Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 39: Lòng đàn ông như kim đáy biển



Chiều hôm đó, ta trèo lên chiếc xích đu trong cửa hàng nhà mình , trong tay cầm một nắm hạt hướng dương , vừa cắn tí tách vừa nhìn người đến người đi trong con ngõ nhỏ .

Con phố này thật sự đã rất lâu đời rồi , mái ngói trên các căn nhà cứ như răng bà lão sắp rụng xuống luôn ấy .

“Tô Nhuận mày học tật xấu của ai , sao lại đại tiểu tiện bừa bãi thế này hả ? !” Mẹ Kỷ Hoài cầm chổi xuất hiện trước mặt ta , bộ dáng hung hãn dữ tợn có thể so sánh với mãnh hổ.

Phép so sánh này của bà ấy làm ta thấy không thích hợp cho lắm , sao có thể bảo là tùy chỗ đại tiểu tiện cơ chứ , đây rõ ràng chỉ là vứt rác loạn mà thôi.

Ta thống khoái thừa nhận sai lầm, cam đoan lát nữa mình sẽ quét sạch sẽ thì mẹ ta mới chịu trở lại trong cửa hàng . Gần nhất việc buôn bán của cửa hàng không được tốt cho lắm , làm cho tâm tình của đồng chí Kỷ Hoài cũng không tốt theo , cho nên bánh đậu xanh làm ra cũng cứng rắn hơn , sau đó càng không ai đến mua, vòng tuần hoàn ác tính như thế thật là đáng sợ.

Đối diện cửa hàng là nhà Đường Duy Cầm , ta ngồi ở góc độ này đối diện với cửa sổ phòng cậu ấy , ta thật là đang nhìn cậu ấy, cậu ấy ngồi ở phía trước cửa sổ, bộ dáng chăm chú đọc sách vẫn là tốt đẹp như vậy. Hết thảy giống như đều chưa từng thay đổi , thật lâu trước kia, ta cũng vậy từng nhìn cậu ấy như vậy , bất đồng chỉ là khi đó cậu ấy sẽ ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó đỏ mặt cúi đầu , hiện tại cậu ấy căn bản là không phát hiện được ánh mắt của ta .

Nhưng mà, ánh mắt này của ta nóng bỏng như thế , quả thực chính là sáng như mắt trộm , làm sao cậu ấy có thể xem nhẹ được cơ chứ ? Trong nháy mắt khi cậu ấy ngẩng đầu, ta hướng về phía cậu ấy nở nụ cười, dùng sức vẫy tay, dắt cổ họng hô: “Duy Cầm! Chào buổi sáng !”

Cậu ấy sửng sốt một chút, chậm rãi cũng cho ta một cái mỉm cười, “Chào buổi sáng.”

Xem xét đúng thời cơ, ta nhảy vài bước xa liền chạy tới trước mặt cậu ấy , ghé vào khung cửa sổ cười ha ha, “Cậu đang xem sách à? Ăn cơm chưa? Có đói bụng không a? Tôi bảo mẹ tôi làm chút bánh đậu xanh cho cậu ăn nhé ?”

Sắc mặt Đường Duy Cầm lập tức trở nên khó coi, “Không cần phiền toái dì đâu , tôi không đói bụng.”

“Không có việc gì , không phiền toái, quan hệ của chúng ta là gì nào , cho dù không làm vợ chồng được thì vẫn còn là bạn tốt thanh mai trúc mã cơ mà !” Ta lại muốn đi véo khuôn mặt của cậu ấy , nhưng là sợ cậu ấy phản cảm nên đành phải nhịn xuống .

An công tử từng nói với ta rồi, muốn cưa đổ một người , biện pháp tốt nhất là bắt đầu làm bạn trước , cô thường thường xuất hiện ở trước mặt anh ta, có việc hay không có việc thì cũng cứ tán gẫu vài câu, trước quen biết, về sau cái gì cũng dễ làm. Xác thực a, ta nói chúng ta là bạn bè chẳng lẽ Đường Duy Cầm còn không biết xấu hổ đẩy ta ra sao? An công tử, ngài không hổ là cao thủ đào hoa kinh nghiệm đầy mình !

Mặt Đường Duy Cầm mặt tựa hồ lại trắng bệch hơn một chút , cậu ấy nói: “Tô Nhuận ,vài ngày nữa tôi còn phải thi, bánh đậu xanh dì làm có thể không ăn được không?”

“Sao lại thi nữa a, ôn tập ổn chưa? Tôi thấy hiện giờ cậu vất vả quá , cậu nên chú ý nghỉ ngơi, đợi hôm nào đấy tôi nấu canh dinh dưỡng cho cậu tẩm bổ thân thể, trông cậu có vẻ gầy.”

Ta cẩn thận nhìn cậu ấy, kỳ thật đây là câu nói dối, ngay cả bản thân mình gầy hay không ta còn nhìn không ra huống chi là người khác.

“Được.” Cậu ấy hơi nở nụ cười, “Trước kia tôi cũng không biết là cậu biết nấu canh.”

Ta thoáng thấp đầu, tươi cười có một chút chua sót , “Trước kia là sẽ không, chia tay với cậu rồi tôi đã nghĩ phải học một chút , bằng không thật sự sẽ không ai muốn tôi .”

“Tô Nhuận, thực xin lỗi…” Cậu ấy nói có chút áy náy .

Trong lòng ta mừng như điên một trận , biện pháp giả vờ đáng thương quả nhiên hữu dụng a! Ta thật sự muốn cúng bái An công tử , trước kia anh ta còn nói , làm cho một người đối với cô sinh ra tâm lý áy náy , sẽ làm cô càng dễ dàng tiến thêm một bước, người đó sẽ bớt bài xích với cô đi.

“Không có việc gì đâu , đều trôi qua rồi mà .” Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu ấy, ta nhìn thấy trong ánh mắt cậu ấy hiện lên nét khổ sở , còn nói tiếp thêm: “Tôi ở chỗ này có phải quấy rầy cậu hay không? Nếu gây trở ngại tới việc đọc sách của cậu thì tôi đi về trước, chờ cậu có rảnh thì lại tán gẫu tiếp .”

Cậu ấy có chút khó xử , phỏng chừng là lúc trước thực không nghĩ nói chuyện với ta , nhưng khi ta nói như vậy, ngược lại cậu ấy ngượng ngùng cự tuyệt .

Ta còn nói tiếp : “Gần đây tôi thường nhớ đến chuyện trước kia của chúng ta , tôi phát giác ra có thiệt nhiều chuyện làm không đúng, làm cho cậu vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức nhiều như vậy , từ sau khi chúng ta chia tay, tôi vẫn đều không có cơ hội gặp cậu, kỳ thật tôi rất sớm đã muốn đến xin lỗi cậu , tôi sợ cậu không muốn gặp lại tôi, cho nên tôi không dám tới.”

“Tô Nhuận cậu đừng nói như vậy, kỳ thật là tôi không tốt.” Cậu ấy cúi đầu, tựa hồ lâm vào trong đống trí nhớ thuộc về chúng ta , biểu tình trở nên dịu dàng hơn.

Ta tiện tay vuốt ve hai má cậu ấy, tay kia thì véo vào đùi mình, cố nặn ra nước mắt , “Cậu đừng nói như vậy, tôi đã hiểu được , tình cảm không miễn cưỡng được , tôi cũng hy vọng về sau cậu cùng Hasse có thể hạnh phúc, hy vọng anh ta càng yêu cậu hơn tôi , tôi muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc.”

“Tô Nhuận…” Ánh mắt cậu ấy có chút đỏ lên.

Ta mỉm cười, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt .

Ngay tại thời điểm tình chàng ý thiếp này, ngay tại thời điểm không khí được bồi dưỡng tương đương tốt đẹp như thế này, ngay tại thời điểm ta có thể tiến thêm một bước kéo gần hai trái tim , đột nhiên phía sau có người hô lên một tiếng, trong phút chốc làm cho đất rung núi chuyển.

“A Nhuận! Chị đây mang quà lớn đến cho cậu đây!”

Thấy có người đến , Đường Duy Cầm lập tức khôi phục nguyên trạng cúi đầu đọc sách .

Ta quay đầu trừng mắt nhìn Bối Quả Quả một cái, trong lòng thật oán hận a! Sớm không đến trễ không đến, cố tình lại đến đúng lúc ấy, đây là chơi đểu người a!

“A Nhuận!” Bối Quả Quả ôm một đống linh tinh gì đó, đứng ở trước mặt ta .

Ta có chút kinh ngạc nhìn cậu ấy cùng với thứ mà cậu ấy ôm trong lòng , dài tầm một met , chiều rộng nửa met. Ta cưỡng chế lửa giận trong lòng hỏi: “Đây là cái gì a?”

Bối Quả Quả vẻ mặt tươi cười, đem lớp báo chí xé xuống vứt đi , hóa ra là một tấm biển, mặt trên có khắc bốn chữ to “Hoa Đà tái thế” , trong nháy mắt làm ta choáng váng .

Bối Quả Quả đem tấm biển đặt tới tay ta, vỗ vỗ bả vai của ta , “A Nhuận, đây là một chút tâm ý của tôi ! Cậu hãy nhận đi!”

Ta nhìn bốn chữ trên tấm biển á khẩu không trả lời được , hơn nữa đầu tê tê, thật lâu sau ta mới hỏi cậu ấy, “Tôi không phải đại phu a! Cậu đưa tôi cái này làm gì?”

Cậu ấy trào dâng cảm xúc mênh mông nói: “Cậu từng cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng , A Nhuận cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bốn chữ này mới có thể thể hiện sự vĩ đại của cậu nhất. Cậu quả thực còn lợi hại hơn cả Hoa Đà ấy chứ , An công tử là nhân vật nguy hiểm như vậy mà cậu đều có thể bãi bình , tôi bội phục vạn phần.”

Ta quả thực dở khóc dở cười , chả hiểu liên quan kiểu gì a!

Cậu ấy nói tiếp : “A Nhuận, An công tử rất khó nhằn phải không ? Vì tôi , cậu phải chịu ấm ức rồi , anh ta không đối với cậu như vậy chứ? “

Ta ngay lập tác ném tấm biển che miệng cậu ấy , “Cậu đừng nói bừa, quan hệ giữa tôi và An công tử rất thuần khiết ! Tối hôm đó chúng tôi chỉ là ở chung một phòng mà thôi, cái gì cũng chưa làm! Đừng nói bừa!”

Bối Quả Quả đầu tiên là mở to hai mắt , sau đó gật gật đầu. Cái biểu tình kia thập phần như là, tôi biết , cậu đừng nói xạo .

Mà ta nói xong rồi liền hối hận , cảm thấy lời này có điểm không rõ ràng , mới vừa rồi là sốt ruột không trải qua đầu óc. Ta lại bắt đầu giải thích, “À, là phòng bệnh, hai chúng tôi đều bị thương, vừa vặn bệnh viện tiết kiệm tài nguyên, nên ở cùng gian phòng bệnh, đừng nghĩ sai lệch a.”

Ta vừa nói vừa quay đầu nhìn Đường Duy Cầm, sợ cậu ấy hiểu lầm cái gì, nhưng là cậu ấy cứ cắm đầu đọc sách hoàn toàn không có biểu tình gì cả. Trong lòng ta bắt đầu thất bại , ngay cả một chút phản ứng mà cậu ấy cũng không có? Ta cũng thật thất bại quá đi!

Ta lại bắt đầu trừng mắt nhìn Bối Quả Quả, đều là cậu ta phá hỏng chuyện tốt của ta. Cậu ấy run run cười, làm cho ta cảm thấy tinh thần cậu ấy không quá bình thường, “Bà chị này , chẳng lẽ là gần đây cậu viết tiểu thuyết viết thành phát điên đấy chứ?”

Cậu ấy nghe xong lời này của ta càng thêm hưng phấn, lôi kéo ta nói: “Tôi tính viết fiction cho đồng chí Phan Kim Liên! Người phụ nữ vĩ đại lại kiệt xuất này có thể nói là điển phạm cho các cô gái hiện đại a!”

Ta lười nghe đống ngôn ngữ điên loạn của cậu ấy , ôm cái biển này đi về cửa hàng .

Vừa vặn gặp gỡ bà Vương, bà lão vẫn nhìn ta đầy hiền từ như trước , sau khi nhìn thấy tấm biển trên tay ta lại sửng sốt một chút, “Tiểu Nhuận đây là làm sao vậy?”

“Biển bạn cháu đưa, Hoa Đà tái thế .”

Bà Vương nghe xong thế nhưng lại lã chã chực khóc, ôm lấy ta khóc rống lên, “Tuổi còn trẻ sao lại … Tiểu Nhuận a cháu phải kiên cường a! Nén bi thương a! Về sau còn có bà Vương cơ mà , có chuyện gì thì cứ đến tìm bà !”

Bà Vương ôm ta khóc một hồi lâu, làm cho ta cảm thấy kỳ quái .

Trở lại trong cửa hàng , mẹ ta thấy cái biển này cũng hoảng sợ, “Mày lại nghịch ngợm cái gì thế này ?”

“Bối Quả Quả đưa , cứ treo trong cửa hàng vậy !” Ta buông biển tính đi vào nhà.

Thế mà đồng chí Kỷ Hoài vẫn còn đem cái biển kia treo lên ở chính giữa bức tường, hai vợ chồng lại còn rất vui sướng , mở tiệm nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có người đưa biển đến tặng, tuy rằng là một tấm biển không được phù hợp cho lắm .

Chỉ chốc lát sau, trong cửa hàng đột nhiên có nhiều hàng xóm đến , đều giương miệng rộng gào khóc nức nở, “Làm bậy a! Sao lại cứ ra đi như vậy a! Ôi lão bạn già của tôi …”

Mấy tiếng gào khóc này làm một nhà ba người chúng ta đều phải sửng sốt.

Mà mấy người hàng xóm sau khi nhìn thấy ba mẹ cùng ta sau cũng sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói, “Bà Vương , bà lại bịa đặt rồi , đây không phải vẫn còn bình thường sao, sao bà lại nói lão Tô cùng lão Kỷ đều qua đời a!”

Bà Vương nhìn mọi người với vẻ khó có thể tin, cuối cùng lại nhìn về phía ta, “Tiểu Nhuận không phải cháu nói với bà như thế sao?”

“Hả?” Ta quả thực là không thể hiểu nổi nữa, “Bà Vương a , chờ cháu có tiền sẽ đưa biếu bà cái máy trợ thính đi!”

Mấy người hàng xóm đại đa số đều ngượng ngùng , ở trong cửa hàng mua vài món điểm tâm rồi đi về, mẹ ta mừng rỡ đến nở hoa, đã thật lâu không bán được nhiều như vậy .

Ngành của chúng ta bắt đầu bận việc , làm thông báo tuyển dụng cùng với huấn luyện một đám nhân viên mới cho công ty. Ta cùng Cao Hướng tạo thành một tổ nhỏ , phụ trách thông báo tuyển dụng vòng loại .

Đối với cuộc phỏng vấn ta kỳ thật không lo lắng cho lắm , trước kia Cao Hướng làm hành chính , điều này đối với cậu ta mà nói thì cũng không khó. Cậu ta nói cho ta biết, thời điểm phỏng vấn phải giả vờ ‘cool’ một tí , làm cho người bị phỏng vấn phải cảm thấy sùng bái kính ngưỡng với mình đồng thời lại cảm thấy mình hòa ái dễ gần.

Đương nhiên là ta không để trong lòng, còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị . Đầu tiên là phải hiểu biết bất động sản rốt cuộc là cái gì, sau đó hiểu biết tất cả lịch sử của công ty, cuối cùng còn phải học được xem biểu tình của người mà đoán trong lòng họ nghĩ gì . Cao Hướng nói cho ta biết, bộ phận nhân sự của chúng ta nhất định phải hạ tiền lương tới mức thấp nhất , vì công ty sáng tạo ra khoản tài phú lớn nhất.

“Thế này không phải là chèn ép người sao? !”

Cao Hướng không cho là đúng, “Chúng ta không phải làm từ thiện, đây là tôn chỉ nhất quán. Còn có a, cô phải nhớ kỹ, những người chúng ta tuyển này, đều phải đưa đến bộ phận tiêu thụ để tôi luyện trước.”

Ta có chút không rõ, “Người đến dự tuyển cho bộ phận văn thư hành chính cũng phải đưa đến bộ phận tiêu thụ sao?”

Cậu ta gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy sau khi tôi luyện thì sao ?”

“Người có thể trải qua tôi luyện thì ở lại bộ phận tiêu thụ làm công tác quản lý mời chào mua bán cho thuê phòng ốc, không thể trải qua được thì tự nhiên sẽ phải từ chức chạy lấy người .”

“Chèn ép người ta à!”

Cậu ta gật đầu, cười cười, “Xưa nay đã như vậy, phòng điền sản của bộ phận tiêu thụ không dễ nhận người , đều là làm như vậy, ngành sản xuất bảo hiểm cũng là như thế, cô đừng ngạc nhiên làm gì .”

Trong lòng ta đột nhiên có chút lạnh cả người, ta đã không phải là sinh viên vừa tốt nghiệp , đối với việc này lại vẫn còn sợ hãi, sao có thể như vậy cơ chứ ? Không phải nên thẳng thắn thành khẩn trung thực hay sao? Làm thế này có khác gì đi gạt người đâu?

Bất quá, tuy rằng trong lòng ta không thoải mái, nhưng ta vẫn phải thành thật làm việc của mình , trên đường đi ăn cơm một khắc cũng không ngừng đọc bản thảo quá trình của cuộc phỏng vấn, chú ý các kỹ xảo. Cặp tài liệu mà ta tùy thân mang theo đã bị ta viết đầy, trang giấy lật nhiều có chút nếp uốn . Kỳ thật ta rất muốn cố gắng hoàn thành công việc có tính chất quan trọng này, chứng minh ta cũng không phải đồ bỏ đi.

Phỏng vấn vài người đầu tiên ta là thực ngốc , đương nhiên hiện tại ta cũng vẫn ngốc, ta trao đổi với bọn họ không được thuận lợi cho lắm , cũng may Cao Hướng vẫn giúp đỡ .

Nhưng ta cũng ngại ngùng cứ luôn để cho Cao Hướng giúp đỡ , dù sao thành công làm xong hạng mục tuyển dụng , cứ tuyển được một người vào là sẽ có tiền thưởng cơ mà, thế nên xem ở ông Mao trên mấy tờ giấy mỏng , ta cần phải cố gắng a!

“Còn chưa đi sao?” An công tử đột nhiên xuất hiện, làm ta giật cả mình.

Ta mới phát giác, đã qua thời điểm tan tầm rất lâu rồi , anh ta mặc một bộ vet màu xám , trên quần áo có chút nếp nhăn , cả người thoạt nhìn cũng hơi mỏi mệt.

Ta tuy rằng cũng mệt mỏi , nhưng là ở trước mặt lãnh đạo, nhất là trước mặt thái tử gia như An công tử đây, ta vẫn phải nâng cao mười hai vạn phần tinh thần, hướng về phía anh ta cười ngọt, hô to : “Chào tổng giám đốc!”

“Khụ khụ…” An công tử ho khan vài tiếng, tựa hồ là bị ta dọa đến vậy, “Cô không thể bình thường một chút sao ?”

Ta bĩu môi, bà đây chào hỏi anh mà còn không bình thường ư? Tôi không quan tâm đến anh thì là bình thường ư?

“Ăn cơm chưa?” An công tử hỏi ta.

Ta lắc lắc đầu, căn bản là không suy nghĩ gì cả.

“Theo tôi đi .”

“Làm gì?”

“Đến văn phòng tôi.”

“Vì sao?”

“1, 2…”

“Được !”

Khi anh ta còn không có đếm tới 3 , ta lập tức hãy thu thập đồ đạc của mình, nịnh nọt đi lên lầu với anh ta .

Vừa đi, trong lòng ta vừa nghĩ , cấp độ biến thái của An công tử càng ngày càng cao , phỏng chừng là đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi ! Gần đây anh ta bắt đầu giở trò đếm số với ta , có việc hay không có việc gì là lại đếm 123 với ta , khiến cho thần kinh của ta đến phải hỏng mất . Anh ta là cảm thấy phiền chán khi nói chuyện với ta à? Sao lại cứ đếm 123 , nếu chán ghét nói chuyện với ta, vậy thành thật ngồi ị một chỗ ở trên lầu ý , sao lại cứ tới tìm ta làm gì. Lòng đàn ông như kim đáy biển!

Đang đi An công tử đột nhiên ngừng bước, ta cúi đầu căn bản không thấy đường phía trước, bịch một cái đánh vào trên người anh ta , làm cho ta kinh ngạc là ta đâm vào trong lòng anh ta , khi nào thì anh ta xoay người lại a?

An công tử ra vẻ giúp đỡ ta, “Nghĩ cái gì vậy?”

“Vì kiến thiết chủ nghĩa xã hội vì khoa học phấn đấu!” Ta thuận miệng nói ra , hoàn toàn là di chứng của chương trình học triết lý Mao ở đại học.

An công tử cười cười, “Chưa bao giờ nói thật, cô định trêu tôi hả?”

Ta vụng trộm nhìn đầy xem thường, “Nếu tôi nói tôi nghĩ anh thì anh có tin không?”

“Thế à? Nghĩ tôi à? Tôi không phải là đang đứng trước mặt cô sao, cô nghĩ tôi làm cái gì?” Trong thanh âm của anh ta tựa hồ lộ ra vui sướng, làm cho ta thập phần khó hiểu, tám phần mười là anh ta là ăn phải thuốc kích thích .

“Tôi nghĩ vì sao anh chưa bao giờ đếm đến 456, An công tử này không phải là anh chỉ biết đếm 123 thôi đấy chứ?”

Vẻ tươi cười của An công tử thế nhưng không có lạnh đi , anh ta dịu dàng nhìn ta, làm cho ta cảm thấy lạnh cả lưng, anh ta nói: “Đương nhiên không phải, tôi có thể đếm tới mấy ngàn tỷ cơ đấy.”

Ta lại bĩu môi, “Vậy thì phải mất bao nhiêu thời gian a, rỗi hơi chắc?”

“Cả đời chắc đủ chứ , nếu không tôi đếm , cô nghe nhé?”

Mẹ ruột của tôi a, anh đừng giày vò tôi nữa ! Ta lập tức xua tay, “Đừng , ngài vẫn là 123 đi, 123 rất tốt !”

An công tử nhìn ta như cười như không, “Đi tăng ca đi! Hôm nay có phí tăng ca đấy .”

Ánh mắt của ta lập tức sáng rực , ngoài miệng lại nói, “Đây là việc tôi phải làm , tôi không phải vì tiền.”

An công tử gật gật đầu, “Tôi luôn biết cô là nhân viên tốt, cô đã nghĩ như vậy thì phí ca phí bỏ đi vậy , tôi mời cô ăn cơm đi!”

“Cái kia… Tăng ca phí có thể có!” Ta đuổi theo An công tử vào thang máy, anh ta cũng không nói lại vấn đề này với ta nữa , làm cho ta hoài nghi , anh ta đây là ý định lấy ta làm trò vui cho mình ! Kỳ thật căn bản là không có phí tăng ca gì cả , anh ta luôn như vậy, ta cũng luôn mắc mưu, sao cứ luôn như vậy nhỉ?

Ta dùng sức gõ đầu mình, phải làm người a, không thể như vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.