệt Hoa Nương có thể yêu bất cứ ai, trong đó có tại hạ. Nhưng Quách Lãm thì không, chỉ nhìn Hoa Nương như một người bạn.
– Ngươi có nghĩ đến gã Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư không?
– Họ là những bằng hữu của tại hạ
– Còn tên hòa thượng Thích Đà Không?
– Cũng thế thôi.
Địa Linh tổng tài cười nhạt rồi từ từ quay lại đối mặt với Quách Lãm.
– Nếu như bổn Tổng tài bắt tất cả bằng hữu của ngươi đưa về Huyền Trang này thì ngươi sẽ suy tính như thế nào?
– Tổng tài buộc tại hạ phải cân đo giữa tình và nghĩa?
– Đúng.
– Hy vọng rằng những bằng hữu của tại hạ được bằng an.
Địa Linh Tôn Giả lắc đầu :
– Không đâu. Cả võ lâm trung thổ đều ở trong tay bổn Tổng tài thì việc
bắt những bằng hữu của Quách Lãm, bổn Tổng tài nghĩ còn dễ hơn lấy đồ
trong túi mình. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ để hành sự đúng đạo.
Nói dứt câu, Địa Linh Tôn Giả rảo bước đi thẳng ra ngoài ngục thất.
Khi Địa Linh Tôn Giả bỏ đi rồi, Quách Lãm hay Thiếu Hoa mới cảm nhận cái đau rát bỏng từ những vết roi để lại trên người mình xâm nhập vào huyết quản. Y gục đầu nhìn xuống đất với ý nghĩ thầm: “Thật ra Du Thiếu Hoa
là con người như thế nào? Nếu không có Thiếu Hoa thì mình chẳng là gì
cả”.
Quách Lãm nhớ lại những gì đã đến với mình. Những chuyện dĩ vãng mà y
không quên được. Một nấm mộ với một nhánh hồng. Nhánh hoa hồng kia đã
trở thành tín vật đối với y, để có thể buộc y phải làm bất cứ chuyện gì
mà người khác không làm được.
Làm sao Quách Lãm có thể quên được cái ngày tuyết rơi trắng xóa thành
Tung Châu. Cái ngày mà y phải bán thân để tìm chút kim lượng đặng chôn
cất A Kiều. Cái ngày mà y phải sống tận cùng dưới gót chân người để rồi
Thiếu Hoa chìa tay kéo y lên.
Trước nấm mộ A Kiều đã mọc lên một khóm hồng. Những đóa hoa hồng trên
nấm mồ A Kiều trở thành di lệnh đối với Quách Lãm. Và cuộc đời Quách Lãm thì đã bước sang cuộc đời khác. Y trở thành Thiếu Hoa còn cái tên Quách Lãm thì đã vĩnh viễn chôn theo A Kiều. Nhung giờ đây, Quách Lãm lại
quay trở về, Địa Linh tổng tài đã vực con người Quách Lãm dậy, để y ngỡ
ngàng như vừa trôi vào giấc mộng dài dằng dặc rồi quay trở lại thực tế.
Quách Lãm thở dài.Y cảm nhận cổ họng mình đắng ngắt, cùng với cơn khát
cháy cổ. Thè lưỡi liếm hai cánh môi khô khốc, nứt nẻ, Quách Lãm nhủ thầm :
– Thiếu Hoa. Quách Lãm đã bán thân cho người, để mãi mãi là cái bóng của huynh. Tại sao thiên hạ lại buộc Quách Lãm này trở lại với Quách Lãm.
– Cạch.
Cửa ngục thất lại chuyển động, cắt đứt những ý tưởng viễn vông trong đầu Quách Lãm.
Người bước vào ngục thất là Hoàng Chỉ Nhược. Chỉ Nhược nhìn Quách Lãm khẽ lắc đầu.
Ngẩng mặt nhìn Chỉ Nhược, Quách Lãm hỏi :
– Phu nhân có thể vào đây được nữa ư?
– Trên dời này bất cứ nơi nào Chỉ Nhược cũng có thể đến được.
Chỉ Nhược bước đến trước mặt Quách Lãm :
– Quách công tử hẳn đang khát nước lắm phải không?
– Nếu phu nhân có lòng thì cho tại hạ một chén nước.
Hai cánh môi Quách Lãm lại điểm một nụ cười mỉm. Nụ cười được nặn ra từ
hai cánh môi khô khốc, không còn vẻ tươi tắn như hôm nào nhưng lại không thiếu phần giả lả và gợi cảm.
Chỉ Nhược rót một chén nước bưng đến. Nàng áp miệng chén vào môi Quách
Lãm để y uống nước. Vừa cho Quách Lãm uống nước, Chỉ Nhược vừa nói :
– Chỉ Nhược không ngờ một trang nam tử đỉnh thiên lập địa hôm nay lại biến thành một ngục nhân thê thảm như thế này. Tội nghiệp.
Quách Lãm dựa lưng vào phiến thạch ngẩng mặt nhìn lên nóc ngục thất.
– Đa tạ phu nhân đã cho tại hạ uống nước.
– Quách công tử đừng khách sáo.
– Tại hạ đã mắc nợ phu nhân.
– Chỉ Nhược chẳng nhận nợ của công tử đâu.
Chỉ Nhược nhìn Quách Lãm mỉm cười :
– Mặc dù bị hành hạ trong ngục thất nhưng Quách công tử vẫn không đánh mất sự kiêu hãnh, lẫn phong thái của một trang hảo hán.
– Phu nhân quá khen. Tại hạ giờ chẳng làm gì cả, chỉ là một ngục nhân tầm thường không biết sống chết như thế nào.
– Công tử sẽ không chết nếu nghe theo Địa Linh tổng tài.
Quách Lãm mỉm cười :
– Địa Linh tổng tài sai phu nhân đến gặp tại hạ?
Chỉ Nhược gật đầu :
– Không sai.
– Người muốn phu nhân khuyến dụ tại hạ nghe theo người?
– Đúng?
Quách Lãm lắc đầu từ tốn nói :
– Phu nhân sẽ thất vọng.
– Chỉ Nhược chỉ nhận được sự thất vọng từ Quách công tử ư?
– Chắc chắn như vậy.
Chỉ Nhược nhún vai :
– Chỉ Nhược nghĩ khác.
– Phu nhân nghĩ gì?
– Chỉ Nhược không thất vọng đâu.
– Tại sao?
– Bởi Chỉ Nhược có thể buộc công tử phải chìu theo ý của Chỉ Nhược.
– Tại hạ không phải là Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên.
– Chỉ Nhược biết. Quách công tử không phải là Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên, nhưng nếu Chỉ Nhược tự biến mình thành A Kiều công tử nghĩ sao
nào?
Vẻ mặt băng giá, lạnh lùng của Quách Lãm chợt cau hẳn lại khi Chỉ Nhược thốt ra câu nói đó.
Chỉ Nhược nhận ra ngay sự thay đổi trên mặt Quách Lãm. Nàng nhếch mép cười khảy, rồi nói :
– Trên cõi đời này có hai người hiểu Quách Lãm. Một là Du Thiếu Hoa và người thứ hai có lẽ chỉ có Hoàng Chỉ Nhược mà thôi.
Thốt xong câu nói đó, Chỉ Nhược bật ra ba tiếng cười khô khốc, trong khi Quách Lãm lộ vẻ đau khổ như người đang bị cực hình khủng khiếp.