Tiết trời lập xuân, Kim Đỉnh sơn được khoác màu áo mới với đầy những
nhóm hoa hồng phủ dầy như một tấm áo nhung đỏ ối. Những tảng mây lờ lững trôi bên dưới Huyết đài. Trong tiết xuân đó, cảnh vật như được tiếp
thêm sức sống để cho Kim Đỉnh sơn đã hùng vĩ lại càng hùng vĩ hơn.
Trong cái tiết xuân êm ả đó, thì võ lâm Trung Nguyên lại sục sôi. Tất cả mọi bang phái, môn hội đều kéo người về Kim Đỉnh sơn và nơi tụ hợp là
Huyết đài.
Chung quanh Huyết đài là những khóm hồng đỏ ửng màu máu. Chỉ với những đóa hồng thôi mà ngỡ như Huyết đài nhuộm máu giang hồ.
Vầng nhật quang từ từ nhô lên từ chân trời đông, và khi nó đã hiện
nguyên hình như một dải đỏ rực tô điểm thêm những bụi hồng quanh Huyết
đài, đã đỏ càng đỏ hơn.
Gần như tất cả mọi người đều đã hội tụ về Huyết đài và ai cũng chờ đợi
thời khắc kia phải đến, thời khắc mà mọi người chờ đợi trong nỗi hồi hộp :
– Phập.
Một ngọn đại kỳ như từ trên không trung lao xuống cắm vào giữa Huyết
đài. Trên lá cờ là dòng chữ thảo cũng đỏ ối như màu của những đó hồng.
“Huyết đài chi hận
Điệp Bội tri nhân”.
Dòng chữ viết trên lá đại kỳ như đập vào mắt mọi người. Quần hùng bất giác nhốn nháo hẳn lên.
Du Thiếu Hoa tợ một cánh bướm nhẹ êm hạ thân xuống bên ngọn đại kỳ.
Thần nhãn của chàng sáng ngời, toát ra trong ánh mắt đó là sự căm phẫn, ngầu đục môi sắc na khủng bố.
Bạch Mi lão tổ bước lên một bộ, giữ phất trần nói:
– Du Thiếu Hoa tôn giá còn nhớ lời nói của mình chứ?
Nhìn thẳng vào mắt Bạch Mi lão tổ, Thiếu Hoa gằn từng tiếng :
– Thiếu Hoa lúc nào cũng nhớ tới lời mình đã thốt ra, nhưng ở đây trong
chư vị chẳng có một ai đáng mặt làm chủ Điệp Bội ngoài một người.
Bạch Mi lão tổ cau mày :
– Du Thiếu Hoa. Ngươi nói như vậy nhằm ám chỉ ai trong quần hùng bạch đạo?
Buông một tiếng thở dài, Thiếu Hoa từ tốn nói :
– Thiếu Hoa xuất hiện ở đây chỉ cốt gặp Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ. Bởi
chỉ có Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ mới đáng giữ Điệp Bội. Chư vị nào cảm
thấy mình là Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ thì cứ bước lên Huyết đài. Thiếu Hoa khảo chứng, nếu đúng xin giao lại cánh Điệp Bội cho người.
Ngưng lời một lúc, Thiếu Hoa lia mắt nhìn thoáng qua quần hùng :
– Trước khi chư vị tự cho mình có thể sánh ngang với Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ thì nhớ một điều.
Rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, chàng nghiêm giọng nói :
– Đây là Huyết đài. Chư vị có thể chết nếu không tự lượng sức mình.
Thiếu Hoa vừa dứt câu thì từ phía sau Bạch Mi lão tổ một đại hán cầm trường thương thét lên :
– Du hồ điệp, không cần ngươi nói nhiều như vậy. Lại Ưng Thuật này sẽ tiếp ngươi để lấy mạng đổi báu vật.
Liền sau lời nói đó, Lại Ưng Thuật hoành trường thương ra sau lưng rồi
phi thân lên Huyết đài. Y chống trường thương, kiêu hãnh nhìn Thiếu Hoa :
– Du hồ điệp, ngươi hẳn nhận ra ngọn trường thương này chứ?
Thiếu Hoa nhẹ gật đầu :
– Túc hạ hẳn xuất thân từ Quang Đông với ngoại hiệu Truy Mạng Thương.
– Không sai. Du hồ điệp biết Lại mỗ là Truy Mạng Thương. Vậy xin hỏi, Lại mỗ có đáng mặt nhận báu vật Điệp Bội.
Thiếu Hoa mỉm cười, từ tốn nói :
– Tại Quảng Đông túc hạ quả là một đại cao thủ đỉnh thiên lập địa, danh
chấn ai ai cũng biết, nhưng đối với võ lâm Trung Nguyên Truy Mạng Thương chỉ là một hạt cát trong sa mạc. Túc hạ đâu thể thay thế được Võ lâm
Thiên tôn Thánh chủ.
– Du hồ điệp đoán chắc như vậy chứ?
– Tại hạ lấy mạng mình đổi cho lời nói đó.
– Vậy là Lại mỗ buộc cho Du hồ điệp thấy sự lợi hại của ngọn trường thương này.
Y thốt dứt câu múa thương vùn vụt. Ngọn trường thương tạo một màn lưới
đầy những chấm đỏ, rồi đâm thẳng đến vùng thượng đẳng của Thiếu Hoa.
Không cần tránh né, cũng chẳng biểu lộ nét khẩn trương gì, chiếc trầm
phiến gạt thẳng vào mũi thương đánh bật qua bên. Lại Ưng Thuật bị gạt
ngọn thương toan chuyển thế công, người một đạo Ấn Thủ chưởng đã bổ tới
gã nhanh hơn chớp mắt.
– Ầm…
Đạo Ấn Thủ chưởng của Thiếu Hoa nện ngay vào lưng họ Lại đẩy hắn đi như người ta đá một quả cầu.
– Bịch.
Lại Ưng Thuật té cắm vai xuống đất, nằm im bất động.
Chỉ với một lần xuất thủ phát công “Ấn Thủ chưởng” Du Thiếu Hoa đã loại
Truy Mạng Thương Lại Ưng Thuật ra khỏi cuộc tranh đoạt báu vật. Điều đó
khiến quần hùng nhanh chóng sờn lòng. Đã là người của võ lâm thì ai cũng biết thương pháp của Lại Ưng Thuật vừa nhanh vừa độc nhưng đối với
Thiếu Hoa, thương pháp của gã chẳng khác gì trò trẻ con múa vậy, chính
vì thế đã có những người tự lượng sức, âm thầm ly khai xuống Kim Đỉnh
sơn.
Cục trường im lặng một lúc đến khi Hoa Sơn chưởng môn Tôn Đại Lợi lên tiếng :
– Hoa Sơn, Thanh Thành, Nga Mi cùng lĩnh hội tuyệt công của Du công tử.
Như đã có sự sắp xếp từ trước, ba vị Chưởng môn kiếm phái đồng loạt điểm giày lướt lên Huyết đài. Cả ba người đồng định nhãn nhìn Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa từ tốn nói :
– Ba vị Chưởng môn đều bước lên Huyết đài với mục đích đoạt Điệp Bội.
Tại hạ xin mạn phép hỏi, nếu như ba vị thắng tại hạ thì Điệp Bội sẽ được chia như thế nào. Chẳng lẽ Điệp Bội bị cắt thành ba mảnh chia cho ba
người.
Tôn Đại Lợi nói :
– Không cần thiết Du túc hạ nghĩ giùm chúng ta điều đó. Nếu như Điệp Bội thuộc về ba đại phái Hoa Sơn, Nga Mi và Thanh Thành thì nó sẽ trở thành báu vật chung.
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Tại hạ thiết nghĩ khó có chuyện đó xảy ra. Trong thâm tâm của ba vị
Chưởng môn, ai cũng muốn giành Điệp Bội làm của riêng cho môn phái. Nên
đâu có chuyện báu vật làm của chung.
Nga Mi chưởng môn Lập Thất Cự đáp lời Thiếu Hoa bằng chất giọng rất ôn hòa :
– Công tử không nhất thiết phải lo dùm chúng ta chuyện đó. Báu vật Điệp Bội của riêng ai, tự khắc chúng ta sẽ lo liệu được.
– Nếu Lập chưởng môn đã nói thế. Thiếu Hoa sẽ bồi tiếp ba vị.
Ba vị Chưởng môn đồng loạt rút trường kiếm. Kiếm vừa được tuốt ra khỏi
vỏ thì từ sau quần hùng một tiếng rống lồng lộng cất lên :
– Không thể như vậy được.
Liền sau tiếng rống như sấm động đó, Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư với bộ
pháp quái lạ trông tợ con ễnh ương, chỉ hai lần phóng đã lướt lên Huyết
đài.
Nhân dạng gớm ghiếc của Đàn Lư khiến cho ba vị Chưởng môn phải cau mày đanh mặt.
Đàn Lư cất tiếng ôn tồn nói :
– Các người biết qui lệ của võ lâm chứ?
Tôn Đại lợi nhíu mày, gắt giọng hỏi Đàn Lư :
– Cớ gì mà ác nhân đem qui lệ của võ lâm ra đây.
Đàn Lư khịt mũi nói :
– Ba người đường đường là những Chưởng môn của các đại phái mà chẳng
biết trọng qui lệ của võ lâm. Nhìn lại ác người xem. Tự cho mình là
những danh môn chính phái thế mà nhập cuộc lại thị vào số đông.
Lão lắc cái đầu quái gở nói tiếp :
– Bọn các người xem ra chỉ là lũ tham sinh uý tử mà thôi. Thế thì đâu có đáng tự cho mình sánh ngang với Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ. Ta là ác
nhân, trí óc thô thiển cũng tự nhận biết ra điều đó, nhưng các vị Chưởng môn lại không nhận ra.
Y lại lúc lắc cái đầu to như quả dưa hấu :
– Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ chỉ một, đây tới ba.
Lão xoa tay :
– Nhục nhã quá. Nhục nhã cho Hoa Sơn, Nga Mi, Thanh Thành quá. Nếu các
ông tổ của ba phái sống lại chắc phải đem các người đi về đại hình đường mà dạy dỗ lại.
Hoa Sơn chưởng môn Giang Thành Bảo đỏ mặt, nhưng gượng nói với Đàn Lư :
– Ác nhân. Ngươi đem chuyện đó nói ra để làm gì?
– Hê, Đàn Lư thấy chuyện bất bình phi lý không thể không nói được. Nếu
các người là cao thủ, tự khẳng định uy danh của mình thì ta cũng cho như vậy. Các người có quyền tranh đoạt Điệp Bội thì gã ác nhân này cũng có
quyền. Nhưng Đàn Lư tranh đoạt bằng chính tuyệt nghệ bản thân mình chứ
không thị vào số đông. Giờ các người, ai cảm thấy mình đủ bản lĩnh, bước đến giao thủ với Đàn mỗ.
Cả ba vị Chưởng môn đưa mắt nhìn nhau. Sự xuất hiện quá đỗi đột ngột,
cũng như lời nói của Quái Thủ Thiên Tôn khiến cho ba vị Chưởng môn đại
phải không khỏi lúng túng.
Trong khi Giang Thành Bảo, Tôn Đại Lợi và Lập Thất Cự còn chưa biết hành xử như thế nào thì Đàn Lư nhìn lại Thiếu Hoa :
– Du lão đệ. Ác nhân Đàn Lư cũng có phần trong cuộc tranh đoạt Điệp Bội chứ?
Thiếu Hoa nhìn Đàn Lư nhẹ gật đầu :
– Huynh cũng có phần.
– Thế thì tốt cho lão ác nhân này rồi.
Đàn Lư quay lại ba vị Chưởng môn dương dương tự đắc nói :
– Nào. Ba vị đã chọn ra chưa?
Tôn Đại Lợi vuốt râu :
– Tôn mỗ lĩnh hội tuyệt nghệ võ công của ác nhân.
– Tốt lắm, Xuất thủ đi.
Tôn Đại Lợi nghiêm mặt nói :
– Ác nhân Đàn Lư. Hôm nay Tôn chưởng môn sẽ thay quần hùng bạch đạo thanh toán những oan nghiệp mà ngươi đã gây ra cho thê phụ.
Đàn Lư khoát tay :
– Hê. Tôn chưởng môn đừng nhắc đến chuyện riêng của Đàn Lư này. Chuyện
ta giết vợ và nhạc phụ nghe nhàm lắm rồi. Ai cũng tự cho mình là chính
nhân quân tử, đăm đăm đòi lấy mạng Đàn mỗ, nhưng chẳng có ai làm được gì cả và cho đến lúc này Đàn mỗ vẫn đứng trước mặt Tôn chưởng môn. Bấy
nhiêu đó Chưởng môn đủ biết rồi.
Tôn Đại Lợi mím môi :
– Người khác thì không làm được nhưng Tôn chưởng môn thì không như những người đó.
– Thế thì Đàn mỗ mời Tôn chưởng môn xuất thủ. Đừng nghĩ mình là Chưởng
môn rồi muốn làm gì thì làm. Cứ tưởng mình là Chưởng môn thì đã là chính nhân quân tử. Cứ tưởng mình là Chưởng môn thì ai cũng sợ.
Đàn Lư lúc lắc cái đầu :
– Nào. Xuất thủ đi chứ.
– Ác nhân. Ngươi rất đáng chết.
Tôn Đại Lợi nói xong thét lớn một tiếng.
– Hãy đỡ cương kiếm của bổn Chưởng môn.
Mũi kiếm của Tôn Đại Lợi rung lên, lắc vai lướt tới. Mũi kiếm của lão
biến hóa tạo thành ba điểm sáng kết thành hình chữ phẩm công thẳng tới
Quái Thủ Thiên Tôn.
Kiếm phát công thì Đàn Lư cũng phản công. Gần như cả hai cùng xuất thủ
cùng một lúc. Quần hùng bên dưới chỉ thấy Đàn Lư hơi rùn tấn, những âm
thanh tách tách phát ra ngay trên hữu thủ của lão quái nhân. Ba đạo Đàn
Chỉ thần công được Đàn Lư thi triển phóng tới điểm đúng vào đầu mũi kiếm của Tôn Đại Lợi.
– Keng Keng Keng
Kiếm của Tôn Đại Lợi chưa thành chiêu đã bị đánh bật trở về. Đàn Lư
nhanh chóng chiếm lấy thế thượng phong. Lão rống lên một tiếng tợ tiếng
ễnh ương kêu lúc trời tạnh mưa. Cùng với tiếng rống đó, thân pháp vụt
lên cao ba bộ, trông như một con ễnh ương khổng lồ. Từ trên cao, mười
đạo Đàn Chỉ thần công bửa xuống đầu Tôn Đại Lợi tợ một tấm lưới.
Trước thế công quá uy mãnh của Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư, Chưởng môn môn Thanh Thành phái không khỏi lúng túng, bối rối. Lão hoành ngang thanh
trường kiếm, tạo ra màn lưới kiếm quang che chắn đỉnh đầu.
– Keng.
Lực kình do Đàn Chỉ thần công tạo ra đánh vào lưỡi kiếm của họ Tôn khiến cho lưỡi kiếm trì hẳn xuống. Tôn Đại Lợi muốn tháo bộ về sau nhưng khứu giác đã ngửi phải mùi xú uế của Hàm Mô công. Vừa ngửi mùi xú uế kia,
đầu óc Tôn Đại Lợi xây xẩm.
Lão chột dạ nghĩ: “Thanh Thành phái chẳng lẽ phải chịu nhục từ bây giờ?”
Ý nghĩ ấy còn đọng trong tâm Tôn Đại Lợi thì đã cảm nhận có một quả búa nặng trên trăm cân nện thẳng vào ngực.
– Bình.
Vị Chưởng môn Thanh Thành phái bị nhấc bổng lên khỏi Huyết đài quẳng
thẳng về phía quần hùng. Vô hình chung lại rơi đúng dưới chân Bạch Mi
lão tổ.
Tôn Đại Lợi gượng ngồi lên, nhưng mặt lão nổ đom đóm chẳng còn đứng dậy được. Lão lắc lư đầu qua lại rồi ngã xuống đất ngất lịm.
Đàn Lư thủ thắng trước vị Chưởng môn Thanh Thành phái, vô cùng đắc ý, nhìn lại Giang Thành Bảo và Lập Thất Cự, gằn giọng nói :
– Gã Chưởng môn Thanh Thành phái muốn lấy mạng Đàn mỗ để thực thi công
đạo ngụy quân tử, nguỵ chính nghĩa của lão, nên mới bị họa kiếp mất
danh, mất diện, giờ đến lượt hai vị có còn giữ ý lấy mạng Quái Thủ Thiên Tôn này không.
Những gì Đàn Lư thi triển với Tôn Đại Lợi trong khoảng khắc ngắn ngủi đã buộc một vị Chưởng môn một môn phái lẫy lừng của Trung Nguyên sớm rời
Huyết đài ôm cả mối nhục ê chề khiến cho Giang Thành Bảo và Lập Thất Cự
phải suy nghĩ đắn đo.
Sự đắn đo của Giang Thành Bảo và Lập Thất Cự không qua được mắt Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư. Lão cười khảy nói :
– Sao? Hai người kịp nhận ra cái gì sai cái gì đúng rồi ư. Nếu đã nhận
ra điều đó thì Đàn mỗ không ép hai người đứng ở đây mà có thể quay xuống Huyết đài triệu hồi môn hạ quay về.
Lời nói của Đàn Lư càng khiến cho Giang Thành Bảo và Lập Thất Cự lúng
túng. Chẳng lẽ trước mặt quần hùng, hai người lại tự nguyện rút lui thế
thì còn gì là uy danh của Hoa Sơn lẫn Nga Mi.
Lập Thất Cự chớp lấy Quái Thủ Thiên Tôn trong khi nói quá lơ đễnh, để lộ tất cả những đại huyệt, liền lên tiếng :
– Tôn giá đã nói như vậy, Lập mỗ cũng tự nhận biết ra điều đó. Đáng phải nghe theo chỉ ngôn của Tôn giá.
Đàn Lư phấn khích gật đầu :
– Tốt lắm. Tốt lắm. Lập chưởng môn quả làm người biết nhìn xa trông rộng.
Đàn Lư còn toan nói tiếp để tâng bốc Chưởng môn Nga Mi Lập Thất Cự thì
bất thình lình họ Lập xuất thủ. Thanh trường kiếm của họ Lập thoắt điểm
tới trước, tả thủ vỗ mạnh vào đốc kiếm. Lập Thất Cự vừa vỗ chưởng vào
đốc kiếm vừa nói :
– Phi kiếm của bổn Chưởng môn sẽ kính trọng.
Lưỡi trường kiếm từ hữu thủ của Lập Thất Cự lao đi nhanh hơn chớp trời.
Trong lúc phấn khích, Đàn Lư đâu ngờ tới thủ đoạn của Lập Thất Cự, khi
lưỡi kiếm đã thoát khỏi tay vị Chưởng môn đại phái Nga Mi mà Quái Thủ
Thiên Tôn vẫn còn mở miệng toan nói tiếp.
Lưỡi hái của tử thần đã đặt vào sau huyệt Thiên Linh Cái của Đàn Lư, gần hơn nữa ngòi bút phán quan bút đã đặt đúng vào tên Đàn Lư trong sổ sinh tử dưới A tỳ, thì chiếc trầm phiến của Thiếu Hoa đã cứu lấy gã.
Ngọn trầm phiến tợ cánh bướm lướt ngang đánh bật mũi kiếm của Lập Thất Cự chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Đàn Lư thừ người, trừng mắt nhìn Lập Thất Cự. Ánh mắt của Đàn Lư lộ rõ
sát quang hừng hực. Lão chỉ Lập Thất Cự rít lên bằng giọng ôn tồn :
– Ngươi thật là một vị Chưởng môn đê tiện. Những người như ngươi mà đảm
đương chức vị Chưởng môn thì Nga Mi chỉ chờ đến lúc suy tàn mà thôi.
Không chỉ Nga Mi mà cả chính nghĩa võ lâm cũng chẳng là gì cả.
Đàn Lư nói hết câu ngồi thọp xuống trong tư thế con ễnh ương sắp vồ tới.
Vừa thấy Đàn Lư thủ bộ, Lập Thất Cự hốt hoảng bởi không còn binh khí
trong tay. Lão giũ hai ống tay áo, quay nửa vòng phi thân đào thoát.
Ý định của Lập Thất Cự nhanh chóng bị Quái Thủ Thiên Tôn phát hiện. Y
rống lên một tiếng tợ tiếng ễnh ươn kêu rồi phóng vụt tới. Thân pháp của Đàn Lư nhanh ngoài dự kiến của Lập Thất Cự. Vị Chưởng môn Nga Mi phái
vừa nhích động thân ảnh thì Đàn Lư đã đến bên. Trảo thủ với năm ngón chỉ đã tụ thành năm đạo chỉ thần công vồ thẳng tới tử huyệt Bách Hội.
– Bộp.
Lập Thất Cự sững người.
Khi Đàn Lư rút tay về thì lão đổ ầm xuống như cây chuối bị phạt ngang.
Đàn Lư chưa nguôi, xốc ngang hông Lập Thất Cự quẳng xuống Huyết đài, rồi quay lại nhìn Giang Thành Bảo.
Lão rít lên :
– Sao? Còn Giang chưởng môn. Ngươi có tính giở thủ đoạn gì thì cứ giở ra đi, đừng đứng thừ ra đó nữa.
Dung diện Giang Thành Bảo đỏ au bởi câu nói xúc xiểm của Đàn Lư, nhưng
tự lượng sức mình chưa thể nào so sánh ngang với Quái Thủ Thiên Tôn.
Giang Thành Bảo buông một tiếng thở dài :
– Giang mỗ không như Lập Thất Cự chưởng môn.
Đàn Lư dịu hẳn dung diện.
– Không như họ Lập kia thế thì còn đứng đó làm gì?
Giang Thành Bảo mím môi :
– Bổn Chưởng môn tự nhận ra mình không phải là Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ và xin được rút lui.
Đàn Lư khoát tay :
– Thế thì đi đi.
Giang Thành Bảo lưỡng lự một lúc rồi trở bộ. Y vừa điểm chân để phi thân xuống Huyết đài thì một người vận thụng y từ dưới quần hùng lướt lên.
Thân pháp người này phiêu bồng, thần kỳ. Thân ảnh còn trong không trung
thì ngọn lâu trượng đã thoát ra cùng vớ lời nói the thé :
– Huyết đài đã lên thì đâu có đường để xuống.
Lời nói kia vừa dứt trên miệng Khô Lâu Quái Kiệt thì ngọn lâu trượng với chiếc sọ người đã ghim thẳng vào ngực Giang Thành Bảo.
– Phập.
Giang Thành Bảo hứng trọn ngọn trượng trong khoảng khắc phản quang đang
quay tròn một chỗ như chiếc bông vụ, rồi ngã ngửa ra sàn đá Huyết đài.
Khô Lâu Quái Kiệt lướt lên Huyết đài lao thẳng xuống bên cạnh xác Giang Thành Bảo.
Cả ba vị Chưởng môn Hoa Sơn, Thanh Thành và Nga Mi chỉ trong phút chốc
đã mạng yểu khiến cho môn hạ ba đại phái phải nhốn nháo như rắn mất đầu. Thế là chẳng ai bảo ai mà túa chạy thẳng xuống Kim Đỉnh sơn.
Thế mới biết sự suy đoán của Vi Thúy Ngọc đã đúng phần nào. Điệp Bội
chưa hợp nhất mà ba đại phái của võ lâm đã gặp tai kiếp có thể dẫn đến
sự suy vi không thể nào cứu được.
Khô Lâu Quái Kiệt rút ngọn Huyết Lâu trượng khỏi xác Giang Thành Bảo, định nhãn nhìn Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư :
– Gã quái vật vẫn còn nhận ra lão phu chứ?
– Trong mộ địa Đàn mỗ đã gặp lão.
Khô Lâu Quái Kiệt chỉ cái xác Giang Thành Bảo :
– Nếu trong mộ địa không có sự xuất hiện của lão thì e rằng ngươi bây
giờ cũng đã nằm gọn dưới ba tấc đất bởi tuyệt công của của xử nữ Bạch
Khô Lâu.
Đàn Lư nhún vai :
– Lão quỷ nói ra điều đó làm gì? Lão nghĩ Đàn Lư này mang ơn lão ư?
Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư lắc đầu :
– Lão đừng nghĩ Quái Thủ Thiên Tôn này mang ơn lão nhé. Nếu như tại mộ
địa lão không xuất hiện thì ả xử nữ Bạch Khô Lâu kia cũng chưa hẳn làm
gì được Đàn Lư.
Khô Lâu Quái Kiệt ngửa mặt cười khành khạch. Tràng tiếu ngạo của lão
phát ra nghe tợ tiếng nấc cục của bọn quỷ dữ đang đói mồi. Cắt ngang
tràng tiếu ngạo dị thanh quái lạ đó, Khô Lâu Quái Kiệt nói với Đàn Lư :
– Chỉ một ả xử nữ chỉ đáng là đệ tử của lão phu thôi mà ngươi còn chẳng
làm gì được, thậm chí suýt mất mạng thì với lão phu ngươi đâu có là gì.
Lão phu nói vậy để ngươi nghiệm suy lại.
Đàn Lư nhăn mặt. Bộ mặt của gã quái gở càng quái gở hơn :
– Thế lão muốn Đàn mỗ phải làm gì?
– Ngươi tự xử đi. Đừng buộc lão phu phải hành xử ngươi như thế.
Lời còn đọng trên hai cánh môi mỏng dính, Khô Lâu Quái Kiệt chụp thân
xác Giang Thành Bảo xé ra làm hai. Lão quẳng xác Giang Thành Bảo xuống
Huyết đài rồi nhìn lại Đàn Lư :
– Ngươi thấy rồi chứ.
Sự xuất hiện của Khô Lâu Quái Kiệt khiến cho cục trường vốn căng thẳng,
giờ càng căng thẳng hơn, bởi phảng phất trong sự căng thẳng đó là chất
khủng bố rờn rợn do Khô Lâu Quái Kiệt mang đến.
Đối mặt với lão quỷ Khô Lâu Quái Kiệt, Đàn Lư nào dám xem thường. Y đã
từng bị hạ phong bởi Bạch Khô Lâu, mà nha đầu kia chỉ đáng là hậu nhân
chân truyền mà thôi. Mặc dù tự biết mình không phải là kẻ đồng tài, đồng lượng với Khô Lâu Quái Kiệt nhưng Đàn Lư vẫn cương cường chẳng tỏ lộ sự sợ hãi.
Y hất mặt nói :
– Lão quỷ muốn Đàn Lư này thấy gì?
– Ngươi không thấy lão phu xé xác gã Chưởng môn Giang Thành Bảo này ư?
– Tất nhiên Đàn mỗ thấy.
– Thấy sao không tự xử.
Đàn Lư cười khảy :
– Tự xử ư? Bộ chỉ thấy lão quỷ xé xác gã Chưởng môn tham sinh úy tử đó
rồi hốt hoảng đi tìm cái chết à? Chuyện lão nói e chỉ có trong mơ thôi.
– Ngươi nói như vậy là có ý muốn lão phu xé xác ngươi trong khi ngươi vẫn còn thở, còn sống.
– Đàn mỗ nghĩ lão khó làm được chuyện đó. Lão có thể lấy mạng gã Chưởng
môn Hoa Sơn kia dễ dàng nhưng với Quái Thủ Thiên Tôn thì không dễ như
lão tưởng đâu.
– Nói hay, nhưng sợ giữ được cái mạng thì khó đó.
Khô Lâu Quái Kiệt dằn mạnh ngọn Huyết Lâu trượng ghim thẳng xuống sàn đá Huyết đài toan vận chuyển tà công phát tác Huyết lâu tập kích, thì
Thiếu Hoa bước ra, khoát tay :
– Tôn giá dừng tay.
Khô Lâu Quái Kiệt thu hồi Tà công định nhãn nhìn vào Thiếu Hoa hỏi :
– Tiểu tử muốn nói gì?
– Hẳn tôn giá đến Kim Đỉnh sơn dự Huyết đài không phải để cho mọi người
chứng kiến uy vũ võ công Huyết lâu. Mục đích của tôn giá đến đây chỉ vì
muốn có Điệp Bội.
– Không sai.
– Thế thì tại hạ nói cho tôn giá biết, tại hạ mới chính là người giữ Điệp Bội chứ không phải Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư.
– Lão phu biết điều đó.
– Đã biết sao tôn giá lại chọn Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư để ấn chứng võ công? Người tôn giá phải ấn chứng chính là tại hạ.
Thiếu Hoa cười mỉm ôn nhu nói :
– Hay tôn giá đã bỏ ý định đoạt báu vật Điệp Bội.
– Tại đây lão phu nghĩ chỉ có mình lão phu mới đáng mặt giữ Điệp Bội mà thôi.
– Nếu tôn giá muốn có Điệp Bội chì phải ấn chứng võ công với Du Thiếu Hoa này.
– Lão phu nào có ngại. Lão phu không chỉ lấy mạng một Du Thiếu Hoa mà
đến mười người như ngươi ta giết cũng chẳng khó khăn gì, thậm chí nói
ngoa một chút, lấy cái mạng của Du Thiếu Hoa đối với lão chẳng khác nào
lấy đồ trong túi.
– Vậy tại hạ mời tôn giá xuất thủ.
Thiếu Hoa nhìn lại Đàn Lư :
– Mời Đàn huynh xuống Huyết đài.
Đàn Lư lưỡng lự.
Thiếu Hoa cau mày.
Thấy Thiếu Hoa cau mày, Đàn Lư buông một tiếng thở dài, xem chừng rất
sầu não, rồi miễn cưỡng bước xuống Huyết đài. Đàn Lư vừa rời khỏi Huyết
đài thì Mộc Thiếu Quân tợ như một cánh chim én cắt một đường vòng cung,
phiêu diêu lướt qua đầu quần hùng rồi hạ thân xuống bên cạnh Du Thiếu
Hoa.
Thiếu Quân nhìn Khô Lâu Quái Kiệt :
– Lão chưa phải là kẻ duy nhất độc bá Kim Đỉnh sơn.
Khô Lâu Quái Kiệt nhíu mày :
– Tiểu tử. Ngươi là ai mà dám vọng ngôn trước mặt lão chứ.
– Thiếu Quân chỉ là một kẻ mới bước ra giang hồ.
– Mới bước ra giang hồ nên ngươi không biết được lão phu.
Khô Lâu Quái Kiệt quái kiệt chắc lưỡi :
– Tội nghiệp. Tội nghiệp. Chỉ vì ngươi mới bước ra giang hồ không biết
Khô Lâu Quái Kiệt mà đành phải mạng yểu. Lão phu nhìn ngươi thấy căn cốt cũng hơn người. Rất có căn cơ nhưng không thể phá lệ được.
Khô Lâu Quái Kiệt ngắm Thiếu Quân rồi đổi giọng :
– Tiểu tử. Lão phu cho ngươi một cơ hội để lựa chọn. Một là ngươi sẽ bị
lão xé xác thành từng mảnh, hai là hành đại lễ bái ta làm sư tôn, vĩnh
viễn theo hầu và chịu sự sai khiến của ta. Tương lai của tiểu tử sẽ sớm
rạng rỡ đó.
Phàm ai được Khô Lâu Quái Kiệt tạo cho cơ hội đó thì chẳng khác nào gặp
được kỳ tích, bởi trong võ lâm danh tiếng của lão đã lẫy lừng khắp bốn
phương tám cõi, nhưng với Thiếu Quân thì khác.
Khô Lâu Quái Kiệt vừa thốt dứt câu, Thiếu Quân đã khoát tay như đuổi ruồi :
– Đa tạ. Thiếu Quân rất cảm kích và đa tạ hảo tâm của lão. Nhưng rất
tiếc, Thiếu Quân đã có sư tôn, mà sư tôn thì lại di lịnh cho Thiếu Quân
đến Kim Đỉnh sơn đoạt cho bằng được Điệp Bội trong tay Du huynh đây.
Thiếu Quân nhếch mép cười nửa miệng nói tiếp :
– Chính vì di ngôn của sư tôn buộc phải thất lễ với lão. Nhưng để đáp
lại thịnh tâm thành ý của lão, Thiếu Quân cũng cho lão một cơ hội.
– Ngươi nói cơ hội gì?
– Chỉ cần lão nhanh chân rời khỏi Huyết đài từ bỏ ý định đoạt báu vật
Điệp Bội thì Thiếu Quân và lão vẫn giữ sự giao hảo. Ngược lại e rằng lão khó tránh khỏi một cái chết oan uổng.
Mặt Khô Lâu Quái Kiệt đanh lại, lão rít lên với giọng phẫn nộ cay độc.
– Tiểu tử to gan. Ngươi quả chẳng muốn sống mới dám thốt ra câu đó với
Khô Lâu Quái Kiệt. Quyền sống hay chết của võ lâm do lão phu định đoạt
chứ không phải do một tên vô danh tiểu tốt như ngươi quyết định mà thốt
ra lời vọng ngôn bừa bãi đó.
Lão chỉ Thiếu Quân :
– Ngươi đáng chết.
Khô Lâu Quái Kiệt áp tay truyền tà công vào Huyết lâu. Từ hai hốc mắt
hom hỏm của Huyết lâu hai đạo Huyết quang bắn ra, như một lưỡi kéo lướt
thẳng tới chực cắt ngang thân pháp của Mộc Thiếu Quân.
Tợ một cánh én, Thiếu Quân chỉ hơi chao người, lòn qua hai đạo huyết
quang và ngoài mọi sự suy đoán của lão quỷ Khô Lâu Quái Kiệt, chỉ với ba bước chân phiêu bồng thần kỳ, đã nhập tới sát bên lão. Đôi cước pháp
của Thiếu Quân nhoang nhoáng tạo thành áp lực đè tới lão quỷ Khô Lâu
Quái Kiệt.
Vừa tránh né hai đạo huyết quang chết người vừa liên thủ phản công, cước pháp của Mộc Thiếu Quân quả là đạt đến cảnh giới xuất cước tùy ý. Còn
ngược lại khi vừa thấy vùng ảnh cước của đối phương xuất hiện trước mặt
mình. Khô Lâu Quái Kiệt giật mình, cũng là lúc áp lực nặng nề chụp tới
thượng đẳng của lão.
Khô Lâu Quái Kiệt buột miệng nói :
– Thiên Tàn cước.
Lão vừa nói vừa hối hả điểm mũi giày nhanh chóng tháo bộ. Lão tháo bộ
tất đã nhường thế thượng phong cho Mộc Thiếu Quân. Điều đó quả là chuyện từ trước đến nay quần hùng chưa từng thấy bao giờ. Trong võ lâm, bất cứ người nào cũng biết Khô Lâu Quái Kiệt là một ác thủ nhân, chẳng bao giờ chịu nhường ai một bước, nhưng hôm nay trên Huyết đài, trước mặt bao
nhiêu người, lão lại thối bộ bởi một gã nho sinh vô danh tiểu tốt quả là chuyện khó tin được.
Khô Lâu Quái Kiệt thối bộ thì cước pháp của Mộc Thiếu Quân càng linh
hoạt hơn. Cước pháp của y theo thế liên hoàn, liên tục tạo áp lực nặng
nề đè thẳng vào vùng thượng đẳng của đối phương. Đối phó với vùng ảnh
cước của Thiếu Quân, Khô Lâu Quái Kiệt không khỏi lúng túng.
Lão hú lên một tiếng thật lớn, vừa thối bộ, bất thình lình cất bổng thân ảnh lên cao hai trượng, cắt một đường cầu vồng thoát qua đầu Mộc Thiếu
Quân.
Thiếu Quân đang chiếm phần thượng phong nhưng lại thu hồi cước pháp, khoanh tay nhìn lão.
Khô Lâu Quái Kiệt nện huyết trượng ghim xuống mặt đất, trừng mắt nhìn đối phương. Lão trang trọng nói :
– Tiểu tử! Sư tôn của ngươi là Địa Linh Tôn Giả phải không?
– Nếu phải thì sao?
Câu trả lời cụt lủn của Thiếu Quân khiến lão Quái Kiệt Khô Lâu hơi ngần ngừ, bán tín bán nghi. Lão nghiêm giọng hỏi tiếp :
– Thiên Tàn cước pháp sở học vô địch của Địa Linh Tôn Giả. Tiểu tử lại biết sử dụng. Chẳng lẽ Địa Linh còn sống.
– Sư tôn của tại hạ còn sống hay chết thì đâu có liên quan đến cuộc giao thủ giữa tại hạ và tôn giá.
Khô Lâu Quái Kiệt ngần ngừ :
– Lão phu muốn biết, có phải Địa Linh chỉ ngôn cho tiểu tử đến đây để đoạt báu vật Điệp Bội?
Thiếu Quân cười khảy :
– Nếu vậy thì sao nào. Lão còn giữ ý giao thủ với Mộc Thiếu Quân không?
– Lão phu muốn ngươi thừa nhận sư tôn của ngươi là Địa Linh.
– Thiếu Quân đã nói rồi đó.
– Nếu sư tôn ngươi là Địa Linh thì hẳn tiểu tử phải có Chu Sa Tử.
– Lão muốn chứng kiến thấy Chu Sa Tử à?
Khô Lâu Quái Kiệt thoáng suy tư rồi bất giác gật đầu nói :
– Nếu tiểu tử có Chu Sa Tử.
Lão vừa dứt câu, Thiếu Quân vũ lộng song chưởng. Hai ngọn lốc kình ào ào cuốn tới Khô Lâu Quái Kiệt, ẩn trong hai con xoáy kình đó là màn bụi
Chu Sa Tử lấp lánh phán quang bởi ánh nhật quang.
Lão quỷ Khô Lâu Quái Kiệt chớp thấy xoáy kình có ánh Chu Sa Tử không dám đón đỡ, mà điểm thân lướt lên cao, dụng hết công lực thi triển khinh
thuật đạp lên sóng kình lướt xuống Huyết đài.
Khô Lâu Quái Kiệt đứng dưới Huyết đài nhìn lên nói với Thiếu Quân :
– Lão phu đã chứng nghiệm ra xuất thân của ngươi rồi.
Thiếu Quân nhìn Khô Lâu Quái Kiệt bằng ánh mắt tự đắc, pha trộn chút khinh thường, nhưng từ tốn nói :
– Lão đồng ý nhường Thiếu Hoa cho Mộc Thiếu Quân này chứ?
Những tưởng lão quỷ Khô Lâu Quái Kiệt sẽ phản bác lại lời của Thiếu Quân, nhưng lão lại gật đầu, giả lả cười rồi ôn nhu nói :
– Tam đế đã xuất hiện, thì lão phu đâu dám ngăn bước chân người.
Lão nói xong lui bước về một góc đứng khoanh tay thị nhãn nhìn lên Huyết đài. Sự rút lui của Khô Lâu Quái Kiệt khiến cho quần hùng phải để tâm
chú ý Mộc Thiếu Quân. Ai mà không chú ý đến được y, bởi với tuổi tác chỉ mới đôi mươi mà Thiếu Quân đã buộc một ác nhân như Khô Lâu Quái Kiệt
phải lui bộ nhường đường thì quả là chuyện hy hữu trên chốn giang hồ.
Thiếu Quân cười nhếch mép với lão Khô Lâu Quái Kiệt rồi quay lại nhìn Du Thiếu Hoa.
Y ôm quyền từ tốn nói :
– Tại hạ là Mộc Thiếu Quân, từ lâu đã ngưỡng mộ Du các hạ. Nay được diện kiến với các hạ trên Huyết đài. Trước là lĩnh hội sở học cao thâm của
cao nhân, sau là muốn lấy báu vật Điệp Bội.
Thiếu Hoa ôm quyền xá Thiếu Quân :
– Mộc công tử đúng là một đóa kỳ hoa của võ lâm Trung Nguyên. Vừa rồi
tại hạ được chứng kiến tận mắt Thiên Tàn cước do công tử thi triển,
trong tâm vô cùng ngưỡng mộ. Nói nhiều thì biến thành lời khách sáo, nếu như Mộc công tử cảm thấy mình có thể thay thế được Võ lâm Thiên tôn
Thánh chủ thì cứ xuất thủ để Thiếu Hoa làm trọn trách nhiệm của mình.
– Tại hạ không khách sáo.
Thiếu Quân thốt dứt câu, gác chéo hai tay, vận hóa công phu, Thiếu Hoa thì định nhãn nhìn chằm chằm vào gã.
Thiếu Quân gắt giọng nói :
– Thất lễ.
Lời còn đọng trên miệng, Thiếu Quân đã lắc vai, cũng chỉ với ba bước
chân thần kỳ, thân ảnh của y đã nhập vào Thiếu Hoa. Đôi bản thủ xoay
tròn dựng đứng, ửng sắc màu xám xịt vồ tới.
Biết Thiếu Quân là hậu nhân chân truyền của Địa Linh, Thiếu Hoa không
cần tránh né, mà trụ thân dựng đứng đôi chưởng thủ. Chưởng pháp của
chàng cũng biến qua sắc màu vàng ửng.
Đôi song chưởng chạm thẳng vào nhau :
– Ầm.
Như có tiếng sấm nổ trên Huyết đài, cả hai vừa chạm chưởng đồng loạt thối bộ.
Chạm một chưởng đầu tiên, Thiếu Hoa nhận ra Thiếu Quân có nội lực chẳng
thua kém gì mình. Bên Thiếu Quân cũng nhận biết đối phương của mình quả
là ngang tài ngang sức.
Thiếu Quân cười khảy nói :
– Nội lực của các hạ quả là siêu phàm.
– Công tử rất xứng đáng là hậu nhân của Địa Linh Tôn Giả. Địa Linh Tôn
Giả chọn truyền nhân quả là không lầm. Tại hạ khâm phục công tử và bái
phục Địa Linh Tôn Giả.
– Đa tạ các hạ đã cho một lời khen. Nhưng cuộc giao thủ chưa nhận định được ai hơn ai kém.
– Chỉ khi nào công tử vượt qua được tại hạ thì Điệp Bội mới thuộc về người.
– Thiếu Quân cũng rất muốn phân định điều đó.
Gần như lời còn đọng trên hai cánh môi của Thiếu Quân thì thân ảnh của y đã chớp động, lướt tới Du Thiếu Hoa. Lần này Thiếu Quân thi triển Thiên Tàn cước để công kích đối phương. Vốn đã biết đối phương của mình là
người như thế nào, lần này Thiếu Quân thi triển Thiên Tàn cước với chín
thành nội lực. Cước pháp của y tạo một áp lực như núi Thái sơn chụp
xuống Thiếu Hoa.
Cũng như lão quỷ Khô Lâu Quái Kiệt, trước vùng ảnh cước dầy đặc của Mộc
Thiếu Quân, Thiếu Hoa phải thối bộ. Thiếu Hoa vừa thối bộ thì Thiếu Quân nhanh chóng chớp lấy tiên cơ, gia tăng áp lực cước pháp. Chực dồn đối
phương buộc phải rời Huyết đài.
Nếu một khi Thiếu Hoa phải rời Huyết đài như lão Khô Lâu Quái Kiệt thì
đương nhiên phải chấp nhận sự phân định cao thấp mà phần thắng đã thuộc
về Thiếu Quân.
Chính vào lúc Thiếu Quân gần như hoàn toàn chiếm được tiên cơ thì Thiếu
Hoa chúi ngã ngửa, rạp lưng xuống đất. Chớp thấy đối phương ngã người
mất tấn, Thiếu Quân thét lớn :
– Nằm xuống.
Đôi cước pháp của Thiếu Quân chụm lại thành một từ trên cao điểm xuống vùng thượng đẳng của đối phương.
– Cạch.
Những tưởng cước pháp của Thiếu Quân đã có thể phá nát vùng thượng đẳng
của Thiếu Hoa, nhưng song thủ với tuyệt kỹ Ấn Thủ chưởng đã đỡ lấy bàn
chân rồi từ từ nhấc bổng y lên.
Không một ai tưởng tượng được nội lực của Thiếu Hoa lại siêu phàm như
vậy. Trong tư thế hoàn toàn mất tấn, thế mà vẫn đỡ được cước pháp Thiên
Tàn cước, còn khống chế cả cổ chân đối phương, đồng thời nâng người bật
trở lại.
Mồ hôi rịn ra trán Thiếu Hoa, nhưng sắc diện của Thiếu Quân thì lộ rõ nét bối rối, lúng túng.
Thiếu Hoa nâng cả Thiếu Quân lên cao rồi xoay tròn một vòng, tung cả
thân ảnh đối phương lên cao mươi trượng, quay như chiếc bông vụ. Liền
sau động tác đó là những đạo chỉ kình Phi Chỉ Lưu Ngân bắn ra điểm tới
ngay dưới lòng bàn chân Thiếu Quân.
Thiếu Quân tợ như người phải gai nhọn, không ngừng rút chân lên. Y cũng
không thể chuyển bộ pháp do Thiếu Hoa tạo ra buộc y phải chới với trên
không trung.
Đang ở thế thượng phong tất thắng bất bại, Thiếu Quân bị dồn vào đường cùng.
Thiếu Hoa nghiêm mặt nói :
– Thất lễ.
Cùng với lời nói đó, Thiếu Hoa bổ luôn hai đạo Ấn Thủ chưởng vào đúng
đôi cước pháp của Thiếu Quân. Lực kình Ấn Thủ chưởng đẩy Thiếu Quân bắn
ra khoảng không trên Huyết đài. Lần này Thiếu Quân khó có thể chuyển thế hạ phong thành thượng phong, chỉ cần chấm chân xuống đất xem như đã
thua, mà điều đó thì y chẳng muốn chút nào.
Vừa bị Ấn Thủ chưởng đẩy văng ra khỏi phạm vi Huyết đài, Thiếu Quân buộc phải thi triển khinh công tuyệt đỉnh bất kể đến sinh mạng mình. Y đảo
một vòng trên không, lộn ngược trở lại, hai tay đẩy chưởng kình về phía
sau với mục đích tạo áp lực đẩy người đến trước để quay lại Huyết đài.
Thiếu Hoa gần như biết được ý của Thiếu Quân, nên Thiếu Quân vừa đảo người thì lại phát tác chưởng kình bồi tiếp vào gã.
Thiếu Hoa vừa phát chưởng vừa nói :
– Tại hạ buộc phải thất lễ.
Chưởng ảnh của chàng vừa thoát ra khỏi song thủ thì Thiếu Quân đã mím
môi dụng tất cả công lực còn lại vỗ tới hai luồng Thiết chưởng có Chu Sa Tử.
– Ầm.
Thiếu Quân tợ cánh diều đứt dây bị cuốn đi và buộc phải hạ thân xuống đất.
Tay y ôm ngực, mắt nổ đom đóm, khoé miệng ứa máu.
Bên kia Thiếu Hoa vẫn trụ thân, nhưng song thủ đã nhuộm vàng Chu Sa Tử.
Chu Sa Tử nhanh chóng phát tác, Thiếu Hoa buộc phải vận công khống chế
sự phát độc của Chu Sa, để nó không xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Vẫn đứng trên Huyết đài, Thiếu Hoa định nhãn nhìn xuống quần hùng.
Bạch Mi lão tổ đứng gần Huyết đài nhất, nhanh chóng nhận ra sự chuyển
hóa sắc diện của Du Thiếu Hoa. Mặt Thiếu Hoa đang hồng hào từ từ chuyển
qua màu vàng nhạt. Lão đạo trưởng phấn khích nói lớn :
– Hắn đã bị Chu Sa Tử của Mộc Thiếu Quân rồi.
Bạch Mi đạo trưởng vừa nói vừa điểm giày lướt lên Huyết đài. Phất trần
vung ra điểm tới thượng đẳng của Du Thiếu Hoa, miệng thì nói :
– Muốn sống thì giao báu vật cho bổn đạo.
Thiếu Hoa gằn từng tiếng :
– Lão không đáng.
Không hề tránh né ngọn phất trần của Bạch Mi đạo trưởng, cũng chẳng nề
hà đến Chu Sa tử của Thiếu Quân đã phủ lên song thủ chực xâm nhập vào
lục phủ ngũ tạng, Thiếu Hoa nghiến răng thi triển Ấn Thủ chưởng đỡ thẳng lấy ngọn phất trần của Bạch Mi đạo trưởng.
– Chát.
Thiếu Hoa thối lui hai bộ, bên đấy Bạch Mi lão tổ cũng lùi nửa trượng. Bạch Mi lão tổ kêu lên :
– Ngươi đỡ tuyệt kỹ Đồng Tử công của bần đạo.
Miệng thì nói, tay lão đã chắp lại vận chân nguyên khí Đồng Tử công.
Bạch Mi đạo trưởng vừa vận Đồng Tử công thì từ phía Võ Đang phái hai đạo đồng khoảng ba ba mươi lướt lên án ngữ sau lưng Thiếu Hoa.
Vừa lướt lên Huyết đài, hai gã đạo đồng liên thủ hợp nhất, đẩy tới hai chưởng kình Lưỡng nghi âm dương.
Phía sau có chưởng ảnh đe doạ, phía trước có Đồng Tử công của Bạch Mi
lão tổ, thế mà Thiếu Hoa vẫn không hề bấn loạn. Chưởng âm dương vừa bổ
tới, Thiếu Hoa liền thi triển Vạn Hình bộ pháp lách tránh, vô hình trung đạo chưởng âm dương của hai gã đạo đồng vỗ trúng Bạch Mi đạo trưởng.
– Ầm.
Hứng trọn đạo chưởng âm dương của hai gã đạo đồng, Bạch Mi đạo trưởng
chẳng hề hấn gì mà ngược lại, dư kình phản hồi được Đồng Tử công gia
tăng đẩy hai gã đạo đồng bật tung khỏi Huyết đài, rơi bịch xuống đất,
nằm bất động.
Thấy Bạch Mi lão tổ xông lên Huyết đài, quần hùng xôn xao hẳn lên. Đến
lúc này ai cũng nhận ra Du Thiếu Hoa đã chuyển đổi sắc diện vàng nhợt.
Nội lực không ngừng suy giảm, đến ngay cả Lưỡng nghi âm chưởng của hai
gã đạo đồng cũng không dám đón đỡ. Sự suy kiệt của Thiếu Hoa khiến ai
cũng sực nghĩ đến báu vật Điệp Bội. Chỉ cần hạ được Thiếu Hoa, Điệp Bội
sẽ thuộc về mình. Đã đến Kim Đỉnh sơn thì bất cứ người nào cũng đều ôm
khát vọng có được Điệp Bội quay về, tất nhiên họ phải thị vào bản lĩnh
võ công của mình, giờ cơ hội đã đến, chẳng lẽ lại để lọt vào tay Võ Đang phái hay sao. Chính vì ý nghĩ thế mà quần hùng bất giác nhôn nhao hẳn
lên.
Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên với lực kình phi thân lao vào Thiếu
Hoa. Tuyết Sơn chưởng môn Vũ Văn Hàn Đào cũng sợ mất phần, cùng một loạt bốn năm người nữa đều là những cao thủ của võ lâm. Tất cả đều nhảy xổ
vào Du Thiếu Hoa như một miếng mồi ngon.
Chính vào lúc Du Thiếu Hoa phải hứng chịu muôn lưỡi hái tử thần, thì cả
Huyết đài bị đẩy tung lên bởi một cơn địa chấn dữ dội mà chẳng một ai
biết chuyện gì xảy ra.
– Ầm.