Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
Lão phu nhân La thị liền nói: “Những người khác ta mặc kệ, ta chỉ thích Trân nhi của ta. Trân nhi của ta là tốt nhất, biết quan tâm ta nhất, không giống như những người khác từ bé đã khiến ta tức giận.” Nói xong còn dùng khóe mắt chán ghét liếc nhìn Từ thị và Ninh Như Ngọc, tựa như các nàng vô cùng đáng ghét không hợp tâm ý của bà.
Từ thị ngồi phía dưới nắm tay Ninh Như Ngọc, nháy mắt với nàng, ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ninh Như Ngọc nhìn Từ thị sau đó mỉm cười để bà yên tâm, nàng lười cùng lão phu nhân La thị so đo.
Thật ra thì Ninh Như Ngọc biết được ý của lão phu nhân La thị khi nói những lời kia, không phải chính là cảm thấy chán ghét Từ thị và nàng sao? Hơn nữa mấy ngày trước nàng mới trừng phạt Ninh Như Trân, bắt nàng ta uống chén thuốc xổ kia, chuyện đó khiến nàng ta phải chịu thiệt, lão phu nhân La thị lại yêu thương nàng ta, nhưng lại biết chuyện này nếu nói ra thì sẽ không tốt. Mội khi đem chuyện này nói thẳng ra trước mặt mọi người, Ninh Như Trân sẽ là người được chú ý nhất, mà lão phu nhân La thị có lòng che chở cho Ninh Như Trân như vậy, muốn làm cho nàng mất mặt, liền cố ý nói những lời chế giễu châm chọc kia cho.
Cũng may là Ninh Như Ngọc đã quen rồi, biết lão phu nhân La thị vốn thiên vị, cho dù nàng nghe ra được những lời nói kia có hàm ý gì, cũng làm như không nghe thấy, không để tâm.
Ninh Như Ngọc cúi đầu vân vê ngón tay, không thèm để ý đến những lời lão thái thái La thị vừa nói, ngay cả cổ họng cũng không thốt ra một tiếng nào.
Lão phu nhân La thị thấy Ninh Như Ngọc vẫn bình tĩnh ngồi ở phía dưới, cảm thấy những lời nói vừa rồi của mình giống như đánh trên bông vải, trong lòng vô cùng bực bội.
Nếu là trước kia, lão phu nhân La thị nói Ninh Như Trân tốt, Ninh Như Ngọc không tốt, Ninh Như Ngọc nhất định sẽ lên tiếng dùng lý lẽ vì bản thân mà tranh luận, nhân cơ hội đó lão phu nhân La thị liền dạy dỗ Ninh Như Ngọc mấy câu. Nhưng bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, Ninh Như Ngọc sau khi tỉnh lại vì bệnh nặng lại như biến thành người khác, an tĩnh ngồi phía dưới không tiếp lời, ngược lại còn làm cho lão phu nhân La thị một mình diễn kịch, đúng là khó chịu.
Ngồi phía đối diện là Tam thái thái Nhiễm thị – người vừa rồi bị lão phu nhân La thị làm cho mất mặt, trong lòng đang không thoải mái, bây giờ chứng kiến một màn trước mắt, trong lòng liền thoải mái, âm thầm nói: Lão phu nhân tự cho mình là giỏi, người người đều tâng bốc bà ta, nhưng Từ thị và Ninh Như Ngọc một chút phản ứng cũng không có, bà ta tức giận cũng không có chỗ phát. Thân phận bây giờ của Ninh Như Ngọc không giống như trước, có Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành làm chỗ dựa, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ.
Sự thật đúng là như vậy, lão phu nhân La thị rất kiêng kỵ Hoắc Viễn Hành. Hôm nay nhìn bề ngoài Ngụy Quốc Công phủ phong quang vô hạn, nhưng chỉ có mình bà biết, Ngụy Quốc Công phủ đã sớm không còn so được với trước kia. Lão quốc công gia hàng năm phải ở Hàn Sơn dưỡng bệnh, cũng không có tình nghĩa thâm sâu với Cảnh Tuyên đế. Tuy con trai lớn là Ngụy quốc công thế tử, nhưng cũng không quá được Cảnh Tuyên đế trọng dụng, con trai thứ thì có chút tiền đồ nhưng lại không thân thiết với bà và Đại phòng.
Bây giờ Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, Ninh Như Ngọc và hắn lại được Cảnh Tuyên đế tứ hôn, bà đành phải hao tổn tâm trí tìm cách nịnh bợ, ngay cả thái độ của bà đối với Ninh Như Ngọc cũng phải thu lại.
Điều này làm cho lão phu nhân La thị bình thường đều tùy ý giờ đây trong lòng rất bực bội khó chịu.
Thời điểm bà đang khó chịu lại xảy ra một chuyện càng khiến bà khó chịu hơn.
Một nha hoàn mở cửa tiến vào bẩm báo: “Có người của Vũ An Hầu phủ đến.”
Lão phu nhân La thị nghe vậy thì sững sốt một chút, nhìn lướt qua Ninh Như Ngọc, thấy trên mặt nàng ta cũng có biểu hiện kinh ngạc, liền biết nàng cũng không biết lúc này Vũ An Hầu sẽ phái người tới, nên nói: “Mau mời người vào.”
“Vâng.” Nha hoàn trả lời một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, nha hoàn dẫn một ma ma mặc y phục màu xanh đậm thêu hoa bối tử đi vào. Trong tay ma ma xách hộp đựng thức ăn, tiến lên hành lễ với lão phu nhân La thị: “Nô tỳ Trần thị vấn an lão phu nhân.”
Lão phu nhân La thị giơ tay lên miễn lễ cho Trần ma ma, lệnh cho nha hoàn lấy ghế cho ma ma ngồi. Sau khi Trần ma ma ngồi xuống, lão phu nhân La thị liền cười hỏi dụng ý của nàng khi đến đây: “Không biết Vũ An Hầu để cho Trần ma ma tới đây vì chuyện gì?”
Trần ma ma đứng lên cười nói: “Chuyện là như thế này, hôm nay Hầu gia vào cung, Hoàng thưởng ban thưởng cho Hầu gia một ít quả vải Quải lục, đây là loại vải hiếm có, Hầu gia liền phân phó nô tỳ đưa một ít tới cho Tứ cô nương nếm thử.”
*Quải lục là loại vải tốt nhất trong các loại vải, chủ yếu ở Tăng Thành, Quảng Đông. Đây là giống vải vô cùng trân quý, cũng là niềm tự hào của Tăng Thành, Quảng Đông. Đã nổi tiếng từ thời Thanh triều, quả vải Quải lục trân quý giống như tiền vậy.
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Ninh Như Ngọc.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Ninh Như Ngọc mỉm cười bình tĩnh, dường như không nhìn ra được sự hâm mộ và ghen tị trong ánh mắt của mọi người vậy.
Vải Quải lục là loại vải tốt nhất trong các loại vải, bởi vì ở giữa có một vết xanh nên mới có tên như vậy. Vải Quải lục hạt nhỏ, thịt đặc biệt trong và nhiều, vừa ngọt vừa thơm. Loại vải này rất quý, được xem như cống phẩm dâng lên cho Hoàng thượng.
Bởi vì Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành là tâm phúc trước mặt Cảnh Tuyên đế, nên Cảnh Tuyên đế mới ban thưởng cho hắn một ít. Hắn được ban thưởng vải Quải lục lập tức liền cho người đưa tới chỗ Ninh Như Ngọc, có thể thấy hắn rất xem trọng Ninh Như Ngọc.
Mới vừa rồi lão phu nhân La thị nói vài câu Ninh Như Ngọc không tốt, bây giờ Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành liền phái người đưa vải tới cho nàng, lão phu nhân La thị cảm thấy như bị người ta tát cho một bạt tai vậy. Trong lòng thầm hận: Tại sao Ninh Như Ngọc lại được Vũ An Hầu xem trọng đến vậy? Nếu sớm biết lúc đầu Ninh Như Trân hạ độc nàng lúc đó phải đem nàng độc chết mới đúng, đỡ cho nàng sống sót. Cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra, giờ đây lại đánh vào mặt bà khiến bà khó coi vô cùng.
Ninh Như Trân ngồi bên người lão phu nhân La thị sắc mặt cũng rất khó coi, nụ cười càng cứng lại. Nàng nhớ lại lần trước ở trong vườn hoa nói mấy câu kia với Hoắc Viễn Hành, vậy mà Hoắc Viễn Hành giống như không thèm để ý, còn dùng rắn Bạch Thần Trúc Diệp Thanh dọa nàng hôn mê bất tỉnh, không hiểu gì đến chuyện thương hương tiếc ngọc, nhưng mà…
Ninh Như Trân nắm chặt khăn tay, Hoắc Viễn Hành kia là một ác ma, hắn lại có thể đối tốt với Ninh Như Ngọc như vậy, thật là bực mình!
Lúc này, Trần ma ma đến trước mặt Ninh Như Ngọc, mở hộp đựng thức ăn ra, lấy ra từ bên trong một đĩa vải Quải lục đặt trên án kỷ bên người Ninh Như Ngọc, cười nói: “Tứ cô nương ăn thử một chút xem có thích hay không?”
“Quả vải này nhìn rất ngon.” Ninh Như Ngọc cầm lên một quả vải Quải lục nhìn một chút, sau đó lột vỏ ra, bên trong lộ ra nhân thịt trong suốt, Ninh Như Ngọc đưa đến bên miệng Từ thị: “Nương, người nếm thử trước đi.”
Từ thị nhìn hai bên một chút, thấy những người khác cũng nhìn bà, ngượng ngùng cười một tiếng, từ chối nói: “Con tự mình ăn đi.”
“Không cần, bên này vẫn còn!” Ninh Như Ngọc cười nói: “Nương, người nếm thử trước đi, nữ nhi hiếu kính nương là chuyện nên làm.”
Nếu như nói là hiếu kính, Ninh Như Ngọc nên chủ động đem vải Quải lục này biếu cho lão phu nhân La thị đầu tiên, nhưng nàng không làm như vậy, mà còn ngay trước mặt Trần ma ma lột vải đút cho Từ thị ăn, đây chính là cố ý đánh vào mặt lão phu nhân La thị. Ai kêu bà lúc trước nói chán ghét Ninh Như Ngọc và Từ thị? Đây chính là Ninh Như Ngọc cố ý chọc tức bà!
Sắc mặt Lão phu nhân La thị rất khó coi, có thể bà cũng không tiện tức giận trước mặt Trần ma ma, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi bưng tách trà từ trên án kỷ lên, dùng tay cầm nắp trà khuấy động lá trà bên trong, làm bộ như đang uống trà che giấu bộ dạng lúng túng của mình.
Mà cặp mắt của Ninh Như Trân ở bên cạnh như muốn bốc lửa. Ninh Như Ngọc thật là đáng ghét, có đồ tốt lại không chia sẻ cho mọi người, ngay cả tổ mẫu cũng không cho, lại cố ý hiếu kính nương của nàng ta trước, thật đúng là không có quy củ.
Ninh Như Ngọc giống như không cảm giác được, cười híp mắt hỏi Từ thị: “Nương, ăn có ngon không?”
Từ thị ăn một quả vải, đem hạt nhổ ra, giọng nói ôn nhu: “Ăn rất ngon, so với những quả vải trước kia từng ăn thì ngon hơn.”
Ninh Như Phương ngồi đối diện nghe vậy không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vải Quải lục trên bàn, nàng cũng rất muốn ăn.
Nhiễm thị thấy Ninh Như Phương lộ ra ánh mắt hâm mộ kia, hận không thể đem nàng lôi ra, tránh bị làm cho xấu hổ mất mặt, không nhịn được liền kéo tay nàng, nhắc nhở nàng chú ý biểu tình trên mặt, đừng có lộ ra dáng vẻ tham ăn, giống như là chưa từng ăn qua như vậy!
Đúng là chưa có ăn qua!
Thật rất muốn ăn! Ninh Như Phương lại nuốt nước miếng một cái.
Bên này Ninh Như Ngọc nói với Từ thị xong, mới làm bộ đột nhiên nghĩ tới lão phu nhân La thị, nhìn lão phu nhân La thị nói: “Tổ mẫu, Hầu gia đưa tới vải Quải lục còn dư lại mấy quả, nếu không thì cháu gái chia cho người hai quả đi.” Bộ dạng giống như là luyến tiếc nhưng lại không thể không phân, làm cho người khác nhìn thấy giống như là lão phu nhân La thị dùng thân phận trưởng bối bức bách nàng vậy.
Lão phu nhân suy nghĩ trong lòng, Trần ma ma của Hầu phủ vẫn còn ở đây, nếu bây giờ bà thật sự nhận quả vải kia, lúc trở về Trần ma ma sẽ nói lại với Vũ An Hầu, như vậy thì mặt mũi này của bà cũng xem như mất hết, nên nói: “Không cần, đây là Vũ An Hầu đặc biệt đưa đến cho con, con giữ lại tự mình ăn đi.”
“Vâng. Tổ mẫu nói rất đúng, cháu gái nghe theo tổ mẫu.” Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào nhìn lão phu nhân La thị, thật là làm bà tức đến hộc máu.
Ninh Như Ngọc làm bộ như không nhìn thấy, đưa tay lột tiếp một quả vải nữa, cúi đầu cắn một miếng nhân thịt trắng trong suốt, vị rất ngon, hương thơm rất đặc biệt.
“Ăn rất ngon.” Ninh Như Ngọc tươi cười nhìn Trần ma ma nói: “Làm phiền ma ma trở về giúp ta cảm ơn Hầu gia, vải Quải lục này ăn rất ngon, ta thật sự rất thích.”
Trần ma ma suy nghĩ trong lòng: Dáng người Ninh Như Ngọc xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, đôi mắt to sáng ngời, là người biết nói chuyện, rất xứng đôi với Hầu gia. Hai người chính là trai tài gái sắc, trời đất tác hợp. Nếu như Hầu gia có thể sớm cưới Ninh Tứ cô nương về thì đúng là rất tốt. Bà quyết định lúc trở về nhất định phải ở trước mặt Hoắc Viễn Hành khen ngợi Ninh Như Ngọc thật nhiều mới được.
“Tứ cô nương thích thì tốt rồi, nô tỳ trở về sẽ bẩm báo lại với Hầu gia.” Trần ma ma cười nói. Bà là người đã hầu hạ bên cạnh Hoắc Viễn Hành nhiều năm, hiếm thấy Hoắc Viễn Hành để ý đến người nào như vậy. Trong cung ban thưởng vải Quải lục cũng không tính là nhiều, phân cho Hoắc lão phu nhân một đĩa, nhị phòng thái thái Đường thị nửa đĩa, tam phòng thái thái Cố thị nửa đĩa, còn dư lại một đĩa vải đều đem đến cho Ninh Như Ngọc hết, có thể thấy Hoắc Viễn Hành thật sự rất xem trọng Ninh Như Ngọc.