Đã từng đi qua sông âm một chuyến, lực chân của Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ được tăng lên rất cao, trên chân của hai cô dán vào bùa phong cương theo sát phía sau Lộ Vô Quy, chạy trên con đường nhỏ bị cỏ tạp nhấn chìm ở nông thôn như là chạy trên đất bằng. Sau khi hai cô từng trải qua chuyện truy đuổi thây máu, can đảm cũng tăng lên cực lớn, trong mắt các cô, thung lũng hoang dù có hung hiểm thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nguy hiểm và đáng sợ như hang xác chết.
Rất nhanh, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đều ý thức được bản thân đã nghĩ về thung lũng hoang quá đơn giản.
Hai cô đi theo sau Lộ Vô Quy, nhìn thấy Lộ Vô Quy nhảy qua một con kênh khô cạn rộng mấy mét mọc đầy cỏ tạp, liền ngừng lại.
Cỏ tạp trong kênh cao bằng nửa người, đáy kênh tràn đầy nước bùn, tỏa ra mùi hôi thối của cây cỏ rụng lá, người đạp lên liền lún xuống. Cũng may ở gần đó có một cái cây khô ngã xuống trong kênh, hai cô giẫm lên cây khô đi qua kênh.
Một rừng cỏ dại có thể nhấn chìm người ta ở bên trong đến nỗi không nhìn thấy mảy may cái bóng xuất hiện ở trước mặt các cô. Loại cỏ dại này chủ yếu là cỏ chè vè, bụi gai, bụi cây trải rộng ở giữa, phong tỏa chặt chẽ cánh rừng. Nếu như con người muốn đi vào, phải dùng dao bầu mở đường mới được.
Âm khí trong rừng còn nặng hơn cả âm khí trong chùa Bảo An, gió âm ngấm xương, trong cơn gió núi thổi vào mặt còn kèm theo mùi xác thối cùng với một mùi thối khó ngửi nào đó trên người thú hoang. Trong rừng tiếng vang không ngừng, tựa như có thật nhiều thứ nào đó không biết tên đang chạy cực nhanh, nhảy nhót qua lại, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thú hoang hung mãnh hoặc thi quái khủng bố nhào ra vồ giết.
Tả Tiểu Thứ rút kiếm ra khỏi vỏ, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Du Thanh Vi nương tựa vào bên người Lộ Vô Quy, quạt giấy trong tay “roạt” cái mở ra, rất ra dáng nếu thấy tình thế không ổn liền đánh ra hai lá bùa qua đó.
Lộ Vô Quy nhìn thung lũng hoang khí đen cuồn cuộn, không tìm được đường, cũng không ngửi được mùi người sống.
Một cái Lạc Long Câu như là ngăn cách thung lũng hoang và thôn Liễu Bình thành hai thế giới.
Trong đầu Lộ Vô Quy bỗng nhiên nghĩ tới Ưng âm dương đã từng nói “Bạch Long không qua kênh, Hoàng Lang không ra thung lung.” Người trong thôn Liễu Bình cũng không đến thung lũng hoang, vốn dĩ thôn Liễu Bình cùng thung lũng hoang lấy Lạc Long Câu làm ranh giới, hai bên nước giếng không phạm nước sông, tường an vô sự.
Chúng nó đến thôn Liễu Bình hại người, qua Lạc Long Câu, bước qua ranh giới.
Nàng nhận đèn nhang của chùa Bảo An, nàng ở chùa Bảo An nghe kinh, nàng nhận Hứa Đạo Công làm ông, nàng học bản lĩnh của chùa Bảo An, nàng bỗng dưng cảm thấy ông mất, có một số việc để cho nàng làm. Nàng chậm rãi giơ lên thước pháp Lượng Thiên trong tay, cao giọng quát lên: “Liễu trước cửa Bảo An, một giếng thông âm phủ. Bạch Long không qua kênh, Hoàng Lang không ra thung lũng. Qua ranh giới này sẽ chết!”
Một tiếng cười “hê hê” quái dị truyền ra từ sâu trong cánh rừng: “Chùa Bảo An đã bị phá hủy, liễu trước cửa đã bị đốt, giếng Hoàng Tuyền đã niêm phong, còn muốn trấn thung lũng hoang cái gì?” Theo thanh âm đó vang lên, bên trong thung lũng hoang vốn đen kịt một màu bỗng nhiên sáng lên từng đôi mắt màu xanh thẳm. Những đôi mắt đó xuất hiện chi chít ở trong rừng, dọa Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ tóc gáy trên người đều bị dựng lên.
Tả Tiểu Thứ thấp giọng hỏi: “Thật nhiều, làm sao bây giờ?”
Du Thanh Vi đưa tay bẻ một đoạn lá cây và lá chè vè khô vàng trước mặt liền có biện pháp, cô vung lên nói: “Chùa Bảo An đã bị phá hủy, liễu trước cửa đã bị đốt, giếng Hoàng Tuyền đã bị niêm phong, nhưng đạo chính thống của chùa Bảo An vẫn còn ở đó.” Cổ tay cô rung lên, nhấc tay chính là một “bùa phá ma trấn tà” đánh vào cánh rừng trước mặt, làm trong rừng kinh hãi “người ngã ngựa đổ” một trận, vô số thú hoang với đôi mắt lấp lóe màu xanh lục dồn dập né tránh. Giọng nói hờ hững điềm tĩnh của Du Thanh Vi vang lên: “Truyền nhân của chùa Bảo An – Du Thanh Vi đến đây tiếp kiến.”
Trong rừng không ai đáp lại, chỉ có tiếng vang đi lén sột sà sột soạt truyền ra. Thú hoang trong rừng như là bao vây về phía các nàng.
Du Thanh Vi nghe thấy động tĩnh này, sầm mặt lại, nói: “Tiểu muộn ngốc, phóng hỏa!” Vừa dứt lời, một luồng gió tanh phả vào trước mặt, Tả Tiểu Thứ sớm có đề phòng tiến lên một bước dài, nhấc kiếm liền đâm tới. Cũng trong lúc đó, lại có mười mấy con chồn vàng bóng loáng, hình thể to lớn nhào ra.
Lộ Vô Quy quát một tiếng: “Nhất động Thiên Cương trấn Càn Khôn, nhị động thước pháp mời thần linh, phong lôi sắc lệnh diệt tà ma, lượng thiên trượng địa phục tứ phương!” Dứt lời, đầu ngón tay đã từ trên thước pháp lướt qua, trên thước pháp Lượng Thiên tuôn ra ánh sáng bùa. Lộ Vô Quy giơ lên thước pháp nhắm vào đầu chồn vàng đang nhào tới mà đập vùn vụt thật mạnh như là đập đầu thi quái, một nhát đánh nát đầu con chồn vàng vọt đến đầu tiên, đánh cho con chồn vàng đó bay xéo ra ngoài. Chân nàng đạp Cương bộ, tiếp đón chồn vàng nhào tới vung lên thước pháp đập bùm bụp.
Lúc Lộ Vô Quy và Tả Tiểu Thứ đi giết chồn vàng nhào ra, Du Thanh Vi quát to một tiếng: “Chớ vào cánh rừng”, quả đoán mà lùi về phía sau hai bước, thoáng cái lấy ra bùa vừa nãy Tả Tiểu Thứ cho cô, cô đánh ra vài cái pháp ấn đốt cháy bùa trong tay rồi đánh vào trong rừng.
Bùa bùng cháy rơi vào cỏ chè vè khô héo trong rừng trong nháy mắt nhen lửa. Hoa của cỏ chè vè gặp lửa liền cháy, dựa vào gió thổi ban đêm lại “vùn vụt” mà đốt lá cỏ chè vè. Ba lá bùa hỏa đánh ra, rất nhanh liền dấy lên ba đám lửa, mà, đại hỏa thật nhanh lan tràn bốn phía. Du Thanh Vi lại lấy ra ba lá bùa, đánh vào nơi cỏ khô rậm rạp.
Sâu trong cánh rừng phát ra tiếng kêu gào của chồn vàng, chồn vàng kết bè kết lũ từ trong rừng lao ra như điên.
Đời này Tả Tiểu Thứ lớn như vậy cũng chưa từng thấy nhiều chồn vàng đến thế, cô đưa mắt lên nhìn thấy tất cả đều là đôi mắt xanh thăm thẳm từ sâu trong cánh rừng bay nhảy ra đây, giống như toàn bộ thung lũng hoang đều là chồn vàng. Nếu không phải Lộ Vô Quy đỡ ở phía trước cô, gánh cho cô phần lớn áp lực, cô tuyệt đối sẽ quay đầu bỏ chạy. Chồn vàng nhào đến quá nhiều, căn bản giết không nổi. Tả Tiểu Thứ tức giận, bất chấp, nhanh chóng thu kiếm vào vỏ, lấy ra bùa hỏa đánh vào chỗ chồn vàng nhào tới. Nàng cùng Du Thanh Vi liên thủ, một hơi dùng sạch bùa hỏa trong tay, hơi nóng bỏng người bức cho ba người họ lùi đến bờ bên kia Lạc Long Câu. Đại hỏa cháy thành một bức tường lửa cao cao, nhiều chồn vàng vòng qua biển lửa lao ra thung lũng hoang, vọt qua Lạc Long Câu bao vây các nàng bằng thế gọng kìm.
Tả Tiểu Thứ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nói: “Du Lừa Đảo, lúc này chúng ta chọc vào ổ chồn vàng rồi.” Cô rút kiếm ra, cùng Du Thanh Vi dựa lưng vào nhau, hít sâu một hơi, nói: “Mặc kệ, giết!” Nghênh giết chồn vàng phía trước xông lên.
Lộ Vô Quy kích phát hai lá bùa phong dán vào trên chân, nàng nhấc theo thước pháp giết chồn vàng nhào tới. Tốc độ của nàng cực nhanh, chồn vàng nhào đến thậm chí còn không có nhìn rõ ràng bóng người của nàng liền bị nàng một thước nện vào trên đầu chết ngay tại chỗ. Lộ Vô Quy giết một mạch mười mấy con chồn vàng, trên người đằng đằng sát khí, nàng nâng lên cánh tay phải giơ lên thước pháp, hét lớn một tiếng: “Qua ranh giới sẽ chết!” Vừa dứt lời, né người sang một bên, dưới chân trượt một cái, đập xuống đầu con chồn vàng nhào tới từ bên hông ý muốn đánh lén nàng, lại xoay người một phát đánh chết con chồn vàng nhào đến từ sau lưng, tiếp đó cất bước nhảy về phía trước, dưới trợ lực của bùa phong cương, một bước nhảy ra xa bảy, tám mét, liên tục mấy phát đánh bay chồn vàng đang vây đánh Du Thanh Vi, sau khi giúp Du Thanh Vi giải vây, thì lại vọt vào bên trong chồn vàng.
Số lượng chồn vàng rất nhiều, rất nhanh bao vây ba người họ vào giữa.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ hai người phối hợp tả xung hữu đột*, Lộ Vô Quy thì lại ỷ vào tốc độ lượn quanh các cô tập kích bất ngờ, chuyên chọn mấy con chồn to đầu, lông sáng màu để ra tay.
(*Tả xung hữu đột: Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đỡ đủ mọi phía, đánh rất hăng hái.)
Thung lũng hoang lửa càng cháy càng lớn, thế lửa nhanh chóng lan tràn, cháy đến bầu trời đỏ chót một vùng.
Một con lại một con chồn vàng bị các nàng đánh bay giết chết. Máu tươi từ trên người chồn vàng bắn ra tung tóe lẫn vào máu tươi trên vết thương do bị cào của Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ, giội cho hai cô tựa như huyết nhân.
Trên người Lộ Vô Quy không chỉ có dính đầy máu tươi của chồn vàng, còn vướng không ít miếng não, tuỷ não.
Bỗng nhiên, có bóng người từ bên cạnh nhào tới, cùng với đó, một mùi hôi thối trên người thi quái bay tới, Lộ Vô Quy gần như là phản ứng theo bản năng mà đập vào đầu con thi quái đó. Cùng lúc thước pháp của nàng hạ xuống, nàng trông thấy rõ tướng mạo của thi quái đó. Tuy rằng thi quái này đã chết một quãng thời gian, mặt đều mất nước, da dẻ cũng biến sắc, nhưng ngũ quan, tướng mạo cùng với quần áo mặc trên người vẫn để cho nàng thoáng cái nhận ra đó là người thôn Liễu Bình.
Nàng nhận ra người này, sau khi ông nàng qua đời hắn còn đến biếu quà.
Khi nàng thấy rõ tướng mạo của người này, thước pháp của nàng đã rơi vào trên đầu hắn, đập bể đầu của hắn, người đó nhanh chóng ngã xuống đất.
Trong đầu Lộ Vô Quy “ù ù” một tiếng, có chút mơ màng. Bỗng nhiên, một cảm giác đau nhức từ phía sau nàng truyền đến, đồng thời có một nguồn sức mạnh xô nàng ngã về phía trước, lại có hai con chồn vàng đồng thời từ hai bên trái phải nhào đến, nhắm vào cổ họng của nàng liền muốn táp tới. Lộ Vô Quy bị xô ngã nhào xuống đất, nàng lộn một vòng ôm lấy con chồn vàng nhào lên đó, nổi khùng mà đâm thước pháp trong tay vào hốc mắt nó, nàng ôm lấy xác chết của chồn vàng lăn một mạch đến Lạc Long Câu và ngã chổng vó trên một đống cành khô lá nát, mới không thấy có chồn vàng ở bên cạnh, vội vàng quẳng con chồn chết đó đi, rút ra thước pháp của mình, đi giết chồn vàng chạy đến và bay lên không nhào về phía nàng.
Rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột*.
(*Nghĩa trên mặt chữ là: Dù là rắn hay chồn, đều có quy luật hoạt động riêng của mình, mỗi con một đường, bình yên vô sự.)
Người ở thôn Liễu Bình từ trước đến giờ đều rất sợ tới gần thung lũng hoang, lại xem thung lũng hoang này rừng cỏ dày đặc liền biết người trong thôn căn bản cũng chưa từng tới thung lũng hoang hại chồn vàng, chồn vàng chạy ra thung lũng hoang hại người là không đúng.
Lộ Vô Quy không muốn sát sinh, nhưng thôn Liễu Bình là thôn của nàng, vợ chồng Trang Phú Khánh còn ở đây, bọn họ sinh ra nàng, nuôi nàng mười chín năm.
Càng ngày càng nhiều người bị chết vọt ra, có mấy người là Lộ Vô Quy biết, còn có mấy người là nàng không quen, có mấy người mặc quần áo thường ngày, có mấy người thì lại mặc quần áo nhập liệm* rách nát, thậm chí có vài xác chết bị chồn vàng thao túng đánh về phía nàng.
(*nhập liệm là đưa vào quan tài.)
Chồn vàng cùng xác chết xen lẫn vào nhau cùng tấn công về phía các nàng.
Du Thanh Vi đánh hết tất cả bùa mà Tả Tiểu Thứ cho cô.
Tả Tiểu Thứ thấy chồn vàng nhiều đến nỗi giết không nổi, không để ý tới việc giết chồn vàng nữa, kéo theo Du Thanh Vi leo lên một cây đại thụ bên cạnh Lạc Long Câu. Sau khi hai cô lên cây thì mới phát hiện trên cây đâu đâu cũng có âm xà toàn thân trắng như tuyết.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy những con âm xà này thì sợ đến mức suýt chút nữa rớt xuống cây, vẻ mặt cô đau khổ tột cùng mà nhìn những con rắn này, vô cùng hối hận vì đã đi cùng Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi đứng ở chỗ phân nhánh của đại thụ, ôm chặt lấy cái cây không dám cử động dù chỉ một chút, mồ hôi chảy xuống theo trán, gò má.
Trên cây là âm xà, dưới cây là chồn vàng đầy khắp núi đồi, hai người đều cảm thấy thung lũng hoang này đúng là còn nguy hiểm hơn so với đi âm.
Để thi quái cào một cái cắn một cái không chắc sẽ chết, để âm xà cắn một cái, thì đưa đi viện cũng không kịp.