Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Thích phu nhân thấy trong phòng Mẫu Đơn đồ vật lộn xộn, nha hoàn, bà từ mà Sầm phu nhân mang theo thì cầm trên tay bọc to bọc nhỏ, một ít rương hòm dễ cầm đã được dọn ra sân viện, Mẫu Đơn cũng được người hầu hạ chải đầu, rửa mặt, thay y phục, cắm trâm thoa, là kiểu y phục để đi ra ngoài, bà ta không khỏi nóng nẩy: “Thông gia! Bà đang làm cái gì đấy?”
Mặt Sầm phu nhân trầm xuống nói: “Làm cái gì? Phu nhân còn không rõ sao? Người Hà gia còn chưa có ch.ế.t đâu, không thể trơ mắt nhìn con gái bị hành hạ đến ch.ế.t được, ta cũng không muốn làm khó ai, giờ ta sẽ mang con gái của ta về nhà. Sau đó phu quân ta sẽ chậm rãi bàn bạc với phu quân của bà, cái gì cần làm thì sẽ phải làm, từ đây nam cưới nữ gả không còn liên quan gì đến nhau.”
Tim Thích phu nhân đập lạc một nhịp, vội tiến lên ngăn lại Sầm phu nhân: “Thông gia! Không phải vừa rồi còn tốt sao? Sao tự nhiên lại đến nông nỗi này? Chắc chắn có hiểu lầm ở đâu đó, có chuyện gì thì từ từ nói, bà đừng xúc động! Đây cũng không phải là việc nhỏ, là chuyện lớn cả đời của bọn nhỏ, bà không thể xúc động!”
Trong đầu Sầm phu nhân đã tồn tại suy nghĩ hòa ly nên tất nhiên sẽ không cần phải nói chuyện giữ kẽ, lo lắng mọi bề giống như lúc trước, bà chỉ cười lạnh nói: “Có gì là hiểu lầm chứ? Là ba năm nay, Lưu Sướng chưa từng đánh chửi Đan Nương, luôn luôn ân ái kính trọng, chưa từng tằng tịu làm chuyện xấu với Thanh Hoa quận chúa, nhục nhã Đan Nương trước mặt mọi người sao? Hay là nhà các ngươi đối xử thật lòng thật dạ với Đan Nương, cũng chưa từng nói lời lạnh nhạt, chưa từng đối xử hà khắc? Hoặc là bà bà yêu thương nàng như con ruột, chăm sóc tỉ mỉ?
Ta tận mắt chứng kiến từ lúc đi vào Lưu gia đến giờ đó là nô bộc nhà bà không xem Đan Nương như chủ nhân, trước mặt thì lười biếng chậm trễ, sau lưng thì nguyền rủa, xem thường, bà xem giờ là giờ thời đại nào? Cơm chiều không được ăn, cơm sáng cũng không được ăn, người bị bệnh mà đến cái bóng đại phu cũng không thấy. Ta chỉ thấy mấy người đàn bà chợ búa hà khắc, không có kiến thức mới có thể tra tấn con dâu như vậy. Tiểu phụ nhân chỉ là thê tử của một thương nhân, chắc chắn không được đọc nhiều sách bằng một phu nhân mang cáo mệnh như bà cũng chắn chắn không hiểu đạo lý bằng phu nhân, phu nhân có thể giải thích cho tiểu phụ nhân nghe có hiều lầm gì ở đây không ạ?”
Ngay cả thông gia cũng không thèm gọi. Nếu tra rõ đầu đuôi thì tất cả sai lầm đều là do nhà bà ta, trả tiền là việc nhỏ, nếu để lộ ra chuyện gièm pha kia thì phải làm sao? Thích phu nhân nóng nẩy đến mồ hôi chảy đầy đầu, chỉ có thể cười gượng: “Thực sự có hiểu lầm, chúng ta cứ từ từ nói được không?” Thấy Sầm phu nhân không để ý tới bà ta thì quay đầu nhìn về phía Tiết thị: “Đứa bé ngoan, con hãy khuyên nhủ bà bà của con đi, từ xưa đến nay, kể cả có hủy một tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân, khuyên làm hòa chứ không ai khuyên chia tay, tuổi trẻ của ai mà chưa từng mắc sai lầm chứ? Thánh nhân có câu, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, ta bảo đảm từ nay về sau Tử Thư sẽ không như vậy nữa!”
Tiết thị mới bị bà bà mắng, nào dám làm con chim đầu đàn này, nàng ta chỉ dám cười khổ rồi đưa mắt nhìn sang Mẫu Đơn.
Thích phu nhân cũng nhìn sang phía Mẫu Đơn, nhưng thấy Mẫu Đơn đang ngồi ngay ngắn trước gương, đang chọn son môi màu đỏ tươi từ hộp ngọc, nàng cẩn thận bôi trên môi, sắc mặt vô cùng chuyên chú, những cãi cọ ồn ào bên ngoài phảng phất như không có quan hệ gì với nàng.
Thích phu nhân nhìn thấy thì giận sôi máu, lúc trước Sầm phu nhân đã bị bà ta thuyết phục, chuyện lớn sắp biến thành việc nhỏ, việc nhỏ biến không có, nhưng sau khi nói chuyện với nàng một lát lại đột nhiên sửa lại chủ ý, nói không phải nàng ta giở trò bà ta không tin? Chẳng lẽ nàng muốn nhân cơ hội này ra oai với Lưu gia, muốn xả cục tức trong người? Bà ta nghĩ đến đây thì lập tức bước vọt đến bên người Mẫu Đơn, giọng nói nghiêm khắc kêu lên: “Đan Nương!”
Mẫu Đơn giật mình, ngón tay run lên, son môi cũng bị loen ra, nàng bất mãn cầm khăn lụa trắng xoa xoa, quay đầu lại nhìn Thích phu nhân nói: “Phu nhân có gì chỉ bảo?”
Ngay cả mẫu thân cũng không thèm gọi? Hà Mẫu Đơn ngươi giỏi lắm, thì ra thành thật, dịu ngoan, đáng thương ngày xưa đều là giả vờ, xứng đáng bị ghét bỏ! Thích phu nhân chỉ vào Mẫu Đơn, lửa giận trong lòng bùng lên nhưng cố cắn răng kìm nén, bà ta thầm nghĩ, nói vài lời mềm mỏng cũng chẳng mất gì? Xem qua hôm nay ta xử lí ngươi thế nào!
Vì thế bà ta cứng đờ thu hồi ngón tay, thay đổi bằng gương mặt tươi cười nói: “Đan Nương, chuyện này là sao? Lúc trước vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại nói mấy lời dọa người như thế? Con còn không nhanh khuyên nhủ mẫu thân của con đi? Răng còn có lúc cắn vào lưỡi, vợ chồng son sống với nhau sao thiếu được va chạm chứ? Con đừng vì xúc động nhất thời mà làm hỏng cả đời! Tử Thư có làm sai chuyện gì thì ta thay hắn nhận lỗi với con, chúng ta cố gắng sống tốt, được không?”
Mẫu Đơn tới nơi này đã hơn nửa năm, lúc không có việc gì nàng sẽ phân tích tính cách ba người nhà Lưu gia là Thích phu nhân, Lưu Sướng, Lưu Thừa Khải, sao lại không biết Thích phu nhân là một người trong ngoài không giống nhau, trong bông giấu kim, hãm hại, lừa gạt là chiêu quen thuộc của bà ta, sau đó lại trở mặt không nhận chứ? Nàng lập tức cười mỉa nói: “Đa tạ lòng tốt của phu nhân. Mẫu Đơn thân như bồ liễu, không xứng với công tử của quý phủ cũng không muốn làm người đáng ghét chia uyên rẽ thúy, hôm nay ta chủ động ra đi. Ngày đại hôn của công tử và quận chúa nếu có nhắc đến ta cũng sẽ nhớ tới cái tốt của ta, nói ta làm việc thiện tích chút công đức.”
Thích phu nhân vẫn không chịu tin tưởng Mẫu Đơn thực sự muốn đi, bà ta vẫn nghĩ Mẫu Đơn làm vậy để nâng cao giá trị bản thân nên cũng không còn kiên nhẫn nói: “Đan Nương, ta thừa nhận lúc trước ta còn nhiều sơ xót với con, chăm lo cho con không được chu đáo, Tử Thư cũng còn nhiều sai lầm làm con chịu ủy khuất. Nhân dịp người nhà con đều ở đây, con cứ nói rõ con muốn như thế nào mới có thể nguôi giận, chúng ta sẽ cố gắng làm được. Cũng đừng nói ra cái gì hòa ly với về nhà nữa, nói nhiều một khi trở thành sự thật thì con có hối cũng không kịp đâu.”
Bà ta tự nhận đã hết sức hạ mình, có lời hay gì cũng nói hết rồi nhưng giọng điệu cùng biểu tình lại vừa kiêu căng vừa khinh miệt, giống như đang bố thí thậm chí còn uy hiếp Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn không nhịn được cười, hai mẹ con nhà này đúng là mẹ con ruột, giống nhau là quá mức tự tin. Bọn họ tại sao có thể khẳng định nàng chỉ tức giận muốn ra oai với bọn họ mà không phải thực sự muốn ra đi chứ? Là bởi vì quyền thế dòng dõi của Lưu gia hay là bởi vì Lưu Sướng trẻ tuổi, anh tuấn? Hoặc là vì Hà Mẫu Đơn si tình, mềm yếu, thiện lương?
Thích phu nhân cảm thấy nụ cười trên mặt Mẫu Đơn vô cùng chói mắt, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy biểu tình này từ trên mặt Mẫu Đơn. Trong lòng bà ta quay cuồng, đột nhiên cười lạnh, quát: “Chậm đã! Không được tiếp tục dọn đồ, chưa từng nghe nói người nhà mẹ đẻ chạy đến nhà chồng dọn đồ! Có biết cái này gọi là giơ đuốc cầm gậy không? Ai còn dám động vào đồ vật trong phòng này thì giải đi gặp quan!”
Người Hà gia đều ngừng tay, quay lại nhìn Sầm phu nhân.
Mềm không được thì chuyển sang chơi cứng à? Sầm phu nhân không hề hoang mang chỉnh lại bộ diêu hình bốn con bướm bằng bạc nạm hổ phách cắm trên búi tóc của Mẫu Đơn, bà nheo mắt nhìn kỹ rồi thản nhiên nói: “Muốn gặp quan sao? Vừa lúc, chúng ta cũng đi. Đan Nương, danh sách của hồi môn của con đâu rồi?”
Lâm mụ mụ lập tức lấy một tờ giấy từ trong một hộp gỗ đàn hương nhỏ, cười nói: “Phu nhân, ở chỗ này.”
Sầm phu nhân cười nhạt: “À, ta nhớ rõ còn có một đồ vật không được viết trong danh sách này, phu nhân có muốn ta lập tức sai người về nhà lấy qua đây cho ngài xem không?”
Đồ vật không viết trong danh sách tất nhiên là số tiền kia rồi. Thích phu nhân tức giận đến phát run, từ đầu bà ta đã biết chỗ không tốt khi làm giao dịch với mấy tên gian thương không giữ chữ tín, nhìn đi, nhìn đi, vào lúc quan trọng, bọn chúng có thể lôi nhược điểm của đối phương ra để uy hiếp? Lúc trước đã nói vĩnh viễn không được đề cập đến chuyện kia, kể cả muốn tính sổ cũng không thể nhắc tới trước mặt nhiều người như vậy chứ?
“Giờ chúng ta cũng đang vội, không thu thập được hết đồ vật, chúng ta đi về trước, làm phiền phu nhân giúp chúng ta thu thập những dụng cụ cồng kềnh còn lại, sau đó chúng ta lại sai người đến dọn về được chứ?” Sầm phu nhân khinh bỉ nhìn Thích phu nhân, cái loại miệng cọp gan thỏ này chỉ tác oan tác phúc cưỡi trên đầu người nhà nhưng lại cho mình là thiên hạ vô địch, người nào cũng phải nhường nhịn bà ta, tự cho là đúng, bà đã thấy nhiều rồi. Nhìn thì có vẻ cường thế đấy nhưng cũng chỉ giống như một người làm bằng giấy thôi, chỉ cần nhẹ nhàng chọc thủng là sẽ bị xẹp đi ngay.
Thích phu nhân chưa từng chịu đựng sự tức giận và bị làm thấp đi như thế này? Bà ta nắm chặt tay áo, cắn răng nghiến lợi, mặt mày xanh mét, toàn thân run rẩy. Chu ma ma thấy sắc mặt bà ta thực sự khó coi thì vội thấp giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, hay là đi mời lão gia đến đây đi?”
Thích phu nhân giống như bị đánh thức, tự nghĩ sao bản thân lại hồ đồ như vậy? Đây cũng chỉ là tính toán của hai mẹ con Sầm phu nhân thôi còn chưa được sự đồng ý của nam nhân Hà gia. Bà ta sao phải đi so đo với mấy người đàn bà này chứ? Vội đẩy Chu ma ma, nói nhỏ: “Còn không nhanh chạy đi! Nhớ sai người đóng chặt cửa chính lại, không được cho bất kì ai đi ra ngoài!”
Chu ma ma nhận lệnh, chạy đi nhanh như chớp. Mới đi đến cửa viện thì nhìn thấy một đám người đứng vây xung quanh cửa xem náo nhiệt, đi đầu đúng là hai người Bích Ngô và Tiêm Tố, bản thân Ngọc Nhi và Vũ Đồng thì không tới nhưng nha hoàn hầu hạ bên người các nàng thì đang đứng ngó nghiêng ở cách đó không xa. Chu ma ma tối sầm mặt lại, nhìn Bích Ngô cười lạnh: “Di nương có chuyện gì muốn bẩm với phu nhân à? Phu nhân đang ở bên trong, lão nô thay ngài truyền vào nhá?”
Bích Ngô lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Không có, không có, ta nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh nên mấy tỷ muội chúng ta kết bạn đến thăm nàng.” Nói xong thì vội vã chạy đi. Nàng ta chạy trước, mọi người cũng tan dần như rắn mất đầu.
Chu ma ma ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi ra ngoài, mọi người thấy bà ta đi xa thì lập tức lại nhô đầu ra từ sau bụi hoa, núi đá, cây cối rồi duỗi dài cổ nhìn vào trong viện của Mẫu Đơn, kéo dài lỗ tai để có thể nghe thấy bất cứ một tiếng vang nào truyền ra từ trong viện.
Bích Ngô vui sướng khi người gặp họa nói với Tiêm Tố: “Thấy chưa? Ta đã biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị hưu thôi.”
Tiêm Tố khinh miệt nói: “Ngươi thì biết cái gì chứ? Đây không phải bị hưu mà là không được phép rời đi.” Nhớ tới cái gì, nàng ta lại nhìn Bích Ngô cười: “Vậy thì người vui mừng nhất là ngươi đúng không? Về sau ngươi sẽ không còn bị ai đè đầu nữa.”
Bích Ngô hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nhìn bên trong, cảm thán: “Ôi, nhiều rương hòm như vậy……”
Chu ma ma đi chắc chắn là muốn mời lão gia và công tử, không thể ở lại đây xem nữa, Tiêm Tố nghiêng đầu suy nghĩ rồi lén lút trốn đi.
Lưu Sướng mới vừa vào cửa đã được báo người Hà gia tới. Vì hắn còn phải đón tiếp Chúc thái y nên sai người đi trước nói với Lưu Thừa Khải, đợi hắn đưa Chúc thái y đi bắt mạch cho Mẫu Đơn trước rồi đến sau. Mới bước vào cửa hậu viện đã nhìn thấy Chu ma ma đang chạy giống như bị ma đuổi, vừa đi vừa mắng chửi người, đuổi một đám người chạy đến gà bay chó sủa, trong lòng hắn không vui, nói: “Ma ma đi đâu đây?”
Chu ma ma vừa thấy hắn thì vui vẻ ra mặt, vội khoanh tay đứng ở một bên nói: “Công tử gia, ngài tới vừa lúc, lão nô có việc muốn bẩm.”
Lưu Sướng vội chắp tay xin lỗi với Chúc thái y rồi đi đến một bên nói: “Chuyện gì?”
Chu ma ma cười nói: “Chúc mừng công tử gia!”