Sở Hoan nghe Lâm Lang nói như vậy, bỗng nhiên cả kinh, hắn mới động tình, kìm lòng không được mà vi phạm, lúc này Lâm Lang rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở, lại đột nhiên khiến cho Sở Hoan tỉnh táo lại.
Hắn vội vàng thu tay lại, buông chân ra, nghĩ tới vừa rồi mình mạo phạm, trên dĩ nhiên toát mồ hôi lạnh.
Hắn vốn cảm kích Lâm Lang, ở bên người nàng bảo vệ nàng không bị người khác khi dễ, nhưng hôm nay chính mình lại trở thành người trực tiếp mạo phạm nàng, trong nhất thời cực kỳ hổ thẹn, nhẹ giọng nói:
– Thực… thực xin lỗi!
Lâm Lang thu hồi chân, cũng đã đứng dậy, quay người liền rời đi. Sở Hoan vội vàng đứng dậy, theo sau lưng Lâm Lang. Ra ngoài rạp hát, Lâm Lang chạy một đoạn đường ngắn, đột nhiên đứng lại một chỗ vắng vẻ bên đường, đưa lưng về phía Sở Hoan, thân thể mềm mại run rẩy.
Sở Hoan tiến lên, nghe được tiếng nức nở mơ hồ của Lâm Lang, bên ngoài gió lạnh thổi qua, lại khiến cho Sở Hoan hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn thở dài, trái lại hơi tự trách, tiến lên, đứng sau lưng Lâm Lang nhẹ nhàng nói:
– Đại đông gia, là ta không tốt!
Vai Lâm Lang run lên, quay đầu, hai mắt đẫm lệ, dung nhan thật là xinh đẹp:
– Sở Hoan, ngươi… ngươi nói ta có phải là… có phải là một nữ nhân xấu hay không?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Tuy nói mình không kìm lòng được, hơi mạo phạm, Lâm Lang sao lại đổ trách nhiệm lên người nàng, vội vàng nói:
– Đại đông gia, đừng nói như vậy, là ta… là ta khó kìm nổi lòng, không liên quan tới nàng!
Lâm Lang nghe hắn nói đến bốn chữ ‘khó kìm nổi lòng’, cúi đầu, trên mặt ửng đó, nhẹ nhàng nói:
– Ngươi… ngươi quả thật là khó kìm nổi lòng sao?
Sở Hoan hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói:
– Đại đông gia, nàng yên tâm, về sau ta sẽ không như thế.
Lâm Lang thở dài:
– Ta nên sớm… sớm rút tay ra, nếu không… nếu không cũng sẽ không như vậy.
Tuy nàng thẹn thùng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, không hề xấu hổ giống như tiểu cô nương. Nàng giơ tay lên, gạt lũ tóc xanh bên má ra đằng sau tai, động tác này ý vị mười phần, phong tình vạn chủng. Sở Hoan đang muốn nói gì, Lâm Lang đã cười tự nhiên, nói:
– Nếu chúng ta cứ một mực ở chỗ này, có thể sẽ đông thành khối băng rồi… !
– Vậy chúng ta trở về đi?
– Là về… về rạp hát sao?
Lâm Lang nhẹ nhàng hỏi.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
– Bên trong âm khí dày đặc, nàng xem nữa, chỉ sợ buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.
Hai người lập tức trở về từ trên đường, tựa hồ cũng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng đều vô cùng trầm mặc. Đến hậu viện Tô phủ, gõ cửa, Lâm Lang mới nói với Sở Hoan:
– Lục Thế Huân không ở trong phủ, ngươi cũng có hai ngày chưa trở về, ngươi quay trở lại thăm nhà đi.
Hai ngày này Sở Hoan một mực ở lại Tô phủ, chủ yếu là đề phòng Lục Thế Huân làm xằng làm bậy tại Tô phủ, hôm nay Lục Thế Huân chuyển ra, trong phủ thật sự an toàn, Sở Hoan gật đầu nói:
– Sáng mai ta lại tới.
Hắn dừng một chút, tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng chỉ dặn:
– Đại đông gia, ngài đi nghỉ sớm đi… !
Hắn xoay người, liền rời khỏi ngõ nhỏ.
Lâm Lang nhìn bóng lưng Sở Hoan, suy nghĩ xuất thần, cuối cùng thở dai yếu ớt, bỗng nhiên cảm thấy giữa hai chân hơi lạnh, nghĩ tới cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, bước chân nhanh hơn, vội vàng đi tới viện của mình.
…
…
Sở Hoan xuyên qua một con phố, liền trở lại con đường chỗ tòa nhà của mình, nghĩ tới hành động tối nay của mình, hơi tự trách, nhưng chuyện đã xảy ra, trái lại cũng không có gì hối hận.
Hắn chỉ hi vọng Lâm Lang không nên quá chú ý mới được.
Cảnh đêm thâm trầm, đường đi tối mờ, gió lạnh phất phơ, Sơ Hoan giẫm trên băng tuyết đã hơi cứng rắn đi về phía trước, gần đền cửa nhà mình, lại nhìn thấy trước cửa có một bóng người đang đi qua lại bước chân thong thả, bên cạnh còn có một con tuấn mã.
Sở Hoan nhíu mày, toàn bộ tinh thần đề phòng, trầm giọng nói:
– Là ai?
Khuya khoắt, có người đợi tại cửa nhà mình, Sở Hoan tự nhiên đầy bụng nghi ngờ.
Bóng người kia lập tức dừng bước, nhìn qua, kích động nói:
– Có phải là Sở huynh? Ta là Bạch Hạt Tử!
Sở Hoan khẽ giật mình, bước nhanh tới, nhìn thấy rõ ràng, bóng người kia đúng là Bạch Hạt Tử của huyện Thanh Liễu, Bạch Hạt Tử tiến tới chắp tay nói:
– Xem ra vận khí của ta thật sự không tồi, chờ được Sở huynh.
Sở Hoan biết nửa đêm Bạch Hạt Tử từ huyện thành chạy tới phủ thành tìm mình, nhất định không phải chỉ là đến thăm mình, hỏi:
– Sao Bạch huynh lại chờ bên ngoài, huynh gõ gõ cửa vào phòng chờ là được.
Bạch Hạt Tử lắc đầu cười khổ nói:
– Dường như người nhà Sở huynh mới tới, lòng đề phòng rất mạnh, ta gọi cửa mấy lần, bên trong không ai mở cửa.
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức rõ ràng, trong nhà chỉ có Tố Nương cùng mẫu thân, lúc này nửa đêm có người gọi cửa, lại không phải giọng mình, Tố Nương tự nhiên không có khả năng để ý tới.
– Thất lễ thất lễ!
Sở Hoan chắp tay, tiến lên gõ cửa, cũng không lâu lắm, trong phòng rốt cuộc truyền tới giọng Tố Nương:
– Đã nói qua rồi, trong phòng không người, ngươi gõ đến sáng ngày mai, cửa cũng không mở ra.
Sở Hoan vừa bực mình vừa buồn cười, kêu lên:
– Tố Nương tỷ, là ta!
Tố Nương tự nhiên vô cùng quen thuộc đối với giọng Sở Hoan, nghe được Sở Hoan hô, vui mừng nói:
– Nhị lang, đệ trở về rồi.
Lập tức nghe được tiếng bước chân, lại nghe thấy Tố Nương vừa đi vừa nói:
– Nhị lang, đệ trở về thì tốt rồi, lúc trước có một tên điên luôn gọi cửa nhà chúng ta, nói muốn tìm đệ, nửa đêm này, trời đông giá rét, đệ lại không có nhà, ta tự nhiên không thể mở. Tên điên kia kêu hai ba lần, ta đều mặc kệ hắn, xem chừng không phải hạng tốt lành gì… !
‘Cạch’ một tiếng, cửa lớn mở ra một khe hở nho nhỏ, Tố Nương nhô đầu ra, thấy Sở Hoan đứng trước cửa, cười nói:
– Sao muộn rồi đệ còn trở về? Phủ bên kia không có việc gì sao? Đúng rồi, đệ nhìn thấy tên điên kia không vậy?
Bạch Hạt Tử xấu hổ đứng một bên, tiến lên hai bước, chắp tay nói:
– Xin lỗi, tên điên kia là tại hạ, quấy rầy đại tẩu rồi!
Tố Nương lại càng hoàng sở, kêu ‘ai nha’ một tiếng, lùi ra sau, Sở Hoan đã đẩy cửa ra, nói với Bạch Hạt Tử:
– Bạch huynh, đã lạnh nhạt nhiều, bỏ qua cho, đây là gia tẩu!
Bạch Hạt Tử vội hành lễ nói:
– Là tại hạ thất lễ, đại tẩu chớ trách!
Tố Nương cũng không nói chuyện, chỉ mở rộng cửa, đứng một bên, lúc này Bạch Hạt Tử mới mang ngựa vào trong phòng, Tố Nương đóng cửa lại, thấp giọng lẩm bẩm:
– Nhị lang có bằng hữu gì, nào có khuya khoắt đến thăm?
Lúc này Sở Hoan đã dẫn Bạch Hạt Tử vào trong phòng, thần sắc Bạch Hạt Tử nhìn qua hơi mệt mỏi, Sở Hoan hỏi:
– Bạch huynh còn chưa ăn gì sao?
Bạch Hạt Tử cười khổ nói:
– Ta một đường cưỡi ngựa tới đây, quả thật chưa ăn gì.
Gã nói như vậy, không khách sao chút nào, Sở Hoan lại cảm thấy Bạch Hạt Tử thực sự coi mình là bằng hữu.
– Tố Nương tỷ, trong nhà còn đồ ăn không?
Sở Hoan nhìn thấy Tố Nương vào cửa, liền nói:
– Bạch huynh còn chưa ăn gì, tỷ đi làm chút thức ăn, để cho Bạch huynh lấp đầy bao tử!
Tố Nương có chút không tình nguyện, đêm trời đông giá rét, kho củi lạnh như băng, nếu đổi lại Sở Hoan muốn ăn cái gì, Tố Nương sẽ không nói nhiều một câu, nhưng trởi lạnh như vậy, nửa đêm đi nhóm lửa nấu ăn cho một người xa lạ, nàng quả thật có chút không tình nguyện, lại không tiện cự tuyệt, lắc mông rời đi, nhỏ giọng nói thầm:
– Còn tưởng rằng là đại nhân vật nào, hóa ra chỉ là đến cửa đòi ăn… !
Chờ Tố Nương ra đằng sau nhóm lửa, lúc này Sở Hoan mới rót chén trà cho Bạch Hạt Tử.
Bạch Hạt Tử nhận chén trà, chứng kiến nước trà nóng hổi, uống hai phần, cũng không sợ bỏng, xem ra qỉa thật là vừa đói vừa lạnh. Sở Hoan nhìn xem cảm thấy kỳ quái, vội hỏi:
– Bạch huynh, huynh đêm khuya tới tận đây, là xảy ra chuyện lớn gì?
Bạch Hạt Tử sắc mặt ngưng trọng, nhẹ giọng nói:
– Sở huynh, Linh Già sư thái sợ là không được nữa rồi… !
– Linh Già sư thái?
Sở Hoan nhíu mày, tên này thật sự quá lạ lẫm.
Bạch Hạt Tử vội nói:
– Là sư phó của Như Liên!
– À!
Sở Hoan bừng tỉnh:
– Hóa ra nàng goi là Linh Già!
– Đúng vậy.
Bạch Hạt Tử thở dài:
– Thầy trò Như Liên được dàn xếp tại quán trọ Tường Vân, ta lại tìm đại phu trị bệnh cho nàng. Vốn tưởng rằng đổi chỗ, điều dưỡng thật tốt, còn có thể chống đỡ một thời gian, nhưng hoàng hôn hôm qua, bệnh tình của nàng bỗng nhiên tăng lên, nôn ra vài miệng máu, tìm đại phu xem, đã vô lực xoay chuyển trời đất, đây chỉ là chuyện một hai ngày… !
Thần sắc Sở Hoan cũng ngưng trọng xuống.
Bạch Hạt Tử nói:
– Ta hỏi thăm Như Liên, có thể có thân nhân khác không, nhưng thuở nhỏ nàng đi theo Linh Già sư thái, thầy trò hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng không có thân nhân khác. Hôm nay Linh Già sư thái nguy trong sớm tối, một tiểu ni cô như nàng, cũng không có chủ kiến, ta lo nghĩ, việc này vẫn phải tới nói cho Sở huynh, hết thảy do Sở huynh làm chủ mới được!
Sở Hoan gật đầu, nói:
– Cảnh ngộ của Như Liên quả thật khiến người ta đồng tình.
Vừa nghĩ tới Linh Già sư thái tùy thời có thể mất đi, sau này Như Liên lẻ loi hiu quạnh, trong lòng quả thật hơi thương cảm, mà nghĩ đến người áo đen Xoa Bác bên cạnh am Tĩnh Từ, Xoa Bác y thuật cao minh, cũng không biết có thể cứu lại tính mạng Linh Già sư thái hay không, lập tức nói:
– Bạnh huynh, tối nay ta liền theo huynh trở về huyện thành, ta gặp một vị cao nhân, y thuật cao minh, đón Linh Già sư tháitới phủ thành, xem có thể có một đường sinh cơ hay không?
Bạnh Hạt Tử vội hỏi:
– Còn có đại phu y thuật cao minh như vậy sao? Có thể mời hắn đến huyện thành không? Chúng ta bỏ nhiều bạc một chút là được.
Sở Hoan đoán Xoa Bác kia chưa chắc sẽ rời khỏi phủ thành, chỉ có thể đưa Linh Già tới phủ thành khám chữa bệnh, hắn lắc đầu nói:
– Tính tình người nọ hơi cổ quái, sẽ không rời đi, chúng ta vẫn phải đón người tới.
Bạch Hạt Tử đứng lên nói:
– Việc này không nên chậm trễ, Sở huynh, nếu không hiện giờ chúng ta lên đường?
Đúng lúc này, Tố Nương cũng đã bưng một tô mì sợi tới, đặt trên bàn, ôn hòa nói:
– Không có gì khác, ngươi ăn trước bát mì sợi này đi!
Sở Hoan cũng nói:
– Bạch huynh, huynh đi lại bôn ba, thể lực bị hao tổn, trời đông gia rét, nếu trở về, không thiếu được phỉa giày vò một phen, bát mì nóng hổi này, huynh ăn trước rồi chúng ta lại đi!
Bạch Hạt Tử chắp tay với Tố Nương:
– Làm phiền đại tẩu rồi.
Thật ra gã lớn tuổi hơn Tố Nương rất nhiều, cũng là xem mặt mũi Sở Hoan, lúc này mới xưng hô Tố Nương là đại tẩu.
Tố Nương thấy một mắt của gã đeo bịt mắt, là độc nhãn long, trong lòng cũng hơi không thích, cũng không biết sao Sở Hoan lại kết giao bằng hữu như vậy.
Bạch Hạt Tử bưng chén lên, vừa muốn ăn, lại nghe được cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Sở Hoan cùng Bạch Hạt Tử đều nhíu mày, Tố Nương cũng nhíu mày nói:
– Tối nay làm sao vậy? Lại có người gõ cửa.
Lúc này Sở Hoan ở trong nhà, nàng trái lại không sợ hãi, ra cửa hỏi:
– Là ai thế?
– Sở Vệ tướng có nhà không?
Bên ngoài cửa lớn truyền tới giọng nói trầm thấp:
– Ta là người Cấm vệ quân, có công sự muốn tìm Sở Vệ tướng?
– Sở Vệ tướng?
Tố Nương lập tức nói:
– Không có người này.
Sở Hoan nói với Bạch Hạt Tử:
– Bạch huynh dùng trước.
Bản thân hắn ra cửa, lớn giọng nói:
– Sở Hoan ở đây, xin hỏi người đến từ đâu?
– Ty chức là Nha tướng Cấm vệ quân Tôn Hải.
Ngoài cửa nói:
– Phụng lệnh Chỉ huy sứ đại nhân, đặc biệt tới tìm Sở Vệ tướng có việc!
Sở Hoan tiến lên, mở cửa, chỉ thấy một người đang mặc áo giáp đứng ngoài cửa, bội đao bên hông, nhìn thấy Sở Hoan, người nọ chắp tay nói:
– Ty chức bái kiến Vệ tướng!
Sở Hoan cũng chắp tay hỏi:
– Không biết Tôn Nha tướng tới đây làm gì?
Tôn Nha Tướng nói:
– Phụng lệnh Chỉ huy sứ đại nhân, đặc biệt đến gọi Vệ tướng đại nhân.
Gã thấp giọng nói:
– Đã tra ra một đám loạn đảng tụ tập ở phủ thành, Chỉ huy sứ đại nhân chuẩn bị một mẻ hốt gọn bọn chúng, tối nay cũng để cho Vệ tướng đại nhân ngài tham gia hành động!
Sở Hoan nhíu mày, Tôn Nha tướng thấy Sở Hoan do dự, nghiêm nghị nói:
– Vệ tướng đại nhân, đây là quân lệnh, không thể chống lại!
Tố Nương đứng một bên, vẻ mặt mờ mịt, tuy nàng cũng không biết ‘Nha tướng’ cái gì, nhưng hai chữ ‘quân lệnh’ này nghe cũng hiểu được, hơn nữa Tôn Nha tướng một thân quân trang, ở trong mắt Tố Nương, chính là quan lớn, nhưng nhìn qua quan lớn này cũng tất cung tất kính đối với Sở Hoan, Nhị lang nhà mình sao lại lợi hại như vậy?