Quy Lộc

Chương 25



Giang Lộc có một đêm ngủ ngon và sáng hôm sau dậy từ rất sớm.

Nằm trên giường duỗi người một lúc cô mới từ từ mở mắt ra. Giang Lộc nhìn lên trần nhà sửng sốt vài giây rồi đột ngột ngồi dậy.

Giang Lộc đưa mắt nhìn bốn phía, đây không phải là phòng ngủ chính.

Khi cô còn đang hoang mang thì ký ức đêm qua dần dần trở lại.

Nghĩ tới đêm qua cô gõ cửa phòng anh nói muốn cùng anh ngủ….

Nhưng mà Trần Châu đi đâu rồi?

Bên ngoài truyền đến tiếng muỗng chạm vào nồi, Giang Lộc vội vàng xốc chăn lên rồi đeo dép lê đi ra nhà ngoài.

Mở cửa ra Giang Lộc nhìn quanh nhà thì thấy Trần Châu đứng ở trong phòng bếp. Anh đứng quay lưng về phía cô, bầu trời bên ngoài còn chưa có sáng hẳn.

Trên đầu anh là ánh đèn màu cam ấm áp, ánh sáng của ngọn đèn từ trên cao chiếu xuống người Trần Châu khiến cho cả người anh trở nên dịu dàng. Trong phút chốc Giang Lộc có phần thấy mơ màng.

Nếu mỗi ngày khi thức dậy đều có thể nhìn thấy anh như thế này thì thật là tốt biết bao…

Cô nhìn tấm lưng dày rộng của anh đột nhiên rất muốn ôm lấy nó. Vì vậy không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô bước chân đi về phía anh. Khi chỉ còn cách phòng bếp một đoạn ngắn thì người vẫn đang đưa lưng về phía cô bỗng mở miệng nói chuyện.

“Đi rửa mặt trước rồi lại đây ăn cơm.”

Giang Lộc, “………”

Cô đã bước rất nhẹ rồi, tại sao anh lại biết chứ?

“Còn đứng đó.”

“Cháu đi đây đi đây.” Giang Lộc cười nói rồi đi về phía phòng tắm.

Đúng là kỳ quái.

Nghe được tiếng bước chân cô rời đi, khóe miệng Trần Châu khẽ nhếch lên.

Thật ra vào lúc cô mở cửa phòng ngủ thì anh đã biết.

Sau khi ăn sáng xong Trần Châu đưa Giang Lộc đến trường. Ngày hôm qua cô không có đi xe trở về nên xe đạp của cô vẫn còn để ở trường.

Trần Châu đèo Giang Lộc đến cổng trường.

Giang Lộc từ trên xe đứng xuống, cô lấy mũ bảo hiểm ở trên đầu đưa đưa cho anh.

“Học hành cho nghiêm túc, tan học tôi tới đón em.” Trần Châu cầm lấy mũ Giang Lộc đưa và nói.

Giang Lộc cười thành tiếng, cô đi đến trước mặt Trần Châu rồi dừng lại.

“Chú biết không, bộ dạng của chú bây giờ đặc biệt giống ba cháu…” Càng nói giọng cô càng trầm xuống, khuôn mặt hiện lên sự mất mát.

Trần Châu thấy cô đang tươi cười thì trở nên ỉu xìu cũng khiến cho trong lòng anh thấy khó chịu, vừa định an ủi cô thì giây tiếp theo sự mất mát trên khuôn mặt cô đã biến mất thay vào đó lại là gương mặt với nụ cười rạng rỡ.

“Cháu biết rồi, cháu đi đây.” Giang Lộc cười nói.

“Ừ, đi đi.”

Giang Lộc gật đầu với anh rồi xoay người đi về phía trường học. Trần Châu cũng quay đầu xe, vào lúc anh nổ máy để rời đi thì nghe thấy tiếng Giang Lộc gọi.

“Trần Châu.”

Nghe thấy giọng nói của cô thì Trần Châu hơi xoay người lại, anh thấy cô chạy nhanh về phía mình, vào lúc anh chưa kịp phản ứng thì trên má đã cảm nhận được sự ấm áp.

Là môi của cô đang đặt trên má anh.

Chỉ là vài giây rồi cô vội vàng lui ra.

“Nụ hôn tạm biệt.” Giang Lộc cười vui vẻ nói, sau đó không cho Trần Châu cơ hội phản ứng cô xoay người chạy nhanh vào trong trường.

Trần Châu giơ tay chạm vào chỗ bị cô hôn trên mặt.

Có chút ẩm ướt nhưng lại mang theo chút ngọt ngào.

Anh nhìn theo bóng cô, cô chạy một mạch không ngoảnh đầu lại vào thẳng trong trường, mái tóc dài mềm mại của trông giống như một dải lụa.

*

Giang Lộc chạy một hơi không ngừng lại, sau khi xác định Trần Châu không nhìn thấy mình nữa thì cô mới đi chậm lại, đi về phía lớp học một cách chậm rãi.

Vẻ mặt ban nãy của anh trông khá vui vẻ, không còn sự lạnh lùng như ngày trước, Giang Lộc còn cảm thấy khá là dễ thương.

Giang Lộc bước vào trong lớp, cô liếc mắt nhìn xung quanh và trông thấy Kim Quất đang ngồi ở chỗ cô ấy, vào lúc đó Kim Quất cũng nhìn thấy Giang Lộc.

Giang Lộc tươi cười đi về phía Kim Quất, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh, đồng thời đem cặp sách nhét vào trong ngăn bàn rồi quay sang phía Kim Quất. Lúc này Giang Lộc mới phát hiện ra Kim Quất cơ hơi kỳ lạ, ánh mắt của cô ấy không bình thường chút nào.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Lộc nghi ngờ hỏi.

“Giang Lộc…” Kim Quất ngập ngừng nói.

“Có chuyện gì không ổn sao?” Nhìn dáng vẻ này của Kim Quất, Giang Lộc bỗng nhớ đến bà ngoại của cô ấy nên cảm thấy có chút bất an.

Nhưng mà Kim Quất lại lắc đầu nói “Không phải.”

Nghe được câu trả lời của cô ấy Giang Lộc mới cảm thấy yên tâm, cô lấy sách vở từ trong cặp ra để lên bàn.

“Nếu không phải thì rốt cuộc là có chuyện gì…”

“Cậu nộp giấy trắng hôm thi thử.”

Trong nháy mắt Giang Lộc ngừng lại việc lấy đồ trong cặp ra.

“Hôm đó lúc mình gửi tin nhắn cho cậu là lúc bắt đầu bài thi đúng không, cậu đã không làm bài.”

“Nói chuyện này làm gì, không thi thì không thi, có gì lạ đâu.” Giang Lộc mỉm cười thờ ơ.

“Hơn nữa cậu cũng rất kỳ lạ, đây cũng không phải là lần đầu tiên mình nộp giấy trắng, những lần trước không thấy cậu lo lắng như vậy, từ bao giờ mà lại để ý đến chuyện này?”

“Nhưng lần này khác với những lần trước, đây là kỳ thi thử…”

“Thi thử là thi thử, cũng không phải là kỳ thi chính thức.”

Kim Quất không nói gì nữa, chỉ im lặng xoay tròn cây bút trên tay.

Giang Lộc đưa tay vỗ bả vai cô ấy, ” Cậu đừng như thế này, như thế này không giống cậu một chút nào, hơn nữa mình nói thật chuyện này không có liên quan gì đến cậu.”

“Giang Lộc.”

Giang Lộc nhìn cô ấy.

Kim Quất, “Xin lỗi.”

Giang Lộc ngẩn người, “Giữa chúng ta không cần phải nói xin lỗi làm gì, cậu mà còn như vậy mình sẽ không để ý đến cậu nữa.”

Kim Quất không biết nói gì với cô ấy nữa.

Giang Lộc đem sách vở xếp gọn trên bàn, “Đúng rồi, bao giờ thì cậu đi Tương Thành?”

“Cuối tuần sau thì đi.”

Giang Lộc lật lật cuốn sách trên bàn, “Ừ, mình đợi cậu trở về.”

*

Gần tới giờ tan học buổi chiều.

“Giang Lộc, cô chủ nhiệm gọi cậu tới văn phòng.”

Một bạn học cùng lớp đi từ bên ngoài vào nói với Giang Lộc.

Giang Lộc nhíu mày thắc mắc, tìm cô có chuyện gì?

“Ừ, mình đi ngay.” Giang Lộc trả lời cô ấy.

“Có chuyện gì vậy?” Kim Quất hỏi cô.

Giang Lộc lắc đầu không nói gì, cô cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có ai có thể nói cho cô.

“Được rồi, mình đi đây, lát nữa quay lại nói.”

“Ừ.”

“Cốc cốc.” Giang Lộc gõ cửa hai cái.

“Mời vào.”

Giang Lộc đẩy cửa đi vào, ” Chủ nhiệm, cô tìm em…”

Giang Lộc đang nói thì đột nhiên dừng lại, bởi vì trong văn phòng không chỉ có chủ nhiệm lớp mà còn có cả cô giám thị coi thi hôm vừa rồi.

Nhìn thấy cô giám thị, trong lòng Giang Lộc đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Chủ nhiệm, cô tìm em?” Giang Lộc bước tới trước.

Tần Nguyên đem bài thi để trống đưa cho cô.

“Sao lại thế này?”

Giang Lộc nhìn thoáng qua bài thi. “Không có gì ạ.”

“Giang Lộc.” Cô chủ nhiệm không thể không cao giọng nói.

Giang Lộc đã từng là học sinh mà cô tâm đắc nhất, cũng là học sinh cô thích nhất, chỉ là bây giờ… mỗi khi nhắc tới cô lại thấy khó chịu trong lòng.

“Cô giáo Chu nói ngày hôm qua em không chỉ chống đối cô ấy mà lại còn trốn học?”

Giang Lộc im lặng không trả lời.

“Giang Lộc, em sao lại thế này?” Tần Nguyên cảm thấy có chút đau lòng, còn không lâu nữa là đến kỳ thi đại học, cô bé lại như vậy mà học hành đi xuống, thật sự là xong đời.

“Cô Tần, em nói không phải nhưng học sinh bây giờ sao lại cư xử kém như vậy, dù sao cũng là học sinh cấp ba, không biết ở nhà dạy dỗ như thế nào…”

Giang Lộc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Oánh, Chu Oánh đang nói chuyện với chủ nhiệm Tần thì cảm nhận được một ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn mình, cô đưa mắt nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Giang Lộc.

Chu Oánh nhìn thấy vẻ mặt của Giang Lộc thì càng thêm tức giận. Cô dạy học đã nhiều năm chưa từng có học sinh nào dám dùng ánh mắt như vậy đối với cô.

“Cô Tần cô nhìn xem, ánh mắt cô bé này là như thế nào, bộ dạng như muốn ăn thịt người khác.” Chu Oánh tức giận nói.

Tần Nguyên trừng mắt với Giang Lộc sau đó quay sang đối diện với Chu Oánh nói, “Cô Chu, cô đừng tức giận, con bé này bình thường vẫn rất tốt…”

“Ngày thường vẫn rất tốt, vậy làm sao lại cư xử như vậy, là có ý kiến gì với tôi sao?” Chu Oánh nhìn Giang Lộc nói.

“Được rồi, cô Tần, cô không phải bênh cô bé nữa, mời phụ huynh đến đây, tôi muốn nhìn xem bố mẹ cô bé là người như thế nào mà lại dạy nên một đứa trẻ như vậy. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với bọn họ…”

“Thật sự đáng tiếc, cô sẽ không gặp được ai hết, sẽ không có ai tới mà cũng tới không được.” Giang Lộc lạnh nhạt nói.

“Ý của em là gì.”

“Ý ở trong lời nói.”

“Em nói bọn họ sẽ không tới, tôi thật muốn mời họ tới cho em xem.”

“Chuyện đó tùy cô, cô Tần, nếu không có chuyện gì nữa, em xin phép đi về lớp.” Giang Lộc hơi cúi người chào Tần Nguyên, sau đó xoay người rời đi.

Chu Oánh bị câu trả lời kia của Giang Lộc làm cho tức giận ngập đầu, ngọn lửa trong ngực không có cách nào phát ra.

Giang Lộc đi ra ngoài cách phòng chủ nhiệm khá xa vẫn nghe thấy tiếng Chu Oánh nói chuyện, nói là phải giáo dục cho tốt, cụ thể hơn nữa thì Giang Lộc không nghe rõ bởi vì tiếng chuông tan học ở trường đã vang lên khắp nơi.

Nếu cô ấy thật sự có khả năng thì mời họ đến đi. Dù sao bố cô cũng không thể nào tới được, còn mẹ cô Lương Thục Ngôn thì bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng hơn Mạnh Lai.

Nghĩ đến đây Giang Lộc lại cảm thấy buồn cười, một đứa con riêng của chồng mà bà còn quan tâm hơn so với đứa con ruột do chính mình sinh ra, cô nên trách bà ấy hay là tự trách mình đây?

“Giang Lộc Giang Lộc!”

Còn chưa đi đến cửa lớp học, Giang Lộc đã thấy Kim Quất cầm theo cặp sách chạy về phía mình.

“Có chuyện gì sao?” Giang Lộc nghi hoặc hỏi.

Kim Quất vừa chạy vừa nói.

“Phó Tiêu đang đánh nhau với người của trường Tam Trung ở con phố phía sau!”

P/S: Like page Tuyệt Tình Cung ủng hộ mình nhé.

Chúc mn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.