Quỷ Thê

Chương 5



Sắc trời dần tối, đang lúc phòng ở bị chìm trong bóng đêm đến nỗi người khác hít thở không thông thì ngọn đèn duy nhất trong phòng “phác” một tiếng bốc cháy lên.

Tần Tiêu bị cột chặt vào một chiếc ghế thái sư, ánh mắt ngốc trệ nhìn ngọn đèn đang bốc cháy trong chiếc chén nhỏ. Sự việc này bình thường sẽ khiến người khác chấn kinh, lúc này lại không tác động được cảm xúc của Tần Tiêu.

Không biết qua bao lâu, cửa khẩu lại truyền tới “kít két” tiếng mở cửa, từ ngoài cửa đi vào là lão đại gia người hôm qua đã đem bọn Tần Tiêu vào trong thôn.

Lão nhân ánh mắt tối sầm đứng ở ngoài cửa nhìn Tần Tiêu đang mất hồn, liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên người hắn.

“. . .Ta nghĩ để các ngươi trốn. . . nhưng là. . . quá muộn . . .”

Thanh âm của lão nhân phát ra không bao lâu, Tần Tiêu ngây ngốc nãy giờ mới bắt đầu chuyển động, khi hắn chuyển ánh mắt đến trên người lão nhân thì hắn dùng thanh âm sắp khóc cầu xin: “Đại gia, ngươi thả ta đi. . . Cầu ngươi, ta cái gì đều chưa làm. . .”

Lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu ︰”Ta cũng muốn thả ngươi đi. . . Nhưng là, quá muộn, quá muộn…”

Nghe được hắn nói như thế, Tần Tiêu tuyệt vọng hô: “Rốt cuộc là thế nào, cho biết ta ngươi vì cái hì đối đãi bọn ta như thế??”

Nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Tiêu, sau một lúc không nói gì, lão nhân mới lên tiếng: “Các ngươi là vì bí mật của thôn mới đến phải không? Hiện tại, ta liền đem bí mật này nói cho ngươi.”

“Bí mật. . .” thanh âm Tần Tiêu run rẩy, “Chính là ngươi đã nói, phải lấy mệnh để đổi lấy bí mật?”

“Phải.”

“Ta không thích nghe!” Nếu không phải hai bàn tay bị trói, Tần Tiêu nhất định lấy tay bịt chặt hai lỗ tai, kiên quyết trốn tránh hết thảy.

Đúng vậy, trước thì nghĩ đến việc tìm kiếm bí mật, nhưng hiện đối với hắn, đã là một ma chú đáng sợ, một khi giải khai, sinh mệnh của hắn sẽ bị đoạt đi!

“Vô ích. Cho dù hiện tại ngươi không nghe, ngươi cũng nhất định chết. . . Dù sao cũng chết, ít nhất, ngươi phải hiểu được trước khi chết, đúng không?”

Lão nhân sắc mặt bình tĩnh, thanh âm khàn khàn, chầm chậm nói, tựa như đang hống (lừa) một hài tử không nghe lời.

“Đại gia. . . Đại gia. . .” Tần Tiêu khóc, nước mắt chảy ướt cả hai má, “Ta không muốn chết, ta không muốn chết a!”

Hắn mới hai mươi bảy tuổi, đang là thời điểm huy hoàng nhất của đời người, hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, hắn không muốn sớm chết như thế!

“Không ai muốn chết.” Ánh mắt lão nhân thâm trầm, “Này đều là mệnh.”

“Nghe lời đi, đứa nhỏ, ít nhất ngươi cần biết ngươi vì sao mà chết.” Lão nhân vừa đưa tay lên, che khuôn mặt không thể động đậy của Tần Tiêu, lập tức, khiến cho Tần Tiêu đang thập phần kích động phải an tĩnh, toàn thân xụi lơ vô lực tựa vào trên ghế dựa.

Lão nhân nhẹ nhàng than thở ︰”Sự việc đã xảy ra rất lâu, lâu đến mức ta đã quên cả thời gian. Chỉ nhớ mang máng, đó là một mùa rất nóng. Thời điểm đó, thôn cùng hiện tại hoàn toàn không giống nhau, có rất nhiều người ở chỗ này, mặc dù người trong thôn không giàu có, nhưng cuộc sống đều không có gì trở ngại, bởi vậy nơi này thật náo nhiệt, cũng rất hoà hợp. Nhưng ngày hôm đó, tai hoạ đã đổ xuống thôn trang này.”

“Là ôn dịch, xảy ra thình lình, khiến mọi người bất ngờ phòng ngừa không kịp. Bắt đầu là từng con gia cầm bị chết đi, rồi sau đó là đến người trong thôn trang, một người rồi lại một người bệnh chết…”

“Bệnh này không có thuốc chữa, tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà của mình thống khổ chết đi. . . Mà con của ta, cũng bị nhiễm trận ôn dịch này mà chết đi. Ngay khi mọi người sắp tuyệt vọng, một vị thiếu niên trong thôn không biết từ đâu đem về một loại thảo dược, nói nó có thể trị hết bệnh. Trong tình huống này, mặc kệ là cái gì chỉ cần còn có một tuia hy vọng, tất cả mọi người đều sẽ thử, sau khi ăn xong thảo dược của thiếu niên đem về, quả nhiên, bệnh của những người trong thôn đều có chuyển biến tốt. . . Nhưng là, mọi người chưa kịp cảm kích thiếu niên này, hắn đã vĩnh viễn ngã xuống. . .”

“. . . Khi mọi người đang khóc vì thiếu niên sửa sang lại di thể chuẩn bị hạ táng thì ohát hiện thân thể của hắn bị hư thối rất nhanh, thiếu niên sở dĩ tử vong chính là vì sự hư thối trên người hắn. . . Giống như là bị cái gì hạ chú, thân thể cứ từ từ hư thối, cuối cùng chỉ có thể bi thảm chết đi. . .

“Thiếu niên đến tột cùng gặp gỡ chuyện gì, hắn đã từ nơi nào đem dược thảo về? Việc này đều là nghi vấn của mọi người. Nhưng mà, một năm sau khi thiếu niên chết đi, thôn mới bình yên lại không bao lâu lại gặp thảm hoạ thứ hai. . . Một buổi sáng sớm, bóng tối đột nhiên kéo đến bao trùm cả thôn, thôn dân bất luận như thế nào đều không đi ra khỏi thôn được, giống như là có ai đem bao bố trùm lên thôn. . .”

“Mọi người đang lâm vài khủng hoảng thì ── hắn từ trong bóng đêm xuất hiện, khuôn mặt hắn đầy tức giận, mệnh lệnh thôn dân đem ra thiếu niên đã lấy đi đồ vật gì đó của hắn. Nói rằng thiếu niên trộm đi đồ vật trân quý nhất của hắn, phải bắt thiếu niên trả giá thật đắt!”

“Thôn dân hoảng sợ giải thích với hắn thiếu niên đã sớm chết đi, dược thảo đã lấy trị bệnh cứu người. Nghe xong thôn dân giải thích, hắn lại điên cuồng ──

“Ta không tin lời nói xằng bậy của các ngươi, người nói dối lừa đồ vật của ta nhất định còn ở trong đám các ngươi! Ta phải trừng phạt các ngươi, các ngươi ăn dược thảo trân quý của ta, ta phải bắt các ngươi trả giá thật đắt! Bắt đầu từ hôm nay, trong các ngươi dù chỉ một người cũng không thể ra khỏi thôn, qua mỗi năm mươi năm ta sẽ phái người đến chỗ này, cho đến khi các ngươi giao ra thiếu niên đó!”

“Nói xong những lời này, hắn liền bỏ đi. Bóng tối hắn mang đến lại không có mang đi, liền như thế vĩnh viễn ở lại thôn trang, mà chúng ta, mặc kệ cố gắng thế nào, đều không thể đi ra thôn trang, vẫn sinh hoạt tại chỗ này. . . Nhưng là, cho dù chúng ta không đi được khỏi thôn, thỉnh thoảng sẽ có người lạc đường tiến vào thôn, cho chúng ta biết thế giới bên ngoài đã phát triển như thế nào. Cho nên, chúng ta biết được tình huống bên ngoài. . . Cứ như vậy, năm mươi năm thứ nhất, hắn thật sự phái người lại. . . Những người đó nâng cỗ kiệu tám người, một đường diễn tấu khúc nhạc đón dâu bằng sáo và trống, lại mặc quần áo trắng toàn thân, từ trong bóng đêm mênh mông không thấy đích đi tới thôn trang. . .”

“Bọn hắn hỏi chúng ta về thiếu niên, chúng ta trả lời thiếu niên thật sự đã chết, giao không ra người thì từ trong áo choàng màu trắng những người này đột nhiên lộ ra khuôn mặt dữ tợn, vung lên kiếm dài sắc bén chém về phía thôn dân, không ai có thể phản kháng bọn hắn. Mà kiếm bọn hắn vung lên có thể chẻ người ra làm hai, không đến một lúc, bọn hắn liền chém chết hơn mười người thôn dân. Khi thấy bọn hắn hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, ở dưới tình thế cấp bách, ta nói ta sẽ đem người giao ra, các ngươi mau dừng tay thì bọn hắn cuối cùng cũng dừng lại, rồi một người trong đó giao cho chúng ta phượng hà của tân nương, khiến cho chúng ta mặc vào cho người bọn hắn muốn tìm. . .”

“Nhưng thiếu niên đã chết, chúng ta thật là giao không ra người. Đang lo lắng thì có một cô gái xung phong nhận việc thay thế thiếu niên. Nàng nói mặc phượng hà phải đội mũ phượng khoác khăn quàng vai, nhìn không ra là ai, nhất định có thể lừa dối, vì toàn bộ thôn dân, chỉ có thể như thế !”

“Chúng ta thật không có biện pháp , đành phải để cho cô gái mặc quần áo sau đó tiễn nàng đi vào bên trong kiệu, rồi trơ mắt nhìn theo bọn hắn rời khỏi ── rồi ngày hôm sau, chúng ta ở cửa thôn thấy được cô gái nội tạng đã bị móc khỏi cơ thể ── nàng bị chết thực thảm, trước khi chết nhất định thấy được thứ gì đáng sợ, cả mặt vặn vẹo không rõ hình dạng ──”

Lão nhân nói đến đây thì sắc mặt khô héo lại âm trầm, khiến cho Tần Tiêu đã bị bắt mặt hỉ phục kinh hãi khiếp đảm.

“Thôn bình yên năm mươi năm, năm mươi năm lần hai, hắn lại phái người lại. . . Này một lần, mọi người sợ lại không có đối sách, khi bọn hắn vừa muốn đại khai sát giới, chúng ta không thể không tuyển ra người thay thế thứ hai. . . Đương nhiên, kết quả của người này hoàn toàn giống cô gái. . . Năm mươi năm lần ba, bọn hắn lại đến . . . Vì cứu vớt toàn bộ thôn nhân, mỗi khi đến hạn năm mươi năm, chúng ta không thể không gọi ra một người đi thay thế thiếu niên kia. Cuối cùng, chúng ta không tuyển, chỉ cần người nào nghe được khúc nhạc đón dâu trước nhất, liền phải tiến vào trong kiệu. . . Lần này, người thứ nhất nghe được, là ngươi. . .”

“. . . Qua mấy năm mươi năm rồi?” Tần Tiêu sắc mặt trắng bạch, ánh mắt ảm đạm nhìn lão nhân.

“Qua mấy?” Lão nhân lắc đầu, “Không biết. Ta không có đếm, chỉ biết là qua thật lâu thật lâu…

“Có mười người sao?” Tần Tiêu vội hỏi.

“Có.”

“Có một trăm người không?”

“Có lẽ có. . .”

“Vậy ngươi cho rằng một con người có thể sống bao nhiêu năm?” Tần Tiêu rống lên đi, “Nhiều nhất là hai cái năm mươi năm mà thôi! Các ngươi đã sớm chết, các ngươi đã sớm biến thành quỷ ── một khi đã như vậy các ngươi vì cái gì không chính mình đi, muốn ta đi! Ta không muốn chết, ta không cần chết!”

“Chúng, ta, không, có, tử!”

Lão nhân vốn yên tĩnh đột nhiên phát cuồng, vươn hai bàn tay chặt chẽ bóp cổ Tần Tiêu, khuôn mặt bên ngoài bắt đầu bong ra từng mảng.

“Tiểu tử ngươi quá kiêu ngạo, lúc nãy ta còn thương tiếc muốn cho ngươi đi, nhưng là ngươi cư nhiên như thế nguyền rủa chúng ta! Ta sẽ không bỏ qua ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta, chúng ta là người, chúng ta không có chết! Sẽ có một ngày chúng ta đều có thể sống rời khỏi thôn

Lực lượng của lão nhân cường đại vô cùng, không đến một lát, mặt của Tần Tiêu đã tím tái, gần như sắp ngừng hô hấp . . . . . .

“Gia gia, thời gian đã đến.”

Ngay tại lúc Tần Tiêu sắp lâm vào hôn mê, không biết từ khi nào thiếu niên đã xuất hiện ở cửa thôn, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Tần Tiêu.

Tần Tiêu ý thức mơ hồ cũng hiểu được ý của hắn là gì, cả người trong nháy mắt tựa như ngã vào hầm băng, rét lạnh vô cùng.

Bóng tối đúng hạn tới, giống như một con mãnh thú hung hãn nhưng trầm tĩnh, khí thế to lớn lại không có tiếng vang.

Từ trong rừng rậm hắc ám, Giang Nham sau khi tỉnh lại liền phát hiện toà thôn trang kia chỉ còn là phế tích, nhưng là tìm như thế nào cũng không thấy Tần Tiêu đi bên hắn, hắn kinh loạn thất thố điên cuồng chạy trốn trong rừng rậm. Không biết có phải vận khí của hắn tốt hay không, hắn cứ xông loạn nhưng lại tìm đến được xe mà bọn hắn để ở ven đường!

Không biết ở trong rừng rậm chạy trốn bao lâu hắn bằng tốc độ mau nhất chạy về xe, nhanh chóng chạy xa khỏi chỗ khu rừng rậm hắc ám khiến hắn tóc gáy dựng hết.

“Tần Tiêu. . . Ngươi nhất định phải chờ ta trở về. . . Nhất định phải chờ ta trở về. . . ”

Giang Nham sắc mặt tái nhợt bên trong tâm không ngừng cầu nguyện, lái xe chạy ra khỏi rừng rậm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.