Vệ Thiên Thanh tiến vào đại sảnh, hai gã võ sĩ đi theo phía sau, hai người này nâng thi thể Phạm mập mạp, đi thẳng tới trong đại sảnh, đặt thi thể Phạm mập mạp xuống.
Mọi người hai bên nhìn thấy một cỗ thi thể được nâng vào, lại chấn động. Hồ tri huyện gần như muốn đứng dậy, cũng may lão kiệt lực áp chế hoảng sợ trong lòng mình, sau khi trên mặt xẹt qua kinh hoảng, vẫn bình tĩnh ngồi bất động.
Vệ Thiên Thanh đi vào trong, liếc Hồ tri huyện một cái, lập tức nói với Lam Đình Ngọc:
– Lam đại nhân, bản quan dẫn người tới nhà tù thẩm vấn Sở Hoan, vừa vặn nhìn thấy Trương Hiên muốn vung đao chém giết Triệu huyện thừa, cho nên ra tay ngăn cản.
Lam Đình Ngọc thần sắc bình tĩnh, hơi vuốt cằm hỏi:
– Vệ đại nhân, đây là thi thể người phương nào?
– Đây là tù phạm ở cùng một nhà lao với Sở Hoan, sau khi bản quan vào lao, mới phát hiện không ngờ bên trong nhà lao xảy ra việc nghe rợn cả người này… !
Vệ Thiên Thanh đi đến cạnh mồi chiếc ghế dựa trống, đặt mông ngồi xuống:
– Người này trúng độc màm chết.
Gã đưa bát thịt kho tầu từ trong tay ra, thản nhiên nói:
– Bản quan đã hỏi qua, người này ăn bát thịt kho tầu này mới trúng độc mất mạng, ta cũng cho người kiểm tra qua, trong bát thịt này quả nhiên có độc dược.
Đám quan lại huyện Thanh Liễu trên công đường đều biến sắc.
Lam Đình Ngọc tựa lên ghế, nhìn về Hồ tri huyện hỏi:
– Hồ Vĩ, đối với việc này, ngươi có giải thích thế nào?
Hồ tri huyện đứng dậy chắp tay, nghiêm mặt nói:
– Hồi bẩm đại nhân, đối với việc này hạ quan hoàn toàn không biết gì cả.
– Hoàn toàn không biết gì cả?
Lam Đình Ngọc bình tĩnh tự nhiên, dĩ nhiên lộ ra một nụ cười:
– Theo bản quan biết, tối nay Hồ đại nhân ngài ngay ở trong nhà lao, bản quan cũng không hỏi vì sao ngươi đêm hôm khuya khoắt đi tới nhà lao, bản quan chỉ hỏi ngươi, nếu ngươi thân trong nhà lao, bên kia xảy ra chuyện lớn mạng người, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không biết gì cả?
Hồ tri huyện nói:
– Hạ quan quả thật có tội không làm tròn bổn phận, còn xin đại nhân giáng tội.
Lam Đình Ngọc mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Trương rậm râu, lạnh lùng hỏi:
– Trương Hiên, ngươi là lao đầu nhà lao, trong ngục có người trúng độc mà chết, ngươi có biết chuyện?
Trương rậm râu từ đầu đến cuối không dám nói lời nào, lúc này chỉ trả lời:
– Đại nhân, tiểu nhân… tiểu nhân… !
– Có biết hay không?
Lam Đình Ngọc hỏi lại một câu.
Trương rậm râu rốt cuộc ngẩng đầu, trán toát mồ hôi lạnh, gật đầu nói:
– Tiểu nhân… tiểu nhân biết… !
Gã nói xong câu đó, Hồ tri huyện bên kia đã nhíu mày, khóe miệng hơi co giật.
Lam Đình Ngọc cười nói:
– Tốt. Vậy bản quan hỏi lại ngươi, vì sao người này trúng độc mà chết? Bát thịt kho tầu này, có phải đồ ăn các ngươi đưa vào? Vì sao trong đồ ăn lại có độc dược?
Y cầm lấy kinh đường mộc, đập một tiếng rầm, lạnh lùng nói:
– Nói hết ra những gì ngươi biết, từ đầu đến cuối, nếu có chút giấu diếm, vậy đừng trách bản quan không khách khí!
Hồ tri huyện e sợ Trương rậm râu nói lộ hết, vội vàng cướp lời:
– Lam đại nhân, hạ quan cả gan nói một câu, theo hạ quan biết, sau khi Sở Hoan vào nhà lao, phát sinh xung đột kịch liệt với tù phạm cùng phòng… Bát thịt kho tầu này, hạ quan chỉ sợ là nội chiến bài trí của bọn họ ở trong lao tù.
– Nội chiến bài trí?
Lam Đình Ngọc thản nhiên cười nói:
– Hồ đại nhân, ý của ngươi là, độc dược trong bát thịt này, là tù phạm trong nhà lao hạ?
Hồ tri huyện kiên trì nói:
– Ha quan cho rằng quả thật như vậy!
– Hồ đại nhân, bản quan thật kinh ngạc, những người này nếu bị nhốt trong nhà lao, chẳng lẽ trước đó không điều tra thân thể?
Lam Đình Ngọc vuốt râu nói:
– Tù phạm lấy độc dược kịch độc như vậy từ chỗ nào?
Hồ tri huyện lộ ra vẻ hổ thẹn:
– Đây là hạ quan không làm tròn bổn phận… !
Hiện giờ lão lầm nghĩ tránh nặng tìm nhẹ, tội không làm tròn bổn phận mình có thể gánh, nhưng tội mưu hại tuyệt đối không thể nhận.
Lam Đình Ngọc cười nói:
– Hóa ra lại là thất trách.
Y dừng một chút, thở dài:
– Bản quan lại hơi nghĩ không thông, tù phạm mang tội trên người, không suy nghĩ hối cải, lại vẫn dám giết người bằng thuốc độc bên trong nhà tù, đây… quả nhiên là nghe rợn cả người!
Trán Hồ tri huyện đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nói:
– Hồi bẩm đại nhân, phong giam chữ GIáp đều giam giữ kẻ đại gian đại ác, những người này cùng hung cực ác… lòng mang oán hận, âm thần hạ độc, cũng không khó để giải thích!
– Không sai, trái lại nói cũng đúng.
Lam Đình Ngọc gật đầu nói:
– Vậy theo lời Hồ đại nhân, người hạ độc này nên là Sở Hoan mới phải, đúng không?
Hồ tri huyện không dám nói đúng, chỉ nói:
– Rốt cuộc là ai đầu độc, còn phải điều tra cẩn thận, ngọn nguồn bên trong, hạ quan chỉ có thể suy đoán, cũng không thể xác định!
Lam Đình Ngọc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Trương rậm râu, hỏi:
– Trương Hiên, lời Hồ đại nhân nói, ngươi đồng ý hay không? Ngươi cảm thấy tù phạm từ hận sinh ác, đầu độc giết người hay không?
Lúc này Vệ Thiên Thanh rốt cuộc trầm giọng nói:
– Trương Hiên, nếu ngươi nói hết sự tình thật sự, Lam đại nhân tất nhiên sẽ xử lý nhẹ, nếu vẫn nghe nhìn lần lộn, lúc này nói năng xằng bậy, ha ha… !
Gã chỉ cười lạnh, nhưng không tiếp tục nói, nhưng điều này còn có lực chấn nhiếp hơn so với nói ra.
Hồ tri huyện cũng vội vàng nói:
– Trương Hiên, ngươi biết cái gì, cứ việc nói ra. Mặc dù ngươi có sai lầm, nhưng cũng là bản quan thất trách, thật sự có tội thất trách, bản quan dẫn đầu chịu tội!
Lời này của lão cũng là lo lắng cho Trương Hiên, nhắc nhở Trương Hiên không cần sợ hãi, nhất định phải chống đỡ.
Trương rậm râu rốt cuộc ngẩng đầu, liếc nhìn Hồ tri huyện một cái, không biết vì sao, vẻ mặt gã lúc này có vẻ vô cùng điềm tĩnh, vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt kia đã biến mất tăm mất tích, cũng không biết có phải bởi vì Hồ tri huyện nói ra những lời lo lắng này cho gã hay không?
– Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân đều khai!
Trương rậm râu cắn răng một cái, rốt cục nói:
– Độc dược trong thịt kho tầu, đều không phải tù phạm đầu độc, mà là… mà là tiểu nhân tự tay hạ độc!
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh, ai cũng không thể tưởng được không ngờ Trương rậm râu thoải mái nhận tội xuống như thế.
Đầu tiên Hồ tri huyện cả kinh, lập tức trong đôi mắt lộ ra vài phần cảm kích, thầm nghĩ: “Trương rậm râu, thiệt thòi ngày thường bản quan chiếu cố với ngươi, thời khắc nguy cấp, không hổ là người đàn ông”.
Trương rậm râu chủ động nhân tội, Hồ tri huyện chỉ nghĩ rằng Trương rậm râu là muốn kéo hết tội qua, đây là chiếu thí xe giữ tướng.
…
Lam Đình Ngọc thản nhiên nói:
– Trương hiên, lời này của ngươi là thật sao? Quả nhiên là ngươi tự tay hạ độc, hại chết người này?
– Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân không dám lừa gạt.
Trương rậm râu ngẩng đầu, thong dong nói:
– Bát thịt kho tầu này vốn là muốn tặng cho Sở Hoan, rước khi đưa đi, tiểu nhân vụng trộm hạ động dược, nhưng lại quỷ thần xui khiến, Sở Hoan không có trúng độc, dĩ nhiên lại là Phạm mập mập trúng độc mà chết… !
– Rầm!
Kinh đường mộc vang lên, Lam Đình Ngọc giọng nói lạnh lùng:
– Vậy vì sao ngươi phải đầu độc, vì sao phải dồn Sở Hoan vào chỗ chết?
Trương rậm râu liếc Hồ tri huyện một cái, bình tĩnh nói:
– Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân và Sở Hoan không cừu không oán, sao lại muốn giết hắn? Chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi!
Hồ tri huyện nhảy dựng trong lòng, giống như bị một thùng nước lạnh tạt xuống trước mắt, toàn thân lập tức nổi lên hàn ý.
– Phụng mệnh làm việc?
Mặt Lam Đình Ngọc không đổi sắc:
– Phụng sai khiến của người nào?
Trương rậm râu cúi đầu nói:
– Tiểu nhân không dám nói!
– Nói!
Vệ Thiên Thanh lớn tiếng quát.
Trương rậm râu ngẩng đầu lên, giơ tay, chỉ về phía Hồ tri huyện, cất cao giọng nói:
– Tiểu nhân chỉ là lao đầu nho nhỏ, sai khiến tiểu nhân đầu độc, chính là tri huyện lão gia!
Hồ tri huyện chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, ngũ lôi oanh đỉnh. Trương rậm râu lão tín nhiệm nhất, thật không ngờ trong giây lát, Lam Đình Ngọc thậm chí chưa hề động hình, Trương rậm râu đã bán đứng mình.
Lão bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Trương rậm râu, vừa phẫn nộ lại hoảng sợ, run giọng nói:
– Trương… Trương Hiên, ngươi điên rồi sao? Ngươi… Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?
Nói xong câu đó, Hồ tri huyện linh quang hiện ra trong đầu, cảm thấy chuyện tình rất không đúng, vừa rồi Trương rậm râu mặt không đổi sắc, nói chuyện vô cùng điềm tĩnh, ở tràng cảnh như vậy, vì sao Trương rậm râu có thể bình tĩnh như thế?
Trương rậm râu đã lớn tiếng nói:
– Tiểu nhân không dám nói dối. Tri huyện lão gia kiêng kị Sở Hoan, sợ cuối cùng không định tội được Sở Hoan, lo lắng sau khi ra tù Sở Hoan sẽ trả thù, hơn nữa Sở Hoan là chướng ngại vật của tri huyện lão gia, cho nên lúc này lão gia mới quyết định hạ quyết tâm phải diệt trừ Sở Hoan. Lão tìm được tiểu nhân, giao cho tiểu nhân hạ độc, để tiểu nhân đầu độc trong cơm canh, độc chết Sở Hoan… !
Hồ tri huyện hổn hển, không chỉ bởi vì phẫn nộ còn bởi vì sợ hãi, toàn thân phát run, cơ trên mặt vặn vẹo biến hình:
– Trương rậm râu, ngươi ngậm máu phun người, bản quan… bản quan chưa từng hạ mệnh lệnh này? Ngươi… Ngươi vu cáo hãm hại bản quan, có biết hậu quả thế nào?
– Tiểu nhân chỉ nói theo sự thật!
Trương rậm râu giọng nói rõ ràng, mặt không đổi sắc:
– Vì vẹn toàn kế sách, trước đó lão gia còn để tiểu nhân tìm Phạm mập mạp đến, cho Phạm mập mạp một bao thuốc độc giống vậy, đó là chuẩn bị vu oan hãm hại. Đến lúc Sở Hoan vừa chết, liền có thể lục soát ra độc dược trên người Phạm mập mạp, liền có thể chứng minh Phạm mập mạp đầu độc… Cho dù người từ phủ thành tới điều tra, nhân chứng vật chứng đều đủ, Phạm mập mạp cũng không thể chống chế, chỉ trở thành kẻ chịu tội thay độc hại Sở Hoan… Chỉ là sau đó xảy ra sai lầm, Sở Hoan không chết, Phạm mập mạp lại trúng độc mà chết… !
Người trong công đường vẻ mặt hoảng sợ, tất nhiên là vì trong nhà lao xuất hiện vụ án giết người bằng thuốc độc ly kỳ như vậy, kinh hãi hơn chính là, ai cũng biết rằng Trương rậm râu chính là tâm phúc của Hồ tri huyện, nhưng đêm nay thẩm vấn, Trương rậm râu lại dễ dàng bán đứng Hồ tri huyện như vậy.
Hơn nữa lúc Trương rậm râu nói chuyện, trật tự rõ ràng, không chút lắp bắp, những lời này nói vô cùng thuần thục.
Hồ tri huyện váng đầu hoa mắt, muốn té ngã, ôm đầu giữ áo, đặt mông ngồi xuống ghế, thần sắc trên mặt cực kỳ khó coi, mồ hôi lạnh đã đổ xuống như mưa, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Đây là… đây là cạm bẫy… cạm bẫy… !
Lại không biết “cạm bẫy” trong miệng lão rốt cuộc là chỉ cái gì.
Lam Đình Ngọc vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, nói:
– Trương Hiên, còn có gì, đều nói ra!
– Sau khi Phạm mập mạp chết, lão gia lo lắng người phủ thành tới điều tra, cho nên muốn xử lý thi thể Phạm mập mạp và vật chứng, chặt đứt manh mối và chứng cớ. Nhưng Sở Hoan ngăn lại ở trong ngục, không cho chúng ta lấy thi thể và vật chứng ra.
Trương rậm râu giọng nói to, người cả sảnh đường đều có thể nghe rõ ràng:
– Lão gia đêm hôm khuya khoắt tới nhà lao, chính là vì muốn lấy thi thể và vật chứng ra, nhưng Sở Hoan quyết tâm, chúng ta đánh không lại Sở Hoan, lão gia lại không dám kinh động nhiều người lắm, cho nên giằng co không ra. Sau đó lão gia ra lệnh, để tiểu nhân triệu tập nhân sự lấy cung tên, chuẩn bị bắt chết hết tù phạm trong phòng chữ Giáp, sau đó lại trực tiếp oan uổng bọn họ muốn vượt ngục… !
Vệ Thiên Thanh nhìn chằm chằm Hồ tri huyện, cười lạnh nói:
– Tâm địa thật độc ác!
Lúc này Lam Đình Ngọc cũng nhìn về phía Hồ tri huyện, thản nhiên cười nói:
– Hồ Vĩ, lời Trương Hiên nói, có giả dối không?