Quỷ Hoàng Phi

Chương 105-2: Bảo Bảo truyền kỳ (2)



Quân Thương không biết tại sao sắc mặt của tiểu thê tử nhà mình lại khó coi
như vậy, nhưng giờ phút này trong lòng hắn đang có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt… Muốn tới hôn một cái, rồi lại sợ không kìm lại được, liên
tục do dự, còn thầm niệm chú trấn an mình lại, ổn định tâm trạng, sau đó mới nhẹ nhàng dỗ dành Lâm Lang: “Muốn ăn là tốt, nàng muốn ăn gì? Nàng
chỉ cần nói tên món ăn cho ta, ta sẽ sai người đưa tới!”

“Chỉ cần thiếp nói tên, chàng có thể đem đến sao?” Lâm Lang lôi kéo ống tay
áo của hắn hỏi lại cẩn thận, ánh mắt trong suốt, trong đầu chỉ hiện lên
khuôn mặt trắng mềm của Sùng Lăng!

“Sao vậy? Nàng còn không
tin vi phu sao? Thời gian này có thứ gì nàng muốn ăn mà ta chưa đem đến
cho nàng đâu?” Quân Thương cười véo mũi nhỏ của nàng, có chút cảm giác
bất đắc dĩ.

“Thiếp… muốn ăn khuôn mặt của thiên đế!”

Lâm Lang vừa nói xong, liền nhắm hai mắt lại thật chặt, không dám nhìn bộ dạng tức giận đáng sợ của Quân Thương, nhưng mà…

“Rầm rầm” Không có âm thanh nổi giận của Quân Thương truyền đến, mà lại có hai tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Quân Thương đứng im ôm tay nàng. Chẳng qua, theo hai tiếng vang kia, nàng
cảm thấy không khí xung quanh đông lạnh trong nháy mắt!

Nàng
từ từ hé mắt, nghiêng đầu nhìn về thứ bên cạnh cửa, trong mắt hiện lên
vẻ lạnh lùng, dáng vẻ không vui. Lâm Lang bám vào tay Quân Thương nhìn,
chỉ thấy hai lão già bò dậy từ mặt đất, nhìn thoáng qua thì không có
quan hệ gì, lại đều là người quen — người có chòm râu bạc cùng một
ngôi sao giữa trán chính là Thái Bạch Kim Tinh, người tóc đen gớm ghiếc
đó, là tôn thần dưới địa ngục Tư Không Thự Quang, hai người này cũng coi như là khách quen của điện Trường Sinh!

Thái Bạch Kim Tinh
là tới đốc thúc việc chịu phạt, lão thủ lĩnh Tư Không còn lại là tới thi hành án mà mời Quân Thương xuống luyện ngục chịu phạt!

Lâm
Lang vừa thấy hai người, lập tức nhíu mày, hừ lạnh một tiếng vùi đầu vào ngực Quân Thương, không thèm để ý tới bọn họ — hai người này đã bị
nàng xếp vào hàng hồ ly tinh cướp phu quân của nàng. Cũng may mà Thái
Bạch Kim Tinh và lão thủ lĩnh Tư Không không biết suy nghĩ trong lòng
nàng. Nếu biết, sợ rằng sẽ vô cùng phẫn nộ!

Nói đến hồ ly
tinh, hồ ly tinh trong điện Trường Sinh đúng là không ít, đã từng có
tiểu hồ ly của Bạch gia tới cửa cầu xin nàng để nàng cho phép hầu hạ
Quân Thương. Lí do cũng thật ra đúng đắn: Cái gì mà phu nhân mang thai
không thể hầu hạ được thành chủ, để cho nàng tới thay phu nhân cống hiến chút sức lực.

Nhìn người ta có lòng tốt, nàng liền đưa tới
gặp Quân Thương, sau đó — con hồ ly này bị hắn dùng chưởng đánh hồn
bay phách tán… Từ lần đó, cũng không thấy có người dám có chủ ý với
Quân Thương nữa!

Thật ra thì, nàng cảm thấy xử phạt con hồ ly này như vậy là hơi nặng một chút. Người ta cũng có lòng tốt, mặc dù có
tính toán riêng, nhưng cũng không làm chuyện gì làm bại hoạt thuần phong mỹ tục. Hơn nữa, chuyện như vậy là cũng là vì muốn chú trọng đến lưỡng
tình tương duyệt [1], chỉ cần có một người không muốn, người kia nhất
định không được làm, cho nên nàng mới phí sức đến hỏi ý Quân Thương, ai
ngờ Quân Thương lại phản ứng mạnh như vậy, một chưởng chết người… Nên
cái gì cũng tránh xa!

[1] Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có tình cảm với nhau. Ở đây có thể hiểu rằng có việc gì thì phải cần cả hai
cùng chấp thuận

Haiz… Đã nói đi xa rồi, hãy nói tới Thái
Bạch Kim Tinh và lão thủ lĩnh Tư Không, hai ngươi kia tới, chắc chắn là
không có chuyện gì tốt!

Đúng là nàng không đoán sai, hai
người này tới là để truyền ý chỉ của thiên đế — lần này dù có nói gì
cũng phải mời Quân Thương đến địa ngục một chuyến — dĩ nhiên, ý chỉ
không thể nhắn nhủ như vậy, nhưng đây cũng là lời thiên đế nói.

Ngày đó thiên đế chỉ nói nhốt Quân Thương dưới địa ngục năm trăm năm, cũng
không nói thời gian thi hành mệnh lệnh này, cho nên Quân Thương cương
quyết đòi sau khi Bảo Bảo ra đời mới đi. Thiên đế cũng có tâm đồng ý,
liền không truy cứu nữa. Chẳng qua ai mà biết được đứa bé trong bụng
nàng đã năm năm còn chưa thấy động tĩnh gì!

Các thần tiên
trên thiên đình thấy Quân Thương không xuống địa cũng, cũng nảy sinh
lòng hoài nghi rất lớn với uy nghiêm của thiên đế, hơi có ý không phục.
Thiên đế cũng cảm thấy cứ kéo dài như vậy không phải biện pháp hay, vì
vậy để bảo vệ miệng vàng lời ngọc của mình, liền sai hai người tới
truyền chỉ — lập tức thi hành án phạt của Quân Thương!

Nhưng nói gì thì nói hai người này cũng không nghĩ sẽ gặp một cảnh như vậy,
hai người mới vừa một thò đầu ra, liền nghe giọng nói thèm nhỏ dãi của
Lâm Lang: “Thiếp muốn ăn khuôn mặt của thiên đế!

Hu hu…
Điều này cũng quá chấn động rồi! Khuôn mặt của thiên đế có thể ăn sao?
Trong nháy mắt, trái tim hai lão đều không chịu nổi nên hai người mới
cùng ngã nhào trên mặt đất!

Tuy nhiên, ngã nhào là ngã nhào, ý chỉ này, cũng là muốn nhắn chủ — chẳng qua chúng ta chỉ phụng mệnh
truyền chỉ , những chuyện khác đều không liên quan — Thái Bạch Kim
Tinh tự thôi miên mình, hai nhân vật cường đại này, ông cũng không thể
đắc tội đâu!

Hai người run rẩy bò dậy, cố sửa lại y phục cho
trang trọng! Thái Bạch Kim Tinh láy lại dáng vẻ, lấy long văn ra, đứng
lên đọc to!

Ý chỉ mà Thái Bạch Kim Tinh truyền lại nghe rất
có lý, cái gì mà thiên đình thương tiếc, cái gì mà không thể kéo dài,
thật ra không có gì khác ngoài chuyện muốn Quân Thương nhanh xuống luyện ngục. Về phần Tư Không lão đầu, thật giống một cô vợ nhỏ bé đi sau, đợi đến khi Thái Bạch Kim Tinh truyền chỉ xong, ông ta mới cẩn thận tiến
lên cười nịnh nọt với Quân Thương và Lâm Lang: “Hôm nay hạ quan tới là
muốn đón thành chủ xuống luyện ngục ở mấy ngày, kính xin thành chủ nể
mặt!”

Thái Bạch Kim Tinh vừa nhìn thấy bộ dáng giống cún con
này của ông ta, không nhịn được cầm tay áo che mặt, mắt nhắm chặt, quay
đầu đi chỗ khác!

Quân Thương nghe thấy lời nói của Tư Không
lão đầu, dịu dàng đưa mắt nhìn nương tử trong ngực, đưa tay vuốt ve hai
cái trên bụng nàng, hỏi: “Bọn họ muốn tách vợ chồng chúng ta ra, nàng
nói nên làm gì bây giờ?”

Lời này của Quân Thương vừa nói ra,
Thái Bạch Kim Tinh và Tư Không lão đầu lập tức bày vẻ oan ức: “Không
dám. . . . . . Không dám. . . . . .” Bọn họ chỉ là tới truyền chỉ của
thiên đế, sao đến miệng của thành chủ lại là muốn tách vợ chồng bọn họ?

“Ừ!” Lâm Lang vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, mặt tức giận ủy khuất, trong
mắt không che giấu có ánh sáng hưng phấn, lúc Thái Bạch Kim Tinh và Tư
Không lão đầu đang run rẩy, Lâm Lang chợt nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng
vui sướng nói: “Thiếp từng tới địa ngục, nhưng lại chưa thấy luyện ngục
bao giờ, nghe người ta nói, trong luyện ngục cái gì cũng yên lặng, vô
cùng thú vị. Không bằng. . . . . . Cùng đi xem một chút đi!”

Thật ra thì, luyện ngục có gì thú vị nàng không quan tâm. Trong lòng nàng
đang nghĩ ra biện pháp, hãy chờ xem, bảo đảm không được lâu, tiểu tử
thiên đế sẽ tự mình tới cửa cầu xin bọn họ ra ngoài!

Tư Không lão đầu cụp mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh, Thái Bạch
Kim Tinh ra vẻ không liên quan tới ta quay đầu đi — nhiệm vụ của hắn
chỉ là để Quân Thương nhanh xuống luyện ngục, nếu người ta đã đáp ứng
đi, chuyện khác không liên quan đến hắn!

Một canh giờ sau,
Tư Không lão đầu cười đau khổ cõng hai bao y phục thật lớn, Quân Thương
và Lâm Lang giống như đang tản bộ theo phía sau ông ta đi tới phía luyện ngục, mà Thái Bạch Kim Tinh đứng trên đám mây, vẫy phất trần cáo biệt
bọn họ, trên mặt cười thành một đóa hoa!

Không nói đến chuyện Lâm Lang và Quân Thương xuống luyện ngục, chỉ nói sau khi Thái Bạch Kim Tinh cười híp mắt trở lại thiên đình, thiên đế vừa nghe Lâm Lang cũng
theo xuống luyện ngục, một cái nghiên mực bay vào mặt Thái Bạch, thân
thể ông ta không bị đánh trúng nhưng khuôn mặt đen thùi lùi trong nháy
mắt, râu ria cũng bị mực nước nhuộm đen như tóc, một thân bạch y bị mực
bắn tung tóe chảy xuống, ánh mắt chúng thần trong điện nhìn ông ta cũng
không nhịn được cười vui vẻ!

Sùng Lăng nhìn bộ dáng của ông ta, cũng không nhịn được cười nói: “Thôi, thôi! Ngươi đi xuống đi!”

Thái Bạch Kim Tinh vẫn không biết tại sao thiên đế lại tức giận, nhưng có
một tinh thần ham học hỏi nên hỏi rõ ràng: “”Bệ hạ, thần tự nhận là
chuyện này hoàn thành rất tốt. . . . . . Ngài, sao ngài lại tức giận
vậy? Thần. . . . . . Thần không phục!”

Thiên đế vừa nghe lời ông ta liền nhíu mày — tên này, đầu óc bị gỉ sét, đúng không?

“Na tra, ngươi nói đi!” Thiên đế chỉ một ngón tay vào tiểu tiên đồng đang che miệng cười trộm bên cạnh!

Tiểu tiên đồng có cái yếm hồng, quần ngắn màu lam, hỗn thiên lăng đỏ thẫm
quấn trên cánh tay, tay cầm trường kích, đầu hai búi tóc, vô cùng đáng
yêu!

Tiểu tiên đồng này nín cười, lên phía trước nói: “Thái
Bạch Kim Tinh, Lang Quang ngọc nữ đi Luyện Ngục, đứa bé trong bụng nàng
bao giờ mới ra đời đây?”

Thái Bạch Kim Tinh vừa nghe, mặt liền biến sắc: “Điều này…”

Mọi người đều biết, mọi vật bên trong luyện ngục đều bất động, ngay cả thời gian cũng dừng lại, đứa bé này… Muốn sinh, là rất khó khăn!

Điều này cũng không có gì, cha mẹ người ta đều không để ý, nàng ra đời lúc
nào thì hay lúc ấy! Chẳng qua là bệ hạ thì không được! Bệ hạ bọn họ
không thể cưới Lang Quang ngọc nữ, đang mong đợi đứa trẻ này ra đời, nếu là nữ, vậy tương lai chính là thiên hậu — để ông ta làm như vậy, bệ
hạ bọn họ còn phải một mình bao lâu nữa đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.