Editor: Đào Tử
___________________________
Biểu tình bình tĩnh của chủ quán rốt cuộc có một tia biến hóa vi diệu.
Bà hơi cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt đắm chìm trong bóng tối, cũng che lại cảm xúc nhấp nhô nơi đáy mắt.
“Đúng vậy, rất nguy hiểm, nhưng vì sinh hoạt vẫn phải tiếp tục…”
Chủ quán bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Tận thế không đáng giá tiền nhất chính là mạng người, sống sót cần dũng khí so với tử vong nhiều không biết gấp bao nhiêu lần.
Liễu Diệp Tiên mở miệng, kinh ngạc nhìn mặt chủ quán, lúc lâu mới thốt ra một câu.
“Nhưng mà… Đó là con gái, ‘Người liễm thi’ không chỉ là công việc nặng, nếu gặp người sống sót ý đồ bất chính, cô ấy sẽ…”
Cho dù là trước tận thế, con gái đi trên đường cũng có khả năng bị người phát rồ ẩu đả làm hại.
Chớ nói chi hiện tại là tận thế trật tự sụp đổ.
Mỗi người cô ấy gặp đều có thể là súc sinh sẽ tổn thương cô ấy.
Chủ quán thấy biểu lộ Liễu Diệp Tiên chân thành tha thiết, biết cô là thật lòng, không khỏi lộ ra nụ cười.
“Cái này không cần quá lo lắng, con gái tôi cũng là dị năng giả. Tuy rằng không phải rất lợi hại, nhưng đủ để bảo hộ an toàn của con bé.”
Liễu Diệp Tiên lại nói: “Có thể… Cho dù là dị năng giả…”
Dị năng giả cường đại đến đâu đối mặt với địch nhân nhân loại gấp mấy lần bên mình, Zombie gấp mấy ngàn lần phe mình, cũng không làm nên chuyện gì.
Cô cảm thấy chủ quán tướng mạo hòa ái hiền lành, hẳn không phải loại cha mẹ sẽ đem con gái đẩy vào hố lửa.
Hướng Thụy Quân đột nhiên xen vào một câu: “Chẳng lẽ —— Dị năng con gái dì có quan hệ với ngụy trang?”
Chủ quán lộ ra một tia ngạc nhiên.
Xem ra Hướng Thụy Quân đoán đúng.
Bà nói: “Đúng vậy, ý cũng gần thế. Cái này còn phải cảm ơn Thái Hạo, nếu không một nhà ba người chúng tôi đều sống không nổi.”
Thái Hạo ban bố “Sổ tay tu luyện dị năng” để rất nhiều người sống sót phổ thông cũng thức tỉnh dị năng, trong đó bao quát con gái chủ quán.
Dị năng cô gái thức tỉnh là “Dịch dung”, nói đúng ra cũng là một trong dị năng huyễn tưởng.
Dị năng vô cùng gân gà, thi triển dị năng có thể ngụy trang mình thành vật thể khác, bao quát ngụy trang thành Zombie.
Tuy dị năng con gái chủ quán chỉ có cấp một, nhưng cũng có thể đem mình ngụy trang thành tráng hán trưởng thành quen thuộc hoặc Zombie phổ thông từng gặp.
Nghe chủ quán nói lời này, Liễu Diệp Tiên nhẹ nhàng thở ra.
“Thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi không hiểu tình hình thực tế, hiểu lầm…”
Chủ quán yên lặng lắc đầu nói: “Kỳ thật cô nói cũng đúng, phần công tác này đích thật rất nguy hiểm…”
Tuy có thể ngụy trang thành tráng hán khuôn mặt phổ thông dáng người tráng kiện phòng ngừa nguy hiểm từ khác phái, cũng có thể ngụy trang thành Zombie tránh bị Zombie xem như đồ ăn cắn xé… Nhưng dị năng cô gái mới cấp một, gặp Zombie cấp ba hoặc dị năng giả cấp ba, ngụy trang của cô sẽ bị bóc trần.
Mỗi lần con gái đi ra ngoài làm việc bà đều nơm nớp lo sợ.
Hướng Thụy Quân nói: “Nếu dị năng con gái dì lại tăng mấy cấp, có lẽ tình cảnh sẽ không đồng dạng.”
Dù sao cũng có hai thái cực dị năng “Hệ huyễn tưởng” nha.
Không phải gân gà đến chết, chính là điêu nổ.
Dựa theo tình báo Hướng Thụy Quân biết kiếp trước, nếu như dị năng tăng lên tới cấp năm sáu, hơn phân nửa có thể lên trời sánh vai với mặt trời.
Vì cái gì?
Bởi vì có thể thu được bộ phận thực lực của đối tượng huyễn tưởng, có năng lực công kích cực mạnh.
Huyễn tưởng thành Liễu Diệp Tiên sẽ có năng lực chữa trị của cô ấy, huyễn tưởng thành Hướng Thụy Quân sẽ thu hoạch được dị năng lực công kích mạnh song hệ lôi hỏa, huyễn tưởng thành Bùi Diệp… Vậy càng khủng khiếp rồi. Tuy Hướng Thụy Quân không biết Bùi Diệp có thể bị huyễn tưởng hay không, nếu có thể…
Đó chính là cối xay thịt hành tẩu chiến trường cỡ nhỏ.
Đương nhiên, không phải mỗi đầu cá ướp muối đều mơ ước thăng thiên thôn địa.
Có lẽ cô gái người ta chỉ muốn sống thoải mái tại tận thế, làm một đầu cá mặn hàng thật giá thật.
Hiện tại địa phương vật tư nhiều nhất, vẫn là thành thị Zombie luân hãm.
Dựa vào loại năng lực này, cho dù ở thành thị dày đặc Zombie chiếm đóng cũng có thể sống khoái hoạt.
Nói chuyện hai câu, Bùi Diệp lại đem chủ đề thay đổi về.
“Vậy dì biết con gái dì là ở nơi nào phát hiện món khuyên tai ngọc kia không?”
Chủ quán lắc đầu, những này bà cũng không biết.
Con gái đi theo đội ngũ người sống sót quen thuộc rời căn cứ thành phố B làm việc, sưu tập tinh hạch Zombie đồng thời sẽ vụиɠ ŧяộʍ sưu tập một chút hàng hóa. Loại vật phẩm như vàng bạc ngọc thạch tại tận thế không có giá trị, vài đội ngũ người sống sót còn đem đồ vật quy ra thành tiền lương cho cô gái.
Những vật này chuyển về sau đó được chủ quán bày trên quầy hàng buôn bán.
Chủ quán chỉ biết khuyên tai ngọc là con gái mang về, nhưng cũng không biết con gái lấy từ đâu.
“Tôi giúp các cô hỏi con bé một chút.”
Chủ quán đang muốn liên hệ nữ nhi, ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.
“Mẹ, con về rồi.”
Giọng nữ hơi quen tai vọng từ ngoài cửa, chủ quán đứng lên nói: “Con gái của tôi trở về.”
Mở cửa, tiến đến là cô gái trông khá quen mắt.
“Là các cô?”
Ánh mắt cô gái trước hết bị ba người Bùi Diệp hấp dẫn.
Ba người các cô quá sạch sẽ, không hợp với căn nhà chật hẹp âm u.
Chủ quán nghe con gái hỏi cũng ngơ ngác một lát.
“Các con quen biết?”
Bùi Diệp lắc đầu nói: “Không biết, chỉ là vừa rồi đi dạo thị trường giao dịch từng gặp một lần.”
Cô gái này chính là người bị chủ quán trào phúng “Cô rõ ràng không mua nổi, cô nói xem, người sáng nay lượn quanh gian hàng tôi vài vòng không phải cô”. Ngũ quan cô gái và chủ quán khá tương tự, chỉ là da thịt lộ bên ngoài bị mặt trời phơi thành màu lúa mạch, trên mặt, trên tay, trên cổ đều có vết tích bỏng nắng rõ ràng. Bùi Diệp cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy —— Quả nhiên là điểm đặc sắc của tiểu thuyết trò chơi.
Nhân vật chính gặp mỗi người đều có thể là NPC chi nhánh tiếp theo.
“Các cô tới nhà tôi làm gì?”
Cô gái vào nhà đổi một đôi dép lê, ánh mắt đề phòng nhìn ba người Bùi Diệp.
Hỏi xong không chờ người trả lời, cô gái lại quay đầu nhìn về phía mẹ mình.
“Tên phế vật kia đi đâu rồi?”
Chủ quán sắc mặt ngượng ngùng nói: “Đó là anh con, đừng nói nó như vậy.”
Cô gái không khách khí giễu cợt nói: “Thôi đi, cũng không phải từ một bụng mẹ chui ra, tính anh trai quỷ gì. Ngoại trừ biết ăn bám, cả ngày ỷ lại trong nhà hút máu, xem video kɦıêυ ɖâʍ trên Internet, hắn còn biết làm gì? Hắn ở đâu? Chết chỗ nào?”
Chủ quán nói: “Chắc là đi ra ngoài tìm việc làm rồi.”
Cô gái trào phúng: “Đi ra ngoài tìm việc làm? Hắn? Có phải lại tìm công việc cho phụ nữ tiền? Trước kia chính là tên phế vật, hiện tại vẫn là đứa phế vật. Hắn cứ tiếp tục như thế, nếu nhiễm bệnh đường sinh dục cũng không có tiền chữa bệnh cho hắn đâu, thật sự là rác rưởi không cần mặt mũi!”
Chủ quán không có trách con gái, bà cũng không có lập trường.
Con gái thức tỉnh dị năng, vì sinh kế đi làm người liễm thi vất vả, con trai vợ trước của chồng lại ỷ lại trong nhà ăn bám hút máu.
Đối với người anh trai rác rưởi này, cô gái dĩ nhiên có lời oán giận.
Nhưng…
“Được rồi, xem mặt mũi cha hắn, để hắn tiếp tục sa đọa nữa. sau này hắn có kết cục gì đều do tự mình tạo.”
Cô gái bất đắc dĩ phất tay.
Trước tận thế còn có thể dựa vào cha già và đôi ông bà ngoại có chứng vọng tưởng bị hại kia làm phú nhị đại.
Tận thế, ai còn quản hắn?