Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 3 - Chương 18: Cậu đáng không phải là đại thiếu gia nha



Khang Thuận Phong nghe thấy giọng Trương Mị bên kia đều run, nhịn không được hỏi: “Trương Mị, chị làm sao vậy?”

Trương Mị bên kia đang khẩn trương, buộc miệng hỏi: “Cậu… có phải tạm thời có việc không tới được?”

Khang Thuận Phong liền bật cười, nói: “Ai nói, tôi đã ở cổng trường, các người ra đi!”

Ngô Ny Ny nghe cách Trương Mị hỏi như vậy, trong lòng không khỏi thương
tiếc một trận. Trương Mị là cục cưng vui vẻ của ký túc, là một tiểu hồ
đồ không tim không phổi. Nàng trưa nay thật ra thấy Trương Mị đưa tiền
cho Khang Thuận Phong, mặc dù Khang Thuận Phong lúc ấy giả bộ như không
có chuyện gì xảy ra, nhưng Ngô Ny Ny cũng không giống như Trương Mị,
nàng là một nữ sinh từ nhỏ đã rất khôn khéo, vẫn luôn làm ban cán bộ,
đến Tài Đại lại là nhân viên nòng cốt của hội học sinh, đạo đối nhân xử
thế so với bạn cùng tuổi thành thục hơn rất nhiều.

Mặc dù nàng cảm giác Khang Thuận Phong không giống như là loại người ăn
cơm mềm, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, nàng thật đúng là có chút lo lắng Trương Mị sẽ bị lừa gạt. Nghe được Trương Mị nói Khang
Thuận Phong có phải là tạm thời có việc không tới được hay không, nàng
phản ứng đầu tiên chính là tên khốn này đang lừa gạt Trương Mị, thầm
nghĩ trở về cần phải tìm hắn từ từ nói. Còn đang tính toán sao thay
Trương Mị giải vây, sau đó chỉ thấy mặt Trương Mị thoáng cái liền bừng
sáng lên, cúp điện thoại, vui vẻ nói: “Chúng ta đi thôi, hắn đã ở cổng
trường chờ chúng ta…” Ngô Ny Ny lúc này mới yên lòng lại, xem ra Khang Thuận Phong này mặc dù gia đình không dư dả, nhưng là một anh chàng
thành thật. Không khỏi vì chính mình đa tâm mà buồn cười, nhìn Trương Mị lộ vẻ vui vẻ, cũng không khỏi thay nàng cao hứng trở lại.

Đoàn người ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy Khang Thuận Phong cùng một
người cực mập đứng ở cổng trường, Khang Thuận Phong vẫn một bộ áo quần
sạch sẽ nhưng lại có vẻ quê mùa, ngược lại kẻ mập bên cạnh, dáng người
không ra sao, nhưng quần áo vừa nhìn chính là hàng cao cấp.

Trương Mị mất đi lo lắng mất mặt, vui vẻ vô vùng, cũng không để ý dáng
vẻ quê mùa của Khang Thuận Phong, liền sôi nổi đi qua, ở bên cạnh Khang
Thuận Phong cười hì hì.

Nhưng mà mập mạp một bộ dạng cười mị mị, có điều Ngô Ny Ny bản năng lại
cảm giác trên người người nọ có một cổ sát khí người thường không có.
Lúc này Hà Quyên liền ở bên cạnh nói: “Bạn trai của Trương Mị cũng quá
quê mùa đi? Rất quen mặt, Ny Ny cậu biết hắn không?”

Bạn trai của nàng – A Minh ở bên cạnh nhỏ giọng kêu lêu: “Khinh, đây
không phải là học sinh mới đánh Lý Kế Tiên trong tiệc tối đón người mới
năm nay sao? Hóa ra Trương Mị tìm một cậu em nhỏ?”

“Cậu em nhỏ?” Ngô Ny Ny liền cắt đứt lời của hắn: “Người ta nhìn còn thành thục hơn anh nhiều đấy!”

A Minh liền cười hắc hắc, cũng không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ: Ông đây lại có tiền nhiều hơn hắn!

Tất cả mọi người đứng ở cùng một chỗ, Trần Nhị Trụ liền nói với Khang
Thuận Phong: “Sao, không giới thiệu bạn học của cậu cho tôi biết?”

Khang Thuận Phong liền chỉ Trương Mị nói: “Bạn gái tôi…” Liền thấy
khóe miệng Trần Nhị Trụ nhấc ý cười, không khỏi hối hận mình miệng rộng, sao lại nói thật cho hắn biết, sợ hắn lại nhiều lời lộ chuyện, vội chỉ
Ngô Ny Ny nói: “Đây là Ngô Ny Ny, cán bộ của hội học sinh chúng tôi,
những người khác tôi cũng không biết… để Ngô Ny Ny giới thiệu đi”.

Ngô Ny Ny liền giới thiệu bọn A Minh, Hà Quyên cho Trần Nhị Trụ, Trần
Nhị Trụ cũng rất giang hồ mà ôm quyền, nói: “Kẻ hèn Trần Nhị Trụ, bạn
của tiểu Khang, tiểu Khang ủy thác tôi hôm nay tiếp đón mọi người, mọi
người có yêu cầu gì cũng có thể nói thẳng với tôi, sẽ tận lực làm các
người thỏa mãn! Lên xe trước rồi nói đi!” Nói xong, khẽ vươn tay, bên
kia liền có hai chiếc xe bảy chỗ ngồi lái tới.

Mấy đồng học liền hai mặt nhìn nhau, xem ra phô trương không nhỏ nha?
Thấy Khang Thuận Phong bộ dạng quê mùa như vậy, kết bạn ngược lại rất
oai phong.

Lên xe Trần Nhị Trụ liền hỏi mọi người là muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay
là cơm Tây, nam sinh đều tỏ vẻ không sao cả, có điều nữ sinh lại tương
đối cảm thấy hứng thú với cơm Tây, Khang Thuận Phong liền cười nói: “Anh Trần, tôi nhà quê, anh ăn cơm Tây không phải làm khó tôi sao?”

Trần Nhị Trụ liền không có tim không có phổi mà cười nói: “Tôi cũng
giống thế, tôi là đi ăn cơm, cũng không phải biểu diễn ăn cơm cho người
khác, thất trách rồi! Nhưng rút kinh nghiệm nha, trước lạ sau quen, về
sau liền biết rồi”.

Khang Thuận Phong liền cười cười, không nói gì nữa.

Ngô Ny Ny cũng rất có cái nhìn đại cục mà cười nói: “Có phải cũng nên trưng cầu ý kiến người trong xe phía sau chút không?”

Trần Nhị Trụ liền cười nói: “Đây là tiểu Khang mời khách, cũng không
phải là tụ họp, chúng ta thương lượng xong lại nói cho bọn họ biết,
trưng cầu ý kiến của bọn họ…”

Ngô Ny Ny vừa nghĩ, cũng đúng, là Khang Thuận Phong mời ăn cơm, cũng không phải là liên hoan AA chế, cũng không nói gì nữa.

Trần Nhị Trụ lại hỏi, ăn cơm Tây gì, cơm tây của các nước khác nhau,
hương vị cũng có khác nhau rất lớn. Mọi người liền nhao nhao, có điều
thiếu nữ đều thích lãng mạn, cuối cùng liền đã định đồ ăn của nước Pháp
lãng mạn nhất.

Trần Nhị Trụ nghe xong, liền nói với tài xế: “Đi đường Sơn Đông đi, ở đó có nhà JeanGeorges, là đầu bếp từ Pháp mời tới…” Lái xe liền đáp một
tiếng, xe hơi liền khởi động một hồi, liền quay đầu, Trần Nhị Trụ thì
cầm điện thoại sửa đổi vị trí.

Jean-Georges nằm ở bờ sông thành phố S, cảnh đẹp trên sông, làm cho
người ta hoa mắt thần mê, nhà hàng tràn ngập chi tiết mang màu sắc lãng
mạn của nước Pháp, đem huy hoàng trăm năm, phồn vinh tức thì của thành
phố S thể hiện ở trong tầm mắt. Gỗ cây hạch đào châu Mỹ, rượu vang đỏ
cùng đồ dùng màu lam khiến cả nhà hàng đắm chìm ở trong một loại không
khí hậu đãi màu nâu sậm cùng màu nâu hổ phách. Rèm cửa, thảm làm bằng
vật liệu vàng cực mềm khiến cả không gian càng thêm tĩnh lặng. Trong khi nghỉ ngơi có ghế tựa lưng bằng lông mềm, cùng với ghế nằm bằng da cá
sấu, quầy bar là đá đỏ lát nền, đều là thứ đồ chơi rất đáng xem.

Cảm giác đi vào nhà hàng chính là rộng rãi, không khí nhà hàng, khiến
bạn cảm giác đó là một chỗ dày dạn phong sương, có lịch sử lắng đọng,
giống như một quý phu nhân vẫn còn quyến rũ.

Đồ ăn Pháp không phức tạp, mấu chốt ngay ở mặt thêm gia vị của nó. Những nam nữ hôm nay tới này mặc dù nói là sinh viên, nhưng đối với những thứ này cũng không quá hiểu, kết quả cơ bản là Trần Nhị Trụ đề cử cái gì,
mọi người gọi đó. Có điều thấy giá tiền trên menu, lại làm cho những
sinh viên còn chưa vào xã hội chắc lưỡi hít hà không thôi.

Thái độ nhân viên phục vụ vô cùng tốt, cũng không vì Khang Thuận Phong
không biết ăn cơm Tây mà có bất cứ thái độ bất kính, ngược lại còn có
hai nhân viên phục vụ chuyên đứng ở bên cạnh hắn, một người chỉ hắn lễ
nghi dùng cơm, một người cung cấp phục vụ cho hắn.

Trương Mị ngồi ở bên cạnh Khang Thuận Phong, thấy sự phục vụ chu đáo của nhân viên phục vụ ngược lại còn khiến Khang Thuận Phong không được tự
nhiên, liền nói lễ phép với hai nhân viên phục vụ kia: “Tôi tới chiếu cố hắn, hắn không quen quá được người chiếu cố!” Hai nhân viên phục vụ kia liền cười hiền lành, vội đi làm chuyện khác.

Trương Mị liền vừa dạng Khang Thuận Phong dùng dao nĩa, vừa khẽ hỏi: “Người bạn này của cậu làm cái gì, phái đoàn thật lớn!”

Khang Thuận Phong vừa ngơ ngác mà múa đao lộng xiên, vừa nói khẽ: “Tôi
cũng không hỏi cụ thể, hắn nói tài sản hắn hơn một ngàn vạn… chúng tôi là bạn võ”. Nói xong, lại sợ Trương Mị không rõ, giải thích: “Bạn luyện võ thuật”.

Trương Mị liền bình thường trở lại, nói: “Vừa rồi tôi thật lo lắng, bọn
họ nói muốn đi Đế Đô nhảy sàn, tôi sợ hù cậu chạy…” Biết Khang Thuận
Phong cũng không ngại người khác biết hắn gia cảnh không tốt, Trương Mị cũng không có cố kỵ gì.

Khang Thuận Phong trong miệng nhai lấy gan ngỗng chế theo tiêu chuẩn
trong lời đồn, hàm hồ nói: “Tôi không hề có tiền đồ như vậy sao? Muốn đi Đế Đô nhảy sàn còn không đơn giản, tí nữa liền đi là được rồi…”

Trương Mị nghe xong lời của hắn, liền sửng sốt một chút, sau đó liền
cười thần bí mà nói: “Cậu sẽ không phải đại thiếu gia nhà nào, chuyên
giả bộ nghèo để lừa mọi người chứ?”

Khang Thuận Phong thấy bộ dạng thần bí của nàng, giống một cục cưng hiếu kỳ, nhịn không được liền bỏ dĩa xuống, lại ngắt mũi nàng.

“Tôi ghét nhất bị người ta nắm mũi tôi!” Trương Mị tức giận kêu lên, tay trái cầm xiên, tay phải cầm dao, uy hiếp hắn. Khang Thuận Phong vội giơ tay đầu hàng.

Một bàn người đều bị hai người chọc cho cười rộ lên.

Trần Nhị Trụ cũng biểu hiện hứng thú với người đẹp độc thân duy nhất Ngô Ny Ny, ngồi ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại nói gì đó với nàng, chọc
cho Ngô Ny Ny cười không ngừng.

Cơm nước xong, mọi người lại tham quan ở phòng nghỉ nhà hàng một chút,
Trần Nhị Trụ lại hỏi an bài sau khi ăn xong, mấy nữ sinh nhất trí tỏ vẻ
muốn đi Đế Đô nhảy sàn.

Trần Nhị Trụ tất nhiên biết rõ quan hệ của Khang Thuận Phong cùng Bưu
Thịnh Đường, liền cười chỉ Khang Thuận Phong nói: “Đi chỗ đó nhảy sàn,
cũng không cần dụng ** tâm nữa, để tiểu Khang tự sắp xếp cho các người
đi!”

Mọi người liền cùng nhìn Khang Thuận Phong, sau bữa cơm, mọi người cũng
không còn ý xem thường đồng học nông thôn quê mùa này nữa, hơn nữa ngược lại sinh ra vài phần hiếu kỳ. Mặc dù bữa cơm này cũng không phải hắn bỏ tiền, nhưng có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện bỏ tiền, vậy
cũng không phải là năng lực và bản lãnh sao?

Khang Thuận Phong liền cầm điện thoại, đánh điện cho Tam Tử.

Điện thoại vừa thông, Tam Tử bên kia liền nói: “Tiểu Khang, đang định
gọi điện cho cậu đây! Cậu hai ngày tới có thời gian tới đây một chút,
chuyện đấu quyền xem ra không quá tốt, mấy người chúng ta đi mời, đều bị Hà Nam bang mời qua rồi…”

Khang Thuận Phong liền nhíu mày, nói: “Mỗi người đều bị mời?”

“Ừ, mấy người chúng ta định mời, đều bị bọn họ mời rồi. Ngoài ra mấy
người dự bị, vừa hỏi cũng bị mời rồi? Không biết bọn họ mời nhiều người
như vậy làm gì? Thịnh tỷ có chút lo lắng, muốn thượng lượng một chút như thế nào? May lúc ấy kéo dài thời gian, nếu không thật không biết nên
làm gì bây giờ?” Tam Tử bên kia nói.

Khang Thuận Phong nghĩ một chút, hôm nay vừa hay là cuối tuần, liền nói: “Tôi sáng mai tới đi, tối nay phiền Tam ca anh một chuyện này? Mấy bạn
học của tôi muốn đến đế đô vui chơi một chút…” Nói đến đây, hắn dừng
lại, chờ phản ứng của Tam Tử.

Chuyện Đế Đô kể từ sau khi A Bân nghỉ, đều do Tam Tử quản lý.

“Vậy liền bảo tới đây đi, sau khi tới trực tiếp tìm quản lí trách nhiệm A Hâm, liền nói là bạn học của cậu là được, tôi sẽ nhắc A Hâm một tiếng,
tất cả tiêu phí toàn bộ miễn, đương nhiên, ghi chép phải đánh dấu dưới
tên của cậu…”

Trong lòng Khang Thuận Phong liền thầm nói: Đánh dấu dưới tên tôi, sẽ
không cần tôi trả tiền chứ! Nhưng lúc này lại không thể kinh sợ, cúp
điện thoại, liền nói với bọn Trương Mị và Ngô Ny Ny: “Bên kia đã nói
xong, các người trực tiếp tìm quản lí trách nhiệm A Hâm, à, tên hắn là
Hà Kim Hâm, liền nói là bạn học tôi là được rồi”.

Ngô Ny Ny bên kia liền nói: “Cậu không đi?” Lời này là nàng hỏi thay
Trương Mị, cô nàng Trương Mị này, lúc này mặt đỏ hồng, không biết là vì
rượu, hay là thẹn thùng, dù sao nàng bình thường thích cười thích ầm ĩ
từ sau khi ra khỏi nhà hàng vẫn luôn không nói chuyện.

Khang Thuận Phong liền ngại ngùng mà cười, cũng nghiêng mặt nói với
Trương Mị giữ yên lặng một bên: “Buổi tối tôi còn có chút chuyện, không
thể đi cùng chị”.

Trương Mị liền rầu rĩ mà gật đầu, Trần Nhị Trụ để hai chiếc xe đưa bọn họ đi Đế Đô.

Nhìn hai chiếc xe rời đi, Khang Thuận Phong lại cùng Trần Nhị Trụ đón xe hơi, rồi trở lại khách sạn đi luyện quyền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.