*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Bạch phu nhân thấy Mẫu Đơn vui mừng, hớn hở, cả khuôn mặt là bộ dáng chờ mong, không nhịn được nói: “Cô rất thích yến hội này sao?”
Mẫu Đơn vội vàng thu sự vui mừng trên mặt, giải thích nói: “Từ nhỏ thân thể của ta đã không tốt, suốt ngày nằm trên giường bệnh, bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị. Mùa thu năm ngoái ta bị một trận bệnh nặng, suýt nữa bỏ mạng, từ sau đó, ta đã nghĩ thông suốt, nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan (cuộc sống này không có mấy thì sao không vui vẻ), đã là sống thì sao lại phải mặt mày buồn rầu cả ngày chứ? Không những người ta nhìn phiền, ngay cả chính mình soi gương cũng thấy khó coi.”
Bạch phu nhân nói: “Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, đạo lý này rất đúng, thì ra lúc trước là ta hiểu lầm cô.”
Mẫu Đơn cười to, ánh mắt hướng về phía trước.
Phan Dung cùng Tưởng Trường Dương đứng song song nhau, Phan Dung được thị nữ đeo cho một chiếc tạp dề bằng tơ lụa tinh xảo, Tưởng Trường Dương lại chỉ vén tay áo lên mà thôi.
Chiếc đũa trong tay Lưu Sướng gõ lên chén rượu, hai người bắt đầu bày ra tư thế, động tác chuyên chú, lột da dóc xương, cắt miếng, động tác của hai người đều sạch sẽ lưu loát, giơ tay chém xuống, rất có cảm giác tiết tấu. Nếu nói bọn họ đang xắt cá không bằng nói càng giống như đang biểu diễn kĩ thuật dùng dao hoa lệ, trong ánh đao lấp lánh, cá trong mâm đã nhanh chống xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Bọn thị nữ lập tức lấy một nửa số lát cá mà hai người bọn họ xắt ra để vào những chiếc đ ĩa sứ nhỏ phủ lá tía tô tươi, lại thêm một đ ĩa nhỏ dùng tỏi, gừng, quất, hạt dẻ, cơm gạo tẻ, muối, tương, tất cả tám loại gia vị chế thành, rót kèm một tách trà gạo lứt làm từ gạo rang vàng và trà xanh, nối đuôi nhau lần lượt đưa đến từng bàn khách mời.
Bạch phu nhân nhỏ giọng giải thích cho Mẫu Đơn: “Số lượng cá ở thớt của mỗi người là bằng nhau, hai người bọn họ muốn so xem ai xắt nhanh hơn, ai xắt được lát cá càng mỏng càng nhỏ. Cô xem, đã thấy sự chênh lệch chưa?” Nàng dùng chiếc đũa lật mâm lát cá cho Mẫu Đơn. Nếu nhìn qua sẽ không thấy gì, cho đến khi lật đ ĩa cá lên, Mẫu Đơn mới phát hiện trình độ tinh tế, dày mỏng hoàn toàn không giống nhau.
Tưởng Trường Dương xắt vừa mỏng vừa nhỏ, Bạch phu nhân thổi nhẹ, vậy mà miếng cá bay lên, còn cá do Phan Dung xắt thì không được mỏng như vậy, rõ ràng là xắt dày gấp hai lần của Tưởng Trường Dương.
Bạch phu nhân để đ ĩa cá mà Phan Dung xắt sang một bên, khinh thường nói: “Tay nghề này của hắn cũng chỉ có thể so với đầu bếp của nhà ta, cũng không biết xấu hổ mà khoe ra trước mặt mọi người.” Gắp một miếng chấm vào đ ĩa gia vị, rồi đặt vào đ ĩa của Mẫu Đơn, thở dài: “Món này lạnh, thân thể của cô vốn yếu ớt, ăn ít một chút.”
Dường như là để nghiệm chứng lời Bạch phu nhân nói là đúng, đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, Tưởng Trường Dương đã xắt xong con cá cuối cùng trên thớt của hắn, đặt dao lên trên cái thớt, cười nhạt rồi chắp tay với mọi người, xoay người rửa tay với nước gừng mà thị nữ ở một bên dâng lên để khử mùi tanh. Chàng vén áo choàng lên rồi trở lại bàn tiệc. Mà lúc này, trên thớt của Phan Dung còn nằm hai ba con cá.
Lưu Sướng cười to nói: “A Dung, ngươi thua rồi! Có muốn xắt tiếp không?”
Phan Dung cũng cảm thấy không còn ý nghĩa nên đập dao xuống thớt rồi duỗi hai tay để thị nữ đi lên giúp hắn rửa tay và sửa sang lại áo choàng, lười biếng nói: “Thành Phong, ta khổ luyện hai năm, vẫn không theo kịp huynh. Thôi, ta đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.”
Lưu Sướng cười nói: “Huynh tất nhiên là không thể so huynh ấy đã cầm đao nhiều năm, huynh nên tâm phục khẩu phục đi.”
Thanh Hoa quận chúa cười nói: “Các ngươi đánh cuộc cái gì vậy?”
Phan Dung cười bỡn cợt: “Bí mật.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mẫu Đơn, thấy Mẫu Đơn nhìn lại, thì lại vứt cho Bạch phu nhân một ánh mắt quyến rũ.
Bạch phu nhân coi như không nhìn thấy, chỉ hỏi Mẫu Đơn: “Cô từng nhìn thấy cây hoa hôm nay sao? Cô cảm thấy như thế nào? Ta nhìn xem nửa ngày nhưng cũng không nhìn ra nó thuộc chủng loại nào.”
Mẫu Đơn cười nói: “Hoa này trùng họ với phu nhân. Phong thái không tồi, nếu so sánh với mấy bồn hoa của ta thì chỉ có thể nói mỗi người mỗi vẻ.”
Ngọc bản bạch, sắc trắng tựa ngọc, cánh cứng, nhị đực thỉnh thoảng có hiện tượng cánh hoa, có hình hoa sen, đóa hoa đứng thẳng, ưu điểm là số lượng hoa nhiều, hoa nở sớm. Một gốc cây này của Lưu Sướng đặc biệt ở chỗ mùa hoa bị chậm hơn, nhị đực có mức độ cánh hóa cao, một cây mọc hai loại hoa, lại là chủng loại không có trong các chủng loại hồi môn của nàng nên được hắn coi như là một gốc quý hiếm, cố tình lấy ra khoe khoang mà thôi.
Trên thực tế, Mẫu Đơn nghĩ thầm, trong mắt mọi người lúc này, ngọc bản bạch nếu so trong cùng hệ màu trắng là ngọc lâu điểm thúy hay dao đài ngọc lộ, nhất định mọi người đều cho rằng ngọc lâu điểm thúy với hình dạng đình đài lầu các cùng dao đài ngọc lộ hình tú cầu càng mỹ lệ, trân quý hơn. Chỉ là quan hệ của hai người khá tế nhị nên trước mặt Bạch phu nhân, nàng cũng không thể nói đúng sự thật.
Bạch phu nhân cười, chỉ Phan Dung đang quấn lấy Tưởng Trường Dương nói đùa: “Có người muốn tính kế hoa của cô, cô phải cẩn thận đấy.”
Mẫu Đơn sửng sốt, thì ra lúc trước Phan Dung giúp nàng là vì mục đích này, có phải hắn cũng sợ cây ngụy tử bị Thanh Hoa quận chúa mang đi không? Nàng nâng mắt nghiêm túc nhìn Bạch phu nhân, nói: “Mặc kệ ngài xuất phát từ sự đồng tình hay bất cứ nguyên nhân gì, ta cũng vô cùng cảm ơn ngài đã nhắc nhở ta. Dù sao đi nữa thì ta cũng không cho ai mấy bồn hoa kia, cũng sẽ không bán.”
Đó là tài sản để sau này nàng có thể an cư lạc nghiệp, nếu không đến đường cùng, nàng sẽ không bao giờ vứt bỏ chúng.
“Nếu như thế thì ta sẽ cố gắng khuyên hắn đánh mất suy nghĩ này.” Bạch phu nhân yên lặng nhìn Mẫu Đơn, lắc cây quạt thêu hoa lan trong tay, thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Đột nhiên tâm trạng cũng Mẫu Đơn cũng không tốt. Nàng bất an mà điều chỉnh hai chân đã tê rần vì không quen ngồi trên mặt đất, rũ mắt nhìn chén bát đẹp đẽ và món ăn tinh xảo trước mắt, thầm nghĩ, chờ đến một ngày kia, có lẽ cuộc sống của nàng sẽ không xa hoa như bây giờ nhưng nàng nhất định sẽ không phải sống một cách lo lắng, đề phòng như bây giờ.
Không bao lâu, khi mọi người đã rượu đủ cơm no, thì bắt đầu tiến sang giai đoạn ngắm hoa, Lưu Sướng cười nói: “Chư vị đang ngồi đây đều biết, hàn xá có trồng vài gốc hoa, may mắn cũng miễn cưỡng có thể vào mắt, vào cuối xuân đầu hạ mỗi năm, cũng có thể thêm một chút thú vui trong thời gian rảnh rỗi cho chư vị. Năm nay có chút khác với mọi năm, gần đây nhà ta có được một gốc cây ngọc bản bạch, sinh có chút kì lạ, chẳng những nở chậm hơn rất nhiều so với ngọc bản bạch tầm thường còn có một cây mọc ra hai loại hoa.”
Sau khi nói xong, hắn cũng không vội vã lột tấm lụa mỏng xanh ra, mà là mỉm cười nhìn mọi người, đợi mọi người xung quanh chúc những lời hay ý đẹp, hắn mới định tự mình đứng dậy đi lột tấm lụa xanh. Nhưng hắn vừa mới đứng lên, Thanh Hoa quận chúa đã dùng cây quạt chặn hắn lại, cười duyên nói: “Tử Thư, để ta nhìn thấy đầu tiên có được không?”
Nàng nói vậy là muốn tự mình lột tấm lụa. Mẫu Đơn nghĩ thầm, cũng giống như người hiện đại cắt băng khánh thành vậy, thích mời lãnh đạo hoặc minh tinh đi cắt, đối với tính tình chỉ có mình là nhất của Thanh Hoa quận chúa thì đúng là có thể làm ra hành động như vậy. Tên nhãi con Lưu gia kia muốn chiều ả thì nên đồng ý với yêu cầu của ả.
Ai ngờ Lưu Sướng lại cười đẩy ra: “Người tới đều là khách, nếu ta để quận chúa thấy trước thì chẳng phải là không công bằng với những vị khách khác sao? Lần sau sẽ không còn ai tới đây nữa.” Rồi hắn tự mình đi bóc tấm lụa.
Thanh Hoa quận chúa cười duyên nói: “Con người chàng luôn kiêu ngạo như vậy, trong mắt, trong lòng luôn không có người khác.” Nói xong thì ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Mẫu Đơn làm nàng không thể hiểu được, chỉ nghĩ đầu óc ả ta chắc không được bình thường.
Mọi người sôi nổi đứng dậy đi xem xét gốc ngọc bản bạch kia, lại đi xem mấy bồn hoa nâng ra từ trong viện của Mẫu Đơn. Mẫu Đơn cũng đi theo phía sau Bạch phu nhân tiến lên ngắm hoa, tranh thủ đưa mắt ra hiệu cho Vũ Hà, Vũ Hà hiểu ý, đứng dậy rời đi.
Không bao lâu, mọi người bắt đầu đưa ra lời bình và làm thơ, Mẫu Đơn không biết cũng không muốn đạo văn ai để bản thân nàng trở thành tài nữ. Thấy Lý Hạnh đã một mình vòng ra ngoài yến hội, nàng liền thừa dịp mọi người đang suy ngẫm tự hỏi, không ai chú ý tới mình thì mang theo Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà đi ra ngoài.
Thanh Hoa quận chúa vẫn luôn chú ý đến Mẫu Đơn, thấy thế thì nâng cằm ra hiệu cho một tỳ nữ của ả, tỳ nữ kia gật đầu, yên lặng không một tiếng động đi ra ngoài.
Phan Dung cũng kéo lại Tưởng Trường Dương, ý bảo chàng đi theo hắn ra ngoài. Tưởng Trường Dương bình tĩnh nhìn mọi người đang vò đầu bứt tai, xoay người đi theo phía sau Phan Dung, ra ngoài yến hội.
Ngọc bản bạch