Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng bị kéo ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng. Một người phụ nữ với vẻ xinh đẹp động lòng người đang kéo chăn che kín đầu, đối với ánh nắng buổi sáng thì làm như không thấy.
Chăn mỏng ở dưới người bị cuộc thành một đoàn, Dương Kiền ngồi xuống bên cạnh kéo góc chăn ra, ngắm nhìn dáng ngủ điềm tĩnh của cô, cúi người hôn lên mí mắt đang nhắm chặt lại, “Đồ sâu lười.”
Từ lúc rèm cửa sổ bị kéo lên, Thẩm Kiều cũng đã tỉnh ngủ, nhưng mà tất cả tế bào trên cơ thể cô chỉ có một cảm giác, đó chính là mệt mỏi. Đến gần rạng sáng mới đi công tác về, Dương Kiền tiểu biệt thắng tân hôn lại không chịu tha cho cô, giày vò đến nửa đêm mới ngủ. Có thể hưởng thụ một giấc ngủ say, đối với cô mà nói thì thật tuyệt vời biết bao nhiêu!
Dương Kiền kéo chăn ra, ôm cô lên, sải bước đi về phía phòng tắm: “Anh biết em mệt mỏi, nhưng mà hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Thẩm Kiều ngồi trên bồn rửa tay, giang hai cánh tay ra vươn vai, sau đó liền thuận thế ôm eo của anh, khẽ nỉ non: “Có thể để hôm khác hay không?”
“Còn muốn đổi?” Dương Kiền nhíu mày, thanh âm chợt lạnh đi rất nhiều. Từ đầu tới giờ bị thay đổi không dưới năm lần, nếu không phải là anh có chuyện, thì lại là cô phải đi công tác nước ngoài nên không có thời gian, nếu không thì đến ngày hôm nay bọn họ cũng đã hợp pháp rồi!
Thanh âm của Dương Kiền khiến Thẩm Kiều giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều. Dính vào trong ngực anh cọ cọ, giống như một con mèo đang muốn lấy lòng chủ nhân.
Dương Kiền bóp kem đánh răng xong, cố gắng kéo cô từ trong ngực mình ra, nhưng cô cứ như đã bị dính trên người anh vậy, đầu dán vào lồng ngực của anh, lười biếng há mồm ra. Dương Kiền bất đắc dĩ, khéo léo giữ cằm của cô. Vất vả phục vụ cô đánh răng rửa mặt, ngay cả quần áo cũng được bày sẵn trên giường, Thẩm Kiều vẫn muốn vùi đầu vào trong chăn.
Thắt xong cà vạt, Dương Kiền nhìn Thẩm Kiều, bất đắc dĩ bóp trán. Anh thừa nhận bản thân cũng có phần quá đáng, biết rõ cô vì muốn quay về đúng hạn nên rất vất vả, nhưng anh vẫn không thể nào kiềm chế. Vì vậy anh kìm nén lại chồm người qua, ôn tồn dụ dỗ, đồng thời nói: “Hôm nay anh đã bố trí cho em xem một vở kịch, mọi người đã đến đông đủ, mặc dù nhân vật chính thường sát giờ mới ra sân, nhưng mà cũng không thể quá muộn, tránh việc trở thành chủ đề bị người ta đàm tiếu.”
Thẩm Kiều thoáng nghiêng người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay, dùng đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào anh: “Có trò gì vậy?”
Dương Kiền rướn người sang hôn cô một cái, dịu dàng cười nói: “Bảo đảm sẽ không khiến em thất vọng.”
Cái gọi là vở kịch hay, cũng chỉ là một đám thiếu niên lập bàn đánh cược. Bọn họ cược Dương Kiền chắc chắn sẽ không theo đuổi được Thẩm Kiều, nếu như cuối cùng họ thật sự ở bên nhau, bọn họ liền nhảy thoát y vũ. Năm đó cười một tiếng rồi đánh cược, đối với Dương Kiền mà nói thì đả kích như thế nào? Người anh yêu không cần anh, anh em lớn lên từ nhỏ với nhau còn cố tình bỏ đá xuống giếng. May mắn là cuối cùng anh vẫn lấy được Thẩm Kiều, đánh cược đối với bọn anh hôm nay mà nói có thể gọi là thêm gấm thêm hoa, đồng thời cho Dương Kiền cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước kia!
Tất cả thuận lợi giống như trong tưởng tượng, cầm quẩn sổ màu đỏ mới ra lò, trong lòng Dương Kiền có ngàn vạn cảm xúc. Anh đã đợi bao nhiêu lâu để có ngày này? Lâu đến chính bản thân anh cũng sắp quên mất.
Thẩm Kiều mặc một bộ váy đoan trang mỹ lệ, cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng mi đang rũ xuống của anh, thoáng chạm vào một mảng ướt át, cô cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”
Dương Kiền hơi cảm thấy quẫn bách, dùng tay tùy tiện xoa xoa mặt, ôm lấy bả vai của cô nói: “Đi, chúng ta xem trò vui đi.”
Những người sắp biểu diễn mừng tân gia đã vào vị trí, Trương Khải, Lương Thiều Vũ, Chu Tử Tuấn, cùng Mạc Dịch Khôn đã trở về nước, bốn người dàn hàng ngồi trên ghế đối diện cục dân chính, áo kẻ hoa văn, quần đùi hoa, dép xỏ ngón, kính đen, trong tay mỗi người đang cầm một cây nến, vẻ mặt có phần bất lực, còn có chút hiên ngang lẫm liệt.
Dương Kiền và Thẩm Kiều tay trong tay đi ra cửa chính của cục dân chính, Dương Kiền cầm hai cuốn sổ màu đỏ giơ lên cao trên đỉnh đầu, toét miệng cao giọng khoe khoang: “Thấy không, các anh em, tôi đã kết hôn rồi!”
Ở bên phía đối diện, mấy đại gia hỏa kích động vừa huýt sáo, vừa vỗ tay như bản thân vừa kết hôn vậy. Trông như mấy học sinh vừa đến thời kì phản nghịch, khiến người đi đường rối rít ghé mắt.
Thẩm Kiều nhìn bọn họ không nhịn được cười rộ lên, Dương Kiền ôm bả vai Thẩm Kiều, nghiêng đầu trợn trừng hai mắt với cô, sau đó vẻ mặt cực kỳ hả hê cao giọng hô: “Mấy anh trai à, đừng chỉ dùng miệng để nói, bày tỏ một chút đi chứ?!”
Nhảy thoát ý ngoài đường phố có phần không thực tế, Thẩm Kiều đã mềm lòng muốn bỏ qua nhưng Dương Kiền kiên quyết không nhượng bộ, vẫn muốn làm cho các đồng chí đau khổ bội phần. Bốn người trố mắt nhìn nhau một lát, không thể không đứng lên, đã đến đây rồi, chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước!
Bốn anh chàng với vẻ ngoài bắt mắt xếp thành một hàng kéo quần lên tận đùi, vòng tay ra sau lưng rồi khoác tay nhau, đứng ngoài phố nhảy múa, đồng thời được đệm bởi một điệu hát dân gian: “Múa thoát y, múa thoát y, một khúc ca tới một cuộc tình.”
Hai chân Thẩm Kiều run lên, may mà Dương Kiền vẫn ôm lấy cô, nếu không cô nhất định sẽ sợ đến ngã nhào. Người đi đường rối rít dừng bước chân, ngay cả mấy chiếc xe cũng giảm tốc độ, mọi người đều có vẻ mặt “Nhìn mấy tiểu tử này cũng không đến nỗi, sao lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy”.
Sau khi ca hát và khiêu vũ, còn có cả màn hô to khẩu hiệu. Bọn họ hai tay chống nạnh, lắc eo xoay mông, hắng giọng hô theo nhịp: “Dương Kiền, Dương Kiền cậu thật giỏi! Yeah!”
Cuối cùng, lấy động tác nhảy lên thật cao để kết thúc màn biểu diễn ngắn ngủi nhưng rất đặc sắc này.
Thẩm Kiều đã thành công chuyển từ trạng thái kinh sợ quá độ sang cười khom lưng, đối với màn biểu diễn này Dương Kiền vẫn có chút không vừa ý, thời gian quá ngắn, chưa kịp thưởng thức đã kết thúc rồi. Nhưng mà làm người phải có lòng khoan dung!
Dương Kiền từ trong túi quần lấy ra một chiếc bật lửa đã được chuẩn bị từ trước, bật lửa lên, đứng ngay trên đường phố đốt luôn hai tờ chứng nhận kết hôn. Anh ôm eo của cô, cúi người hôn lên bờ môi của cô, Dương Kiền tuyên thệ: “Anh chắc chắn sẽ không bao giờ ly hôn với em.”
Xé giấy chứng nhận, hôn lễ cũng chính thức được đăng lên nhật báo. Hôn lễ được tổ chức theo truyền thống của người Hán, có rất nhiều lễ tiết, các khâu chuẩn bị hôn lễ rất rườm rà. Trải qua hai tháng hết lòng chuẩn bị, đại hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn. Thẩm Kiều và Dương Kiền cũng rất cẩn thận, công ty Hôn Khánh chịu trách nhiệm chuẩn bị, mặc dù hôn lễ phức tạp, nhưng không hề xuất hiện bất kỳ cạm bẫy, có thể nói là rất hoàn mỹ. Nhưng tối hôm đó lại xảy ra một chuyện.
Trên người là bộ Hán phục nặng nề phức tạp khiến Thẩm Kiều khổ không thể tả, cũng làm cho Dương Kiền gần như hỏng mất. Hán phục nhìn thì đẹp mắt, nhưng rất khó để cởi ra! Dương Kiền đặt Thẩm Kiều lên giường, chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu kết cấu của Hán phục. Nhưng mà bởi vì khi nhào đến trong lòng quá mức vội vàng, dùng sức cũng rất mạnh, nên vào thời khắc quan trọng này, giường lại bị sập.
Ở dưới lầu chung cư có hai người đang đứng, đèn đường kéo cái bóng của họ dài thật dài, bọn họ cũng ngước đầu nhìn cánh cửa sổ. Trương Khải vuốt vuốt lỗ tai, hình như anh nghe thấy tiếng Thẩm Kiều kêu lên sợ hãi.
Trương Khải không nhịn được cười rộ lên hỏi người đang đứng bên cạnh: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?”
Thẩm Du không biến sắc trả lời: “Cho cuộc sống bình thản tăng thêm một chút thú vị.”
“Chuyện gì xảy ra chuyện gì vậy? Giường bị làm sao à?”
“Giường là quà tặng kết hôn của tôi, tối ngày hôm qua mới đưa đến, đặc biệt tìm thợ mộc để đặt làm, chất lượng rất tốt, nhưng mà ván giường hơi giòn mà thôi” nói xong, Thẩm Du quay đầu lại nhìn Trương Khải, nói: “Nếu như anh ấy có thể kiềm chế một chút, giường chắc cũng không sập được đâu.”
Không cần nghĩ cũng biết tối nay Dương Kiền chắc chắn sẽ như lang như hổ, vì vậy Trương Khải một mực khẳng định: “Vậy thì chắc chắn là sập rồi. Nhưng mà cậu không sợ hai bọn họ đi tìm cậu tính sổ à?”
“Giường mới cũng đã chuẩn bị xong rồi, trời vừa sáng sẽ được đưa đến, sáng sớm ngày mai tôi sẽ bay đi Hong Kong rồi, cậu cảm thấy tối nay bọn họ sẽ vứt bỏ ngày lành cảnh đẹp chạy đến bắt tôi sao?”
Trương Khải vừa định lắc đầu, tầm mắt cũng tập trung về phía sau lưng Thẩm Du, rồi gật đầu nói: “Nguy hiểm!”
Thẩm Du cũng thấy có gì đó bất thường, nhưng mà anh không dám quay đầu lại, chỉ dùng ánh mắt liếc qua, mặc dù thật sự không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn co cẳng chạy tóe khói, sau đó liền nghe thấy tiếng Thẩm Kiều cực kỳ tức giận gào to ở phía sau: “Thẩm Du em đứng lại cho chị!”