Bảo Cầm và Thường công công vốn còn lo Quý phi sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng bây giờ xem ra bọn họ chỉ lo lắng dư thừa.
Trong đầu Quý phi vốn không có dây thần kinh “sắc đẹp mê hoặc”!
Thứ duy nhất trên đời có thể mê hoặc nàng chính là đồ ăn ngon!
Triệu Hiền làm theo lệnh của Quý phi, đánh Uất Cửu một trận thật mạnh.
Uất Cửu bị đánh đến thoi thóp, khuôn mặt anh tuấn trở nên vô cùng thảm hại, đặc biệt là nửa mặt bên trái, bị Tiêu Hề Hề tát đỏ bừng, giống như một cái bánh bao hấp lớn.
Gã lại bị Triệu Hiền kéo đến trước mặt Quý phi, giao cho Quý phi kiểm tra.
Tiêu Hề Hề rất hài lòng với tình trạng của Uất Cửu lúc này.
Nàng còn đặc biệt sai người mang gương tới soi vào Uất Cửu, để gã nhìn kỹ bộ dạng của mình bây giờ đáng sợ đến mức nào.
Uất Cửu nhếch môi “Chẳng phải Quý phi nương nương nói muốn hợp tác với ta sao? Đây chính là thái độ hợp tác của người sao?”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung đã thể hiện thành ý của mình, là ngươi không biết điều.”
Uất Cửu chăm chú nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.
Nếu là bình thường, nụ cười của gã nhất định sẽ rất đẹp, nhưng bây giờ đầu gã như đầu heo, cười thế này chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Gã nhậm rãi nói.
“Quý phi nương nương nhất định sẽ hối hận.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi đang uy hiếp bổn cung?”
Uất Cửu “Thiên Môn sớm đã sắp xếp xong mọi chuyện, theo kế hoạch của cha ta, ông ấy định đợi sau Tết mới ra tay, nhưng mấy chuyện mà các người làm ở thành Phù Phong đã làm loạn kế hoạch của ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ hành động sớm hơn để tránh những chuyện không cần thiết.”
Lúc gã nói lời này, giọng điệu vui vẻ dần, như thể gã tràn đầy kỳ vọng vào kịch hay sắp diễn ra.
“Quý phi nương nương, thời gian của các người không còn nhiều.”
Ánh mắt Tiêu Hề Hề tối sầm “Rốt cuộc kế hoạch của Thiên Môn là gì?”
Uất Cửu nghiêng đầu “Người đoán đi.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi nghĩ bổn cung không đoán được sao?”
Uất Cửu bình tĩnh nói “Nếu Quý phi nương nương đoán được, cần gì phải hỏi ta?”
Thấy gã như vậy, hiển nhiên khẳng định Tiêu Hề Hề không đoán được gì.
Tiêu Hề Hề “Thiên Môn ẩn nấp nhiều năm, không ngừng chiêu mộ binh sĩ, hiển nhiên mưu đồ không nhỏ.”
Uất Cửu không ừ hử gì với lời của nàng.
Tiêu Hề Hề “Bổn cung đoán các ngươi muốn tạo phản.”
Ánh mắt Uất Cửu lóe lên.
Mọi người trong phòng bị câu này dọa sợ.
Thiên Môn muốn tạo phản!
Tiêu Hề Hề “Tên khốn được xưng là lão thần tiên kia thực chất chỉ là một tên đầy dã tâm, Thiên Môn là công cụ mà lão dùng để thực hiện dã tâm của mình, các ngươi đều là con cờ trong tay lão.”
Uất Cửu ngẩng đầu lên, kiên định nhìn nàng.
“Không chỉ chúng ta, mà cả các người đều là con cờ trong tay ông ấy.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi thừa nhận Thiên Môn muốn tạo phản?”
Uất Cửu “Cũng đã đến lúc này rồi, ta có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao các người cũng sẽ sớm biết chân tướng thôi.”
……
Uất Cửu không phải bắn tiếng đe dọa.
Sáng sớm hôm sau, một cấp báo được đưa vào cung, đến tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề mở cấp báo, đọc nhanh nội dung.
Trong cấp báo nói, huyện Du Môn bị phản quân tập kích, huyện lệnh của huyện Du Môn chưa kịp tổ chức nhân lực để chống trả đã bị giết hại ở trong nhà, không chỉ vậy, một nhà mười mấy người của huyện lệnh cũng bị giết sạch sẽ.
Sau khi phản quân chiếm được huyện thành, ai dám chống trả đều sẽ bị giết.
Thi thể của những người đó bị treo trên tường thành, chết vô cùng thê thảm.
Dân chúng trong thành sợ hãi, không ai dám chống trả.
Chỉ có một quan viên đột phá vòng vây, thân mang trọng thương thoát khỏi huyện Du Môn, đưa tin này đến dịch trạm gần đó, rồi dịch sứ vội vàng phi ngựa mang cấp báo này đến Thịnh Kinh.
Dù cấp báo không đề cập thủ lĩnh của phản quân là ai, nhưng Tiêu Hề Hề chỉ cần liên kết với những gì hôm qua Uất Cửu nói liền hiểu hết mọi chuyện.
Đám phản quân đó chắc chắn đến từ Thiên Môn!
Thủ lĩnh của phản quân là môn chủ Thiên Môn.
Chính là cái tên được xưng lão thần tiên!
Tiêu Hề Hề sai người mang bản đồ đến.
Nàng nhanh chóng tìm thấy huyện Du Môn trên bản đồ.
Huyện Du Môn cách thành Thịnh Kinh không xa, thời gian nhiều nhất là ba ngày.
Ba ngày này là thời gian cuối cùng mà triều đình phải đưa ra động thái trả lời.
Tiêu Hề Hề lập tức dùng danh nghĩa Hoàng đế hạ thánh chỉ, lệnh cho trại Bạch Hổ và trại Chu Tước đóng quân gần thành Thịnh Kinh ngăn chặn phản quân, đồng thời ban quân lệnh khẩn cấp cho các huyện nha gần huyện Du Môn, lệnh bọn họ phối hợp với trại Bạch Hổ và trại Chu Tước.
Viết xong thánh chỉ, nàng cầm ngọc tỷ đóng dấu lên thánh chỉ, còn lấy hổ phù mà Lạc Thanh Hàn mang theo chấm vào mực, rồi đóng thật mạnh vào cuối thánh chỉ.
Hai thánh chỉ được nhanh chóng đưa ra khỏi cung.
Các tướng lĩnh của trại Bạch Hổ và trại Chu Tước gần như đồng thời nhận được thánh chỉ.
Khi biết có phản loạn, bọn họ không dám chậm trễ, lập tức tập hợp binh mã, tiến thẳng về huyện Du Môn.
Tướng sĩ hai doanh cùng xuất binh, động tĩnh lớn như vậy không thể che giấu, tin tức nhanh chóng truyền đến tai đại thần Nội các.
Bọn họ đều là những con cáo già lăn lộn quan trường nhiều năm, khứu giác và đầu óc rất linh hoạt.
Bọn họ vừa nghĩ tới cấp báo sáng nay được đưa vào cung, lập tức đoán được có thể đã xảy ra chuyện lớn.
Bọn họ vừa sai người dò thám hướng đi của trại Bạch Hổ và trại Chu Tước, vừa đưa thẻ bài vào cung xin diện thánh.
Tiêu Hề Hề lần nữa nhận được thẻ bài của Các lão gửi vào cung.
Nàng không ngạc nhiên với kết quả này.
Khi nàng ra lệnh điều động trại Bạch Hổ và trại Chu Tước, đã định sẵn sẽ không giấu được chuyện phản quân.
Huống chi nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu.
Thiên Môn ẩn nấp nhiều năm, không ngừng chiêu mộ binh sĩ, thực lực không thể coi thường.
Tuy bọn chúng đã mất cứ điểm ở thành Phù Phong, nhưng bọn chúng vẫn còn những con bài khác.
Bây giờ bọn chúng khởi binh tạo phản, chắc chắn là có chỗ dựa, chỉ riêng trại Bạch Hổ và trại Chu Tước thì không thể tiêu diệt hoàn toàn phản quân.
Tác dụng của trại Bạch Hổ và trại Chu Trước là trì hoãn cuộc tấn công của phản quân, kéo dài thời gian cho triều đình.
Bây giờ Hoàng đế đang hôn mê, muốn giải quyết phản quân chỉ có thể dựa vào các đại thần vạch ra chiến lược.
Vấn đề lớn nhất mà Tiêu Hề Hề phải đối mặt lúc này là làm sao giải thích với triều thần việc Hoàng đế hôn mê?
Thường công công thấy nàng hồi lâu không cử động, không khỏi lo lắng hỏi.
“Nương nương, người không sao chứ?”
Tiêu Hề Hề cười khổ nói “Bổn cung cảm giác như bị dồn vào ngõ cụt, tiến không được, lùi cũng không xong.”
Nếu nàng nói cho văn võ bá quan biết chuyện Hoàng đế hôn mê vào lúc này, chẳng khác nào đổ nước vào chảo dầu nóng, nàng không dám nghĩ tới hậu quả thảm khốc sẽ xảy ra.
Nhưng chuyện đến nước này thì không còn cách nào che giấu được nữa.
Thường công công không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng an ủi.
“Chúng ta cứ nghĩ tiếp, suy nghĩ cẩn thận, rồi sẽ có cách thôi.”