Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 41: C41: Ở lại



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 41: Ở lại

Mắt lão thái thái sáng lên.

“Đừng nói mấy điều, có mấy chục điều thì chúng ta cũng sẽ đồng ý.”

Tạ Nhi Lập ngồi xuống trước mặt lão thái thái, cười khổ: “Nàng nói nàng không cần làm đích tiểu thư, chỉ nói là bà con xa đến ở nhờ là được rồi.”

“Sao có thể được, sao có thể ủy khuất nha đầu kia như vậy. Hơn nữa, bà con xa thì sao có thể gả cho người tốt được chứ?” Lão thái thái liên tục lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được.”

Vừa rồi còn nói gì cũng đồng ý, bây giờ vừa nói điều đầu tiên đã không đồng ý rồi.

Tạ Nhi Lập cười bất đắc dĩ.

“Yêu cầu thứ hai, nàng tự lo việc hứa gả của mình.”

“Càng không được, càng không được!” Lão thái thái đỏ mắt: “Nàng chỉ là một tiểu cô nương, sao biết ai tốt ai xấu, sao biết lòng người thế nào, lỡ như bị người ta lừa gạt, thì ta phải ăn nói với tổ phủ nàng thế nào đây.”

“Còn yêu câu thứ ba thì sao?” Tạ tam gia đang ngồi như không xương đột nhiên chen vào.

Tạ Nhi Lập: “Nàng không cần của hồi môn của Tạ gia, Tạ gia cho nàng một ngôi viện yên tĩnh, không hạn chế tự do của nàng, không can thiệp hành tung của nàng, thì nàng sẽ đồng ý ở lại Tạ gia.”

Lão thái thái: “Cái này, cái này, cái này…”

Ánh mắt vốn buồn ngủ của Tạ tam gia đến không mở ra được, sau khi nghe được câu nói này thì chợt mở to.

Im lặng một lát rồi nhảy dựng lên.

“Lão tổ tông, con ra ngoài một lát nhé.”

“Chuyện Yến nha đầu đã thương lượng xong đâu.”

“Còn thương lượng gì nữa, nếu muốn nàng ở lại thì cứ đồng ý trước đi đã, chứ bây giờ còn cách nào tốt hơn nữa đâu.” Dứt lời, hắn đi ra khỏi Từ Ân Đường không quay đầu lại.

Ngoài viện, Chu Thanh thấy gia nhà mình vội vã ra ngoài thì vội vàng nghênh đón.

“Gia?”

“Chuẩn bị ngựa.”

“Gia vừa mới từ nha môn về mà, bây giờ lại muốn đi đâu thế?”

“Thái Y Viện.”

Chu Thanh nhướng mày.

Đang yên đang lành lại đi Thái Y viện làm gì không biết?

*

Sắc trời dần tối.

Cửa phủ Thái y viện thắp đèn lên, có cơn gió thổi qua làm đèn lồ ng lắc trái lắc phải.

Bùi thái y đi ra từ cửa chính, mới vừa xuống mấy bậc thang thì hai mắt đã sáng ngời.

“Thừa Vũ đến làm gì thế?”

Tạ tam gia đi lên trước, đôi mắt hoa đào nhướng lên, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Bùi thúc, con tới tìm người nè.”

“Ngươi không khỏe ở đâu à?”

“Không sao cả, chỉ là nhờ người nên đến thăm thôi.”

“Coi nè, cái miệng này sao mà ngọt thế!” Bùi thái y từ nhỏ đã nhìn Tạ tam gia lớn lên: “So với cái tên tiểu súc sinh chẳng có câu nào tốt đẹp kia thì vị trước mắt này quả chính là thiên sứ của nhân gian mà.”

“Bùi thúc, hai chúng ta đi uống một ly đi?”

Bùi Ngụ ở Thái y viện bận rộn cả ngày, đang muốn uống chút rượu giải lao.

“Nói trước nhé, để Bùi thúc mời khách.”

“Ai mời cũng vậy à.” Tạ Tri Phi ôm lấy vai Bùi Ngụ: “Mấu chốt là rượu này phải là Trúc Diệp Thanh, Bùi thúc ta phỉ uống Trúc Diệp Thanh.”

“Đến ta thích gì cũng nhớ rõ như vậy, đúng là đứa bé ngoan!”

Đứa bé ngoan Tạ tam gia đặt một phòng bao ở lầu Xuân Phong, gọi ra sáu món, nửa cân Trúc Diệp Thanh, đầu tiên là uống với Bùi thúc hắn ba chén liền.

Ba chén qua đi, lông mày Bùi thái y cũng giãn ra, mắt nhỏ cũng nheo lại, Tạ tam gia đột nhiên hỏi.

“Bùi thúc, cho hỏi thúc chuyện này nhé, ngày đó chú bắt mạch cho người thân nhà cháu, sao lại lắc đầu vài cái thế à?”

Bùi thái y đưa tay chỉ y: “Nhóc con tinh mắt đấy.”

“Bùi thúc tới nhà ta, lần nào mắt ta chẳng nhìn người.”

“Ngươi không phải nhìn ta, mà tám phần là nhìn cái vị thân thích xinh đẹp của nhà ngươi chứ gì.”

“Ôi, bị thúc nói trúng rồi.” Tạ Tri Phi thấp giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy cô nương này hơi kỳ quái.”

“Ngươi cũng nhìn ra à?” Bùi thái y theo bản năng nhìn trái ngó phải, nhích đầu lại gần: “Ta nói cho ngươi biết, ta năm tuổi học y, bảy tuổi bắt mạch cho người khác, đây là lần đầu tiên thấy một người có mạch như nàng ta đấy.”

Tim Tạ Tri Phi đập mạnh: “Mau nói xem, mạch của nàng ta thế nào?”

Bùi thái y lắc đầu: “Không biết nói sao nữa.”

“Thúc à, không biết nói sao là ý gì?”

“Thì chẩn không ra đó!”

“Gì cơ?” Tạ tam gia nghẹn họng nhìn trân trối: “Người nói lại lần nữa đi?”

Bùi thái y: “…”

“Thúc à, thúc nói đi, chẩn không ra là có ý gì.”

“Thì là sờ cũng có mạch, đập cũng rất bình thường, thế nhưng lại chẳng chẩn ra là mạch gì.”

Bùi thái y uống một ngụm rượu, bắt đầu phổ cập thường thức y học: “Ngươi từ nhỏ ở lớn lên trong bình thuốc nên ít nhiều cũng hiểu được một ít, mạch tượng trên thế gia có hai mươi tám loại, thường thấy thì có mười tám loại, phù, hồng, nhu, trầm, phục, huyền, trì, sáp, kết…”

Tạ Tri Phi không có tâm tư nghe hắn giải thích bèn vội ngắt lời: “Chẳng lẽ, nàng ta không thuộc loại nào cả sao?”

Bùi thái y gật đầu.

“Vậy thúc viết phương thuốc gì cho nàng thế?”

“Ta…” Bùi thái y xấu hổ: “Ta thấy cổ tay nàng lạnh như băng, đoán rằng hơn phân nửa là bị cảm, cho nên mới viết một phương thuốc cảm.”

Ta mắng ngươi một tiếng lang băm, ngươi dám đáp lại không?

“Đúng rồi, nhiệt độ cơ thể của cô nương này cũng không bình thường.” Bùi thái y lắc đầu “Chậc” một tiếng: “Thấp hơn người bình thường một chút, phải hình dung thế nào nhỉ, là lạnh như băng ấy.”

Tạ Tri Phi rùng mình một cái, nghĩ đến cô nương này thời tiết lạnh lẽo nhưng chỉ mặc một bộ đồ mỏng, cả người chợt nổi cả da gà.

“Chỉ là thế gian to lớn, không thiếu chuyện lạ gì, cũng có thể là do ta kiến thức nông cạn.” Bùi thái y đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, cô nương kia là thân thích nhà các ngươi sao?”

Sao nói thật cho ông biết được chứ!

Tạ Tri Phi vội cười, giả bộ thờ ơ nói: “Chuyện nhà Lão thái thái nên con cũng không rõ lắm.”

“Thúc, giúp con bắt mạch đi, gần đây con cảm thấy trong lòng cứ trống rỗng thế nào ấy.”

“Ta đã nói ngươi mời ta uống rượu thì chắc chắn là có việc mà.”

” Nào, đưa tay ra.” Tạ Tri Phi một bên đưa tay, một bên nháy mắt với Chu Thanh, Chu Thanh đi ra khỏi phòng, gọi tiểu nhị đến tính tiền.

Cơm nước no nê, lúc Bùi thái y lên xe ngựa thì người đã hơi say.

Tạ Tri Phi đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, ho khan một tiếng.

Chu Thanh vội thấp giọng hỏi: “Gia, có chuyện gì sao?”

Tạ Tri Phi: “Phái người đi phủ Vân Nam một chuyến.”

Chu Thanh biến sắc: “Gia là muốn…”

Tạ Tri Phi “Ừ” một tiếng, rất bình tĩnh nói: “Người này cũng rất thú vị, thú vị đến mức ta không thể không tìm hiểu về nàng!”

Chu Thanh nửa ngày cũng chưa hoàn hồn: “Gia, nàng thú vị ở đâu vậy.”

“Đâu cũng thú vị!”

Nam nhân không sợ lạnh còn hiểu được, nữ nhân không sợ lạnh, thân thể của nàng ta là làm từ cái gì vậy không biết?

Tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi lời nói cử chỉ đều già dặn như người lớn.

Muội muội nhà mình cũng chỉ bằng tuổi nàng, thế mà chả hiểu chó má gì, chỉ biết xiêm y phải đẹp, trang sức phải mới nhất, nam nhân tương lai phải gả cho nhà giàu.

Yến tổ phụ bị lưu đày tới Vân Nam phủ, nhà chỉ có bốn bức tường, bản thân đã là gánh nặng thì cháu gái hắn lấy đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy?

Mấy yêu cầu kia nàng đặt ra, rõ ràng là vì nàng chẳng muốn ở lại Tạ gia?

Nếu không muốn thì với tính cách lạnh lùng của nàng, cứ trực tiếp từ chối thì ai làm gì được, nhưng vì sao lại cứ muốn ở lại như thế?

Ở lại là vì cái gì?

Đúng là một câu đố mà!

Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai Chu Thanh, nở nụ cười sâu xa.

“Phái hai người thận trọng đáng tin cậy đi.”

“Vâng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.