Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 17



Đeo giày cao gót đi xuống 18 tầng, Trang Hiểu Sanh cảm giác bàn chân mình sắp đứt rồi. Chị ngồi một lát trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh, nghỉ chân một hồi, lúc này mới dẫn Nhị Nha đi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, chị lại dẫn Nhị Nha đi mua quần áo.

Với tư cách là một nhân viên văn phòng, Trang Hiểu Sanh biết rõ ngoại hình và trang phục là quan trọng cỡ nào, nhất là gặp phải một vị sếp như Du Thanh Vi, nếu ai dám xem nhẹ những chú trọng đó của Du Thanh Vi, Du Thanh Vi có thể khiến người ta trực tiếp sụp đổ.

Vào lúc năm tư đại học chị lấy thân phận sinh viên sắp tốt nghiệp được tuyển vào công ty qua trường học, khi đó Du Thanh Vi vẫn còn đang học đại học năm thứ hai đã bị kéo vào công ty thực tập, rất không may là hai nàng bị phân vào chung một nơi, từ đó bắt đầu cuộc sống cộng sự, còn quanh năm suốt tháng ở trong quan hệ cấp trên cấp dưới. Lúc đó có đủ thứ, khó có thể nói nên lời, bất kể lúc nào nhớ tới đều là… chết đi sống lại tràn đầy một cái sọt! Cho nên dù Du Thanh Vi nói Nhị Nha giống như không cần đi làm lấy không tiền lương, Trang Hiểu Sanh cũng không dám qua loa bất cẩn ở chi tiết nhỏ, chỉ sợ Du Thanh Vi dằn vặt em gái đầu thiếu mấy dây thần kinh của chị.

Chung một tòa nhà, lầu trên lầu dưới, Trang Hiểu Sanh không ít lần gặp được những đại sư bên trong Sở sự vụ Phong thủy của Du Thanh Vi, nguyên một đám cũng chỉ mặc đường trang rộng rãi nhàn nhã, làm ra phong thái cao nhân không giống ai, ngay cả quần áo của Du Thanh Vi cũng vô cùng hướng đến phong cách đó, Trang Hiểu Sanh không ít lần ở trong bóng tối than phiền Du Thanh Vi đi quay phim dân quốc cũng không cần thay quần áo.

Để Nhị Nha 19 tuổi mặc vào đường trang bày ra phong thái cao nhân, Trang Hiểu Sanh chỉ cần vừa nghĩ tới đã cảm thấy hình ảnh đó quá đẹp chị không dám nhìn. Chị nghĩ nếu như Nhị Nha biết chút công phu, thể lực lại tốt, vậy thì cho Nhị Nha ăn mặc theo phong cách gọn gàng sạch sẽ năng động, dù sao cũng phải hiện ra một chút không giống người thường đúng không? Nhưng mà mặc quần áo phải chú ý ăn nhập với khí chất, quần áo già dặn gọn gàng mà mặc vào trên người Nhị Nha thường xuyên thất thần, vừa thất thần hai mắt liền trống rỗng mù mịt, Trang Hiểu Sanh có loại cảm giác cả người cũng không khỏe. Cuối cùng chị chỉ có thể tự kiểm điểm bản thân, không thể bởi vì bây giờ Nhị Nha có thể một tháng cầm tiền lương 8000 liền quên đi sự thực phần lớn thời gian Nhị Nha không giống người thường, nhận mệnh mà cho Nhị Nha mặc theo kiểu tươi mát sạch sẽ. Hai tháng lương của chị biến thành quần áo mặc trên người Nhị Nha, thành công để Nhị Nha kéo ra khoảng cách với tiểu nha đầu mới đi ra từ nông thôn.

Trang Hiểu Sanh đi mua quần áo cho Nhị Nha, khi dẫn trở về chung cư đã là ban đêm hơn mười hai giờ, khi tiến vào thang máy, Nhị Nha lại chết sống không muốn đi vào, còn lôi kéo không cho chị vào. Lúc này trong thang máy đã có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bộ dáng mệt nhọc quá độ thiếu hụt sức sống đứng trong thang máy bấm lấy cái nút hỏi hai nàng “Muốn vào hay không?”, Nhị Nha cũng không nguyện ý vào, mãnh liệt lắc đầu với người đàn ông kia.

Trang Hiểu Sanh đeo giày cao gót cùng Nhị Nha đi xuống từ 18 tầng công ty, lại đi dạo phố suốt 4-5 giờ đồng hồ, chân đi cũng sắp gãy rồi. Dù là chị tự nhận cuộc sống văn phòng mấy năm qua đã rèn luyện được tâm chí như sắt, giờ phút này cũng cảm thấy sắp bị Nhị Nha dằn vặt suýt muốn qua đời. Chị nói: “Rốt cuộc em muốn quậy kiểu gì? Nhà của chúng ta tại tầng 21, chị không leo lên nổi.” Nói xong, thì thấy Nhị Nha nhà chị lặng nhìn chị một cái, đưa tay đi ấn nút lên thang máy.

Bỗng nhiên, chiếc thang máy bên cạnh mới vừa đi lên đó trục thang máy truyền ra tiếng rầm rầm đùng đùng.

Lộ Vô Quy biến sắc, kéo Trang Hiểu Sanh liền lùi lại hơn mười mét. Nàng lùi rất nhanh, Trang Hiểu Sanh không chút nào phòng bị bị nàng kéo thiếu chút nữa té lộn nhào, ngay sau đó, thang máy liền truyền đến một tiếng vang “ầm” rơi xuống đất, dọa Trang Hiểu Sanh sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này chị nghe thấy Nhị Nha dùng một loại giọng nói vô cùng bình tĩnh, nói: “Người đàn ông trong thang máy đó, chết rồi.” Chị chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương cột sống thẳng tuốt vọt lên sau đầu, toàn thân nổi hết da gà.

Sắc mặt Trang Hiểu Sanh trắng bệch, toàn thân như nhũn ra ngay cả đứng cũng không vững. Chị bám vào cánh tay Nhị Nha mới có khả năng ổn định thân thể, bán tín bán nghi hỏi: “Vừa rồi em đã nhìn ra ngay?”

Lộ Vô Quy nói: “Người sắp chết nhất định lộ ra tử tướng, người đột tử tất có sát khí, cả hai loại hắn đều chiếm giữ, không thể quá gần hắn.” Nàng nói xong, quay đầu lặng nhìn Trang Hiểu Sanh.

Trang Hiểu Sanh trầm mặc một hồi lâu mới kiềm chế thân thể phát run, lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho quản lý tài sản. Rất nhanh bảo vệ tài sản đến rồi, nghe hai nàng nói thang máy rơi trục, vừa rồi trong thang máy có một người mới vừa đi lên, sợ tới mức vội vàng liên hệ công ty thang máy và báo cảnh sát. Vì để tránh cho phiền phức, chị muốn mau chóng lên lầu trở về phòng ngay, có lẽ bởi vì vừa tận mắt nhìn thấy sự cố thang máy rơi trục, bản thân còn thiếu chút nữa góp chung vào, bóng ma tâm lý quá nặng, căn bản không muốn đi thang máy nữa, kéo Nhị Nha đi thang lầu. Chị run chân, đi tới lầu hai thì đi không được, liền định dẫn Nhị Nha trọ ở khách sạn.

Lộ Vô Quy ngồi xổm người xuống, nói: “Em cõng chị đi lên.”

Trang Hiểu Sanh nói: “Tầng 21.”

Lộ Vô Quy nói: “Em có thể cõng chị đi lên.” Rất là kiên định nhìn Trang Hiểu Sanh.

Có lẽ là nét mặt và ánh mắt của Lộ Vô Quy đều quá chắc chắn và nghiêm túc, khiến chị tin Nhị Nha một cách vô thức.

Trên vai Lộ Vô Quy đeo lấy túi đeo vai của Trang Hiểu Sanh, trong tay cầm theo quần áo Trang Hiểu Sanh mua cho nàng, cõng Trang Hiểu Sanh cất bước chân leo ngay lên lầu. Bước chân của nàng rất ổn, lại không lộ ra vất vả, Trang Hiểu Sanh thậm chí không nghe thấy tiếng thở gấp của Nhị Nha. Tốc độ của Nhị Nha rất đều đều, không nhanh không chậm, cứ thế cõng chị leo lên lên từng bước một.

Lộ Vô Quy đến lầu 21, thả Trang Hiểu Sanh xuống, sắc mặt ửng đỏ, hơi thở gấp nói: “Hít thở phối hợp bước chân, không mệt.”

Giờ phút này, Trang Hiểu Sanh đột nhiên cảm thấy Du Thanh Vi cho Nhị Nha một tháng tiền lương 8000 tệ thật sự không tính cao.

Chị nhận lấy túi đeo trên vai Lộ Vô Quy, lấy ra cái chìa khóa, mở ra cửa nhà, về đến nhà, ngồi trên ghế sô pha liền không muốn động đậy, lẳng lặng nhìn Nhị Nha như là chưa từng quen biết.

Nhị Nha vẫn như bình thường an an tĩnh tĩnh ngơ ngơ ngác ngác tự mình đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng, tắm rửa, lên giường ngủ, thật giống như những sự việc ly kỳ ngày hôm nay đều chưa từng phát sinh qua.

Trang Hiểu Sanh vừa mới chuẩn bị đi rửa mặt chợt nghe thấy chuông cửa vang. Chị từ bên trong mắt mèo nhìn ra ngoài, nhìn thấy là bảo vệ tài sản cùng cảnh sát mặc đồng phục đứng ở bên ngoài, liền mở cửa.

Thang máy gặp tai nạn chết người, cảnh sát dò xét thiết bị giám sát phát hiện hai nàng có chút dị thường, liền đi lên tìm hai nàng để tìm hiểu tình huống.

Trang Hiểu Sanh tất nhiên không thể nói ra lời nói của Lộ Vô Quy, chỉ nói: “Em gái tôi mới đi ra từ quê nhà, có chút sợ người lạ, không muốn cùng một người đàn ông đi chung một chiếc thang máy, liền lôi kéo tôi muốn chờ người đàn ông đó đi lên rồi đi một chiếc thang máy khác.”

Cảnh sát lại qua loa hỏi mấy vấn đề đơn giản, hiểu rõ một chút tình huống rồi đi ra cùng với bảo vệ tài sản.

Lộ Vô Quy không ngủ, lúc cảnh sát cùng bảo vệ tài sản vào cửa nàng liền ngồi dậy từ trên giường, ngồi xếp bằng ở trên giường, im lặng mà nhìn chị Hiểu Sanh nói chuyện cùng bọn họ. Nàng chờ bọn họ đi rồi, mới như có điều suy nghĩ nói: “Chị Hiểu Sanh, chị vừa rồi không có nói tình hình thực tế.”

Trang Hiểu Sanh nói: “Nói tình hình thực tế bọn họ sẽ không tin, ngược lại có khả năng sẽ chọc đến phiền phức.” Chị hơi chút do dự, nói tiếp: “Bọn họ có thể sẽ nghĩ là đầu óc em có vấn đề. Đây là sự cố thang máy, không có liên quan với chúng ta, còn dễ nói, nếu như dính vào chút quan hệ với chúng ta, thậm chí có khả năng dẫn em đi làm giám định tinh thần. Xã hội chủ yếu là không tin những thứ lập luận mê tín đấy.” Chị nói xong thì nhìn thấy Nhị Nha lại ngẩn người. Chị đã tập mãi thành thói quen với chuyện đó rồi, xoay người tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc chị đi ra từ phòng tắm, chợt nghe Nhị Nha nói: “Trước kia bọn họ coi em như ngốc chính là bởi vì lời nói của em đều là bọn họ không tin.” Chị sợ run lên, quay đầu nhìn về phía Nhị Nha, chỉ thấy Nhị Nha vô cùng nghiêm túc nhìn chị, ánh mắt kia khiến chị không hiểu sao có chút xót xa trong lòng. Trước kia chị cũng cho rằng nhất ngôn bán ngữ ngẫu nhiên phát ra từ miệng Nhị Nha là lời nói hồ đồ. Chị nói: “Ngủ đi, đã muộn, ngày mai còn phải đi làm.”

Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng, nằm xuống. Nàng cảm giác dường như mình biết chút gì rồi.

Sau khi Lộ Vô Quy ngủ, đầu tiên là mơ thấy người đàn ông kia ngồi trong thang máy như bị ngốc, sau đó nàng lại mơ thấy bản thân chạy tới trong phòng chị gái tối hôm qua gặp phải trong mộng. Chị gái kia nằm ngửa người, đầu hơi nghiêng, hai tay ôm chăn đang ngủ say, nàng vẫn thấy không rõ mặt của chị ấy, nhưng trông thấy viên ngọc đeo trên cần cổ của chị cực giống viên ngọc Du Thanh Vi đeo trên cổ, điều này làm cho nàng thật bất ngờ cùng ngạc nhiên, nàng đến gần muốn nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên, chị gái đang ngủ say thoáng cái mở mắt ra, lại lần nữa nhanh nhẹn ngồi dậy lấy ra la bàn từ trong ngăn kéo, kim chỉ nam trên la bàn quay về phía nàng.

Lộ Vô Quy cảm thấy tình huống này có chút quỷ dị, không giống nằm mơ đơn thuần, trái lại có chút tương tự với tình huống xuống giếng Hoàng Tuyền trước kia.

Chị gái kia nhìn la bàn, lại nhìn phương hướng nàng đứng, sau đó để la bàn trở về ngăn kéo nằm lại trên giường, kéo chăn che kín đầu liền ngủ mất.

Lộ Vô Quy có chút không hiểu đây là tình huống gì, nàng muốn tiếp tục đi nhìn viên ngọc đeo trên cổ chị gái có phải viên ngọc đeo trên cổ Du Thanh Vi hay không, nhưng lúc này người phủ trong chăn, nàng cũng nhìn không thấy. Nàng dựa sát vào chút ít, suy nghĩ có thể vén chăn lên nhìn hay không, lại sợ chị gái này nhảy dựng lên rút kiếm chém nàng, nàng cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, khi đi đến đầu giường bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại và cái quạt giấy của Du Thanh Vi. Nàng đến gần tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại, đúng là cái quạt giấy của Du Thanh Vi, bùa chú trên mặt, sợi dây chuyền đều không khác nhau chút nào.

Lộ Vô Quy có chút mơ màng. Nàng không rõ vì sao mình lại mơ thấy Du Thanh Vi, hay là đây không phải mơ? Nàng ngủ ở nhà, không có khả năng mộng du chạy xa như vậy!

Xuất hồn!

Ý nghĩ này bỗng nhiên tựa như tia chớp lướt qua từ trong đầu, dọa sợ Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy đầu “ù” một tiếng sau đó thì cái gì cũng không biết.

Nàng lại mơ một giấc mơ, mơ thấy ánh lửa đầy trời và máu đầy mắt. Máu bùng cháy trong lửa, cháy đến mức bầu trời đỏ chót, tiếng cây cối bốc cháy xì xèo cùng một giọng nói tức giận xen lẫn vào nhau. Phẫn nộ cùng bi phẫn hỗn tạp vào nhau, lộ ra ánh lửa đầy trời với máu tươi đỏ rực, liên tục bùng cháy, cháy đến nỗi trong mắt nàng tất cả đều là ánh sáng màu đỏ…

Nàng giống như chứng kiến có ai bị chết cháy rồi, thế nhưng nàng thấy không rõ đó là ai, chỉ thấy lửa kia, như là ngọn lửa vô cùng vô tận không ngừng thiêu đốt…

Sau khi ánh sáng màu đỏ và máu tươi đầy mắt mờ dần, màu trắng chiếu vào tầm mắt của nàng, sau đó, nàng nhìn thấy trần nhà tuyết trắng, nằm dưới thân đúng là giường lớn mềm mại của chị Hiểu Sanh, bên cạnh còn có tiếng động lật sách. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy Du Thanh Vi đang ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh khẽ cúi đầu đọc sách, thân ảnh thanh tú thong dong đó như là dùng bút lông tinh tế miêu tả phác họa ra bức tranh mỹ nữ, như lá hoa sen trắng nở rộ khắp trời chập chờn vẫy nhẹ theo gió, lành lạnh lập tức thổi tan máu tươi và ánh lửa đầy mắt trong mộng cảnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.