Ngoài dự đoán, sau cửa cũng không phải
cảnh tượng đáng sợ đầu người máu chảy đầm đìa hay thi thể bị chặt nhỏ
gì. Phía sau thật ra là một ngăn tủ lớn, bên trong xếp từng hàng bình
sứ, miệng bình đều niêm phong kín, hẳn là cất rượu. Toàn bộ ngăn tủ đều
chảy đầy một lớp tương nâu, chảy ra ngoài, tràn ra khe cửa, nhìn qua có
vẻ rất giống máu.
Triển Chiêu đưa tay sờ sờ, hơi dính dính, đưa đến dưới mũi ngửi ngửi, nhướng mày một cái, đưa cho Bạch Ngọc Đường ngửi.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu ngửi thử, chỉ
ghe được mùi bã rượu không hề có chút mùi máu nào, xác định không phải
máu. Còn đang nghiên cứu xem nó là gì, không đề phòng, Triển Chiêu đưa
ngón tay lên bôi lớp tương dính dính đó lên mũi Bạch Ngọc Đường.
“Ha ha.” Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều
cười rộ lên, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đưa tay xoa mũi, Triển Chiêu đi
qua giúp hắn lau, dựa vào rất là sát… Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu,
Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn hai người, ánh
mắt hai người này khi thỉnh thoảng lại đây đó liếc nhau, căn bản là
giống cha và Cửu Cửu như đúc! Vậy mà còn giấu giấu diếm diếm không chịu
nói thích, đáng giận!
Đang ở trong bầu không khí mờ ám, bỗng
nhiên từ phòng cách vách, truyền đến thanh âm “lạch cạch”, dường như là
có vật gì vừa rơi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức
phục hồi tinh thần lại, gần đây không hiểu sao cứ hay thất thần, vội
vàng đi theo tiếng động vào căn phòng phía sau…
.
.
Sau lớp rèm cửa dày là một gian phòng
khác, vừa vào cửa đã ngửi được hương rượu ngập tràn. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chau mày, đi vào trong, thấy một chiếc giường, từ dưới gầm
giường có một cái đùi người vươn ra. Cả hai vừa cúi đầu nhìn, đã thấy
bình rượu để đầy đất, một lão đầu râu tóc bạc phơ đang ngáy, ngủ rất
say.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều thở dài, lắc đầu, đây có lẽ là Lão Du Đầu rồi… Một ngỗ tác đang hảo hảo, sao lại trở thành như thế này.
“Này, Lão Du Đầu?” Triển Chiêu đẩy đẩy hắn.
Lão đầu trở mình một cái, không tỉnh.
Tiểu Lương Tử chạy qua, đẩy phụ: “Lão gia gia, tỉnh tỉnh.”
“Không cần gọi nữa, xem ra đã say mèm
rồi.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng hết cách, thấy lão đầu đã lớn
tuổi như vậy, đơn giản gọi một cái xe đẩy đến, dời lão đầu lên xe, đắp
một tấm chăn, trực tiếp đẩy từ quán rượu về nha môn.
.
.
Trên đường về, Tiểu Tứ Tử không đòi
Triển Chiêu bế, muốn Bạch Ngọc Đường bế, vừa đi vừa nói chuyện với Triển Chiêu, như vậy là Triển Chiêu bắt buộc phải đi sóng vai với Bạch Ngọc
Đường.[ai dám nói bảo bối ngốc???]
Hơn nữa suốt cả đường đi Tiểu Tứ Tử liên tục giới thiệu cô nương cho Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thì lại không
nói được gì, cũng không biết nên làm ra biểu tình gì. Tiêu Lương nghe
tới kinh hồn táng đảm, sao Tiểu Tứ Tử lại quen biết nhiều cô nương như
vậy?
Về đến nha môn, Công Tôn và Triệu Phổ
nghiệm thi xong, vừa ra ngoài uống chén trà, thấy hai người đã về vội
vàng ngoắc —– có phát hiện quan trọng!
Triển Chiêu gọi người đưa Lão Du Đầu đến khách phòng để hắn ngủ, chuẩn bị canh giải rượu, chờ hắn tỉnh sẽ uống.
Sau đó cùng Bạch Ngọc Đường, theo Công Tôn, Triệu Phổ đế phòng ngỗ tác.
.
.
Công Tôn dẫn mọi người đến cạnh thi thể Tiễn Đại Hữu: “Túi mật của Tiễn Đại Hữu bị vỡ.”
“Bị dọa chết sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời.
“Ân… Các nội tạng khác cũng nứt ra,
không ít xương cốt cũng gãy.” Công Tôn nói, chỉ cho mọi người thấy: “Còn có a, trên người hắn có rất nhiều vết thương trầy da, y phục cũng bị
móc rách, hơn nữa xem ngón tay hắn.”
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhìn xuống ngón tay Tiễn Đại Hữu, liền thấy trong kẽ móng tay dính đầy bùn.
Triển Chiêu cầm một cây gậy trúc gạt gạt y phục Tiễn Đại Hữu: “Hắn là ngã chết sao? Từ chỗ cao ngã xuống? Hay có lẽ là lăn xuống sườn núi?”
Muốn tạo thành tình trạng nội tạng vỡ,
xương cốt gãy… Vậy thì chỉ có thể là rơi từ trên cao xuống. Nếu nói là
do bị cao thủ dùng nội lực đánh nát nội tạng, cũng không giống như thế
này.
Mọi người hồi tưởng lại một chút, đều
cảm thấy không đúng ——- gần đây cũng không có núi cao, đều là đất bằng
và đường đi, tuy rằng xa xa có sơn lâm, những cũng là nơi rất xa! Đâu
thể có khả năng lăn xuống sườn núi rồi còn lăn thêm nửa dặm trên đất
bằng? Trên mặt đất cũng không có vết tích a! Nói cách khác, Tiễn Đại Hữu không chết tại nơi tìm hấy, mà là sau khi chết mới bị vứt xác đến đây.
“Giết rồi vứt xác sao?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn lắc đầu: “Nói chính xác, có thể là như thế này, Tiễn Đại Hữu ngã từ trên núi xuống, vẫn chưa chết, sau
đó tự mình, lảo đảo chạy đến nơi đó, cuối cùng bị giết chết, xé đầu
xuống mang đi… Chính là như thế.”
“Vậy nơi hắn chết hẳn là không xa, vùng núi gần đây có núi cao không?” Triệu Phổ hỏi.
“Không có!” Mọi người cùng lắc đầu.
“Cũng có thể chỉ là một sườn dốc, lăn
một đoạn dài, sau đó đụng vào đại thụ, sẽ dẫn đến nội tạng bị chấn vỡ
cùng gãy xương.” Công Tôn lại xem xét thi thể Tiễn Đại Hữu một chút,
giống như đang lưỡng lự gì đó.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu phát hiện Công Tôn bất thường, liền hỏi: “Còn vấn đề gì sao?”
“Ân…” Công Tôn cười khổ: “Ta nghĩ tới một tình huống khác.”
“Tình huống gì?” Mọi người cùng hỏi.
“Các cơ quan nội tạng của hắn bị vỡ rất
nghiêm trọng, cảm giác… Rất giống như là bị rơi xuống từ nơi rất cao,
chẳng hạn như vách đá các loại. Nói thật ra, vết thương loại này khả
năng do tự chạy ngã không lớn.” Công Tôn nói.
“Nhưng mà gần đây lại không có vách đá.” Mọi người lắc đầu.
“Có khi nào là có, mà chúng ta không
thấy không?” Triển Chiêu đột nhiên lóe linh quang, Công Tôn vỗ tay một
cái: “Ân, đây cũng chính là tình huống đầu tiên ta nghĩ tới!”
Mọi người chau mày, có một ngọn núi thế nhưng mọi người không thấy?! Ý chỉ —— Ẩn Sơn!
“Thư ngốc, ngươi nói Tiễn Đại Hữu ngã từ trên Ẩn Sơn xuống mà chết?” Triệu Phổ cảm thấy rất là thú vị.
“Ân, cho nên ta cũng tự cảm thấy không
hợp lí, hẳn là còn một khả năng nữa.” Công Tôn nói, cầm gậy trúc chỉ chỉ vào chân Tiễn Đại Hữu: “Bị rách hết cả.”
“Chứng tỏ có người đuổi theo hắn, khi hắn chạy trốn bị ngã rất thảm.” Bạch Ngọc Đường nói: “Cũng rất sợ hãi hoảng loạn.”
“Lại nhìn ở đây.” Công Tôn lật thi thể của Tiễn Đại Hữu lại, để mọi người thấy.
“Sao trên lưng lại có nhiều vết cào như vậy?” Mọi người đều không giải thích được lý do.
“A, Cửu Cửu, rất giống vết thương khi
diều hâu bắt thỏ thỏ.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên mở miệng… Triệu Phổ nhớ lại, trước đây có lần đưa Tiểu Tứ Tử lên núi săn thú, lúc thấy liệp ưng bắt thỏ tiểu bảo bối đau lòng muốn chết, tiểu thỏ tử cứu được trên lưng đều có vết cào, nghe nói mới nhận ra… Thật giống!
“Người hôm qua chúng ta thấy không phải cũng biết bay sao?” Công Tôn hỏi.
Mọi người cảm thấy càng lúc càng không bình thường.
Triệu Phổ cười: “Thư ngốc, ngươi cho rằng, người nọ giống như một con chim ưng thật lớn đuổi theo Tiễn Đại Hữu, sau đó…”
“Bắt hắn, bay lên.” Bạch Ngọc Đường chỉ
vào mấy lỗ máu trên vai tử thi, nói: “Cũng giống như khi liệp ưng bắt
mồi. Sau đó Tiễn Đại Hữu giãy dụa, rơi xuống ngã chết, lại bị nắm vào
phía dưới, mang đi.”
Mọi người cùng tưởng tượng tới hình ảnh đó một chút… Thật sự là phù hợp để lý giải tình trạng thi thể nhất.
Sau đó, mọi người bắt đầu phát huy trí
tưởng tượng, chẳng hạn như Tiễn Đại Hữu hơn nửa đêm ra ngoài, chạy lên
một ngọn núi, không ngờ là Ẩn Sơn, bị một con quái vật nửa người nửa
chim tập kích, chạy trốn thì bị chụp lấy bay ra khỏi Ẩn Sơn, giữa không
trung Tiễn Đại Hữu giãy dụa… Cuối cùng rơi xuống. Sau khi ngã chết, thì
bị con quái vật đó xé đầu xuống, đem đi.
Nghĩ xong mọi người đều lắc đầu —— quái lực loạn thần, tử hư ô hữu! [quái lực loạn thần: Tử bất ngữ : quái, lực, loạn, thần – Khổng Tử không nói chuyện quái đản, bạo lực, rối loạn và quỷ thần; Tử hư vô hữu: Tử hư ô
hữu, vô kê chi đàm – Chỉ là chuyện hư ảo, không có căn cứ chứng minh.]
“Còn có phát hiện nào khác không?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn.
“Có một!” Công Tôn nói, vé tay áo tử thi lên, phía trong của cánh tay, có một vết sẹo.
“Sao lại bị thương chỗ này?”
“Là vết thương khi kết bái hoặc phát
thề.” Bạch Ngọc Đường vén tay áo lên cho mọi người xem, mặt trong tay
hắn cũng một một vết sẹo như vậy, màu sắc rất nhạt: “Đây là vết sẹo lưu
lại khi năm huynh đệ chúng ta khi kết bái trước đây, rạch tại vị trí
này, đến chết cũng sẽ còn vết.”
Mọi người hiểu ra —– Tiễn Đại hữu hẳn là còn có vài vị huynh đệ kết nghĩa.
“Thế nhưng khi nãy hỏi người nhà của Tiễn Đại Hữu, không ai nhắc tới.”
“Vết sẹp này ít nhất đã hai mươi năm
rồi.” Công Tôn chỉ chỉ vết sẹo của Bạch Ngọc Đường, vết sẹo này của Bạch huynh cũng đã mười năm rồi, màu vết sẹo của Tiễn Đại Hữu còn nhạt hơn.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức
liếc mắt nhìn nhau ——- vô thức nghĩ đến vụ án diệt môn hai mươi năm
trước, bọn Tiễn Đại Hữu một đêm phát tài, lại có huynh đệ kết nghĩa, có
khi nào là có liên quan với nhau?
Chỉ mới xem qua thi thể Tiễn Đại Hữu,
cũng đã phát hiện ra không ít điểm đáng ngờ, muốn tra rỡ nguyên nhân
chết, hiện tại quan trọng nhất là phải tra ra vì sao giữa đêm Tiễn Đại
Hữu lại chạy đến nơi hoang sơn dã lâm?
“Tiếp theo là thi thể nữ hài nhi này.”
Công Tôn lại đưa bọn Triển Chiêu đến chỗ tử thi nữ nhân bị xé mặt, bởi
vì khung cảnh đẫm máu đáng sợ, cho nên Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương bị đuổi
ra ngoài.
.
.
Ra khỏi phòng ngỗ tác, Tiểu Tứ Tử kéo Tiêu Lương qua một bên nói: “Tiểu Lương Tử.”
Tiêu Lương vẫn còn chưa rõ: “Cẩn Nhi, sao lại giới thiệu cô nương cho Triển đại ca? Bạch đại ca không vui rồi.”
Tiểu Tứ Tử híp mắt: “Không vui là tốt a, cái nào gọi là liệu pháp kích thích!”
“Kích… Kích thích?”
“Cha nói chuyện lâu với cô nương nào,
sắc mặt Cửu Cửu sẽ rất là khó coi, Cửu Cửu nói chuyện lâu với cô nương
vào, cha sẽ không vui.”
“Ân!” Tiêu Lương nghiêm mặt gật đầu: “Bởi vì ghen tị a.”
“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói: “Từ lúc Bạch Bạch nói có người trong lòng, Miêu Miêu vẫn không được
bình thường, mà khi nãy lúc ta giới thiệu cô nương cho Miêu Miêu, Bạch
Bạch rất hung hãn nha!”
“Đương nhiên a.” Tiêu Lương nhỏ giọng
cảnh cáo: “Không được khiến cho bọn họ giận dỗi a, cẩn thận bị đánh
mông, ta còn tưởng là ngươi muốn thử bọn họ một chút, còn có kế hoạch
sao?”
“Sẽ không làm hỏng chuyện!” Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh, dán qua, thì thầm vào tai Tiêu Lương: “Có kế hoạch…”
Tiêu Lương nghe xong gật đầu: “Ân!” Rất khả thi! Cẩn Nhi biện pháp này không tồi!”
Vì vậy, hai tiểu gia hỏa âm thầm thương
nghị, chuẩn bị từ bỏ các tác hợp trước đây, chuyển sang cùng phương pháp kích thích, giúp hai người đẩy nhanh tốc độ!
Trong phòng mọi người tập trung nghiên cứu án mạng, cũng không biết bên ngoài hai tiểu hài nhi đang có âm mưu bí mật.
.
.
Thi thể các cô nương này, Công Tôn cũng
đã nghiệm xong: “Ăn mặt người gì đó, hoàn toàn là bị ảnh hưởng của
truyền thuyết và người bắn tiếng đe dọa, mặt của các cô nương này, là do dùng dao nhỏ cắt xuống.”
“Dao…” Triển Chiêu đi đến gần nhìn kĩ: “Những con dao này dường như rất cùn, còn gồ ghề, cảm giác mới giống như là do bị cắn.”
“Đúng vậy!” Công Tôn chỉ vào vết thương: “Ta tìm thấy rất nhiều bột phấn và đá vụn nhỏ trên vết thương.”
“Bột phấn và đá vụn?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Dao bằng đá mài sao? Cho nên rất cùn.”
“Nhưng là loại dao đá chỉ dùng đục đục
ra, chưa từng được mài!” Công Tôn mở một tấm giấy ra, vẽ ra hình dáng
đại khái của con dao đá.
“Thời điểm này ai còn dùng dao đá?”
Triệu Phổ nhíu mày, nhớ tới một vài bộ tộc hoang dã đã gặp trên đường
khi hành quân chinh chiến trước đây, thì quả thật có dùng dao đá, hơn
nữa… Nhớ đến bộ tộc kia, Triệu Phổ còn nhớ tới chút chuyện…
“Khi còn bé ta đã từng thấy người như
vậy…” Một câu lẩm bẩm của Triệu Phổ, khiến bọn Triển Chiêu lấy làm kinh
hãi: “Từng thấy người nào?”
“Tay cầm dao đá, tướng mạo cổ quái, thân hình cao to vạm vỡ, còn tự bôi cho mình thành trắng xóa.” Triệu Phổ
nhìn nhìn mọi người: “Chỉ có điều sau lưng bọn họ không có cánh, chỉ là
đeo liệp ưng.”
“Đeo liệp ưng?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Liệp ưng không phải vẫn thường đậu trên vai hay cánh tay sao?”
“Ân.” Triệu Phổ lắc đầu: “Bộ tộc đó rất
kì lạ, bọn họ đeo một cái túi trên lưng, bên trong là liệp ưng, cho nên
khi liệp ưng cất cánh, giống hệt như người có cánh biết bay!”
“Cái này thú vị!” Triển Chiêu gật đầu:
“Người tối qua các ngươi gặp… Có thể cũng không phải quái vật gì, mà
chính là người của bộ lạc hoang dã mà ngươi từng thấy khi còn bé từ
phương Bắc tới.”
Những người ở đây đều không tin tà thần, ngay từ đầu, bọn họ cũng đã không có ý định tin những án mạng này là do yêu ma quỷ quái làm. Hiện tại vừa có đầu mối, càng chắc chắn là có
người đang giả thần giả quỷ.
“Vụ án diệt môn của Từ gia trước đây có thể là một đầu mối, chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ đó!” Triển Chiêu đề nghị.
Mọi người đều gật đầu biểu thị đồng ý,
lúc này, có một nha dịch vào bẩm báo, nói Lão Du Đầu đã tỉnh, vừa nghe
đang ở trong nha môn lập tức kêu cha gọi mẹ đòi về.
Bọn Triển Chiêu vội vàng đứng dây, chuẩn bị đi gặp Lão Du Đầu.
.
.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Triển Chiêu đã bị Tiểu Tứ Tử kéo qua một bên.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu rất bất đắc
dĩ, hắn biết Tiểu Tứ Tử muốn tác hợp hắn và Bạch Ngọc Đường, thế nhưng…
Có những việc không thể miễn cưỡng, hiện tại vụ án là quan trọng nhất,
liền ôm bảo bối lên nói: “Tiểu Tứ Tử ngoan, đừng quậy chúng ta nữa, chờ
phá được án mạng rồi, lại chơi với Tiểu Tứ Tử có được không?”
“Không phải, Miêu Miêu, ta nói cho ngươi một bí mật!” Nói xong, nằm úp bên tai Triển Chiêu nói khe khẽ, Triển
Chiêu nghe xong sửng sốt: “Thật sao?”
Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt gật đầu.
Vừa vặn lúc này Bạch Ngọc Đường đi từ trong phòng ra, thấy Triển Chiêu kinh ngạc nhìn mình, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Triển Chiêu vội vàng lắc đầu, nhịn cười ôm Tiểu Tứ Tử đi.
Bạch Ngọc Đường ngơ ngác, thế này là sao?!
.
.
Phía sau Công Tôn và Triệu Phổ cũng đi ra, Triệu Phổ thở dài.
Công Tôn kéo hắn đi ra, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hai người này còn muốn lăn qua lăn lại đến khi nào, ta nhìn cũng sốt ruột.” Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Làm việc tốt thường khó khăn mà!” Công
Tôn đánh hắn một cái: “Ngươi nghĩ là ai cũng như ngươi, lưu manh một
phương, lôi lệ phong hành?!” [làm việc như sấm rền gió cuốn]
…
Bạch Ngọc Đường ở phía sau khoanh tay,
hơi cáu, trong ngực giống như có cả đàn mèo nhỏ vươn móng cào nhè nhẹ,
giống hệt như con mèo đó, không đau không ngứa thật muốn chết được!