Quỷ Giá

Chương 10



Năm ấy trời đông giá rét, việc học phải tạm đình chỉ. Sư thúc trông coi kinh các nhận lời mời của lão hữu đến Côn Lôn phẩm trà. Tạm thời kinh các không có người trông coi. Các vị sư tôn bàn bạc một hồi, quyết định để các đệ tử nhập môn trên năm năm thay phiên trông coi mỗi đêm.

Kinh các của phái Chung Nam đặt tại tòa tháp trên đỉnh Ánh Húc, cách xa điện Tam Thanh và chỗ mọi người cư ngụ, muốn đến phải băng qua một cái cầu treo xích sắt dài thật dài.

Y nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên đi trên cầu treo, dưới chân là biển mây bát ngát, vách đá dựng đứng vạn trượng, tim trong ngực không tự chủ được mà đánh lô tô theo nhịp chân lao đao bên dưới ván gỗ. Ghì chặt lấy dây xích, y lọ mọ mãi cũng không dám tiến thêm bước thứ hai, rất sợ chỉ cần hơi quá lực một tẹo là tấm gỗ mục dưới chân sẽ cùng y rớt thẳng xuống vực sâu. Sư huynh quay đầu lại, nắm tay y, vừa dụ dỗ vừa lôi kéo, che chở cho y suốt đoạn đường đi từ đầu bên đây đến đầu bên kia vách núi.

Các sư huynh khác lấy chuyện đó ra giễu y thật dai. Y trừng mắt, ưỡn thẳng lưng, khoanh tay trước ngực mà phản bác ra trò, “Đừng tưởng đệ không biết, sư phụ bảo đệ là các huynh đi qua cầu lần đầu tiên còn vãi ra quần cơ.” Chúng sư huynh sờ sờ mũi, về sau hết dám trêu.

Sư huynh ngồi cạnh chụp vai y kéo qua, nựng mặt rồi cười hết sức nham nhở, “Tiểu sư đệ của ta đã nhớn rồi!”

Đêm đông rét lạnh, không ai muốn đội mưa đội tuyết đi gác đêm, chưa kể nửa đường phải băng qua một cái cầu treo nhìn thôi cũng đủ ớn ăn. Huống hồ kinh các tít mị ngoài kia, đêm dài đăng đẵng, gió thổi tuyết gào, ai mà biết trong đêm sẽ xảy ra chuyện gì? Sư huynh ngược lại tỏ vẻ hứng thú, ban ngày thường đứng ở đầu cầu vuốt cằm, ngó tòa tháp như có điều suy nghĩ.

Người khác thấy vậy bèn ùn ùn đẩy chuyện khổ ải cho hắn ôm sô. Mà hắn cũng chẳng thèm từ chối, nhận hết nhận hết. Hoàn toàn không thấy dáng vẻ gian trá hay tính toán khôn khéo như xưa.

Hàn Thiền ở bên cạnh nhìn mà hết hồn. Y nghiêng đầu, chân mày vừa nhướn, khóe miệng khẽ nhếch thì cánh tay dài ườn quen thuộc đã đáp lên vai, ôm trọn y vào lòng, “Tiểu sư đệ, đệ chắc chắn không đành lòng để sư huynh một mình qua vực đúng không?”

“Đệ…” Hàn Thiền muốn nói, tự huynh kiếm chuyện, can gì đến đệ?

Mà người kia ôm y lại càng thêm chặt cứng, khuôn mặt anh tuấn cứ nhích lại gần, gần hơn nữa, cho đến khi sắp đụng vào chóp mũi y, “Tiểu sư đệ, người bình thường hiểu sư huynh nhất là ai nào? Sao đệ có thể…”

Da mặt mỏng của tiểu sư đệ ửng hồng hồng, ngất ngất ngư ngư, mê mê hoặc hoặc, suy nghĩ rối loạn tùng phèo.

Cho nên những đêm mùa đông năm ấy, hơn nửa thời gian y cùng với sư huynh ngồi bên bếp lò trong kinh các. Đã qua mấy độ xuân thu kể từ lần đầu tiên đặt chân lên cầu treo. Lần thứ hai bước lên tấm ván gỗ lỏng lẻo, sư huynh cầm đèn lồng đi trước đột nhiên dừng lại, xoay người lại nắm tay y.

“Đệ không sợ.” Y quật cường muốn giật tay ra, mắt rực lên vài phần tức giận.

Sư huynh cũng không để ý phản kháng đó, nhân cơ hội lùa ngón tay vào tay Hàn Thiền.

“Tiểu sư đệ của ta đã trưởng thành rồi.” Hắn nói. Tựa ngày xưa trước mặt mọi người lớn lối cùng huênh hoang. Hắn mỉm cười nhìn y, có phần bùi ngùi xen lẫn âu sầu.

Hàn Thiên hốt nhiên ngây ngẩn, bối rối dời mắt đi, không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời tựa ánh sao kia. Đêm này qua đêm khác, y mặc cho người đó nắm tay, vượt qua nơi cao vạn trượng đi đi về về. Chân đạp trên đám mây, tưởng chừng như đang dạo bước giữa trời tiên. Đi tới đoạn lưng chừng, trước lẫn sau đều là một khoảng không hoang hoải, gió lay xích sắt khua vang, ván gỗ dưới chân cứ mỗi bước lại rung lên lạch cạch. Y nắm chặt tay sư huynh, giờ khắc ấy chỉ còn mỗi bàn tay vững chãi đó, ấm áp, dày rộng, chở che cho trái tim như muốn lao xuống cầu treo của y.

Khi ấy, y đã nhất mực tin rằng, họ sẽ mãi cùng đi với nhau như thế. Cho dù bão tuyết vần vũ, cho dù vực sâu khôn cùng. Sư huynh sẽ vẫn nắm tay, đi trước mở lối cho y.

Tàng thư trong kinh các nhiều vô kể. Sư huynh nói, phàm là đạo gia luận tác, cho dù chỉ có dăm lời đôi ý cũng lưu trữ trong này. Y chẳng có hứng thú gì với đống sách cổ vàng ố ấy. Ban ngày nghe sư phụ giảng kinh đã thấy đau đầu nhức não, tay tiện thể lật giở một tý thì đã ngã bên bếp lò cháy hực ngủ như chết. Lúc thức giấc thì thấy ngoài cửa sổ tối mịt, nến đã lụi một nửa, sư huynh hẵng còn đang cầm thẻ tre mục nát xem say sưa.

Kinh các cũng chẳng rét mướt như các sư huynh khác kêu ca. Sư huynh đã chuyển đến tháp rất nhiều than củi từ trước. Một cái bếp lò thật lớn được xê ra giữa, căn phòng đượm nồng ấm áp tựa xuân về, dễ chịu như chỗ ở ngày thường. Lắng nghe tiếng gió rền rĩ ngoài kia, y ngoẹo đầu, nhìn khuôn mặt thấm hồng lửa bếp của sư huynh, nhìn miết, nhìn miết, nhìn đến ngây người.

Phát hiện ra cái nhìn chăm chú đó, sư huynh giơ thẻ tre lên, “Tiểu đạo sĩ, ta là yêu quái. Sư huynh ngươi bị ta ăn mất rồi. Giờ đến phiên ngươi.”

Thế rồi làm bộ muốn nhào tới trước, y trùm chăn bông cười khanh khách. Cười xong rồi, lại khò khò tiếp. Trong mộng mơ thấy xuân về hoa khoe sắc, hạt nắng vàng ươm.

Nếu như hỏi ngày ấy có nơi nào lưu luyến? Hẳn là đêm đông trong kinh các chỉ thuộc về hai người họ. Ngửi mùi mực thoảng, mồi bếp lửa, nghe gió reo um, đêm này lại đến đêm khác, thật an bình ấm áp, thanh tĩnh như tranh.

Về cuối mùa đông năm ấy, một cái lư hương tử kim trong khố phòng biến mất. Lư hương đó là di vật thượng cổ truyền lại. Trên vách lư có khắc dòng chữ ngoằn ngoèo ghi rõ xuất xứ —— lấy từ Côn Lôn, đúc tại Bồng Lai, cất ở Chung Nam. Hàn Thiền từng nghe các sư huynh bàn tán, có người nói, vật ấy có phép màu, khi vận khí ngồi thiền, đốt huân hương trong lư sẽ cho hiệu quả màu nhiệm. Với người tu hành thì đây quả là một bảo vật hiếm có.

Mọi người lục tung khố phòng lên tìm mà cũng chẳng thấy lư hương đâu. Chưởng môn nghe báo tin đi đến, sắc mặt rất nghiêm trọng. Các vị sư thúc sư bá ai nấy cũng tỏ vẻ căng thẳng. Đến khố phòng cũng phải băng qua cầu treo, đêm đông rét cóng, vực cao vạn trượng, người ngoài không dễ dàng xâm nhập. Các sư huynh lén xầm xì, e là người bên trong ăn cắp. Hàn Thiền có bối phận thấp nhất, một mình chui vào trong góc, láng máng nghe bọn họ bảo y như thật, “Nhất định là người trong chúng ta trộm. Có pháp khí trợ giúp, công lực tiến triển cực nhanh. Đến lúc đó đừng nói là Kim Vân Tử, trên dưới Chung Nam cũng chẳng là gì.”

Một câu vô tình lọt tai, tim bỗng nhảy dựng lên. Y nhớ đêm gác ở kinh các, sớm hôm luôn ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng. Sư huynh nói là hương mai lạnh đấy thôi, nhưng trên đỉnh Ánh Húc lại chẳng có cội mai nào.

Đêm đó trong kinh các, bếp lò vẫn đỏ lửa. Y ủ kín trong chăn bông, nhắm mắt như thường lệ. Nhưng bàn tay này dưới chăn bóp chặt lấy mu bàn tay kia, dặn mình không được ngủ. Hồi sau, vài tiếng động nhỏ vang lên, mùi thơm quen thuộc lạ lùng đã len vào mũi, thảng như mùi gỗ đàn, thảng như hương xạ, ngửi vào cảm thấy dịu tinh thần, thảng thốt lại có cảm giác chơi vơi.

Y bỗng mở bừng mắt, sư huynh đang nhắm mắt nhập định, dưới gối bày ra tấm thẻ tre cổ xưa mà hắn thường xem, bên cạnh thẻ tre cổ chính là cái lư hương nhỏ bé tinh xảo.

Y cứ ngốc nghếch ngồi đấy không nói được lời nào, chẳng mấy chốc là bao, nhưng đối với Hàn Thiền là quãng thời gian đằng đẵng nhất đời. Sư huynh điều tức xong, chậm rãi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt trừng to của y.

“Sư huynh, lư hương này ở đâu vậy?” Sợ lắm, cứ như người làm sai là y, y rất muốn hỏi, lời nói lại chập chờn như khói xanh trên đường.

Sư huynh vốn dẻo mồm dẻo miệng, phút chốc ngoại trừ né tránh ánh mắt, không đáp được một chữ.

Y hiểu hết cả rồi, cho dù bếp lò cháy hừng hực, song cơ thể lạnh thấu xương như ướp băng.

“Ta… ta không cam lòng. Hết thảy Chung Nam sao chỉ tung hê mình Kim Vân Tử lên trời? Thiên tư hơn người thì sao? Lẽ nào không thể dùng siêng năng bù đắp? Cùng là đệ tử Chung Nam, vì cớ gì ta và đệ nhất định phải làm người thường cả đời?” Sư huynh bổ về trước, cách lớp chăn bông dày thộp lấy vai y, “Tiểu sư đệ, sư huynh không cố ý đâu. Chỉ là bộ tâm pháp này ta thực sự hiểu không thông, ba ngày, không, hai ngày, hai ngày nữa, hiểu thông rồi ta sẽ để lại chỗ cũ. Người khác chỉ nói là lư hương bị ai đó đem đi chỗ khác, tuyệt đối không nghi ngờ ta và đệ. Tiểu sư đệ, đệ nghe ta nói, chỉ hai ngày thôi!”

Hàn Thiền rối loạn quá, chỉ biết ngốc nghếch nhìn khuôn mặt nửa quen nửa lạ đó. Đây là vị sư huynh mà y biết sao, cho dù tính cách khó ưa ngông cuồng nhưng luôn dịu dàng săn sóc y đây sao? Miệng hé ra, song cổ họng sắt lại không phát ra âm tiết gì. Ngoài phòng, gió thổi inh tai.

Hai ngày, hai ngày, rồi lại hai ngày, sư huynh cứ bảo mai sẽ xong. Ngày mai rồi lại ngày mai, tâm pháp trên thẻ tre cổ vẫn thâm sâu ảo diệu. Vật là vật chết, lưu truyền thì nghe có vẻ kì diệu lắm, chung quy cũng có giới hạn trợ giúp, suy cho cùng cũng chỉ là vật mà thôi.

Sắc mặt chưởng môn ngày càng xấu thêm, trưởng lão quản lý hình luật đề nghị, phải tra xét kỹ càng, xử lý nghiêm khắc. Trong nội bộ sư môn, ai cũng nhớn nhác.

Y đứng ngoài nghe các sư huynh bàn tán, chừng hai ngày nữa sẽ bắt đầu rà soát phòng ngủ của đệ tử, mỗi góc mỗi cạnh đều không bỏ qua. Trong đó có chỗ của bọn họ, dĩ nhiên gồm cả kinh các. Nói chung là chạy trời không khỏi nắng, cho dù thế nào, cũng phải có một người khai ra chuyện này.

Ngẩng đầu lên, y hoang mang tìm kiếm bóng dáng sư huynh. Sư huynh đang đứng giữa đám người xôn xao, tán hươu tán vượn, vui vẻ rôm rả như người vô sự, chỉ là từ đầu đến cuối đều trốn tránh cái nhìn chăm chăm của Hàn Thiền.

Nhịn thêm ba ngày nữa, y đến tìm sư phụ. Sư phụ dẫn y đến gặp chưởng môn. Đứng một mình trong phòng, chưởng môn cúi đầu hỏi y, lư hương đâu rồi?

Hàn Thiền lọt giữa mù khơi, đầu trống trơn, trong mũi hình như vẫn còn vương mùi thơm lạ lùng đêm ấy.

“Đã mất rồi.” Y nghe mình nói.

Không ai tin. Cho nên hết người này đến hỏi han, lại có người kia ngon ngọt khuyên nhủ, còn lớn tiếng quát nạt, vừa đấm vừa xoa.

“Đã mất rồi.” Y khẳng định. Không thêm chữ nào.

Theo luật Chung Nam, trộm cắp đồng nghĩa sỉ nhục sư môn, chặt một ngón tay, trục xuất khỏi phái.

Ngày đó, mùa đông sắp tàn đổ một trận tuyết sau cuối, y mềm người như bún, mặc cho bị kéo đi rồi đẩy ra khỏi cửa, té xuống thềm đá. Không màng toàn thân lấm tuyết, y gượng ngẩng đầu lên, nhìn đại môn đang từ từ đóng lại lần cuối, kia là chưởng môn râu tóc bạc phơ, đấy là sư phụ mắt đương rưng rưng, còn có Kim Vân Tử mục hạ vô trần… Bơ vơ dời ánh nhìn dừng lại nửa chừng trên người sư huynh.

Sư huynh đã cứu y, không có sư huynh sẽ không có y. Hàn Thiền tự nói với mình.

Ba năm, y sống thật lặng lẽ trong thôn dưới chân núi Chung Nam. Cả đời y trừ Chung Nam ra cũng chưa từng đặt chân đến nơi khác. Có lúc, đứng bên bờ rào quây quanh sân, dõi mắt trông xa, kìa khói ráng hững hờ, núi non trùng điệp, quen thuộc đấy nhưng lại xa xôi chừng nào.

Sư huynh cũng hay đến thăm y. Hồi trước y chỉ biết sư huynh thường chuồn êm xuống núi, đâu hay sư huynh lại rành rẽ tất tần tật đến vậy. Ngay cả gian nhà để y đặt chân cũng là của sư huynh tìm cho. Có điều, càng về sau, sư huynh càng đến thưa dần. Nhưng dẫu sao mỗi lần đến, sư huynh vẫn theo thói cũ tiến gần bên y, ôm lấy bờ vai, vân vê khuôn mặt, trò chuyện rồi lại chọc cười bằng thích.

Tuy bị trục xuất khỏi sư môn, Hàn Thiền vẫn sống giản dị như trước, ngày ngày luyện tập tâm pháp tu hành. Sư huynh hết lòng bảo ban, truyền cho y bài vở mới được học xong. Ngày vui ngắn ngủi khiến y quên rất nhiều việc, ví như lư hương giờ đâu rồi? Ví như sư huynh vì sao không hỏi lý do y hành động thế? Ví như những lời xì xào của người trong thôn với y?

Hồi đầu người ta còn cho y là khách tha hương đến nương nhờ họ hàng nhưng không thành. Qua một khoảng thời gian, có đệ tử Chung Nam xuống núi mua đồ lặt vặt, trên đường đụng mặt nhau. Vì thế thân phận khí đồ Chung Nam bị phơi bày sạch bách trước thiên hạ. Những thôn dân trước đây nhiệt tình với y cũng trở nên xa lánh, từ từ rồi không qua lại nữa.

“Lúc trước tôi đã nói hắn ta cổ quái rồi, trừ sư huynh của hắn ra thì đối với ai cũng thờ ơ. Không muốn nói cũng không được, chó cắn là chó không sủa mà, té ra là có dụng tâm khác. Còn không biết xấu hổ mà nhận mình là người tu hành, tôi khinh! Đúng một bụng dã tâm ô uế! Người ta bảo sao nhỉ? Ngày phòng đêm bị, cướp nhà làm sao phòng cho nổi! Thật đúng là. Sao hắn còn không biết xấu hổ mà lớ xớ chỗ này? Là tôi thì đã lẩn đi thật xa rồi.”

Hai người vận đạo bào rì rầm suốt dọc con đường nhỏ vắt ngang thôn. Hàn Thiền đi phía trước bọn họ, nghe những lời xì xào không hề có ý hạ âm thanh đó, lưng như bị dao đâm. Bất giác kéo kéo ống tay áo xuống, che tay phải lại.

Ngày rộng tháng dài, nghi vấn trong lòng càng khó dằn được. Trong đầu y chỉ toàn là chuyện mùa đông năm ấy, sư huynh trong kinh các cầm thẻ tre xem đến say sưa, “Sư huynh, bộ tâm pháp đó huynh đã luyện xong chưa?”

Sư huynh đang chậm rãi nói bỗng im bặt, mặt thoắt xanh thoắt trắng, biến đổi vô số trạng thái. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng cười nói, “Gạt đệ chơi thôi, chứ ta đã ngưng luyện lâu rồi. Khi đó ta bị ma xui quỷ khiến.”

Tiếp đó, là chuyện cái lư hương. Sư huynh đáp không được, hết nhìn đông lại ngó tây, khổ sở né tránh y lẫn tay phải của y. Nỗi lòng của Hàn Thiền thật khó diễn tả thành lời, gắng gượng nhếch môi, cố ép mình nói, “Ừm? Ha ha… không sao… ha ha…”

Sau đó, sư huynh không đến nữa.

Nhưng các đệ tử Chung Nam khác lại thường xuyên lui tới chỗ y với thái độ kỳ lạ. Mỗi lần xuống núi đi ngang qua làng, bọn họ đều dừng lại bên hàng rào thấp tè quầy quanh sân chào hỏi. Có một lần, mấy tiểu đạo đồng Hàn Thiền chưa từng thấy bao giờ còn tươi cười hớn hở gọi y là ‘sư huynh’.

Hàn Thiền nửa mừng nửa sợ, đứng sững tại chỗ không biết nên trả lời thế nào.

Các sư huynh đệ đồng môn có quen biết đứng cạnh đó cũng ngớ người, kéo tay đạo đồng, giục đi nhanh.

Mỗi lần bọn họ chào hỏi y, đều nhắc khéo đến sư huynh, “Dạo này hắn không đến tìm ngươi sao? Không lần nào hết hả?”

Hàn Thiền hồ nghi, “Huynh ấy ở trên núi. Không có pháp chỉ của sư tôn, lén xuống núi sẽ bị phạt.”

Bọn họ không nói nữa, trả lời qua quýt rồi nhanh chóng rời đi.

Tim của Hàn Thiện vì thế mà giật thót, đầu xoay mòng mòng nhưng không lần ra được đầu mối.

Không lâu sau, một hôm nửa đêm, mọi âm thanh đều ngưng nghỉ. Sư huynh toàn thân đẫm máu lảo đảo chạy ào vào trong sân. Hàn Thiền hốt hoảng đỡ hắn, trong lúc kéo vào, suýt nữa tim mật vỡ nát vì sợ hãi. Sư huynh vốn cao hơn y cả cái đầu, giờ lại gầy như cây sậy. Không dằn lòng được mà đưa hắn đến trước cửa quan sát cặn kẽ, thấy gò má hắn teo tóp, nước da vàng ệch, toàn thân quắt lại như chỉ còn mỗi bộ xương. Hàn Thiền suýt nữa đã nhận không ra hắn, “Sư huynh, huynh…”

Sư huynh thều thào nói, bàn tay gầy kinh khủng như móng gà chộp cứng lấy vai y, móng tay dài nhọn đâm rách áo, bấm vào da thịt, “Tiểu sư đệ, cứu ta…”

Tiếng ồn ào từ xa dần truyền đến gần hơn, y ngẩng đầu nhìn ngóng núi Chung Nam ở phía xa. Trong màn đêm lam sẫm, không còn trông thấy biển mây khói sương mờ ảo của ban ngày, mà chỉ có ánh đuốc sáng rọi cả vòm trời. Trong ấn tượng của y, sư môn chưa từng rầm rộ như thế.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đang tìm huynh sao?” Y không hiểu gì cả, nỗi bất an càng mãnh liệt hơn.

“Hừ, quả nhiên như ta đoán. Bọn ngươi là cá mè một lứa.” Hàn Thiền không quen với người vừa lên tiếng. Nhưng y nhớ rõ giọng nói này. Trên đường đến thôn hôm ấy, hắn là kẻ đi phía sau buông lời mai mỉa. Mấy hôm sau cũng chính hắn là kẻ liên tục chạy đến đây hỏi han hành tung của sư huynh.

“Theo luật Chung Nam, lén luyện cấm thuật là tội khi sư diệt tổ, giết không tha.”

Vô số tạp âm ầm ĩ dội vào tai y, Hàn Thiền chẳng còn rõ bọn họ nói cái gì nữa.

“Còn không mau mang đồ ăn cắp giao ra đây!”

Hàng hàng lớp lớp ngọn đuốc giương lên hợp thành một biển lửa chói mắt. Ánh lửa khiến Hàn Thiền thấy cay mắt, “Tôi không có.” Y biện hộ cho mình.

Đổi lại là vô số tiếng cười rần rần, “Ngươi không có? Vậy sao ngươi lại ở đây? Ngón tay của ngươi đâu mất rồi?”

“Tôi…” Y nghẹn lời, không nói được, cúi đầu xuống. Sư huynh nằm trong lòng y, máu không ngừng tuôn ra từ ngực và ánh lửa không ngừng bức bách khiến mắt y hoa lên.

“Sư đệ là phường trộm cắp, sư huynh cũng là phường trộm cắp. Chậc chậc, hôm nay nếu không thanh trừng hai tên phản bội các ngươi, danh dự Chung Nam ta làm sao có thể giữ vững? Mặt mũi phái Chung Nam sao còn có chỗ đứng trên đời nữa?”

Âm thanh tán đồng rộ lên như mây. Khí thế hừng hực dìm đầu y cúi thấp hơn.

“Tôi không có, sư huynh cũng vậy. Tôi muốn gặp chưởng môn.” Y cúi đầu kiên trì nói.

Nhưng không ai chịu nghe.

“Nghịch đồ”, “bại hoại”, “dẫn sói vào nhà”… những lời nhục mạ cùng với ngọn đuốc trong tay bọn họ đều rừng rực bốc cháy như nhau.

Bọn họ tiến đến gần, Hàn Thiền nhìn riết trường kiếm bọn họ tuốt ra khỏi vỏ, mũi kiếm phản chiếu ánh lửa tạo thành thứ ánh sáng gai mắt.

Sư huynh bấm tay y đau quá, ánh mắt khinh bỉ của bọn họ lại sắc bén như đao, lời nói của bọn họ, sự xem thường của bọn họ, thái độ vơ đũa cả nắm của bọn họ… máu sôi lên, gân xanh nổi lên, y giận dữ cầm lấy bội kiếm của sư huynh ở dưới đất…

Sau đó Hàn Thiền không còn biết gì nữa. Ký ức cuối cùng dừng chân trong biển lửa không nhìn thấy tận cùng.

Lúc Phó Trường Đình chạy đến thì Hàn Thiền đang ngủ dưới thạch đình. Tiếng tiêu đêm nay đau đớn khác thường, lúc dừng lúc nghỉ, khi gián khi đoạn, xa xôi vẳng đến đánh động sự tĩnh lặng quanh y. Phó Trường Đình vội vàng chạy thẳng một mạch theo tiếng tiêu, thế nhưng giai điệu mỏng tênh như dây tơ lại im bặt giữa chừng.

Đạo giả nhẹ nhàng hạ bước đến bên cạnh người kia. Bình rượu trên bàn đã rỗng không, trúc tiêu lạc lõng chỏng chơ một bên, trong tay con quỷ say khướt vẫn còn lưu luyến giữ lấy chén rượu bằng gốm trắng, bên trong tịnh không còn một giọt.

Người này không uống rượu khi thổi tiêu, Phó Trường Đình nhớ mà, bởi chỉ cần một chén cũng đủ lúy túy.

“Sư huynh…” Một tiếng thở dài yếu ớt vụt ra khỏi miệng quỷ say.

Khẽ lắc đầu, đạo giả vươn tay ra định lấy chén rượu trong tay y đi. Ngón tay tái nhợt đột nhiên khẽ mấp máy, buông lỏng chén ra, nhưng lại tựa như dây leo quấn lấy ngón tay đạo giả, thật cẩn thận níu lấy lóng đầu tiên của ngón trỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.