Editor: Đào Tử
_____________________________
So với xe tải căn cứ người sống sót XX cung cấp vận chuyển miễn phí, xe hàng, xe buýt, xe tải tư nhân thoải mái hơn nhiều.
Có điều phần dễ chịu này phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Một nhóm xe vận chuyển tư nhân đã rời đi, nhóm tiếp theo cần “Mua vé” trước.
Bùi Diệp chen qua đám người muốn đến hỏi giá vé, lại bị nhiều người bình thường tưởng là chen ngang.
Mặt bọn họ lộ vẻ không cam lòng, thấp giọng chửi mắng Bùi Diệp vội đi đầu thai.
Bùi Diệp nghe vậy cũng vờ mình không nghe thấy.
Loạn thế người bình thường sinh tồn khó khăn, một ít lục đục vặt không cần để trong lòng.
“Cho hỏi ở đây có bán vé chăng?”
Người bán vé ngồi bên trong chỗ bán vé lâm thời, đối phương là nữ tính, còn là nữ tính sở hữu dị năng.
Ngày nay cô đã ứng phó với quá nhiều người sống sót bình thường hỏi thăm vé lại mua không nổi, sắc mặt trông rất mệt mỏi, khẩu khí có hơi lạnh.
“Phải, tự mình xem bảng giá vé bên cạnh.”
Chỉ vào bảng giá vé dán trên phòng bán vé một chút, phía trên viết rõ một đầu người cần đồ ăn bao nhiêu calo.
Vì cùng một giá vé, đồ ăn mua giá vé lấy calo làm đơn vị tính toán.
Bùi Diệp nhìn bảng giá vé tính nhẩm một lúc, phát hiện một tấm vé cần năm cái xúc xích Song Hối.
_Song Hối: Tên thương hiệu xúc xích bên Trung
“Tôi mua ba vé, có thể dùng xúc xích chứ? Chuyến xe tiếp theo chừng nào đến?”
Người bán vé nghe cô nói sảng khoái thế, cũng không cò kè mặc cả hay vô lại bán thảm, tâm tình tồi tệ tốt lên mấy phần.
“Xác định ba vé ư?”
Vậy mà còn dùng xúc xích mua, thứ này dễ bảo tồn, sợ sau này khó được ăn thịt.
“Đúng, tôi mua ba tấm.”
Bùi Diệp lấy từ ba lô ba túi xúc xích đóng gói, đưa mười lăm cây cho người bán vé.
Người bán vé kiểm tra bao bì đúng, lúc này mới thu chúng lại, đóng dấu ba tấm vé xe cho Bùi Diệp.
“Chuyến xe tiếp theo phải đợi thêm nửa giờ, nhớ kỹ nghe phát thanh lên xe, quá thời hạn vé sẽ không còn giá trị nhé.”
Người bán vé tâm trạng tốt, tận lực căn dặn một câu.
“Cảm ơn.”
Xúc xích là loại thịt bảo quản được lâu, giá trị cao, mua vé có thể bớt hai mươi phần trăm.
Bùi Diệp không biết rằng người bán vé có thể giữ ba cây xúc xích.
Được chỗ tốt, thái độ phục vụ tự nhiên tốt.
Nhận lấy ba tấm vé xe, Bùi Diệp đeo túi trên lưng chen về đại sảnh.
Nhìn thấy cô dùng xúc xích mua ba tấm phiếu người bình thường vừa ghen tị vừa không cam lòng.
“Có đồ ăn thì ngon rồi?”
Người ghen ghét chỉ chiếm số ít, đa phần người ốc còn không mang nổi mình ốc, hoặc ngẩn người xuất thần hoặc cúi đầu nghĩ ngợi đôi điều.
Bùi Diệp vừa trở về, cô liền biết flag mình dựng trước khi đi đã đổ.
Cô rời đi chưa bao lâu, bên người vợ chồng cha Liễu xuất hiện hai người phụ nữ sắc mặt tiều tụy, một già một trẻ, trong ngực người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé không ngừng khóc thút thít, xem chừng mới bốn năm tuổi. Mặc kệ người phụ nữ trẻ tuổi dỗ thế nào, đứa bé vẫn khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Không chỉ khóc, đứa bé còn liên tục dùng chân đạp người phụ nữ trẻ tuổi ôm nó, ngón tay cào phải mặt cô ta.
Ồn ào phiền lòng chết được!
Đứa bé thực sự quá ồn, tâm trạng người sống sót lại bực bội làm sao nhịn nổi?
Bởi vì đứa bé, hai người phụ nữ buộc phải chuyển từ không gian tương đối rộng rãi tới một góc hẻo lánh.
Nếu tử tế quan sát sẽ phát hiện một hiện tượng thú vị.
Đàn ông trẻ tuổi tụ tập vị trí rộng rãi nhất, tiếp theo là phụ nữ trẻ tuổi, chen nhất là người lớn tuổi dáng vẻ chật vật.
Dưới áp lực sinh tồn, người lớn tuổi ngược lại càng có thể nhẫn nại, bởi vì sức lực bọn họ không bằng người trẻ tuổi.
Dù như thế, tiếng khóc như ma âm rót vào tai vẫn dẫn tới oán hận.
“Cô có thể dỗ đứa bé đừng khóc không? Không được thì bịt miệng nó lại đi!”
Người phụ nữ trẻ tuổi ôm đứa bé rối rít xin lỗi, người phụ nữ lớn tuổi bên người thì bùng nổ.
“Cháu tôi đói quá mới khóc, bà ngại ồn ào thì cho nó ăn đi, không có đồ ăn chớ nói nhao nhao! Phiền tới bà chỗ nào?”
Người lớn nhịn đói cả ngày có thể chịu, nhưng đứa trẻ nhỏ chưa từng bị đói, chính phủ còn không cung ứng đồ ăn.
“… Nhưng đứa nhỏ này quá ồn…”
“Cô gái à, chỗ này dì còn một hộp sữa bò, cho đứa bé uống lót dạ trước chút đi.”
Mẹ Liễu thấy đứa bé khóc thảm như vậy, trước kia bà từng làm bảo mẫu trông trẻ, vướng bệnh nghề nghiệp rất dễ mềm lòng.
“… Để ý bọn họ làm gì…”
Cha Liễu đưa tay định ngăn cản.
Không phải tiếc một hộp sữa bò, thật sự không nên chọc sự tình tăng thêm phiền phức cho tiểu bối.
Mẹ Liễu cũng nhanh ý thức được, nhưng lời nói ra khó thu lại.
“Thím à, cảm ơn nha… Đứa bé khóc dữ quá, tôi cũng chẳng còn cách nào khác…”
Người bà kia ngoài miệng nói cảm ơn, kì thực dùng phương thức cướp đoạt lấy đi sữa bò của mẹ Liễu, sợ bà đổi ý.
Cắm ống hút vào, bản thân hút một ngụm lớn trước, ngượng ngùng cười cười, lúc này mới đem sữa bò còn thừa cho cháu trai uống.
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý mấy người bình thường.
Nhưng bọn họ còn sĩ diện, không mặt dày mở miệng xin người lạ đồ ăn.
Người bà kia chẳng hề bận tâm.
Một hộp sữa bò kia chỉ có 350ml, uống một ngụm lớn cũng không đỡ đói.
Không ăn còn tốt, nếm được hương vị rồi ngược lại đói cồn cào hơn.
Bà ta móc một tờ tiền dúm dó trong túi ra.
“Thím à, tôi thấy trong túi thím còn kha khá đồ ăn… Cái này, tôi có thể mua của thím không?”
Mẹ Liễu lắc đầu cự tuyệt.
“Không bán!”
Đồ ngốc cũng biết tiền mặt không thể dùng.
Dùng tiền giấy đổi đồ ăn?
Ai ngu làm cuộc mua bán này?
Con nhà mình nhiều đồ ăn, không lo hai ông bà già bọn họ chết đói, nhưng không ngốc đến mất giới hạn.
Mẹ Liễu cự tuyệt, đối phương lại không chịu quấn chặt lấy.
“…Thím này, cháu tôi thân thể không tốt, mấy ngày trước còn nằm viện vài ngày, thím coi như rộng lòng bồ tát giúp một chút đi. Tôi đâu phải lấy không, mua giá gấp đôi! Con trai tôi mất rồi, trong nhà chỉ thừa tôi với con dâu, mang theo đứa bé rất khó khăn…”
Bọn họ ngay từ đầu ở một góc khác, không biết bên cạnh hai người cha Liễu còn một Bùi Diệp cao tráng, cho rằng họ chỉ là hai người sống sót bình thường. Cha Liễu dáng dấp gầy gò nhã nhặn, nhìn liền biết là người đọc sách không biết chơi mánh, mẹ Liễu cũng hảo tâm.
Loại tổ hợp này sợ nhất gặp lý lẽ hùng hồn còn nói ngang.
Thái độ từ ôn tồn trở nên ngang ngược càn rỡ.
“Bà… Con còn đói…”
Cháu trai uống sữa bò xong, cuối cùng dứt khóc nhưng lại nháo đòi ăn.
Người bà kia mạnh mẽ ngang ngược.
Tổng kết logic, đại khái chính là —— Mẹ Liễu có đồ ăn không cho cháu trai bà ta ăn, cháu trai bà chết đói là mẹ Liễu hại chết.
Dù mẹ Liễu tốt tính cũng nổi giận.
“Bà quá vô lí rồi…”
Không ngờ người bà kia trực tiếp đoạt tới tay.
Thậm chí có người thừa dịp vợ chồng cha Liễu phụ vợ chồng hỗn loạn bảo hộ túi xách, thò tay đến trộm.
“Náo đủ chưa?”
Bùi Diệp khống chế lượng điện, vung vào tay mấy người bình thường giơ tay tranh đoạt.
Sắc mặt hai người cha Liễu rất khó coi.
Một mặt quẫn bách, một mặt tức giận.
Thân cao tráng mập mạp hơn một mét bảy rất có lực uy hiếp, mấy người bình thường ý đồ gây sự bị điện giật ngoan lại.
Bùi Diệp không để ý bọn họ.
“Đã mua vé, chúng ta đi chờ xe trước.”