Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 2



Nữ tử không nhanh không chậm bước ra khỏi thủy diện, nhẹ nhàng lau bọt nước trên người, sau đó lấy bạch sa được treo trên cây khoác lên người.

“Long Trạch Cảnh Thiên , bình thường chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng nay ngươi đã trúng độc nhiều ngày, ta không tin Vô Cực cung nhiều người như vậy lại không bắt nổi ngươi. Mọi người không cần nghe hắn lảm nhảm, xông lên. Bọn hắn chỉ có năm mạng thôi!”

Trong bóng đêm hiện ra hơn mười hắc y nhân vây chặt lấy năm người.

“Vương gia đi trước, ta ở lại cản chân chúng!” Lục Nguyên chắn trước Long Trạch Cảnh Thiên: “Dã, hộ tống Vương gia rời đi!”

“Ca, đệ không đi! Huynh cùng Vương gia đi đi!” Lục Dã vung kiếm chém đầu của một hắc y nhân rồi lại nói :“Ca,hai người đi đi!” “Các ngươi không ai được rời đi!” Mị Sát một thân y phục đỏ thẫm bước ra từ trong đám người cất lời: “Sư huynh, chuyện nhỏ như vậy, sao huynh không giải quyết được ? “

“Sư muội, Tĩnh vương không phải là kẻ tiểu tốt, hắn đã giết rất nhiều người của chúng ta”.

“Hừ, nói trắng ra là tại huynh vô dụng! Để muội!”

Hồng ảnh đánh về phía Lục Dã đang đứng cạnh Cảnh Thiên, chỉ nghe thấy một thanh âm khó chịu, máu chảy ồ ồ từ lỗ thủng trên bụng Lục Dã.

Lục Dã bị thương, khuỵu một chân, một tay dùng kiếm chống đỡ bản thân để không ngã xuống, tay kia tự điểm huyệt để cầm máu.

“ Ha ha, vô dụng, chủy thủ của ta có độc.” Hồng y nữ tử nở nụ cười thâm trầm âm độc, hàm răng trắng noãn, môi đỏ sẫm, tựa như la sát địa ngục.

“Dã, đệ sao rồi?”Lục Nguyên vội đến chỗ Lục Dã, phát hiện ra môi hắn đã tím tái, trên mặt có sắc đen.

“Yêu nữ đền mạng đi!”

Thấy đệ đệ bị thương, Lục Nguyên tức giận hướng kiếm về phía Tuyệt Sát, nhưng Tuyệt Sát nghiêng mình né tránh.

“Cảnh Thiên, nhiệm vụ của chúng ta là lấy đầu của ngươi chứ không gây tổn thất cho người của ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta sẽ tha cho bọn họ, còn cho bọn họ giải dược”.

Tuyệt Sát cùng Mị Sát, một hắc y một hồng y, nhìn rất hòa hợp. Có điều, hắc y nhân dung mạo lại xấu xí, hồng y nhân lại có tư sắc.

Long Trạch Cảnh Thiên tuy thân mang trọng thương, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn dứng vững, tỏa ra thần thái uy nghiêm khiến người khác không dám lại gần.

“Rốt cuộc ai muốn lấy mạng bổn vương?” Cảnh Thiên chậm rãi mở miệng, trong lời nói không hề có chút bối rối.

“Ha ha ha!” Mị Sát cất tiếng cười nhạo: “Cảnh Thiên, chỉ cần ngươi xuống địa ngục, Diêm vương sẽ tự khắc nói cho ngươi biết! Chịu chết đi!”

Mị Sát hóa thành một làn gió lướt đi giữa đêm đen, nhằm tới trước ngực của Cảnh Thiên mà xuất chiêu.

Tốc độ quá nhanh, Lục Nguyên không thể cản lại.

“Vương gia!” Lục Nguyên tuyệt vọng gào lên, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn chủ tử của mình lãnh một nhát kiếm vào tim.

“Keng!”

Đột nhiên, một làn gió trắng quấn quanh bảo kiếm trong tay Mị Sát, “Cạch!” một tiếng, bảo kiếm hóa thành mảnh nhỏ bắn ra tứ phía, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhìn lại thấy ba hắc y nhân ngã trên mật đất.

“Ngươi là ai?”

Mị Sát bị đánh văng ra sau mấy thước mới dừng lại được, giật mình nhìn thấy một nữ tử áo trắng ngay trước mặt. Thật lạ lùng, có thể đẩy y ra xa dễ dàng như vậy, nữ tử trước mặt này là người như thế nào?

“Các ngươi quấy rầy sự yên tĩnh của ta.”

Nữ tử áo trắng ngượng ngùng vuốt nhẹ mấy sợi tóc ẩm ướt. Ngón tay nàng đảo qua, một làn sương trắng xuất hiện, trong nháy mắt, suối tóc của nàng được hong khô, vừa có chút mềm mại lại có chút rối tung trên vai của nàng.

Cảnh tượng như vậy thực quỷ dị, nhưng không có ai để ý mà mọi sự chú ý đều đổ dồn vào khuôn mặt của nữ tử. Toàn bộ những ai có mặt đều chảy nước dãi ròng ròng tố cáo ý đồ đen tối của mình.

“Là mĩ nữ!!!!” “Đại ca, là nữ tử xinh đẹp mà chúng ta gặp tối hôm qua”.

Suy nghĩ của Mị Sát và đám thuộc hạ đều giống nhau, nhưng hắn sớm nhận ra điều kì lạ. Tại nơi thâm sơn cùng cốc thế này lại xuất hiện một nữ tử xinh đẹp – rốt cuộc là có chuyện gì, không ai ngờ được.

“Vương gia !” So với đám thủ hạ của Vô Cực cung, thủ hạ của Long Trạch Cảnh Thiên có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.

Long Trạch Cảnh Thiên được Lục Nguyên và ba người nữa bảo hộ, nhìn sắc mặt Cảnh Thiên có phần khó coi, Lục Nguyên trong lòng lo lắng một hồi. Thời gian không còn nhiều lắm, không thể kéo dài trận đánh này thêm nữa.

“Ngươi là cứu viện của Long Trạch Cảnh Thiên ?”

Đều là nữ nhân, nhưng khi nhận thấy nhan sắc của chính mình so với nữ tử áo trắng còn kém xa, Tuyệt Sát trong lòng rất không phục. Tuyệt Sát hướng một cước vào Mị Sát đang ngây ngẩn nhìn nữ tử áo trắng, rồi nhìn nữ tử với ánh mắt hung tơn.

“Không phải.” Nữ tử áo trắng mỉm cười, bên tai lại vang những tiếng hít thở khó khăn.

Xem ra về sau không thể dùng dung nhan này để gặp người, dung nhan này sớm hay muộn gì sẽ đem lại cho nàng rất nhiều phiền toái! Nàng có chút hối hận, trước khi đi nên mang theo “Thủy nguyệt chi kính”, dùng nó để che đi dung mạo tuyệt thế của nàng thì sẽ không khiến người nảy sinh tà ý.

“Hừ, mặc kệ ngươi là ai, đã đến nơi này thì phải chết !”

Vừa rồi Tuyệt Sát nghe thấy những âm thanh kia mà tức giận – nàng vốn xinh đẹp như hoa, không ngờ lại bị nữ tử áo trắng làm cho lu mờ. Sự đố kị của nữ nhân tựa như độc xà, không ngừng quấn lấy trái tim của Tuyệt Sát.

“Gì chứ?” Nghe xong lời này, nữ tử áo trắng cảm thấy buồn cười, không để ý tới chung quanh mà đi đến cạnh Lục Dã, giúp hắn ăn một viên dược.

“Đã sớm nghe danh Tuyệt Sát của Vô Cực cung giỏi hạ độc, thật đúng như vậy!”

Độc được giải,sắc mặt của Lục Dã liền tốt hơn nhiều “Đa tạ cô nương đã cứu giúp.” – Lục Dã ôm quyền cảm tạ, cố gắng đến chỗ Long Trạch Cảnh Thiên, cùng những người khác bảo hộ hắn.

Thấy nữ tử này có thể giải được độc của mình, Tuyệt Sát kinh ngạc không thôi : “Ngươi là ai ?”

“Ta?” Nữ tử áo trắng nhíu mày nghĩ nghĩ, nhẹ giọng trả lời Tuyệt Sát.

“Người trên giang hồ gọi ta là Độc Tiên Nhi “.

Độc Tiên Nhi?! Vừa nghe đến tên này, vẻ mặt của đám người say mê nhìn nữ tử áo trắng lập tức đại biến, Long Trạch Cảnh Thiên thì kinh hãi.

Người đời vốn đồn đãi Độc Tiên Nhi dung mạo kinh thiên nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, ra tay bất kể sống chết. Lại có người nói nàng là viên minh châu của đất Ma Vực, xuất đạo ba năm đã nổi danh giang hồ, tuy rằng không có nhiều người gặp qua nàng, nhưng những người từng gặp qua nàng đều đã chết.

Không bao giờ ngờ được, nữ tử thủ đoạn độc ác trong lời đồn đại lại là một nữ tử kiều diễm động lòng người,

Dải lụa trắng mềm mại ôm lấy thân thể uyển chuyển thướt tha của nàng, đôi chân tựa bạch ngọc nhẹ nhàng dẫm lên một bụi cỏ, đôi chân ấy hoàn mĩ không chút tì vết, tựa như được tạo ra bởi bàn tay của nghệ nhân khéo nhất thế gian, khiến người người hận không thể cầm trong tay mà thưởng thức.

Nữ tử thuần khiết không tì vết như vậy, tựa như nàng tiên, không thể nghĩ nàng lại là Độc Tiên Nhi!

“Thủ hạ của ngươi thực trung thành!” Đám Hắc y nhân cả kinh nhận ra nữ tử đã ở trong vòng vây từ lúc nào. Nàng không để ý đến bọn họ, xoay người rồi nhìn Long Trạch Cảnh Thiên.

Thì ra đây là Long Trạch Cảnh Thiên! Vừa khéo, người này lại có hôn ước với mình. Bất quá, nhìn bộ dạng chật vật của hắn, nàng cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi lại cùng Tô Mi nhắc đến hắn, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lại còn gặp hắn trong hoàn cảnh này.

“Nghe nói, chủ nào tớ nấy. Xem ra, ngươi không phải là người xấu “.

Ban đầu mới chỉ nhìn thấy thân ảnh yểu điệu của nữ tử, lại thấy thần sắc của người khác khi nhìn nàng, Long Trạch Cảnh Thiên kết luận nàng là tuyệt sắc mĩ nhân.

Nhưng khi cùng nàng mặt đối mặt, Long Trạch Cảnh Thiên mới phát hiện dùng hai chữ “Mĩ nhân” để hình dung người con gái này thực sự là chưa đủ. Đối với nàng, phải dùng “Khuynh quốc khuynh thành” mới đúng.

Một loại tình cảm kì lạ đột nhiên tràn ngập trong long Long Trạch Cảnh Thiên khi đối diện với ánh mắt của nàng – Long Trạch Cảnh Thiên tinh tường nghe được tiếng trái tim mình đập “Thình thịch” rất nhanh.

Người con gái này, hắn đã định rồi.

Nữ tử áo trắng không hay không biết chính mình đã bị Cảnh Thiên “nhìn trúng”. Nàng đưa một viên dược màu hồng cho hắn.

“Ngày lành cảnh đẹp như thế này mà bị bọn chúng quấy nhiễu, ta đây thật phiền lòng. Bổn cô nương đây đã lâu không động thủ, chỉ sợ tay nghề cũng xuống đi ít nhiều, cũng nên thỉnh thoảng luyện lại một chút. Long Trạch Cảnh Thiên, chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch : ngươi đưa tiền cho ta, ta sẽ giải quyết bọn họ.”

“Được!” Tuy đề nghị của nàng có phần kì lạ nhưng Cảnh Thiên vẫn gật đầu, đáp ứng nàng. Thanh âm của nàng khi gọi tên hắn cùng với thanh âm mà hắn tưởng tượng thật dễ nghe.

Tình cảnh bọn họ trong lúc này thật khó lòng trốn thoát, trừ khi cứu binh đến tiếp ứng kịp thời. Không thể dùng hy vọng mà xoay chuyển tình thế, không bằng nắm lấy cơ hội này – có lẽ Độc Tiên nhi chính là cứu tinh trời ban cho hắn.

“Một lời đã định, năm mươi vạn bạc trắng !”

Nàng đang bị nhiều sát thủ vây quanh như vậy nhưng lại bình tĩnh mà mở cuộc trao đổi – điều này khiến đám Hắc y nhân có chút khiếp sợ.

Trước nhiều người, lời tính toán của nữ tử thốt ra dễ dàng tựa như ăn điểm tâm. Trong mắt của nữ tử, bọn họ không phải là sát thủ đáng sợ mà chỉ là đối tượng để nàng đổi chác.

“Thành giao!”Một khối ngọc bội trắng ngà hình rồng từ trong tay Long Trạch Cảnh Thiên bay ra, dừng lại ở trong lòng bàn tay của nàng, “Đây là tín vật của ta, cô nương tùy lúc mà vào Vương phủ lấy tiền.”

“Thực hào phóng, ta thích!”

Nữ tử áo trắng bắt được ngọc bội, khóe môi nàng cong lên, trên cổ tay lộ ra đôi vòng lấp lánh ánh kim, trên mỗi chiếc vòng ấy được khảm vô số chuông vàng lớn nhỏ.

“Đoạt hồn linh? Vật quý như vậy mà lão quỷ kia lại truyền cho ngươi?”

Thấy vậy, Tuyệt Sát cùng Mị Sát đều chấn động, Tuyệt Sát mặt trắng bệch, nét mặt Mị Sát tựa như thấy đại biến. “Đúng vậy, nghĩa phụ từng nói qua, có hai con cừn non dám lén trộm đi Độc thư, phản bội Ma Vực lập môn phái riêng. Nghĩa phụ đã nhờ ta, nếu có gặp được bọn chúng, nhất định phải thay người rửa hận. Vừa hay các người lại rơi vào tay ta !”

Lời nói của bach y nữ tử khiến Mị Sát cả kinh.

Hai mươi năm trước, bọn họ là đệ tử của Ma Vực Ma Tôn đại nhân. Thừa dịp Ma Tôn bế quan tu luyện, hai người bọn họ lén trộm đi Độc thư, hạ độc toàn bộ huynh đệ đồng môn, hại Ma Tôn suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng còn hủy đi hơn phân nửa Ma Vực.

Sau khi trốn chạy, bọn họ lập nên Vô Cực cung. Nhiều năm đã trôi qua, Ma Tôn không gây phiền toái cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có lòng kiêng nể khi nhắc đến ông.

Nhưng không ngờ lão quỷ kia lại thu nhận nữ nhân, lại còn đem tuyệt học truyền cho nàng.

“Sư huynh, không cần phải sợ! Hôm nay lão quỷ kia không ở đây, chỉ là một nha đầu nho nhỏ, làm sao đấu lại chúng ta?”

Tuyệt Sát khẽ cắn môi khích lệ Mị Sát. Tuy miệng nàng nói vậy, nhưng trên trán nàng lại đọng tầng mồ hôi lạnh, có thể thấy nữ tử áo trắng đang khiến nàng sợ hãi.

“Thật không?”

Nét cười trên khuôn mặt của nữ tử chợt dừng lại, kim linh trong tay nàng rung động.(kim linh : chuông vàng)

Không để đám người kia kịp nhận thức, mười dây tơ vàng phóng ra từ kim linh tựa như kim xà trong tay nàng bay múa. Kim xà đi đến đâu thì có một làn hương hoa theo đến đấy. Hắc y nhân bị hương khí vây quanh, không kịp kêu lên một tiếng, lập tức mất mạng.

Độc thật lợi hại! Ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên chợt trầm xuống.

Một chiêu xuất ra quá nhanh, không để cho người kịp thấy – những người vừa rồi còn mới đòi mạng Cảnh Thiên toàn bộ ngã xuống, thi thể dần tan biến thành nước, trong không khí chỉ còn lại hương hoa.

“Cứ như vậy mà biến mất sao?”

Tình cảnh trước mắt khiến Lục Nguyên điếng người nhìn, nào là đám hung thần ác sát sát thủ, nào là nữ tử trông như trói gà không chặt thế kia lại làm chuyện kinh người, đây là tình huống quỷ quái gì vậy?

“A…”Sự ngây ngốc của Lục Nguyên khiến nữ tử cười nhẹ.

“Đem chủ tử của các người đi đi. Về sau nếu có gặp lại ta thì nhớ trốn cho nhanh. Nhớ kĩ, phải uống giải dược. Lần sau còn gặp, vận khí của các người sẽ không tốt như hôm nay đâu!”

Không chờ Lục Nguyên hiểu được ý tứ của nàng, nàng đã nhảy lên cành cây, tựa như con bướm bay khỏi tầm mắt bọn họ.

“Khinh công thật tuyệt!” Long Trạch Cảnh Thiên vừa dứt lời, ngực khẽ nhói, một dòng máu đen nương theo khoé môi chảy xuống.

“Vương gia?” Lúc này Lục Nguyên mới nghĩ đến viên dược màu hồng của nữ tử – chẳng lẽ là giải dược? Nhưng dược này lai lịch như thế nào, không biết thì không nên cho Vương gia dùng.

Trong lúc hắn vẫn còn do dự, Cảnh Thiên đã đem thuốc kề miệng, chuẩn bị uống.

“Vương gia!” Lục Nguyên cả kinh.

“Đừng lo! Độc Tiên Nhi sẽ không hại ta!”

Trước khi nói, nội tâm và trực giác Cảnh Thiên vô cùng hỗn loạn, cuối cùng Cảnh Thiên quyết định cược bằng tính mạng của mình. Quả nhiên không bao lâu sau, hắn cảm thấy mình tỉnh táo trở lại – xem ra Độc Tiên Nhi thực sự có năng lực hạ độc, giải độc.

Vừa rồi tận mắt thấy đám người kia hóa thành nước, trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên chợt trầm xuống.

“Lục Nguyên, bổn vương muốn có Độc Tiên Nhi. Nếu nàng thực sự đến vương phủ lấy tiền, bổn vương nhất định phải tìm được nơi ở của nàng”.

“Ý của Vương gia là — có thể để nàng rời đi?” Lục Nguyên do dự trong chốc lát.

“Không! Độc Tiên Nhi rất hợp ý ta, ta quyết định thú nàng làm phi!”

Không kể đến thủ đoạn hạ độc lợi hại, chỉ riêng dung nhan mĩ lệ của nàng – thế gian này không một nam nhân nào không động tâm.

Nhất là vừa rồi, hắn đã nhìn thấy cặp chân lung linh khéo léo tựa bạch ngọc kia, nghĩ lại, trong lòng Cảnh Thiên nổi một trận khô nóng. Nữ nhân kia phải là của hắn! Vô luận được thân hay được tâm của nàng, hắn đều phải chiếm được! (Ngạn : một câu cho bạn nam chính: háo sắc chính hiệu!-.-)

“Nhưng thưa Vương gia, không phải ngài đã có hôn ước rồi sao ….”

“Đừng nhắc đến “Phế vật” của Mộ Dung gia! Lần này trở về ta liền từ nàng ta!”

Đám hộ vệ đi trước hộ tống Long Trạch Cảnh Thiên rời khỏi nơi này. Hắn vừa đi, nữ tử áo trắng liền xuất hiện. Ánh trăng dừng lại trên sắc môi đẹp tựa đóa tường vi ôn nhu, đóa hoa ấy khẽ cất tiếng: “Cảnh Thiên, hóa ra ngươi chán ghét cái “Phế vật” nhà Mộ Dung là ta sao! Muốn từ hôn? Được! Tốt lắm! Bổn cô nương thành toàn cho ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.