Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 36: Người thân
Nước mắt chảy từ khuôn mặt Yến Tam Hợp xuống, xé nàng rách thành hai mảnh.
Một nửa điềm đạm đáng yêu nhu nhược.
Một nửa cứng rắn không muốn thỏa hiệp.
Tạ Tri Phi nhìn mà choáng váng.
Trong đầu sương mù mênh mông hỗn loạn, cho đến khi một ý niệm từ đáy lòng nảy ra, mới đẩy được mây mù.
Hoá ra.
Lúc nàng bị “ma nhập”, là đang rối rắm, đau khổ vì nội tâm của Yến Hành lại là một phong thư nhà!
Nàng không tin, thậm chí không muốn tin tâm ma của Yến Hành là nó!
Tự nàng giằng xé với chính mình, cuối cùng lựa chọn buông ba cái mạng người xuống, buông mối hận với Tạ gia xuống, để hóa giải tâm ma của Yến Hành khi còn sống!
Tạ Tri Phi cảm giác trái tim mình bị người khác bóp mạnh.
Nhưng hắn còn có lời muốn nói: “Yến Tam Hợp, ngươi đã nói quan tài không khép lại được là bởi vì niệm mà người chết không thể mở miệng nói, chỉ là một phong thư nhà thôi, ông ấy không đến mức…”
Ngươi không phải ông ấy.
Giọng Yến Tam Hợp lạnh như băng.
“Ngươi không hiểu được để một người cao ngạo tự phụ lại cúi đầu mở miệng là một chuyện khó khăn cỡ nào.”
“Huống chi, người với người chia làm ba bảy loại, lúc trước ông cao cao tại thượng, đối với mẫu tử bọn họ là ban ân.”
“Mà hôm nay ông là người bị giáng chức, phải ưỡn mặt cầu quan, tôn nghiêm và giáo dưỡng của ông không cho phép.”
“Cầu người như nuốt kiếm ba thước. Nếu ông làm, thì không phải là ông nữa rồi.” Tạ Đạo Chi ngồi bệt dưới đất, ánh mắt nhìn về phía hú không: “Cũng sẽ không rơi vào tình trạng đó, ông sẽ không…”
Yến Tam Hợp cố gắng khiến cho âm thanh của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng vẫn mang theo chút rung động.
“Ông viết thư cho ngươi, nhờ ngươi giúp đỡ, bức thư kia viết như thế nào, ngươi hẳn là còn nhớ rõ nhỉ!””
Tạ Đạo Chi làm sao có thể không nhớ rõ, mỗi một chữ hắn đều có thể thuộc làu làu.
“Đạo Chi:
Vẫn khỏe chứ
Ta khi còn trẻ tính tình kiêu ngạo, chỉ cảm thấy thế gian này ngoại trừ mình ra thì đều là kẻ ngu xuẩn tầm thường.
Lúc còn trẻ được làm quan, tính tình thanh cao cao ngạo, trong mắt không có một hạt bụi, không muốn dơ bẩn cùng người, cùng đi với đám ngụy quân tử.
Trung niên rơi vào cảnh gia đình tứ tán, bị lưu đày tới nơi hoang dã.
Kết quả như thế, đều là thiên mệnh.
Nếu là thiên mệnh, thì ta không hối hận.
Tiếc nuối duy nhất đời này là năm đó lúc đuổi con và mẫu thân ra phủ, không chọn một ngày thời tiết tốt một chút, tuyết rơi nhiều như thế chắc hai người lạnh lắm.
Cũng may, con người khi bị lạnh chịu không nổi mới có thể liều mạng chạy về phía ấm áp.
Hôm nay con ta tới cửa là vì cháu ta. Cháu ta đáng thương, mắc bệnh từ trong thai nhi, tuổi còn nhỏ đã nếm hết vị đắng của đủ loại thuốc.
Mong con vì chút tình cảm mỏng manh ngày xưa, mà cầu xin Lưu thánh y của Thái y viện giúp ta.
Nếu có thể cầu được thì là phúc phận của đứa nhỏ này.
Nếu cầu không được, cũng là kiếp số của nó, tất cả chỉ cần làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh, ta vô cùng cảm kích.
Bước trên triều đình, như đi trên dây thép.
Quyền lực điên cuồng, như đi trên băng mỏng.
Con hãy tự cẩn thận lấy!
Yến Hành.”
Ánh mắt Yến Tam Hợp dời ra ngoài cửa sổ, khóe mắt ướt át.
“Nhìn ông ấy như thể không để ý bất cứ chuyện gì, nhưng tâm tư đều giấu ở trong những hàng chữ. Nếu không phải coi ngươi là người thân, thì câu nói cuối cùng ông tuyệt đối không nói nên lời.”
“…”
Nước mắt Tạ Đạo Chi chảy càng thêm dữ dội.
Hai mươi năm quan đường, mỗi một bước đều như đi trên mũi đao.
Người bên ngoài chỉ nhìn hắn có bay cao hay không, chỉ có người thân mới quan tâm hắn đi có mệt hay không, nguy hiểm hay không.
Giống như mỗi lần Tam Nhi rời kinh, hắn đều phải dặn đi dặn lại một câu: “Con trai, con mọi việc cẩn thận!”
Phong thư này gửi đi, trong lòng ông có sự mong đợi, nhưng thứ chờ được lại là tin dữ.
Yến Tam Hợp đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, vẫn là gió buồn mưa đêm.
Nàng không tưởng tượng nổi năm đó khi tổ phụ nhìn thấy thi thể lạnh như băng của đứa cháu trai, tâm trạng sẽ như thế nào, hẳn là còn rét lạnh gấp ngàn lần, vạn lần trời tuyết này nhỉ.
“Chuyện này khiến cho ông hoàn toàn hiểu được, lão thái thái căn bản không nói chân tướng năm cho ngươi, ngươi vẫn hận hắn tận xương tủy.”
“Ta…” Tạ Đạo Chi không thể biện bạch, chỉ cắn lưỡi mình đầy máu tươi.
“Ông ấy phải tuyệt vọng về ta bao nhiêu chứ!”
“Ông ấy không phải tuyệt vọng, tuyệt vọng có thể đè bẹp một người.”
“Ông chỉ hận, hận mình có mắt không tròng.”
“Hận mình vì làm áo cưới cho người khác.”
“Hận vì một người, có thể tuyệt tình tính kế độc ác đến mức làm người ta giận sôi.”
Nàng dừng lại một lát, xoay người, nhìn Tạ Đạo Chi cười tự giễu: “Có đôi khi, yêu và hận đều là động lực khiến người ta sống sót.”
Tạ Đạo Chi vô cùng xấu hổ cúi người xuống, trán dập mạnh trên mặt đất, một cái, lại một cái.
Tạ Tri Phi thấy phụ thân đau khổ tới cực điểm, thì cắn răng một cái.
“Yến Tam Hợp, nếu hận, vậy thì liên quan gì đến thư nhà.”
“Ta nói rồi, ngươi không phải ông ấy.”
Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Tạ Tri Phi, sau đó lại xoay người nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ.
Tạ Tri Phi nhìn rất rõ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, thần thái trên mặt giống như một người lính, đang nhìn về phía vì tướng quân mà mình sùng kính nhất.
“Thời gian là một thứ tốt, nó không chỉ công bằng với tất cả mọi người, mà còn giết và lấy đi tình yêu, hận thù.” Nàng nhẹ nhàng thở dài.
“Một bi kịch xảy ra, thì là còn có thể đổ cho thiên mệnh, nhưng bi kịch liên tục xuất hiện thì sẽ khiến cho người ta không khỏi suy tư, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào? Nhất là một người thông minh tuyệt đỉnh như ông.”
“Khi ông suy nghĩ về toàn bộ sự việc càng lâu, lại càng hiểu được, chính ông ấy mới là người khởi xướng toàn bộ bi kịch này.”
Tạ Đạo Chi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Yến Tam Hợp.
“Nếu năm đó ông không tiếp nhận các ngươi; nếu năm đó Ngài không thả các ngươi đi, nếu như năm đó ông không đắc tội môn khách kia. Nếu như năm đó hắn nguyện ý cúi đầu.”
Yến Tam Hợp nhỏ giọng: “Có lẽ hết thảy đều sẽ khác.”
Tạ Tri Phi: “Yến Tam Hợp, ý ngươi là.”
“Có nhân mới có quả.”?Âm thanh Yến Tam Hợp trầm xuống: “Ông ấy là nhân, những thứ khác đều là quả.”
Tính toán của Tạ lão thái thái, ông đã sớm nhìn thấu, cũng ngầm dung túng.
Hận ý của Tạ Đạo Chi, là ông vì ép hắn thành tài, cố ý tạo ra.
Môn khách kia, là ông không nén giận được, không làm như không thấy được.
Nếu như thời gian quay lại, nếu như nhân sinh có thể quay lại một lần nữa, chỉ cần ông vẫn có tính cách kia, thì ông vẫn sẽ nói lời tương tự, làm chuyện tương tự, thừa nhận cú đánh nặng nề của vận mệnh.
Nó đã được định sẵn!
Mà Tạ Đạo Chi, hắn cố gắng, tiến bộ, biết nhẫn nhịn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tâm cơ, tính toán mọi thứ không ít…
Cho nên hắn mới có thể đi tới hôm nay.
Yến Tam Hợp xoay người nhìn Tạ Đạo Chi, lệ rơi đầy mặt.
“Ông ấy đứng về phía lương tâm và nhân tính, chỉ là lương tâm và nhân tính không đứng về phía ông.”
Lời này, lại giống như dao găm đâm vào ngực Tạ Đạo Chi.
Hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, muốn tìm một cái hồ nhảy xuống để rửa sạch linh hồn dơ bẩn của mình.
Sau khi ông suy nghĩ rõ ràng toàn bộ mọi việc, thì đã buông xuống.
“Các ngươi hắn sẽ hỏi, vì sao ta chắc chắn như vậy?” Yến Tam Hợp lặp lại một lần, lần này nàng đang tự hỏi mình: “Đúng vậy, tại sao ta lại chắc chắn như vậy chứ?”