Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
“Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết!” Vẻ mặt Bích Thanh mờ mịt, nàng thật sự không biết người phía sau lưng Ninh Như Trân là ai. Ban đầu nàng giúp Ninh Như Trân làm việc, chẳng qua là muốn một con đường tốt hơn để đi, hoàn toàn không biết chuyện này lại phức tạp như vậy.
Ninh Như Ngọc nhìn ra Bích Thanh đúng thật là không biết, thất vọng vẫy tay với Bích Liên: “Cho người lôi nàng ra ngoài đánh hai mươi trượng, sau đó bán ra ngoài làm nô lệ.”
“Vâng.” Bích Liên trả lời một tiếng rồi bước ra ngoài gọi người vào.
Sắc mặt Bích Thanh vốn đã nhợt nhạt nghe vậy lập tức xụi lơ trên mặt đất. Nàng ngàn vạn lần không hề nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Lúc trước nàng còn tưởng rằng mình sẽ có được chức vị cao khiến ai cũng ngẩng đầu ngưỡng mộ, giờ phút này nàng mới hiểu rằng, nàng chọn con đường này để đi là sai lầm, nên bây giờ mới rơi vào kết cục thảm như vậy.
Rất nhanh liền có người đi vào kéo Bích Thanh ra ngoài. Ninh Như Ngọc dựa vào đầu giường, chứng kiến hết tất cả sự việc xảy ra bên ngoài.
Tất cả người làm trong Y Lan Viện tụ tập trong sân, Bích Thanh bị mấy người đè trên băng ghế dài, còn có hai người tay cầm gậy không chút lưu tình đánh xuống người nàng ta.
Ban đầu Bích Thanh còn gào khóc van xin tha mạng, càng về sau ngay cả tiếng hừ cũng không thể phát ra được nữa. Hai mươi trượng đánh xuống, từng trượng từng trượng một, Bích Thanh đã ngất đi từ lúc nào, hai người tiến lên, cầm lấy cánh tay Bích Thanh lôi nàng ta ra khỏi Y Lan Viện.
Bọn hạ nhân vây xem đều cúi đầu an tĩnh, kết cục của Bích Thanh quá thảm, làm tất cả mọi người ở đây, từ trên xuống dưới, đều bị khiếp sợ.
Ánh mắt nghiêm nghị của Bích Liên quét qua từng người một. Dựa theo dặn dò của Ninh Như Ngọc nói với mọi người đang có mặt trong sân: “Tứ cô nương nói, người ở Y Lan Viện này đều phải tuân theo quy củ của Y Lan Viện. Nơi này không cần nô tỳ ăn cây táo rào cây sung, lừa trên gạt dưới. Nếu có người nào muốn học theo Bích Thanh, thừa dịp còn sớm thì mau cút đi!”
Giết gà dọa khỉ. Đây chính là cảnh cáo!
Chiêu này của Ninh Như Ngọc vừa nhanh lại còn tàn nhẫn, làm cho bọn hạ nhân ở Y Lan Viện từ trên xuống dưới đều khiếp sợ, để cho những người tâm không sạch phải suy nghĩ đến hậu quả của việc làm những chuyện đó, mạnh mẽ gõ lên bọn hạ nhân ở Y Lan Viện một cái.
Ngày trước Ninh Như Ngọc tính tình ôn hòa, rất ít khi trừng phạt người làm. Lần này ra tay lại không chút lưu tình, mạnh mẽ quả quyết, hạ nhân ở Y Lan Viện lúc này mới bừng tỉnh. Chủ tử từ đầu đến cuối vẫn là chủ tử, dù thế nào cũng là chủ tử, không phải là người mà các nàng có thể tùy ý lừa gạt. Ngàn vạn lần không được học theo Bích Thanh kia, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm.
Y Lan Viện vừa gây ra chút động tĩnh lớn, rất nhanh liền truyền khắp nơi trong Ngụy Quốc Công phủ.
Bên trong Thụy An Đường, lão phu nhân La thị đầu đội mạt ngạch xanh thẫm thêu ngũ phúc, tóc hoa râm búi gọn, trên búi tóc là cây trâm bạc đơn giản, trên người bà mặc lụa quý phối với váy dài xanh đậm, vẻ mặt uy nghiêm ngồi trên giường.
“Ngô ma ma, vừa rồi ngươi dẫn Vũ An Hầu đi đến Y Lan Viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Vũ An Hầu vừa đi, Y Lan Viện liền gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
Ngô ma ma dẫn Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành đi đến Y Lan Viện thăm Ninh Như Ngọc, sau khi trở về liền đem tất cả mọi chuyện ở Y Lan Viện bẩm báo kỹ càng với lão phu nhân La Thị. Không ngờ rằng thời gian vừa trôi qua chưa đến nửa canh giờ, trong Y Lan Viện đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy. Lão phu nhân La thị hỏi thêm lần nữa, nàng nghe vậy mới tiến lên một bước, bẩm báo lại đúng sự thật từ đầu đến cuối những việc xảy ra trong Y Lan Viện một lần nữa.
“Thời điểm nô tỳ dẫn Vũ An Hầu đến Y Lan Viện, Tứ cô nương cũng vừa tỉnh lại, có điều thân thể Tứ cô nương vẫn còn yếu nên ngồi dựa ở đầu giường. Vũ An Hầu nhìn thấy nàng, quan sát một chút liền nói nàng trúng độc, còn nói độc kia rất xảo quyệt, cho dù là đại phu cũng không nhìn ra được, chỉ có thể nói là phong hàn, hoàn toàn không thể chữa trị cho nàng. Sau đó Vũ An Hầu xem mạch cho Tứ cô nương rồi viết đơn thuốc. Về sau hắn nói muốn cùng Tứ cô nương nói chuyện riêng, nô tỳ không thể lưu lại nên đã đứng chờ bên ngoài. Hai người bọn họ ở trong phòng khoảng một chén trà, nô tỳ không biết Tứ cô nương và Hầu gia ở bên trong nói chuyện gì.”
Con ngươi của lão phu nhân La thị thoáng lóe lên tia sáng: “Vũ An Hầu nói nha đầu Ninh Như Ngọc không phải bị phong hàn mà là trúng độc?”
“Đúng là Vũ An Hầu đã nói như vậy.” Ngô ma ma gật đầu xác nhận.
Lão phu nhân La thị trầm ngâm một chút lại hỏi: “Thời gian Vũ An Hầu và Ninh Như Ngọc ở riêng trong phòng khoảng một chén trà?”
Ngô ma ma lại gật đầu: “Đúng vậy, hai người bọn họ ở bên trong nói chuyện một lúc lâu.”
“Xem ra Vũ An Hầu cùng Ninh Như Ngọc nói về chuyện trúng độc kia, cho nên Ninh Như Ngọc mới lập tức phát hiện ra Bích Thanh.” Lão phu nhân La thị đã hiểu mấu chốt trong đó, mặc dù cách chân tướng còn xa, nhưng chỉ bao nhiêu đó cũng đã hiểu được vài chuyện.
Ngô ma ma giật mình nói: “Ý của lão phu nhân là nha hoàn Bích Thanh kia hạ độc Tứ cô nương?”
Lão phu nhân La thị liếc nhìn nàng một cái, suy đoán nói: “Có thể là như vậy, cũng có thể là không. Hoặc cũng có thể chỉ là con cờ trong tay người khác, cho dù như thế nào, chiêu này của Như Ngọc chính là muốn giết gà dọa khỉ.”
“Tứ cô nương thật lợi hại.” Ngô ma ma nghe vậy cảm thán một tiếng, không biết là thật sự khen Ninh Như Ngọc lợi hại hay là nói nàng thủ đoạn tàn nhẫn.
Lão phu nhân La thị hừ lạnh một tiếng, chán ghét nói: “Còn nhỏ tuổi như vậy mà tâm tư lại ác độc, giống như mẹ nàng, đều không phải người tốt đẹp gì!”
Ngô ma ma cúi thấp đầu không nói gì, làm ra vẻ không nghe thấy những lời mắng nhiếc của lão phu nhân La thị. Lão phu nhân La thị không thích Nhị thái thái Từ thị, đương nhiên cũng không thích Tứ cô nương Ninh Như Ngọc. Trong phủ Ngụy Quốc Công, tất cả đều biết chuyện này. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, Nhị lão gia Ninh Khánh An cũng là con trai ruột của lão phu nhân La thị, cho dù lão phu nhân có căm ghét Nhị thái thái cùng Tứ cô nương thì các nàng vẫn là con dâu cùng cháu gái của bà. Mà những mâu thuẫn không thể giải hòa đó cũng là chuyện riêng của các chủ tử, không phải là việc mà một nô tỳ như nàng có thể tùy tiện chen miệng vào.
Lão phu nhân La thị mắng hai câu, đột nhiên nghĩ đến gì đó lại thở dài, nhìn Ngô ma ma nói: “Ngươi đến phòng kho của ta lấy chi nhân sâm ra đưa đến Y Lan Viện đi.
“Lão phu nhân đây là…”
“Nàng vừa mới tỉnh dậy, phải điều dưỡng thân thể thật tốt, nếu không chúng ta còn mặt mũi nói chuyện với Vũ An Hầu?” Lão phu nhân La thị ngữ khí không tốt nói: “Vũ An Hầu hôm nay tới thăm nàng, vừa ra khỏi Y Lan Viện không lâu nàng liền ra lệnh trừng phạt người hầu kia. Nếu ta không bày tỏ gì đó, chuyện này truyền ra ngoài ta cũng không cần làm người nữa.”
“Nô tỳ đã rõ.” Ngô ma ma nói: “Vậy nô tỳ xin phép.”
“Ngươi đi đi.” Lão phu nhân La thị khoát tay cho nàng ta lui xuống.
Mà lúc này tại Phù Dung Hiên, sau khi Ninh Như Trân biết Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành đến thăm Ninh Như Ngọc, sau đó lại là tin tức Ninh Như Ngọc đánh phạt Bích Thanh, còn đuổi người ra ngoài ra khỏi Y Lan Viện, ánh mắt nàng cuồng loạn, sắc mặt nhợt nhạt giống như thấy quỷ vậy.
“Ngươi nói Ninh Như Ngọc thật sự đuổi Bích Thanh ra ngoài rồi?” Ninh Như Trân nghiêm nghị hỏi nha hoàn vừa trở về báo tin.
“Đúng là như vậy. Vô cùng xác thực. Chính mắt nô tỳ nhìn thấy.” Nha hoàn vội vàng lặp lại lần nữa.
Tim Ninh Như Trân đập loạn lên. Trước kia nàng không sợ Bích Thanh, bởi vì Bích Thanh cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, không tạo ra được uy hiếp gì lớn cho nàng. Nàng cũng không sợ Ninh Như Ngọc, bởi vì Ninh Như Ngọc ở Ninh gia không được yêu thương sủng ái như nàng. Không những vậy, cha nàng còn là Ngụy Quốc Công thế tử, mẹ nàng là thế tử phu nhân, lão phu nhân La thị cũng thích nàng nhất. Ngoài ra ở trong cung, nàng còn có di mẫu là quý phi, biểu ca là Nhị hoàng tử, hai người bọn họ hết sức yêu thương cưng chìu nàng, còn có thể che chở cho nàng.
Nhưng mà, nàng vô cùng sợ Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành, vừa nghĩ tới những tin đồn bên ngoài của hắn, nàng liền kinh hồn bạt vía, lo lắng đề phòng. Nghĩ đến việc mình đứng sau những chuyện kia, nàng liền hoảng sợ, Hoắc Viễn Hành là một tên ác ma giết người không chớp mắt! Ngay cả biểu ca Nhị hoàng tử nhìn thấy hắn cũng phải nhún nhường ba phần.
Làm sao đây? Làm sao đây? Hoắc Viễn Hành đáng sợ như vậy, có phải hắn đã biết nàng ra lệnh cho Bích Thanh hạ độc Ninh Như Ngọc rồi không? Nếu không tại sao ngay khi hắn vừa đi, Ninh Như Ngọc đã ra lệnh trừng phạt Bích Thanh? Nếu như Hoắc Viễn Hành biết rồi, có phải hắn sẽ tới đây giết nàng không?
Ninh Như Trân gấp đến nỗi giống như kiến ngồi trên chảo nóng, lại không nghĩ ra phương pháp đối phó, chỉ có thể chạy đi tìm mẹ nàng cầu cứu.
Ngụy Quốc Công thế tử phu nhân Thẩm thị ở tại Hải Đường Viện, từ Phù Dung Hiên của Ninh Như Trân đến Hải Đường Viện không xa, nàng mang nha hoàn vội vã chạy ra cửa, chạy thẳng một mạch tới Hải Đường viện.
Trong Hải Đường Viện, Thẩm thị vừa nghe được chuyện Ninh Như Ngọc ở Y Lan Viện đánh phạt nha hoàn Bích Thanh từ miệng người hầu. Biết được sau khi Hoắc Viễn Hành đến thăm Ninh Như Ngọc thì nàng ta đột nhiên trở nên tàn nhẫn cùng quả quyết, bà nghe xong cũng phải sững sờ hồi lâu. Cuối cùng cũng giống như lão phu nhân lão phu nhân La thị, dặn dò Đỗ ma ma chuẩn bị huyết yến đưa đến chỗ Ninh Như Ngọc.
“Phu nhân, đưa huyết yến cho nàng ta có phải quá quý trọng rồi không?” Đỗ ma ma có chút tiếc nuối, trong phòng kho của Thẩm thị cũng chỉ còn lại tầm năm, sáu huyết yến mà thôi.
Thẩm thị liếc Đỗ ma ma một cái: “Lúc trước chúng ta ai nấy đều cho rằng Ninh Như Ngọc tứ hôn cùng Vũ An Hầu cũng chỉ là do Hoàng thượng ghép bừa đôi uyên ương. Vũ An Hầu tính tình lạnh lùng, chắc chắn sẽ không thích Ninh Như Ngọc. Nhưng ngươi nhìn xem bây giờ thế nào, Vũ An Hầu chủ động đến tận cửa thăm Ninh Như Ngọc, còn ở bên trong phòng nói chuyện riêng cùng nàng ta một lúc lâu, có thể thấy hắn thật lòng để ý đến Ninh Như Ngọc, nếu không nàng ta làm sao có thể trở nên phách lối như vậy? Nàng ta trước giờ vốn là người dịu dàng. Chắc chắn từ khi biết rằng mình có Vũ An Hầu làm chỗ dựa, nàng ta liền bộc lộ bản tính thật của mình. Vậy nên Ninh Như Ngọc cũng không phải là loại người đơn giản! Hôm nay chúng ta đã biết được sự thật việc nàng bị sốt đến hôn mê, nếu như chúng ta không tới thăm một chút, thì biết ăn nói như thế nào?”
Đỗ ma ma lập tức hiểu ra, vội nói: “Vừa rồi là nô tỳ hồ đồ, suy nghĩ không chu đáo. Thế tử phu nhân nói rất đúng, nô tỳ lập tức đi ngay.” Nói rồi cũng bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại một mình Thẩm thị trong phòng.
“Nương, nương!” Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gào thét của Ninh Như Trân. Sau đó chỉ thấy Ninh Như Trân một thân áo đỏ chạy như bay xông vào, chẳng ngó ngàng gì tới xung quanh liền nhào vào trong ngực Thẩm thị, hai tay ôm chặt lấy eo bà, nơm nớp lo sợ nói: “Nương, nương phải cứu con.”
Thẩm thị kinh hãi, nghĩ là Ninh Như Trân bị ai khi dễ nên mới tìm bà cầu cứu, đau lòng ôm con gái nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Con, con… là con kêu Bích Thanh hạ độc Ninh Như Ngọc…” Sắc mặt Ninh Như Trân trắng bệch, nhớ đến Hoắc Viễn Hành liền không rét mà run, giọng nói đứt quãng kể lại từ đầu đến cuối chuyện nàng xúi giục Bích Thanh hạ độc Ninh Như Ngọc, sau đó liền ôm cánh tay Thẩm thị cầu cứu: “Nương, lần này nương nhất định phải cứu con! Nhất định phải cứu con!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Viễn Hành: Bây giờ mới biết sợ. Chậm rồi.
(Chương kế – Chủ nhật)