Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 31: C31: Nhà một



Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Việc làm ăn của Hà gia chủ yếu ở khu chợ phía tây nơi thương nhân người Hồ sinh sống, chuyên về châu báu và hương liệu nước ngoài, nhưng người Hà gia lại ở tại phường Tuyên Bình gần khu chợ phía đông, phường Tuyên Bình và một vài phường xung quanh là nơi sinh sống của các quan to hiển quý.

Mặc dù giá nhà và giá đất ở chỗ này cao hơn rất nhiều, hơn nữa phủ đệ của quý nhân cũng nhiều, nhà cửa không thể mở rộng, đi ra ngoài còn khả năng lúc nào cũng có thể gặp quan to hiển quý, không thể tránh khỏi phải hành lễ, rất phiền toái, nhưng rất nhiều phú thương lại vẫn chọn ở nơi này, đặc biệt là từ mấy năm trước một vài hộ phú thương ở phường Kim Thành gần khu chợ phía tây bị người Hồ cướp bóc, rất nhiều phú thương tìm mọi cách để mua đất, mua nhà ở bên này chính vì cầu sự an ổn. Suy cho cùng, không ai sẵn sàng mạo hiểm với số tiền vất vả kiếm được của mình, hết tiền có thể kiếm lại nhưng dọa đến người nhà lại là chuyện lớn, nhà ai mà không có người già, trẻ nhỏ.

Khi đoàn người Mẫu Đơn sắp đi đến đầu phường Thái Bình thì bất ngờ chạm trán một đoàn người ăn mặc quần áo hoa lệ, có nam có nữ, có cưỡi ngựa, cũng có đi bộ, vây quanh một chiếc kiệu tám người khiêng màu trắng hoa lệ, mênh mông cuồn cuộn từ từ lại gần. Người đi đường nhìn thấy thì đều xuống ngựa, xuống xe, né tránh sang một bên. Truyện mới cập nhật

Nữ tử có thể ngồi kiệu tám người khiêng, ít nhất cũng phải là mệnh phụ nhị phẩm trở lên. Mẫu Đơn đi theo Sầm phu nhân cùng xuống kiệu, lén nhìn thì thấy một nữ tử trẻ tuổi, nở nang như ngọc, tuổi chừng mười bảy mười tám, bụng to, sắc mặt nhu hòa đang tựa vào xe, nàng mặc váy dài màu vàng mật ong, áo choàng bằng lụa mỏng màu nhạt, giữa hai hàng lông mày mảnh là hoa điền màu vàng, búi tóc cao, cắm một bộ diêu mà vàng có đôi phượng hoàng. Rõ ràng là một vị quý phu nhân sắp sinh.

Mẫu Đơn không nghĩ ra ngoại trừ hoàng thân quốc thích thì còn có một mệnh phụ nào vừa trẻ tuổi lại có phẩm cấp cao như thế. Sau khi đoàn người đi qua, Tiết thị hâm mộ nói: “Đây là Ninh Vương phi. Ngài ấy có vẻ đ ẫy đà hơn nhiều so với khi ta nhìn thấy vào tháng trước, có lẽ là sắp đến ngày sinh, nếu sinh được thế tử thì vinh sủng càng tăng.” Vừa nói vừa tiếc nuối nhìn Mẫu Đơn rồi khẽ thở dài một cái.

Mẫu Đơn nghe ngữ khí của Tiết thị là biết nàng thường xuyên nhìn thấy những quý phu nhân này, hơn nữa cũng có vẻ rất quen thuộc bộ dáng của các nàng. Mẫu Đơn cũng hiểu được sự hâm mộ và tiếc nuối của Tiết thị này đến từ đâu, làm thê tử của thương nhân vĩnh viễn đều chỉ có thể nhường đường và hành lễ người khác, muốn có được sự tôn vinh này, nếu dựa vào Hà Đại Lang, chỉ sợ là cả đời này đều không có hy vọng, trừ khi con trai hoặc đời cháu của nàng thi đậu công danh.

Còn bản thân Mẫu Đơn, Hà gia đã từng dùng trăm phương nghìn kế để cho nàng cơ hội này, hiện tại lại bị chính tay nàng kết thúc. Sau khi hòa ly, nàng chỉ còn là con gái của một thương nhân bình thường, thấy những người này, mặc kệ mưa hay gió cũng phải xuống ngựa né tránh hành lễ. Tuy có chút phiền toái nhưng Mẫu Đơn rất nhanh không cảm thấy gì, đây là quy tắc của thời đại này, ngay cả Ninh Vương phi tôn quý như vậy nhưng trên đầu nàng ấy cũng sẽ có những người càng tôn quý hơn, nàng ấy thấy họ cũng phải xuống kiệu né tránh hành lễ. Có gì ghê gớm đâu chứ?

Mẫu Đơn tươi cười đỡ Sầm phu nhân lên kiệu, chẳng hề để ý nói với Tiết thị: “Đại tẩu, muội thấy hôm nay chắc sẽ có mưa đấy? Cũng không biết cha và đại ca có bị dính mưa không?”

“Nhìn trời này thì cũng không mưa ngay được nên chắc bọn họ sẽ không dính mưa đâu.” Tiết thị thấy bộ dạng không thèm để ý của Mẫu Đơn thì than nhỏ một hơi. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một đứa trẻ chưa từng trải qua mưa gió, từ nhỏ đã được chăm sóc tỉ mỉ, chỉ vì một chuyện nhỏ mà không chấp nhận lời nhận lỗi, do đó ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng đâu biết mình đã đánh mất cái gì?! Dù của hồi môn phong phú cũng có nhan sắc mĩ miều thì sau khi hòa ly, nàng đi đâu tìm một người có gia thế như Lưu gia hay một phu quân có khí chất như Lưu Sướng chứ? Cũng không biết ngày sau nàng có hối hận đến xanh ruột không?

Loại suy nghĩ này của Tiết thị cũng chỉ dám đặt trong lòng mà thôi, nàng ta không dám lộ dù chỉ là một chút ra ngoài. Trong nhà nhiều người, công công nói một không nói hai, bà bà mạnh mẽ, khôn khéo, tính tình Hà Đại Lang ngay thẳng, nóng nảy, mấy chú em chồng rồi em dâu cũng không phải đèn cạn dầu, cháu trai cháu gái thì nghịch ngợm gây sự, nàng làm trưởng tẩu, trưởng tức, đại bá mẫu, cũng vô cùng gian nan. Hôm nay Mẫu Đơn trở về nhà, nếu nàng không sắp xếp chỗ ở của nàng ấy được chu đáo thì chắc chắn sẽ đắc tội cha mẹ chồng và Đại Lang, nếu sắp xếp tỉ mỉ thì lại đắc tội chị em dâu và đám cháu gái, nàng cũng rầu sắp ch.ế.t rồi đây.

Mẫu Đơn biết nàng đột nhiên về nhà sẽ gây khó xử và phiền toái cho mọi người trong nhà nên nàng kéo tay áo Sầm phu nhân, nhẹ giọng nói: “Nương, ta nhớ rõ sau sân viện của ngài có một gian nhà ở còn để trống, nếu ngài không sợ con gái làm phiền thì để con ở nơi đó hầu hạ ngài được không?”

Sầm phu nhân cũng đau đầu về nơi ở của Mẫu Đơn, lẽ ra Mẫu Đơn về nhà là trưởng bối của đám cháu gái, chỉ có cháu gái phải nhường cô chứ không có chuyện cô phải nhường cháu. Nhưng bụng người cách một lớp da, người trong nhà đông thì suy nghĩ cũng phức tạp, chẳng sợ chỉ một câu, qua miệng ba người, đến tai người thứ tư đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.

Như Mẫu Đơn đột nhiên hòa ly trở về nhà, hơn nữa sẽ sống trong nhà lâu dài, tương lai mù mịt, nếu trong thời gian ngắn cũng không sao nhưng nếu thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ bị người khác soi mói, xét nét. Lúc này, phương pháp xử lý cùng mức độ xử lý của người chủ nhà là vô cùng quan trọng, vừa không thể làm con gái chịu ủy khuất, thương tâm cảm thấy nàng bơ vơ không nơi nương tựa, lại không thể để mấy người con dâu khác nảy sinh sự ghen ghét, cảm thấy bà thiên vị con gái, cuối cùng dẫn tới chị dâu em chồng bất hòa, thậm chí huynh muội bất hòa, cả nhà bất hòa.

Chợt nghe thấy Mẫu Đơn nói như vậy thì trong lòng Sầm phu nhân cũng hiểu được suy nghĩ của nàng. Có phương pháp nào tốt hơn Mẫu Đơn hiểu chuyện chủ động nhường nhịn chứ? Tuy Sầm phu nhân không muốn con gái phải ở gian phòng ở đằng sau âm u, hẹp hòi kia nhưng hiện giờ bà cũng không tìm được cách nào tốt hơn, đành cầm tay Mẫu Đơn, thấp giọng nói: “Con chịu thiệt rồi, đợi cha con về nhà, nương sẽ thương lượng với ông ấy xem có thể mua một tòa nhà to hơn không, bọn nhỏ trong nhà cũng đỡ phải chen chúc một chỗ, mọi người đều không thoải mái. Trước đó vài ngày, chúng ta cũng đã hỏi thăm nhưng chưa tìm thấy nơi nào phù hợp, bên phường Hoài Đức có một tòa nhà trung bình không tồi, ở ngay gần chợ phía tây cũng thuận lợi cho việc buôn bán nhà ta nhưng không ai muốn dọn đi, nếu không cũng không phải chen chúc như thế này.”

Cha mẹ Hà không phải những người khắc nghiệt, cứng ngắc, nếu sáu huynh đệ Hà gia có ai muốn dọn ra ngoài, tất nhiên bọn họ sẽ không cản trở, nhưng vì sao mấy chục người chen chúc ở một chỗ nhưng không có ai đề cập đến việc dọn ra ngoài, Mẫu Đơn nghĩ nhất định có nguyên nhân gì đó. Nàng cười nói: “Đây là chuyện tốt, cái này chứng minh anh trai chị dâu đều luyến tiếc cha mẹ, bọn trẻ cùng nhau lớn lên cũng tốt vừa thân thiết lại vừa có bạn.”

Sầm phu nhân khẽ thở dài, sờ đầu Mẫu Đơn, nói khẽ: “Con lớn không nghe lời mẹ. Tiền nhà chúng ta có tiêu ba đời cũng đủ, ta và cha con chỉ hy vọng mọi người bình an, hòa thuận thì dù chúng ta có ch.ế.t cũng nhắm mắt.”

Mẫu Đơn vội duỗi tay che miệng bà lại, hờn dỗi nói: “Phì phì, cái gì mà sống với ch.ế.t chứ. Con còn chưa để cha nương hưởng phúc ngày nào, mấy năm trước chỉ toàn gây phiền toái cho hai người.”

Sầm phu nhân thấy con gái không thích bà nói mấy lời nản lòng thì vô cùng vui mừng, bà cười nói: “Sao Đan Nương bây giờ nói chuyện với nương lại khách khí như vậy? Còn nói cái gì thêm phiền toái linh tinh? Nghe có vẻ xa lạ quá đấy.”

Mẫu Đơn cười gượng nói: “Con đó là càng ngày càng hiểu chuyện.” Không phải mẹ ruột của nàng nên dù nàng biết người Hà gia yêu thương nàng nhưng thật ra là yêu thương Hà Mẫu Đơn, tất nhiên nàng không thể đòi hỏi một cách đương nhiên, chỉ có thể khách khí hơn một chút.

Sầm phu nhân thở dài: “Từ trước đến nay con đều luôn hiểu chuyện, lúc ấy, mới hai ba tuổi, bị bệnh nằm trong lòng nương, không ăn được cái gì, chỉ muốn ăn lê, đang là mùa hè không ở đâu bán, cha con phải phí bao nhiêu công sức mới tìm được một quả. Ta mới gọt vỏ còn chưa đút cho con thì Lục ca con đã khóc lớn chạy vào nói là cũng muốn ăn. Con còn bé như vậy đã không oán trách gì mà đưa cho hắn một nửa, còn dỗ hắn đừng khóc. Từ sau lúc đó, không ai dám nói là con không tốt. Con còn nhớ rõ không?”

Mẫu Đơn cười nói: “Chuyện lâu lắm rồi, con không nhớ nữa, con chỉ nhớ rõ cha, nương và các ca ca đều đối với con rất tốt thôi.”

Sầm phu nhân mỉm cười, nói: “Con đó, chỉ nhớ được cái tốt của người khác.” Hà Lục Lang mà bà nói là con vợ lẽ của Hà Chí Trung, không phải bà sinh ra mà là mỹ thiếp mà Hà Chí Trung mang từ Dương Châu sinh, lúc đó là thời gian hai mẹ con họ đang được sủng ái. Tuy hai huynh muội kém nhau chỉ có hai tuổi nhưng một người khỏe mạnh nhảy nhót còn một người lại suốt ngày đau ốm, nhìn không giống như cùng một nhà. May mắn Hà Chí Trung yêu thương con trai nhưng cũng cực yêu thương con gái. Tính tình của bà vốn cường thế nên không thể nghe thấy người khác nói con gái của mình một câu không hay nào, nhìn thấy con trai của người khác thì khỏe mạnh còn con gái của mình thì ốm yếu, bà vô cùng khó chịu.

Nhưng từ trước đến nay Mẫu Đơn luôn an tĩnh, ngoan ngoãn, nếu bệnh không đặc biệt nghiêm trọng sẽ không bao giờ khóc nháo. Chuyện lúc còn nhỏ kia, nàng đang bị bệnh lại còn hiểu chuyện, so với Lục Lang vừa không hiểu chuyện lại hay gây ầm ĩ thì được Hà Chí Trung đau lòng và yêu thương thêm vài phần, cũng làm địa vị đứa con trai kia thấp đi trong lòng ông. Chuyện như thế còn rất nhiều nên Mẫu Đơn được cha mẹ, huynh trưởng sủng ái, cũng không phải không có nguyên nhân.

Mẫu Đơn im lặng dựa vào người Sầm phu nhân, nghe bà kể chuyện của Hà Mẫu Đơn khi còn nhỏ, trong lòng khổ sở thay bà và Hà Chí Trung. Nếu bọn họ biết người con gái mà bọn họ coi như trân bảo đã không còn nữa mà bị chọc tức đến ch.ế.t thì không biết bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào? Chỉ sợ là ruột gan đứt từng khúc? Mẫu Đơn nắm chặt lấy tay Sầm phu nhân, không sao, nàng sẽ thay Hà Mẫu Đơn sống thật tốt, sẽ hiếu thảo với bọn họ.

Còn chưa tới cửa Hà gia thì mấy người con dâu Hà gia và bọn nhỏ đã nghe tin chạy ra đón. Một đám nữ nhân và trẻ con vây xung quanh Sầm phu nhân, Tiết thị, và Mẫu Đơn, mồm năm miệng mười, hỏi đông hỏi tây, vừa mắng vừa phẫn nộ lại vừa đưa ra ý kiến, thật náo nhiệt. Không lâu sau đó làm các gia đình xung quanh cũng để ý đến.

Mẫu Đơn bị sự ồn ào làm cho choáng váng, muốn trả lời người này lại còn người kia nên chỉ có thể cúi đầu mỉm cười, Sầm phu nhân cũng không nói lời nào, Tiết thị thì ôn tồn nhỏ nhẹ: “Đi vào nhà trước rồi nói sau.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.