Quay Về Tuổi 17

Chương 7



Nguyễn Đông Luân tới như thuờng ngày, sau giờ học liền đến Khang Đức báo danh.

Năm nay anh học năm thứ tư, bởi vì lúc trước rèn luyện nhiều, bây giờ một học kỳ chỉ còn mười học tiết học, buổi sáng học xong bốn lớp, vội vàng cơm nước xong liền vào công ty.

“Hôm nay cậu còn dám tới?” Mới đi vào văn phòng, có đồng nghiệp quan hệ không tệ lắm với anh đứng lên, vẻ mặt lo lắng kéo anh vào một góc.

“Sao vậy?” Bởi vì lúc trước Đóa Hinh đã nói truớc, anh đã lờ mờ nhận thấy chuyện gì xảy ra. Nhưng vẫn mở miệng hỏi.

“Không biết tại sao hôm nay ông chủ ở trong công ty phát cáu, hơn nữa đặc biệt nhằm vào cậu, lấy dự án lúc trước cậu làm đem ra phê bình một trận.” Thật không hiểu cậu ta làm gì mà chọc đến ông chủ, bình thường ông chủ không phải rất hay khen cậu ta hay sao?

Ngoài dự kiến, vốn tưởng rằng Nguyễn Đông Luân nghe xong sẽ sốt ruột bất an, không ngờ cậu ta nhếch khóe môi, “Tôi biết rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở.” Nói xong, liền đi đến văn phòng của Khang Hành Đình.

“Này này, tôi nói với cậu rồi đấy, cậu còn muốn đi chết à?” Đồng nghiệp không dám tin.

“Dù sao cũng phải giải quyết.” Anh thoáng dừng một chút, ngay sau đó lại buớc đi, “Huống chi tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói với ông chủ.”

Đồng nghiệp trừng mắt nhìn bóng anh biến mất ở phía sau cửa văn phòng ông chủ, chỉ đành dậm chân một cái, “Ai, tôi đã nhắc nhở cậu, không nghe khuyên bảo tôi cũng không có cách.”

Đương nhiên Nguyễn Đông Luân rất rõ, giờ phút này ông chủ kiêm bố vợ tương lai nhìn thấy mình nhất định sẽ giận dữ, nhưng Đóa Hinh luôn muốn báo cho ba mẹ cô biết chuyện hẹn hò với anh, nhưng vấn đề là thời gian sớm hay muộn.

Tuy rằng sớm hơn nửa năm so với mong muốn của anh, nhưng nhìn ở góc độ muốn, nếu bây giờ đem chuyện ra nói, đối với Đóa Hinh và anh cũng không hẳn không phải chuyện tốt, ít nhất bọn họ không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh.

Chẳng qua lúc này vừa vặn có chuyện quan trọng, xử lý có chút phiền toái, anh có chút lo lắng Khang Hành Đình sẽ vì giận chó đánh mèo mà không chịu tiếp nhận ý kiến của mình, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

“Không nghĩ cậu còn dám tới làm, lá gan thật không nhỏ.” Anh gõ cửa vào văn phòng, Khang Hành Đình lạnh lùng nói.

Đã qua hai ngày, ông tin Nguyễn Đông Luân tự mình hiểu được chuyện anh và Đóa Hinh.

“Cháu là nhân viên của công ty.” Nguyễn Đông Luân đúng mực nói.

Ý là, đến công ty đi làm là bổn phận của anh, sao có thể vì chuyện khác mà không đến?

“Hừ, nói dễ nghe lắm, làm nhân viên lại dụ dỗ con gái của ông chủ, đã tính toán sau này có thể một bước lên mây rồi à?” Khang Hành Đình cười lạnh.

“Chuyện cháu và Đoá Hinh qua lại mà không nói truớc với bác, cháu thật có lỗi. Cháu định đạt được thành tựu, rồi mới báo cho bác biết việc này.” Anh cũng không giấu giếm, nói thẳng ra tính toán ban đầu của mình.

“Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cho Đóa Hinh và cậu ở cùng nhau?” Lý do Khang Hành Đình đã sớm nghe con gái nói, nhưng dù thế nào cũng không nuốt trôi cái giọng nói kia.

Người ta nói con gái là tình nhân kiếp truớc của cha, cả đời Khang Hành Đình bảo vệ đứa con gái bảo bối như vậy, làm sao có thể cho người ta tuỳ tiện theo đuổi?

Cho dù thằng nhóc trước mắt này có quan hệ thân thiết với ông, nhưng lại gạt người làm cha như ông, lén lút qua lại cùng con gái ông một thời gian dài như vậy, dù bám vào cái lý do gì, đều làm người ta vô cùng tức giận.

“Cháu tin cháu có khả năng làm cho Đóa Hinh hạnh phúc.” Nguyễn Đông Luân nhìn thẳng bố vợ tương lai, ánh mắt không né không tránh.

Anh sẽ không nói lời giả dối gì, miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Kiếp trước anh đã sai lầm một lần rồi, sớm âm thầm thề cuộc đời này sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.

Khang Hành Đình trừng mắt, ông cũng nhìn đứa nhỏ này nhiều năm, biết gánh vác, có trách nhiệm, không sơ suất, lại thông minh, nhưng con gái bảo bối nuôi dưỡng hai mươi năm cứ như vậy mà bị bắt cóc đi, vẫn làm cho ông không cam lòng, vì vậy ông liền hừ lạnh, “Làm cho Đóa Hinh hạnh phúc? Hừ, cậu chỉ là thằng nhóc nghèo, Khang Hành Đình tôi mặc dù không phải là ông to bà lớn gì, trong giới cũng có không ít người ngỏ ý, muốn tìm cho Đóa Hinh một đối tượng tốt hơn cậu cũng không phải việc khó.”

“Lấy điều kiện của bác và thân phận của Đóa Hinh, đúng là không khó cho Đóa Hinh tìm được người tốt hơn cháu, nhưng cháu tin, trong đó sẽ không có người thật lòng với Đóa Hinh hơn cháu.” Giọng nói của anh khiêm nhường lại mang theo kiên định.

Khang Hành Đình không muốn thừa nhận, nhưng quả thật ông đã bị vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc trước mặt này làm cho kinh ngạc, phải sau một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, “Nói miệng dĩ nhiên là dễ dàng, cậu chứng minh được sao?”

Nguyễn Đông Luân giật mình, mới nói: “Cháu sẽ làm cho bác và bác gái nhìn thấy thành ý và quyết tâm của cháu. “

Khang Hành Đình nhíu mày, có chút không ngờ.

Ông sớm nghe vợ nói qua chuyện sổ tiết kiệm của Nguyễn Đông Luân ở chỗ con gái, bên trong là con số cực lớn làm người ta líu lưỡi. Dựa vào hiểu biết của ông về Đông Luân, chỉ sợ sẽ không có sổ tiết kiệm thứ hai có con số khả quan như vậy.

Nói cách khác, Nguyễn Đông Luân đem toàn bộ tiền kiếm được đưa cho Đóa Hinh.

Dù là tấm lòng kia, hay là số tiền kinh người ở sổ tiết kiệm, nếu giờ phút này Nguyễn Đông Luân lấy ra tự khoe, nhưng lời nói soi mói, bắt bẻ của ông sẽ chẳng làm gì được.

Nhớ năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho dù mười năm sau tốt nghiệp đại học, cũng không có thành quả như Nguyễn Đông Luân.

Nhưng, một chữ cậu ta cũng chưa nói, hình như không cảm thấy có cái gì đáng giá mà khoe ra. Mà con gái nhà mình mặc dù hy vọng ông và vợ đồng ý cho bọn chúng qua lại, cũng ko nói ra. Chuyện này đối với đôi trẻ còn chưa tốt nghiệp này lại chứ như chuyện đương nhiên vậy.

Khang Hành Đình càng nghĩ càng kinh hãi, nhất thời không được nói gì.

Ông tự nhận mình là một người đàn ông yêu gia đình, sự nghiệp thành công chưa bao giờ mất đi, gặp dịp bên ngoài thì chơi, nhưng trong lòng ông biết mình sẽ không làm được giống như Nguyễn Đông Luân.

Nguyễn Đông Luân thấy Khang Hành Đình vì lời nói của mình mà ngơ ngẩn, nhưng không thừa thắng xông lên, ngược lại thay đổi đề tài, “Bác ạ, tuần trước khi xem tài liệu, cháu phát hiện công ty dường như cố ý thu mua “thêm” cổ phần?”

Khang Hành Đình ngây người một hồi lâu, mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, nhất thời không kịp thích ứng đề tài chuyển nhanh như vậy, ông ho nhẹ hai tiếng giấu đi xấu hổ, “Hả, đúng vậy, đang suy nghĩ, càng mở rộng thêm khoa học kỹ thuật tình hình cũng không tệ, chẳng những giá cấp thấp, nếu chúng ta thu mua cổ phần công ty quá nhiều, hi vọng chúng ta có một ghế trong hội đồng quản trị.”

Cho dù khó chịu với Nguyễn Đông Luân, nhưng ông thừa nhận mình không bằng người trẻ tuổi có tầm nhìn xa này, bởi vậy muốn cùng anh bàn bạc một phen.

Nguyễn Đông Luân có chút đăm chiêu nhếch mày.

Kiếp trước Đóa Hinh và anh cùng nhau bỏ trốn, cũng không liên lạc gì với Khang gia, anh không biết lúc ấy Khang Đức gặp phải chuyện gì, đột nhiên chống đỡ không nổi, tuyên bố phá sản.

Lúc trước một ít vấn đề nhỏ về công ty hoặc nhân viên, anh đều yên lặng giải quyết, cũng thay công ty giới thiệu không ít sản phẩm mới với khách hàng, trước mắt cơ bản là công ty hoạt động coi như ổn định, nhưng nếu tính thời gian, chính xác thì việc lớn sẽ xảy ra trong mấy tháng này, cũng vì vậy mà gần đây anh càng bận, đặc biệt chú ý tới công ty không có gì lạ.

Bây giờ bỗng nhiên đầu tư, tuy rằng ở ngoài nhìn không ra có gì không thích hợp, thậm chí anh cũng biết đối phương đưa ra điều kiện bồi thường tương đối, chỉ cần Khang Đức đồng ý thu mua 40% cổ phần, năm ghế giám đốc đưa cho bọn anh ba ghế, chiếm đa số ban giám đốc. Nhưng anh nhìn thế nào cũng không đúng.

Đặc biệt thêm nữa về chủ tịch Trương Tiến Toàn, trong trí nhớ kiếp trước của anh, nhận xét về con người này cũng không tốt.

“Bác có đặc biệt chú ý tới tình hình khoa học kỹ thuật mấy năm gần đây không?” Nguyễn Đông Luân cân nhắc một lát, mới mở miệng hỏi.

“Đương nhiên.” Khang Hành Đình liếc anh một cái, như đang nói “Chuyện này còn phải để cậu dạy?” “Ích Phát khoa học kỹ thuật thành lập bốn năm, hoạt động không tồi, mấy báo cáo tài chính linh tinh tôi cũng đều xem qua, đầu tư sẽ không có nguy hiểm gì lớn.”

Nhưng Nguyễn Đông Luân nhíu mày không nói.

Khang Hành Đình không nhịn được hỏi: “Thế nào, cậu cảm thấy vụ đầu tư này không tốt sao?”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu, “Mặc dù không phải là công ty lớn, nhưng 40% cổ phần đối Khang gia mà nói vẫn là nhiều lắm, nếu chẳng may gặp tình huống xấu, khả năng quay vòng vốn sẽ có khó khăn, hơn nữa lĩnh vực kia chúng ta cũng không biết rõ, đầu tư khoản tiền lớn như vậy, đối Khang gia mà nói, nguy hiểm cũng không nhỏ, nhỡ có gì sơ xuất, công ty sẽ lỗ nặng, cháu cho rằng tốt nhất không nên đem trứng gà đặt ở cùng cái rổ lý.”

“Đầu tư vốn là phiêu lưu, giống như cậu nhìn trước ngó sau để làm sao có thể kiếm được nhiều tiền vậy?” Kỳ thật với lần đầu tư này Khang Hành Đình cũng có do dự, giờ phút này nói như vậy chẳng qua thuần túy muốn cùng Nguyễn Đông Luân làm ngược lại, “Nhưng lúc này tài sản cá nhân của Trương Tiến Toàn xảy ra khó khăn, mới tìm mấy khe hở của ông ta cảm thấy đánh giá công ty rất tốt, muốn bán cổ phần với giá thấp, hy vọng có thêm đối tượng kinh doanh thật tốt, tiếp tục buôn bán.”

“Muốn đầu tư, cũng nên đầu tư ở chỗ xứng đáng, mở rộng cũng chưa chắc đã tốt.” Anh lời ít mà ý nhiều.

Một lần nữa Khang Hành Đình lại nghĩ đến lời vợ nói về sổ tiết kiệm của Nguyễn Đông Luân.

Ông biết rõ, hai năm nay, Nguyễn Đông Luân ngoài thời gian học, hầu như đều đến Khang gia làm việc, không thể nào lại có thời gian kiếm tiền ở bên ngoài , mà mình cho nó tiền lương, làm sao bằng được số tiền trong sổ tiết kiệm kia.

Cách kiến tiền duy nhất của Nguyễn Đông Luân, chỉ còn thêm vào đầu tư, nhưng nó vốn không có tiền, mà trong thời gian ngắn lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy, thì mắt nhìn chuẩn tuyệt đối, người có tài can đảm lại thận trọng, cũng không phải là người bảo thủ.

Mà nó cũng nói rõ, chỉ sợ đúng là không phải đối tượng thích hợp để đầu tư.

Bực bội trở lại, Khang Hành Đình vẫn còn mấy phần lý trí, thật sự ông không muốn đồng ý với đề nghị của Nguyễn Đông Luân nhanh như vậy, cố ý nói: “Nói chắc chắn được như vậy, cậu dám lấy tình cảm của Đóa Hinh và cậu làm như tiền đặt cược không?”

Nguyễn Đông Luân kinh ngạc nhìn ông, “Ý bác là……”

“Chúng ta đánh cược một lần, thế nào? Tôi có thể theo ý cậu bỏ qua vụ đầu tư này, nếu sau kinh doanh không tốt, coi như tôi thua, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của cậu và Đóa Hinh, nhưng nếu càng về sau làm càng tốt, thì cậu thua, phải chia tay với Đóa Hinh.” Thực ra đề nghị cá cược kiểu này, Khang Hành Đình tự nhận lui từng bước, dù sao nếu ánh mắt Nguyễn Đông Luân thực sự chuẩn như vậy, lại có đủ tự tin, con gái cùng qua lại với nó cũng không thiệt gì.

Không ngờ Nguyễn Đông Luân lại lắc đầu, “Tình cảm không thể đánh cuộc.”

“Thế nào? Cậu không tự tin?” Khang Hành Đình giễu cợt.

“Không, cháu chắc chắn đây không phải là đối tượng đầu tư tốt, nếu muốn cược, cháu không cho rằng là sẽ thất bại.” Anh dừng một chút, “Nhưng dù cháu có cả trăm phần trăm tự tin, cũng tuyệt đối không lấy tình cảm và Đóa Hinh đặt cược, như vậy không công bằng với cô ấy.”

Tình cảm là hai người đang nói, làm sao anh có thể tự tiện quyết định? Làm tiền đặt cược, khác gì sỉ nhục tình cảm này.

“Tiểu tử này, tôi phục cậu!” Khang Hành Đình thì thào nói. Không thể không thừa nhận mình bị anh là cho cảm động.

Lúc trước còn cảm thấy con người Nguyễn Đông Luân mặc dù khôn khéo, lại chất phác, không nghĩ lúc nói đến chuyện tình cảm, rõ ràng nói ra những câu đơn giản, nhưng lại làm cho người ta không cảm động cũng khó.

Không trách được con gái lại thích thằng nhóc này như vậy. Rốt cuộc Khang Hành Đình đã hoàn toàn hiểu rõ.

“Cậu không đánh cược cũng không sao, tóm lại sau này nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi đồng ý chuyện cậu và Đóa Hinh, nếu không có, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.” Không chịu được tức giận qua đi nhanh như vậy, Khang Hành Đình vẫn không nhịn được tỏ rõ lập trường.

Lúc này Nguyễn Đông Luân không nói gì nữa, chỉ lần nữa cúi người sâu xuống chào ông, “Dù thế nào, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.”

Bất kể chuyện tình cảm hay công việc, anh cũng tiếp tục cố gắng, đến khi Khang Hành Đình thừa nhận mình mới thôi.

Sống hai đời, mình chỉ cần phụng dưỡng một đời bố mẹ vợ, cũng coi như lợi hơn, so với vất vả của người khác.

Hơn nữa vì Đóa Hinh, những khó khăn này có là gì đâu?

Buổi tối tan tầm, Nguyễn Đông Luân mau chóng trở lại trường học, anh gọi điện cho bạn gái, hẹn cô ăn tối, sau đó đi đến kí túc xã nữ.

Đóa Hinh lên năm thứ hai, không ở cùng Hứa Tĩnh Á nữa, anh sẽ không lo khi hẹn hò gặp phải cô ta nữa, cũng không có bóng đèn, vì vậy tới kí túc xá nữ đón cô.

Hẹn Đóa Hinh lúc 8 giờ rưỡi, khi anh đứng dưới kí túc xá nữ mới tám giờ hai mươi, Nguyễn Đông Luân cũng không gấp, lấy tài liệu công ty ra đọc.

“Đàn anh! Trùng hợp thế, gặp được anh ở đây.” Một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên.

Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa tới lập tức nhíu mày, thậm chí ngay cả tiếng đáp lại cũng không muốn nói, lại nhìn vào laptop trong tay mình.

“Ai, đàn anh, lâu rồi không gặp, sao anh nhìn thấy em lại không vui vậy?” Hứa Tĩnh Á dẩu môi, giọng nói nhấn mạnh khoa trương.

“Tôi không nhớ chúng ta có quan hệ.” Giọng nói Nguyễn Đông Luân lạnh lùng, ý cự tuyệt rất rõ ràng.

Anh luôn luôn không tỏ ra hỉ nộ với người khác, nhưng đối với người không ngừng tổn thương Đóa Hinh, còn có ý định chia rẽ tình cảm của bọn họ, tuyệt đối anh sẽ không hòa nhã.

Hứa Tĩnh Á thay đổi thái độ, “Đàn anh, sao anh lại nói thế?”

“Cô cảm thấy tôi đối xử với cô rất lạnh nhạt?” rốt cuộc Nguyễn Đông Luân cũng nhìn cô ta một cái, “Vậy cô nói cho tôi biết, tôi nên đối xử như thế nào đối với người từ đầu đến cuối phá hoại tình cảm của tôi với bạn gái?”

“Em làm vậy vì muốn tốt cho các anh……”

“Vì tốt cho chúng tôi, chính là nói cho Đóa Hinh tôi cùng người nào đó làm chuyện xấu?”

“Đóa Hinh…… Ở trước mặt anh lại nói xấu em?” Cô ta hoàn toàn không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết trách tội người khác ác ý hại mình.

“Còn cần cô ấy nói sao? Tôi cũng không phải là người mù, hơn nữa bây giờ tôi nói cho cô biết, tình cảm của tôi và Đóa Hinh, không phải là bằng mấy thủ đoạn nhàm chán kia mà có thể phá hoại, nếu không muốn làm cho mình mất mặt hơn nữa, thì đừng làm những chuyện này nữa.” Nói xong, anh lại lười không muốn nói nhiều với cô ta, đóng laptop chuẩn bị rời đi.

Không nghĩ mới đi vài bước, giọng Hứa Tĩnh Á từ phía sau truyền đến, “Ba mẹ Khang Đóa Hinh không đồng ý các người qua lại chứ gì?”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

Hứa Tĩnh Á cảm thấy mình đoán đúng rồi, lập tức tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh lại chịu để cho Đóa Hinh và ba mẹ cô ấy khó xử? Cô ấy sẽ không hạnh phúc.”

“Đấy cũng không phải là chuyện của cô.” Anh lạnh lùng nói, căn bản không muốn lộ ra tí tin tức nào cho cô ta.

Hứa Tĩnh Á không ngờ anh không nể mặt như vậy, lúc trước cô cảm thấy anh không tệ, lại tốt bụng chuyển hành lý cho cô, còn là sinh viên ưu tú của khoa điện cơ đại học Z, mới có thể yêu anh, luôn muốn giành lấy anh từ Đóa Hinh.

Nhưng lúc không ở cạnh Đóa Hinh, thái độ của anh sao trở nên lạnh nhạt như thế?

“Anh –” Khang Đóa Hinh có gì tốt đâu? Lại có thể có được tình yêu của anh, cô rất ghen tị, nhưng có một giọng nói khác, đánh trước cắt đứt lời của cô.

“Đông Luân!”

Nguyễn Đông Luân quay đầu nhìn về phía người gọi mình, trong nháy mắt ánh mắt mềm lại, không nhìn chỗ khác trừ người kia ra.

“Em đến rồi?” Bỗng nhiên giọng anh trở nên dịu dàng.

“Vâng.” Khang Đóa Hinh cười, chạy chậm tới chỗ anh.

“Chúng ta đi thôi.” Nguyễn Đông Luân cũng không thèm nhìn tới Hứa Tĩnh Á, trực tiếp nói với bạn gái.

Sắc mặt Hưa Tĩnh Á trắng bệch, nhưng mặt dày mở miệng, “Đóa Hinh, các cậu đi ăn bữa tối sao? Tớ có thể đi cùng các cậu không?”

Bình thường Khang Đóa Hinh rất dễ nói chuyện, nhưng lúc này lại hờ hững liếc cô ta một cái, liền nắm tay Đông Luân, cười với anh nói: “Đi, ăn tối đi.”

Hừ, cô không muốn nói chuyện với người ham muốn bạn trai mình, đương nhiên không thèm để mắt đến.

Lúc ăn, Nguyễn Đông Luân đem chuyện ban ngày ở công ty, nói cho cô nghe từ đầu đến cuối.

Kiếp trước anh không làm như vậy, anh cho rằng có chuyện gì thì tự mình giải quyết là được rồi, đừng mang về nhà làm cho Đóa Hinh phiền não, nhưng này lúc này Đóa Hinh lại nói, bởi vì anh không nói, ngược lại làm cho cô càng lo lắng. Hơn nữa cô cũng muốn nghe anh nói, chia sẻ cuộc sống thượng phát sinh từng tí.

Vả lại bây giờ anh ở lại công ty ba cô, biết cô luôn canh cánh trong lòng chuyện công ty phá sản ở kiếp trước, vì vậy Nguyễn Đông Luân sẽ nói cùng cô chút chuyện công ty.

“Cho nên ý của anh là, ba em lúc trước có thể vì đầu tư chuyện này, làm cho công ty quay vòng vốn không nổi rồi phá sản?” Khang Đóa Hinh cẩn thận nghe bạn trai nói lại, nghĩ nghĩ, hỏi ra vấn đề.

Hơn một năm nay, nghe Nguyễn Đông Luân nổi tiếng có khả năng biết trước giải thích về thương mại nhiều như vậy, cô cũng có một ít hiểu biết.

“Anh là như vậy đoán rằng, tính ra thời gian tính không khác lắm, hơn nữa ở ấn tượng của anh về chủ tịch Trương Tiến Toàn, nhận xét về cách làm việc của ông ta không tốt lắm. Đây không phải là lĩnh vực sở trường của anh, anh biết không nhiều, chỉ biết hình như ông ta thường phải ra tòa.”

Khang Đóa Hinh nghe, bất giác nhíu mày, “Theo như anh nói, cho dù Khang gia không phải vì đầu tư mới dẫn tới khùng hoảng, mà công ty này không thích hợp đầu tư?”

“Anh cho là như vậy.”

Cô suy nghĩ một lát, sau đó lại cười nói: “Quên đi, dù sao trước mắt ba em cũng không tính đầu tư nó, về chuyện có thể có nguy cơ khác, sau này hẵng nói.”

Cô vốn ngồi cạnh anh, lúc này lại dựa đầu vào tay anh.

Nguyễn Đông Luân nhân lúc cô đột nhiên thân mật, hơi hơi gợi khóe môi, thấp giọng hứa hẹn, “Đừng lo, dù xảy ra chuyện gì, đều có anh ở đây.”

Cùng nhau trải qua hai cuộc đời, trên đời này không ai thân thiết với nhau hơn họ.

“Em biết.” Cô tin dù gặp vấn đề gì, chỉ cần có Đông Luân bên cạnh, đều có thể dễ dàng giải quyết.

“Đóa Hinh.” Anh lại yên lặng một lúc, mới cẩn thận mở miệng, “Vài ngày tới có khả năng anh đi công tác ở đại lục.”

“Đi công tác?” Cô sửng sốt một chút, mới nói: “Em biết ba em gần đây muốn đi đại lục, anh và ba đi cùng nhau?”

“Ừ.” Anh vẫn cảnh giác nhìn cô.

“Bao lâu?”

“Không lâu, năm ngày.” Trước mắt thứ hai anh có ba tiết trên lớp, vì vậy tính chiều thứ tư lên máy bay, chủ nhật về.

“Vâng, em biết rồi.” Khang Đóa Hinh gật gật đầu, không có phản ứng gì tiếp tục ăn đồ ăntrong bát.

“Em…… Không giận?” Nguyễn Đông Luân cực kỳ ngạc nhiên.

“Sao phải giận?” Cô hỏi lại.

“Lúc trước em…… Không phải rất ghét anh đi công tác sao?” Anh nhớ rõ kiếp trước chỉ cần mình nói đi công tác, cô cũng sẽ cáu cãi nhau một trận, thậm chí còn chiến tranh lạnh với anh.

Khang Đóa Hinh ngẩn ra, sau mới lẩm bẩm nói: “Em không thích, không có vợ nào lại thích chồng lúc nào cũng không ở nhà? Nhưng đây là công việc của anh, anh vẫn vì tương lai của chúng mình mà cố gắng, sao em có thể vì sợ hãi cô đơn, mà trách anh? Hơn nữa, bây giờ em cũng có cuộc sống của mình.”

Lần này đến lượt Nguyễn Đông Luân ngây người, “Ý của em là, trước em không thích anh đi công tác, là vì sợ cô đơn?”

Trong quá khứ anh chưa bao giờ biết là vì nguyên nhân này, luôn không rõ vì sao cô bài xích anh đi công tác như thế.

Nhưng hôm nay nhớ tới, khi đó cô chỉ có một mình, không có con cái, không có ba mẹ, không có công việc, bạn bè cũng không có mấy ai, cuộc sống cứ luẩn quẩn như vậy, mình lại không ở bên cạnh, chắc chắn cô rất cô đơn.

Khang Đóa Hinh có vài phần thẹn thùng đỏ mặt, “Đương, đương nhiên, thật ra bây giờ nghĩ lại, khi đó em cũng không quen, biết rõ anh bận việc, lại còn cãi nhau với anh, khiến anh không thể yên tâm phát triển sự nghiệp.”

Bây giờ cô, cái nhìn cởi mở hơn, cuộc sống mở rộng ra, dù anh vẫn yêu cô nhất, nhưng cũng không còn là mối bận tâm duy nhất của cô nữa, cho dù Đông Luân không ở bên cạnh, cô cũng có thể điều chỉnh tâm trạng thật tốt, tiếp tục sống.

“Thật xin lỗi.” Nguyễn Đông Luân hối hận mình năm đó, vì sao không để ý đến tâm trạng của cô.

Khang Đóa Hinh lắc đầu, “Đừng vì chuyện quá khứ mà nói xin lỗi nữa, trước kia chúng ta cãi nhau không thoải mái như vậy, em cũng có chỗ không đúng.”

Việc nặng đã qua một đời người, nay cô đã tháo rỡ nó, chỉ có học được thừa nhận sai lầm đã qua, tương lai mới có thể tránh giẫm lên vết xe đổ.”

Nguyễn Đông Luân ngắm nhìn cô, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp cùng cảm động muốn nói cho cô, để cô hiểu rõ, thế mà làm lại nhìn đến đôi mắt mang ý cười kia, tự nhiên anh lại hiểu, thật ra cô sớm hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.

Trên đời này, sẽ không có người nào khác, hiểu rõ nhau hơn anh và cô.

“Nhanh ăn cơm đi.” Cuối cùng, anh mỉm cười gắp món cô thích vào bát của cô.

“Ngày hôm qua chủ tịch Trương Tiến Toàn của Ích Phát khoa học kỹ thuật, bị nghi ngờ có dính líu đến việc ” vét ” sạch tài sản công ty, hôm qua ngày 21 đã bị bắt giữ…… Vài cổ đông ở ngoài trại tạm giam làm ầm ỹ, kéo băng rôn yêu cầu Trương Tiến Toàn trả tiền, bị cảnh sát đuổi ra khỏi hiện trường……”

Khang Đóa Hinh nhìn chữ và hình ảnh trên tờ báo, có cảm giác không thật.

Giống một năm trước chuyện quá? Không ngờ cuối cùng bị Đông Luân đoán trúng.

Cũng may lúc ấy ba không mua cổ phần công ty, nếu không lúc này đang ở chỗ bảo vệ kéo băng rôn, nói không chừng chính là ba rồi.

Cô cảm thấy mấy phần may mắn, rồi lại xúc động nhiều hơn.

“Đóa Hinh, không phải Đông Luân nghỉ hôm na sao, bây giờ còn chưa về có sao ko?” Diệp Cầm Mĩ bưng đĩa hoa quả đi ra, “Sợ nó lại vội đi tìm cháu?”

“A, cháu chỉ tới ngồi chút thôi, bác khách khí như vậy làm gì?” Khang Đóa Hinh thấy bà vẫn cắt hoa quả, vội vàng đứng lên, “Buổi chiều Đông Luân mới về, cháu còn kịp đến thăm bác một chút.”

“Bác đâu có khách khí gì?” Diệp Cầm Mĩ mím môi cười, “Chẳng qua là bác đang thay thằng con, chăm sóc vợ nó thôi.”

“Bác Nguyễn!” Mặt Khang Đóa Hinh đỏ hồng.

“Bác còn đang chờ chừng nào thì cháu có thể gọi một tiếng “mẹ” đây !” Diệp Cầm Mĩ tiếp tục trêu.

“Bác còn nói thế nữa, lần sau cháu không dám đến đây đâu.” Da mặt cô mỏng, cho dù tình cảm với ông chồng bạn trai đã sớm công khai, nhưng cứ mỗi lần nếu bị người khác lấy ra nói nữa, vẫn làm chân tay cô luống cuống.

“Được được được, bác không nói nữa, ăn lê đi!” Diệp Cầm Mĩ cười meo meo ngồi xuống, nhìn cô một lúc lâu, mới lại nói: “Nói thật, rốt cuộc các con tính khi nào thì kết hôn?”

“Này…… Ít nhất cũng phải chờ con tốt nghiệp đã.” Khang Đóa Hinh vẫn có chút xấu hổ.

Cô và Nguyễn Đông Luân vẫn chưa nói chuyện cẩn thận về việc này, nhưng thật ra cũng không cần nói, trong lòng bọn họ sớm đã hiểu, kết hôn hay không, chỉ là hình thức, đương nhiên cô biết Đông Luân ước gì lấy cô về nhà lần nữa nhanh một chút.

“Còn chờ một năm đấy!” Diệp Cầm Mĩ thở dài, “Thằng nhóc Đông Luân kia cũng thật là, đến bây giờ còn không nói với bác chuyện của cháu.” Nếu Đóa Hinh không tìm đến, đúng là bà không biết con có bạn gái.

Khang Đóa Hinh do dự đáp, “Anh ấy chắc là chờ kết thúc nghĩa vụ quân sự rồi mới nói với bác……”

Cô hiểu có thể anh đang chờ ba cô chính thức đồng ý bọn họ, nhưng kỳ thật cô cũng không biết bây giờ ba và Đông Luân sao lại thế này. Tuy rằng ba không phản đối cô và Đông Luân hẹn hò, nhưng thái độ cũng không giống đồng ý, đã có chút mùi “Nhắm mắt làm ngơ”. Mặc kệ cô ở trước mặt ba nói Đông Luân tốt như thế nào, nhưng ông luôn nói lảng sang chuyện khác, làm cho cô không có cách nào nói được.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nghĩ ra đã có chuyện gì, cửa đã bị mở ra.

“Mẹ, con…… Đã về.” Nguyễn Đông Luân kinh ngạc nhìn bạn gái ngồi ở phòng khách.

Khang Đóa Hinh cũng ngây người, vài giây sau mới xấu hổ nhỏ giọng chào anh, “Hi, sớm như vậy đã về rồi?”

A a a, sao anh có thể đột nhiên về, hại cô bị bắt thóp chứ!

Khang Đóa Hinh quẫn quá, nếu không phải cửa đang bị anh chặn, nói không chừng cô trốn luôn.

Nhưng Nguyễn Đông Luân bất ngờ cũng không thua cô, anh hoàn toàn không nghĩ sẽ nhìn thấy cô ở trong nhà.

Lúc trước sợ cô có áp lực, cho nên không có ý định giới thiệu cho mẹ anh sớm vậy, kết quả bây giờ có chuyện gì? Vì sao hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh, lại ngồi cùng nhau trong phòng khách anh, hình như còn nói chuyện rất vui vẻ?

Ánh mắt Nguyễn Đông Luân kinh ngạc, từ vẻ mặt xấu hổ của bạn gái, nhìn sang khuôn mặt mang theo nụ cười của mẹ, sau đó lại nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia, ánh mắt mang theo kinh ngạc, rồi hiểu rõ, chuyển sang cảm động.

Bỗng nhiên anh hiểu được, những điều này cô chưa từng nói ra lời, nhưng thật ra cô quan tâm và dịu dàng, cô dùng cách của mình để yêu anh, ngốc nghếch muốn thay anh làm gì đó, lại xấu hổ ngượng ngùng cho anh biết.

Anh đến bên cạnh cô, dắt tay cô, mỉm cười nhìn về phía mẹ, “Tuy rằng hai người đã biết nhau, nhưng con nên giới thiệu một lần, mẹ, đây là bạn gái con, Đóa Hinh, đương nhiên, cũng là con dâu tương lai của mẹ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.