Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 885: Đột biến



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 835: Đột biến

Đầu hẻm.

Bùi Tiếu ôm đầu, lòng nóng như lửa đốt.

Có tiếng vó ngựa đến gần, hắn lao ra nhìn, quả nhiên là Tạ Ngũ Thập.

“Họ Tạ kia, vừa mới ngồi dậy đã chạy ra ngoài, canh ba nửa đêm cũng không trở lại, có người điên như ngươi không?”

Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa: “Gặp Tạ đại nhân ở cửa thành, chậm trễ một chút.”

Tạ đại nhân?

Bùi Tiếu ngẩn ra: “Hắn có nói gì không?”

“Không nói gì, kêu ta về nhà.”

Sắc mặt Tạ Tri Phi rất mệt mỏi: “Ngươi chờ ở đây làm gì?”

“Hôm nay đại ca đại tẩu ngươi tới biệt viện, Yến Tam Hợp nói không biết bọn họ, rõ ràng hai ngày trước bọn họ mới tới. Đúng rồi, nàng đến chuyện Chu gia cũng không nhớ rõ.”

Bùi Tiếu nuốt một ngụm nước miếng, ghé sát vào: “Có gì đó không đúng, Tạ Ngũ Thập, rất không đúng.”

“Yến Tam Hợp thế nào?”

“Nàng?”

Bùi Tiếu vừa nhắc tới việc này đã tức giận.

“Nàng giống như chẳng có việc gì, còn đi thong thả trong vườn hoa, còn bảo chúng ta đừng quấy rầy nàng ấy, theo ta thì nàng ta cũng kỳ lạ lắm.”

Trong lòng Tạ Tri Phi đột nhiên căng thẳng: “Trước khi ra khỏi cửa nàng vẫn không có gì, mau trở về.”

Trở lại biệt viện, Yến Tam Hợp đã về tới thư phòng.

Không đợi Tạ Tri Phi hỏi, nàng trực tiếp mở miệng.

“Ta thật sự không biết chuyện hương kia là sao, ta chưa từng gặp chuyện đó trong lúc giải ma ở quá khứ.

Thứ hai, trí nhớ của ta hai ngày nay suy yếu dữ dội, rất nhiều người và chuyện đều không nhớ rõ, trong đầu rất trống rỗng.”

Tạ Tri Phi sửng sốt một lát, lập tức hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu?”

Yến Tam Hợp: “Đầu hẻm bên cạnh khách trạm.”

Bùi Tiếu: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đâu?”

Yến Tam Hợp: “Ta ở trong xe ngựa, ngươi ở ngoài xe ngựa, ta đạp ngươi một cước.”

“Ta vừa mới thử.” Lý Bất Ngôn cười khổ: “Trong đầu nàng chỉ còn lại mấy người chúng ta, nàng đến Lan Xuyên là ai, từ đâu tới cũng quên rồi.”

Tạ Tri Phi đi tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Lục Thời thì sao, còn nhớ không?”

Yến Tam Hợp lắc đầu.

Đồng tử Tạ Tri Phi co rụt lại: “Đường Kiến Khê, Đường Minh Nguyệt, Đan Nhị Nhất thì sao?”

Yến Tam Hợp vẫn lắc đầu.

Tạ Tri Phi: “Yến Hành, Thẩm Đỗ Nhược, tiên Thái tử, Thái tử phi… đều quên hết rồi?”

Yến Tam Hợp: “Yến Hành là tổ phụ ta; Thẩm Đỗ Nhược là nương ta, tiên Thái tử là cha ta, Thái tử phi là mẫu thân ta… Những thứ này, ta đều nhớ rõ.”

Cả người Tạ Tri Phi bỗng dưng rét run.

Có quan hệ với nàng, nàng đều nhớ kỹ.

Không liên quan gì đến nàng, đều đã quên.

“Có chuyện, ta vốn không muốn nói, nhưng chuyện cho tới bây giờ, không thể không nói.”

Lý Bất Ngôn liếc Bùi Tiếu: “Bởi vì cây hương kia, hôm nay ta bắt tiểu Bùi gia đi Chu gia một chuyến, muốn đo lường hung cát, nào biết… Hung cát của Yến Tam Hợp căn bản không đoán được.”

Bùi Tiếu tiếp lời: “Ba người chúng ta, đều đoán ra là đại hung.”

Lý Bất Ngôn: “Ta và tiểu Bùi gia đều cảm thấy, gốc rễ ở chỗ cây hương kia.”

Bùi Tiếu: “Chúng ta dự định ngày mai sẽ đến các chùa miếu cúng bái, xem có thể hóa giải một chút hay không, cứ liều một phen đi.”

Lý Bất Ngôn: “Tam gia có chủ ý nào hay hơn không?”

Tạ Tri Phi lắc đầu tỏ vẻ không có.

Bàn tay hắn đặt lên đầu Yến Tam Hợp: “Ngoại trừ trí nhớ suy yếu, trên người nàng còn chỗ nào không thoải mái không?”

Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn: “Có hơi buồn ngủ.”

“Vậy ngủ trước đi.”

Tạ Tri Phi nhìn tơ máu trong mắt nàng: “Chờ tỉnh ngủ rồi hãy nói.”

Yến Tam Hợp: “Để cho ta có thể ngủ ngon một giấc, Tam gia nói trước xem hôm nay đốt giấy có thuận lợi không?”

“Thuận lợi không ư?”

Ở trước mộ tổ phụ khóc lớn một hồi, nói hết ấm ức, ngột ngạt, đau khổ trong lòng ra.

Người đời nói nam nhân không dễ rơi lệ, đó là không muốn ở trước mặt cô nương yêu dấu, ở trước mặt người thân thể hiện sự yếu đuối.

Thực ra nước mắt nam nhi và con gái đều giống nhau, đều chua xót đủ tư vị khó có thể nói thành lời.

“Thuận lợi.” Tạ Tri Phi: “Bộ Lục nói chờ hắn thắng trận trở về, phải dập đầu ba cái với Yến cô nương, cám ơn nàng. Ta nói không cần, ngươi phải bình an trở về, Yến cô nương cũng rất vui vẻ.”

Yến Tam Hợp cười chua chát: “Vẫn là Tam gia hiểu ta.”

Mỗi người trở về phòng, bốn người đều chẳng có ai ngủ được.

Bùi Tiếu mở to hai mắt to, nhìn đỉnh màn, yên lặng xuất thần.

Lúc trước hắn hình như đã nghe cao tăng nào đó nói, không lường được hung cát, không tính ra mệnh cách có ba loại người:

Một loại là cao nhân, mệnh cách đều ở trong tay mình.

Một loại là người tu hành, mệnh cách lúc nào cũng có thể thay đổi.

Còn có một loại, là người chết.

Bà đồng Yến chẳng lẽ là người tu hành, ở nhân gian tu luyện xong, hồng trần tục sự đều quên mất, phi thăng rồi?

Còn nữa

Tạ Ngũ Thập rất kỳ lạ, gọi cha cha ruột mình là Tạ đại nhân, nghe thật chói tai.

Đúng rồi, hắn có tư cách gì đến mộ lão tướng đốt giấy, người thực sự nên đốt giấy, không phải là Yến Tam Hợp sao?

Lý Bất Ngôn mở to hai mắt.

Nàng sợ Yến Tam Hợp kinh hãi, cứng rắn biến mình cố gắng thành một khúc gỗ.

Phải phòng ngừa chu đáo một chút, để Yến Tam Hợp viết lại quá trình hai người các nàng quen biết, nếu sau này nàng quên, sẽ đưa tờ giấy này cho nàng xem.

Chữ nàng viết, có lẽ sẽ không quên đâu!

Còn nữa.

Hôm nay ở Chu gia, nàng cứ cảm thấy Chu Viễn Mặc có một chút muốn nói lại thôi, giống như có chuyện giấu diếm, không có hoàn toàn nói ra miệng.

Yến Tam Hợp sợ Lý Bất Ngôn kinh hãi, cũng cố biến mình thành một khúc gỗ.

Đinh Nhất nói, tiền đồ của Tam gia là tiền đồ của hắn, nói cách khác, tiền đồ của chủ tử, là tiền đồ của hạ nhân.

Như vậy đối với Nghiêm Hỉ, tiền đồ của Thái tử cũng chẳng khác nào là tiền đồ của hắn.

Nguyên nhân cái chết của Trịnh lão tướng quân, liên quan đến chiến mã.

Chuyện chiến mã bệ hạ giao cho Thái tử.

Việc này làm tốt, Thái tử lập được công lao chiến mã, tiền đồ sáng sủa.

Việc này làm không tốt, chiến mã không khôi phục, ảnh hưởng đến chiến cuộc không nói, tiền đồ Thái tử cũng bị bịt kín.

Như vậy…

Tạ Đạo Chi phải tốn bao nhiêu bạc, mới có thể để Nghiêm Hỉ mặc kệ tiền đồ của chủ tử, thậm chí thà đắc tội chủ tử, cũng phải nói dối giúp Tạ Đạo Chi?

Nghĩ kỹ lại, điều này dường như… không hợp với lẽ thường!

Chuyện này, có nên nói với Tam gia hay không?

Tạ Tri Phi cho rằng mình sẽ mở to hai mắt đến hừng đông, không ngờ lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn chợt như bước hụt chân bừng tỉnh.

Tỉnh lại lại thấy phiền não, cuối cùng lại ngủ không được, chuyện trong lòng nổi lên từng cái.

Chuyện Tạ gia còn có thể từ từ, việc cấp bách là cây hương kia, vả việc mất trí nhớ của Yến Tam Hợp,

Còn cây hương thì sao?

Yến Tam Hợp mất trí nhớ thì làm sao bây giờ?

Tạ gia bên kia phải làm sao bây giờ?

Vừa qua canh năm, hắn chuẩn bị rời giường luyện công, bỗng nhiên cửa viện bị gõ rầm rầm vang lên.

Đinh Nhất đứng dậy đi mở cửa.

Sau một lát yên tĩnh, Đinh Nhất nghiêng ngả lảo đảo vọt vào.

Tạ Tri Phi trong lòng sợ hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Gia!”

Đinh Nhất rầm quỳ xuống, run giọng nói: “Lão gia… ngài ấy…”

“Ông ấy làm sao?”

“Ngài… chết rồi.”

“Cái gì?”

Tạ Tri Phi đứng lên, lảo đảo ngã ngồi xuống, sau đó lại giãy dụa đứng lên, tiến lên, túm lấy vạt áo Đinh Nhất.

Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa cho ta?

“Lão gia… chết rồi.”

“Không thế nào, tuyệt đối không thể.”

Tạ Tri Phi đẩy Đinh Nhất sang một bên, thất tha thất thểu xông ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.