*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh sát yêu cầu bọn họ gọi điện cho người giám hộ, Kim Quất không gọi cho bố cô mà gọi cho người khác.
Sau khi gọi điện xong cô lặng lẽ ngồi đợi người đến nộp tiền bảo lãnh.
Ngồi ở bên cạnh Phó Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi cô.
“Người đó thật sự là chú của Giang Lộc sao?”
Kim Quất nhìn Phó Tiêu, “Không phải.”
“Tôi nhỡ rõ chú Giang là con một, vậy thì…hai người bọn họ có quan hệ gì?”
Kim Quất im lặng nhìn Phó Tiêu, đúng là người trong cuộc thì u mê, người bên ngoài thì rõ ràng. Tâm tư của Phó Tiêu đối với Giang Lộc có lẽ chính cậu ta cũng không biết nhưng Kim Quất lại thấy rõ.
Phó Tiêu thích Giang Lộc.
Ngay từ đầu cô đã thấy Phó Tiêu luôn vì chuyện của Giang Lộc mà trở nên khác thường, một chút cũng không giống với Phó Tiêu mà cô quen trước đây.
“Cậu hỏi tôi, tôi làm sao mà biết được?” Kim Quất quay đầu đi chỗ khác, đây là chuyện riêng giữa bọn họ, cô không muốn nói nhiều, đặc biệt là chuyện tình cảm rắc rối như này.
Phó Tiêu cau mày nhìn Kim Quất, cậu biết cô không muốn nói chuyện về chủ đề này với mình.
Phó Tiêu cúi mắt xuống, không phải cậu tự ti nhưng mà người đàn ông đó mang đến cho cậu cảm giác uy hiếp vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà Phó Tiêu biết rõ nếu so sánh với người đó thì mình còn kém rất nhiều.
“Kim Quất.”
Kim Quất buồn chán đang ngồi nghịch điện thoại thì nghe thấy có người gọi mình. Cô cất điện thoại cào trong túi rồi xoay người lại nhìn.
“Anh còn có thể đến muộn hơn nữa được không?”
Hứa Trung bước nhanh tới, bàn tay to của anh nắm lấy bả vai Kim Quất, “Sao lại thế này, tại sao lại đánh nhau với người khác?”
Kim Quất cau mày hất tay Hứa Trung từ trên vai xuống, “Tôi gọi anh đến để nộp tiền bảo lãnh chứ không phải đến để chất vất.”
“Kim Quất.” Hứa Trung không thể không cao giọng lên.
“Gào cái gì mà gào! Đây là đồn cảnh sát không phải làn nhà của cậu?” Vị cảnh sát nóng tính ngồi ở sau bàn làm việc quát lên.
“Cậu tới để nộp tiền bảo lãnh cho cô bé này?” Người cảnh sát nhìn về phía Kim Quất.
“Vâng, đúng rồi.”
“Nói với cậu một chút, bây giờ học sinh đều như thế này sao, cả ngày chỉ biết gây chuyện, đến nữ sinh cũng không ngoan ngoãn mà học tập mà chỉ biết lăn lộn khắp nơi.”
“Thật ngại quá, đã gây phiền phức cho các anh.”
…………
Kim Quất nhìn Hứa Trung một mình đi ở phía trước.
“Này, anh định không nói chuyện với tôi sao?” Kim Quất cầm cặp chạy theo sau Hứa Trung.
Hứa Trung vẫn không nói một lời mà chỉ cúi đầu nhìn đường. Kim Quất bĩu môi, hình như đây là lần đầu tiên anh ta tức giận với cô.
Cô vội bước nhanh hơn cùng đi song song với Hứa Trung.
“Này, Hứa Trung?”
“Hứa Trung?”
“Hứa Trung?”
Kim Quất gọi tên anh không ngừng nghỉ, sau cùng Hứa Trung phải quay sang nhìn cô.
“Có chuyện gì?”
“Anh thấy phiền phức khi phải tới đón tôi sao?”
Hứa Trung chán nản, cô cho rằng anh không để ý đến cô là vì cảm thấy cô phiền phức sao?
“Nếu là như vậy thì về sau tôi sẽ không tìm anh nữa là được?”
“Kim Quất, em thật sự không hiểu hay là giả bộ hồ đồ?”
Kim Quất mấp máy môi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trung, “Chuyện gì?”
Hứa Trung nghiêm túc nhìn cô, cô ấy cùng với những người con gái anh gặp trước đây không hề giống nhau. Cô quật cường hay cô yếu ớt anh đều đã từng trông thấy nhưng mặc kệ là như thế nào thì sau đó cô ấy đều có thể trở mặt coi như không quen biết anh, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật giấy.
Nhưng chính là cô gái đó lại khiến cho anh thường xuyên không ngủ yên.
“Quên đi.” Hứa Trung thở dài một hơi tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên anh thấy mình hiểu được những suy nghĩ của Trần Châu, những người có thân phận giống như bọn họ thì thứ không nên hy vọng nhất chính là tình yêu.
Nhưng khi Hứa Trung mới bước được vài bước thì cánh tay liền bị người khác túm chặt, người đó không ai khác mà là Kim Quất.
Cô ấy kiễng chân, một tay túm chặt cánh tay anh, một tay khác ôm chặt lấy gáy anh rồi đột nhiên cô dùng sức kéo đầu anh xuống.
Khi mà Hứa Trung còn chưa kịp phản ứng thì bờ môi lạnh lẽo của của cô đã bao phủ lên môi anh. Nhiệt độ hai người khác nhau, môi cô lạnh lẽo còn môi anh lại ấm áp.
*
Trần Châu không trả lời cô nên Giang Lộc vẫn tiếp tục đuổi theo, cô chạy đến chắn trước mặt anh.
“Có phải hay không?”
Trần Châu nhìn Giang Lộc đứng ở trên bậc thang, trong mắt cô mang theo sự cố chấp bướng bỉnh.
“Giang Lộc, lần trước tôi đã nói với em rồi.”
Giang Lộc siết chặt tay, “Nói rồi thì sao?”
“Đi lên đi.” Trần Châu nói xong vòng qua cô đi lên phía trên.
“Trần Châu, chú thích cháu có đúng hay không?”
Bước chân Trần Châu hơi ngập ngừng một lát.
“Nếu chú không thích cháu thì vì sao lại đối xử tốt với cháu như vậy, vì sao phải lo lắng cho cháu?”
Vì sao lại đối xử với cô như vậy thì chính bản thân anh cũng không biết. Trước khi gặp cô trong lòng anh chỉ nghĩ đến nhiệm vụ nhưng từ sau khi quen biết cô dường như không có gì thay đổi nhưng thật ra lại giống như phát hiện ra một thế giới khác.
Ngay từ lúc đầu anh đã biết cô là con gái của Giang Nghĩa, nhưng ngay cả khi đó ở trong lòng anh cô cũng chỉ là một cô bé con đang học cấp ba, là một đứa trẻ đáng thương bởi vì không còn bố.
Cô không hề yếu đuối giống như suy nghĩ ban đầu của anh, cô mỏng manh nhưng không hề yếu ớt. Trên mặt lúc nào cũng mang theo tươi cười giống như dáng vẻ nên có ở tuổi của cô, bộ dạng ngoan ngoãn giống như một chú thỏ con.
Nhưng càng tiếp xúc nhiều hơn thì hiểu biết của anh về cô cũng rõ ràng hơn. Thật ra cô không phải một chú thỏ con ngây thơ mà là một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
Dù là con thỏ con hay tiểu hồ ly thì cô đều thu hút sự chú ý của anh, khiến anh thường xuyên để ý đến cô hơn, thường xuyên quan tâm đến cô.
Anh biết mình không phải là một người dễ thỏa hiệp nhưng khi đối diện với Giang Lộc thì tất cả không còn ý nghĩa gì nữa.
Trần Châu vẫn đang bước tiếp lên cầu thang thì phía sau truyền đến một loạt tiếng chân, là Giang Lộc đuổi theo anh.
Lưng của anh bỗng cảm nhận được sự ấm áp, là cơ thể mềm mại của cô đang chạm vào nó và hai cánh tay mảnh khảnh của cô thì ôm chặt lấy eo anh.
“Trần Châu, thừa nhận là thích cháu khó đến như vậy sao?” Giang Lộc dựa vào lưng anh nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo cả sự lên án. Trần Châu khẽ nhắm mắt lại.
“Giang Lộc, buông tay ra.”
“Không buông, cháu không buông. Trần Châu, chú biết rõ cháu không thể từ bỏ được, cũng biết rõ cháu thích chú như thế nào mà.” Giang Lộc càng ra sức ôm lấy anh. Cô đem khuôn mặt mình áp vào lưng anh, giống như chỉ có như vậy cô mới có thêm một chút hy vọng.
“Giang Lộc, lần trước tôi đã nói rõ với em không phải sao, chúng ta không thích hợp.”
“Chú chưa từng thử qua thì làm sao biết có thích hợp hay không?”
“Giang Lộc, em không nên thích tôi, tôi với em không thể ở bên nhau.”
Chí ít không phải là bây giờ.
“Ở bên cạnh cháu khó đến như vậy sao?”
Trần Châu im lặng vài giây, vừa rồi trong phút chốc anh đã dao động. Nhưng khi nghĩ đến sự việc kia còn chưa giải quyết xong thì lý trí của anh bắt buộc phải tỉnh táo.
“Ừ.” Anh gật đầu trả lời cô.
Trần Châu gỡ hai tay Giang Lộc đang để bên eo mình ra.
Lúc này anh không để ý cô có đau hay không nữa. Bàn tay của anh nắm chặt lấy tay cô mà kéo ra. Giang Lộc kêu đau một tiếng, anh dễ dàng đẩy tay cô ra.
Giang Lộc không nghĩ tới Trần Châu lại có thể nhẫn tâm như thế.
“Trần Châu, cháu đau……”
Trần Châu mím chặt môi, sau vài giây anh mới lạnh lùng mở miệng nói.
“Giang Lộc, em đã không còn là một đứa trẻ, em đã là một học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp, sau đó còn phải thi lên đại học, hãy xóa những suy nghĩ này ở trong đầu đi.”
“Thi đại học?” Giang Lộc khẽ cười ra tiếng.
“Trần Châu, chú cũng không phải là mẹ cháu, tại sao lại quan tâm đến việc học tập làm gì?” Giang Lộc nói một cách trào phúng.
Cô cùng Mạnh Lai năm nay đều thi đại học nhưng mà mẹ cô bây giờ lại ở bên cô ấy, cùng chung huyết thống lại không so được với người ta, đúng là nực cười.
“Giang Lộc.” Trần Châu cũng nhận thấy sự châm biếm của cô và anh cảm thấy có chút bất lực.
“Trở về đi.”
Nói xong anh xoay người đi thẳng lên tầng.
Giang Lộc nhìn theo bóng anh, hai môi cô mím chặt.
“Trần Châu, chú đứng lại. Cháu hỏi chú một lần cuối cùng.”
“Rốt cuộc chú có thích cháu hay không?”
Cả người Trần Châu cứng đờ, hai tay để trong túi quần nắm chặt lại.
“Chú nói đi, nhất định phải trả lời cháu.”
“Không thích.”
Giang Lộc ngẩng đầu nhìn bóng người đứng ở phía trên cầu thang, cô hít một hơi rồi thở ra.
“Cháu hiểu rồi.”
Nói xong cô nhanh chóng bước lên trước, bỏ lại Trần Châu đứng ở phía sau.