Quý Nữ Khó Cầu

Chương 47: Sư phụ là sát thủ



Xe ngựa chạy trên đường phố Thành Tây, Hàn Nhạn nghe thấy âm thanh huyên náo của những người buôn bán hàng rong bên ngoài xe ngựa, nhớ tới chút
việc mà Cấp Lam nghe được từ nơi dạy học có nữ tử ở võ quán Thuận Xương.

Nam và nữ là hai phái khác biệt, bởi vì thân phận của nữ nhi khá đặc
biệt, cho nên có thể tự chọn sư phụ dạy võ cho mình, như vậy thì miễn đi chuyện thân phận nữ nhân bất tiện.

Khi Dương Kỳ làm chuyện này, mọi người trong Kinh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo thì trông ngóng, cuối cùng là nóng lòng muốn thử. Nhất là con gái nhà võ, từ nhỏ đã không thích trang sức, chỉ yêu võ trang, muốn
mời một vị sư phụ về dạy võ nghệ cũng không có gì là sai. Có người thứ
nhất sẽ có người thứ hai, dần dần, nơi dạy võ cho nữ nhi danh tiếng ngày càng lớn, thậm chí so với nơi dạy võ cho nam nhi chỉ có hơn chứ không
kém.

Trong lòng Hàn Nhạn thở phào, cho tới bây giờ mọi chuyện nàng lo lắng
rốt cục cũng được giải quyết. Ở kiếp trước vào hai năm sao đó, trong
Kinh cũng có người mở ra nơi dạy võ cho nữ, nhưng mà người sáng lập
không phải là Dương Kỳ, mà là nhà mẹ đẻ của Trần Quý Phi – Trần Thị
Lang. Ngay lúc đó võ quán của nữ nhi cực ký náo nhiệt, mà Dương Kỳ lại
bị bệnh, từ đó võ quán Thuận Xương liền từ từ suy sụp. Mà Trần Thị Lang
dựa vào võ quán của nữ nhi làm lung lay một số quý nhân trong Kinh, cho
nên thế lực của Thất Hoàng Tử càng lớn mạnh hơn.

Lúc trước nàng đề xuất với Dương Kỳ về chủ ý này là không muốn để cho
thế lực của Thất Hoàng Tử lớn mạnh. Nếu để Dương Kỳ mở trước, ngày sau
danh tiếng e là sẽ rất lớn. Chỉ là trước đó nàng vẫn lo Dương Kỳ sẽ
không chịu tiếp nhận ý kiến này, nhưng mà cuộc diện bây giờ có thể làm
cho nàng cảm thấy yên tâm.

Xe ngựa dừng trước võ quán, Thu Hồng và Cấp Lam đỡ Hàn Nhạn xuống xe
ngựa. Bởi vì gần đây thường có nữ nhi tới mời sư phụ, người qua đường
cũng coi như không thấy gì. Mở cửa đón tiếp vẫn là tiểu đồng thanh tú
đáng yêu lần trước – Tiểu Lý, cậu liếc mặt một cái liền nhận ra Cáp Lam
và Thu Hồng. Nghĩ lại thì hiểu rõ Hàn Nhạn chính là vị thiếu nữ giả nam
lần trước, gương mặt của cậu đỏ lên: “Cô nương mời đi theo ta.”

Trái lại Hàn Nhạn không có kiêng dè gì, đi theo tiểu đồng rẽ bảy tám
vòng đường nhỏ, rốt cuộc cũng đi tới đại sảnh lần trước gặp Dương Kỳ.
Mới vừa bước vào đại sảnh, thì thấy Dương Kỳ ngồi ở chính giữa trên
chiếc ghế làm bằng cây gỗ Lê thượng đẳng, nhìn thấy nàng ông không mặn
không nhạt nói: “Ngươi đến rồi à!”

Hàn Nhạn hành lễ, đứng ở chính giữa nói: “Lão tiền bối. Võ quán của nữ nhi xem ra cũng không tệ.”

Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giọng điệu không nghe ra là vui hay bực: “Ngươi tới đòi lợi ích sao?”

“Vâng.” Hàn Nhạn đáp lại rõ ràng, làm cho Dương Kỳ không nhịn được mà
nhìn nàng chăm chú vài lần, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Trái lại
gan của ngươi rất lớn, không giống như là một đứa trẻ.”

Hàn Nhạn mỉm cười: “Lão tiền bối nói đùa.”

Dương Kỳ nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn thấy trong mắt của nàng vẫn như
cũ lộ ra một sự nhạt nhẽo như lụa trắng, ông có chút thất vọng: “Tuổi
còn trẻ như vậy mà đã thâm trầm, cũng không biết là học được từ ai. Cũng được, Tiểu Lý con đi kêu nhóm người dạy võ lại đây.”

Cấp Lam và Thu Hồng liếc nhìn nhau, nhìn thấy tiểu đồng vội vàng rời đi, chỉ trong chốc lát sau, cậu lại dẫn mười mấy nữ nhân đi vào.

“Đây là những vị su phụ có công phu tốt nhất võ quán, ngươi tự chọn đi.” Dương Kỳ nói rõ ràng.

Hàn Nhạn trầm ngâm nhìn, hơn mười nữ nhân này tư thế đều hiên ngang, oai hùng, quyền cước lưu loát. Chỉ nhìn là lập tức thoát ra một loại khí
thế hào hùng, chính trực, trong lòng nàng cũng không tán thưởng vài
phần.

Chỉ có hơn mười người, nhưng mà chọn một người thì đúng là vấn đề khó khăn.

Hàn Nhạn dừng lại trước một vị nữ nhân mặc quần áo màu hồng, nữ tử nàng
nhìn rất oai phong lẫm liệt, ánh mắt sáng ngời bằng phẳng. Tiểu Lý vội
vàng tiến lên giải thích: “Vị này là sư phụ đã theo Tướng Quân từ lâu,
công phu cực kỳ tốt.”

Hàn Nhạn im lặng, tiếp tục đi về phía trước, lần này là một vị có làn da ngâm đen, dáng người cường tráng. Tiểu Lý nói: “Hà tiên sinh ở nông
thôn làm hộ vệ cho người khác, tài nghệ tốt nên được lão Vương Gia cho
làm thị vệ bên người của Vương Phi.”

Vài người kế tiếp đề có tài nghệ thành thạo, kiếm thuật tốt, đao pháp
tuyệt vời, hoặc là quyền cước công phu không tệ. Dung mạo xấu, đẹp hoặc
là nhìn so với nam nhân không có khác biệt gì. Mà các nàng thân phận
cũng không dám làm cho người khác khinh thường. Hàn Nhạn đi tiếp, trong
lòng ngược lại nắm chắc, Dương Kỳ dụng tâm như vậy cũng khó trách võ
quán của nữ nhi lại lớn mạnh đến vậy.

Hàn Nhạn đi đến người đứng cuối cùng, đột nhiên trong lòng Hàn Nhạn cảm
thấy căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với nàng là
một mắt tràn đầy sát khí.

Đó là một người nữ tử toàn thân mặc toàn quần áo màu đen, dung mạo bình
thường ném vào trong đám người cũng sẽ tìm không thấy, dáng người gầy
thấp bé, liếc sơ qua thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà đều làm Hàn Nhạn sửng sốt không phải là mấy cái đó, mà là nhìn nữ nhân bình thường
ngày lại có một đôi mắt đầy sát khí.

Đôi mắt kia giống như ao nước đang đọng lại, nhưng mà tập hợp lại thì nó dày đặc khí lạnh. Nàng đã chết qua một lần nên đối với ánh mắt này có
nhạy cảm hơn. Hàn Nhạn nhìn rất rõ ràng, nữ nhân ở trước mặt này không
phải là quá bình thường hoặc quá sôi nổi. Mà từ trong đáy lòng sinh ra
cảm giác coi thường sinh mạng, đối với cái chết đã luyện thành thói
quen.

Tiểu Lý nhìn thấy Hàn Nhạn nhìn người này rất lâu, có chút sốt ruột. Vị
Sài sư phụ này tính cách cổ quái, dường như không kết giao với các vị sư phụ khác. Mỗi lần cậu nhìn thấy đều rất sợ hãi, ấn tượng của Hàn Nhạn
đối với Tiểu Lý không tệ, cho nên cậu thực sự không muốn bản thân nàng
phải nhảy vào trong hố lửa. Cho rằng Hàn Nhạn bị Sài Tĩnh đứng ở trước
mặt dọa tới nỗi phải đứng lại, cho nên cậu mới giải vây: “Cô nương muốn
suy nghĩ rõ ràng…”

Lời còn chưa nói xong thì nghe thấy Hàn Nhạn nhìn nữ nhân áo đen, nói khẽ: “Xin hỏi vị sư phụ này. Ngày trước làm nghề gì?”

Nữ nhân đáp lại lạnh lùng: “Sát thủ.” Giọng nói bình tĩnh, không có một tia gợn sóng.

Hàn Nhạn suy nghĩ trong chốc lát, cung kính cúi người hành lễ với nàng ta: “Thỉnh sư phụ dạy công phu cho dân nữ.”

Lời vừa nói ra, mọi người trong sảnh đều cả kinh. Các vị sư phụ còn lại
cũng chưa nghĩ tới cuối cùng Hàn Nhạn sẽ chọn vị nào, Tiểu Lý và hai nha hoàn bên cạnh cũng không thể tin được mà nhìn Hàn Nhạn. Dáng vẻ của nữ
nhân áo đen này cũng rất đáng sợ, làm sao mà Hàn Nhạn lại chọn nàng ta?

Sài Tĩnh nhíu mày, nhìn Hàn Nhạn cung kính trước mặt có chút khó hiểu,
mấp mấy môi nhưng không nói chuyện. Mà Dương Kỳ ngồi đó, nghe vậy thì
nhìn Hàn Nhạn đầy xâu xa, bưng trà lên nhấp một chút.

“Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Dương Kỳ nói

Hàn Nhạn trả lời: “Dân nữ đã suy nghĩ rất kỹ.”

“Nếu vậy thì,” Dương Kỳ phất phất tay: “Sài Tĩnh, ngươi làm sư phụ dạy công phu cho vị cô nương này đi.”

Sài Tĩnh ngắn gọn phun ra một chữ: “Vâng.”

Sau khi chọn được sư phụ, nhưng người còn lại đều lui ra ngoài. Trong sảnh chỉ còn có ba chủ tớ Hàn Nhạn và Dương Kỳ.

“Tiểu nha đầu, vì sao người chọn nàng?” Dương Kỳ hỏi.

Hàn Nhạn cười nói: “Chỉ cẩm thấy hợp ý mà thôi.”

Xem ra nàng không muốn nói lời trong lòng, Dương Kỳ cũng không hỏi lại, chỉ là hỏi: “Khi nào ngươi dẫn đệ đệ của ngươi tới?”

Đầu tiên là Hàn Nhạn sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ nói: “Đã nhiều ngày rồi, làm phiền lão tiền bối bận tâm. Hàn Nhạn tính không đưa nó đi.” Từ trong tay áo nàng lấy ra một xấp ngân phiếu: “Thỉnh lão tiền bối nhận
lấy.”

Dương Kỳ không nhận ngân phiếu của nàng, chỉ thở dài nói: “Thôi đi. Lão
phu mở võ quán cho nữ nhi này cũng đã có nhiều chỗ tốt, làm sao có thể
nhận bạc của ngươi. Chi e là… trước đó người cũng không biết rõ lợi
hại trong chuyện này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.