【 1. 】
Trong đêm, mưa to tầm tã.
Đường núi lầy lội, tôi ôm Nhị Đản hôn mê chạy một mạch đến trạm y tế.
Vừa chạy tôi vừa lải nhải bên tai thằng nhóc: “Nhị Đản, lần sau còn bỏ nhà trốn đi nữa thì em sẽ bị đ.ánh nát mông đó.”
Một giờ sáng trạm y tế đèn đuốc sáng trưng.
Điều kỳ lạ là các bác sĩ và y tá đều nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ.
Tôi giải thích với họ: “Tôi là giáo viên tình nguyện, em học sinh này mắc mưa nên đã phát sốt.”
Tay y tá run rẩy: “Cô… cô… cô…”
Tôi vuốt mặt, đột nhiên phát hiện có chất lỏng gì đó không ngừng trào ra từ mắt và mũi.
Ngoại trừ mùi gột rửa của nước mưa thì mùi máu tươi khiến người ta nôn mửa càng ngày càng nồng đậm.
Trương Mộng – người bạn dạy học tình nguyện cùng với tôi chạy tới thét lên: “Mục Tư Tư, cậu không sao chứ, mọi người ơi cứu cô ấy với!”
Tôi sửng sốt, nói: “Không sao mà, chỉ là bị đá đập một cái mà thôi.”
Vừa nãy trên đường đi tìm Nhị Đản, tôi bị đá rơi xuống từ trên vách đá đập trúng.
Sau khi hôn mê hơn mười phút tôi đã tỉnh lại như một phép màu.
Tôi đã nghĩ rằng tôi không sao cả.
Làm gì có bệnh nhân nào như tôi, có thể chạy có thể nhảy, đầu óc tỉnh táo đến mức vô lý như vậy.
Tôi bước lên vài bước, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tường.
Một cô gái cả người ướt đẫm, trên quần jean toàn là vết bẩn, chiếc áo ngắn tay màu lam cũng bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi đì đùng, bóng cây đung đưa lay động.
Lồ ng ngực chấn động một cái, ngực tôi đột nhiên quặn đau từng cơn, hai chân tôi bủn rủn, tất cả các cơ quan dường như ngay lập tức rơi vào trạng thái suy kiệt.
Vài người nâng tôi lên giường phẫu thuật, bác sĩ bên cạnh âm thầm lắc đầu.
“Liên lạc với ba mẹ cô ấy đi.”
Tôi mạnh mẽ nắm chặt lấy tay y tá, bừng tỉnh: “Đừng mà.”
Đột nhiên tôi nhận ra.
Tôi có thể sẽ ch.ết.
Một đám người mang những gương mặt xa lạ vây quanh trước giường tôi, trong ánh mắt toàn là thương hại.
Tôi bỗng nhiên rất nhớ, rất rất nhớ Chu Trạch Xuyên.
Thật ra tôi vẫn luôn nhớ đến anh, lúc ăn cơm nhớ, lúc chạy bộ nhớ, lúc ngủ cũng nhớ. Chỉ là vào lúc này, loại nhớ nhung này đã hoàn toàn đạt tới đỉnh cao, không thể đè nén được.
Tôi lảo đảo từ trên giường chạy xuống, đau đến mức toàn thân tê dại.
Trương Mộng khóc đi tới đỡ tôi: “Đừng cử động nữa, cậu sẽ ch.ết mất!”
Tôi muốn đi tìm Chu Trạch Xuyên, nhưng tôi nhớ ra nơi này cách anh khoảng hai ngàn km.
Ngồi tàu hỏa thì quá chậm, đi máy bay thì có thể không qua được cửa an ninh.
Tôi cầm lấy điện thoại di động định gọi video cho anh nhưng lại sợ bộ dạng này của mình sẽ dọa đến anh.
À, đúng rồi, anh ấy sẽ kết hôn với Phương Đình.
Nếu thấy máu sẽ không may mắn đâu.
Cuối cùng, tôi chỉ gửi đi hai tin nhắn.
「 Anh trai…. 」
「 Chúc anh hạnh phúc. 」
Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy là anh trai.
Một lát sau, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi đột nhiên khóc không thành tiếng.
Cổ họng vừa đau vừa ngứa, tôi cầm lấy tay Trương Mộng.
“Có thể giúp tôi… đi tìm một người tên Chu Trạch Xuyên hay không?”
【 2. 】
Chu Trạch Xuyên.
Năm 13 tuổi là lần đầu tiên tôi viết ba chữ này vào nhật ký, đêm đó anh chắn trước người tôi, bị ba tôi đánh ba roi.
Ba tôi là một dân buôn bán sinh ra ở nông thôn, từ trước đến giờ ông ấy không hề thích tôi, ông cho rằng tôi là một món hàng phải bù thêm tiền*.
*Chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).
Sau khi em trai tôi được sinh ra, sự chú ý của ông ấy và mẹ tôi đều đặt trên người đứa con trai út.
Từ việc nhỏ như con trai nên thay loại tã có nhãn hiệu nào, cho đến việc lớn như sau này nên mua nhà ở đâu cho con trai.
Họ đều lên kế hoạch rõ ràng tỉ mỉ.
Chỉ có tôi là không nằm trong kế hoạch của họ.
Tôi mặc quần áo cũ nhặt được từ chỗ họ hàng, nơm nớp lo sợ không dám chọc họ tức giận, lúc có kinh nguyệt lần đầu ngay cả băng vệ sinh tôi cũng không nỡ mua.
Cho dù như vậy thì ba tôi vẫn sớm nắng chiều mưa.
Lúc tôi đang ăn cơm ông sẽ đạp mạnh vào đùi tôi, mắng to một tiếng “hàng bù tiền”.
Hoặc là lúc có khách ông ấy sẽ kiêu ngạo sỉ nhục tôi với người khác.
“Con gái là phải nói gì nghe nấy.”
“Tôi tốt với nó biết bao nhiêu, con gái thời cổ đại đều không được lên bàn ăn cơm đâu.”
Ông ấy bắt tôi rửa bát, nấu ăn và giặt quần áo cho cả gia đình.
Tôi mà phản kháng thì ông ấy sẽ lột quần tôi, lấy dây lưng ra hung hăng quất lên người tôi.
Cửa nhà không đóng, những người đi ngang qua đều đứng ở cửa hóng hớt. Tiếng khóc của tôi xen lẫn trong tiếng bàn tán của họ.
Lúc ấy Chu Trạch Xuyên vừa mới học đại học, phòng thuê của anh ở sát vách nhà tôi.
Thiếu niên 18 tuổi, trong sáng lại đẹp trai giống như ánh mặt trời trong ngày xuân.
Anh cởi áo khoác khoác lên người tôi, nắm chặt lấy cánh tay đang giơ lên của ba tôi: “Chú, cô ấy là con gái chú.”
Ba tôi “Phi” một tiếng: “Con gái của tao, tao muốn đ.ánh như thế nào thì đ.ánh.”
「 Đánh thế nào thì đánh! 」Ánh mắt Chu Trạch Xuyên lạnh dần: “Vậy chú có biết bạo lực gia đình là phạm luật không?”
“À, thế hả?” Mặt ba tôi đỏ bừng vì say rượu.
“Tao sợ quá à.”
“Liên quan quái gì đến mày.”
Một giây sau, ông ấy đẩy Chu Trạch Xuyên ra sau đó lại giơ dây thắt lưng hung hăng quất lên người tôi.
Tôi theo bản năng nhắm mắt lại nhưng trên người lại không có đau đớn như trong tưởng tượng.
Chu Trạch Xuyên chắn trước mặt tôi, bị ba tôi quất ba roi.
Đôi tay đánh đàn dương cầm kia hiện ra vết máu.
Mày anh cũng không thèm nhíu, chỉ lạnh lùng hỏi những người ngoài cửa: “Đều chụp lại rồi đúng không?”
“Chụp rồi chụp rồi.”
“Đưa ông ta vào tù!”
“Để xem làm sao đánh người lung tung được nữa…”
Đột nhiên ba tôi chột dạ, ông lẩm bẩm rằng mình uống say nên cái gì cũng không biết sau đó đóng cửa đi ngủ.
Tôi nhìn bàn tay đỏ ửng của Chu Trạch Xuyên: “Có đau không?”
Anh rũ mắt, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:
“Em gái, lần này cũng nên gọi anh một tiếng anh trai đi chứ.”
Tôi ngửa đầu nhìn anh: “Tôi không có anh trai.”
Tôi không hiểu nổi, gia đình tôi tồi tệ như vậy sao anh luôn muốn làm anh của tôi chứ.
【 3. 】
Tôi không có anh trai nhưng có một đứa em trai 2 tuổi.
Thằng bé lớn lên trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, cả ngày mẹ tôi ôm nó không rời tay, đề phòng tôi giống như phòng trộm.
Một ngày trong kỳ nghỉ hè, bà ấy đi vệ sinh thì em trai bỗng nhiên khóc.
Tôi luống cuống tay chân ôm em trai đi tới cửa toilet, mẹ tôi mở cửa ra cho tôi một cái tát.
“Mục Tư Tư, nó là em ruột của mày, mày đánh nó làm gì?!”
Bà vừa thét lên là tôi liền sợ hãi, theo bản năng buông tay ra.
Em trai đập trúng khung cửa, đầu sưng đỏ.
Răng tôi run cầm cập: “Con không có, con không có đánh nó.”
Buổi tối hôm đó, ba tôi cầm chai rượu đập vào lưng tôi.
“Mày là con khốn, làm ảnh hưởng đến ông đây và Vương tổng uống rượu.”
“Cút ra ngoài cửa quỳ cho tao, nhìn là thấy phiền.”
“Hai ngày nay đừng cho nó ăn cơm, ngay cả con trai bảo bối của ông đây mà cũng dám đánh.”
Vương tổng trong miệng ông ấy cũng đi theo đến nhà tôi.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bụng phệ híp mắt nhìn tôi.
“Chao ôi, lão Mục, tôi không có ý gì nhưng mà con gái không thể đánh như vậy được.”
Ông ta cúi người kéo tôi, ngón tay cọ xát vào lòng bàn tay tôi.
Tôi hất tay ông ta ra, không nói một lời nào quỳ gối ở cửa.
Sau đó, đèn trong phòng khách bị tắt đi.
Mẹ tôi bế em trai lên giường nghỉ ngơi: “Chồng à ông mau qua đây, hôm nay con trai đã gọi mẹ đấy.”
Tôi quỳ bên ngoài, cả người lạnh toát.
Bên cạnh có người liên tục đi qua.
“Cô gái này có lẽ lại phạm sai lầm rồi.”
“Nghe cha mẹ con bé nói hình như là lòng dạ xấu xa, gây chuyện thị phi.”
“Thảo nào, vậy thì phải dạy dỗ cho cẩn thận bằng không sau này sẽ coi trời bằng vung.”
Những lời thế này tôi đều nghe đến ch.ết lặng.
Khi tiếng bước chân vang lên, tôi cho rằng mình lại bị cười nhạo.
Nhưng không.
Người đó đi tới trước mặt tôi liền dừng lại.
Tôi lơ đãng ngẩng đầu thì đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Chu Trạch Xuyên đeo cặp sách màu đen, mím môi: “Em gái nhỏ, ba mẹ em lại nổi điên rồi?”
Tôi cúi đầu, lưng thẳng tắp, không để ý đến anh.
Nhưng bụng không ngừng phát ra tiếng ùng ục làm tôi có chút xấu hổ.
Anh lấy từ trong túi ra một củ khoai lang nóng hổi đưa cho tôi.
Tôi cũng muốn có cốt khí một chút, nhưng hai tay không kịp phản ứng đã nhận lấy.
Chu Trạch Xuyên mở cửa phòng, đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó là do dự, cuối cùng lại nhìn vào đôi mắt của tôi.
Sau một lúc lâu anh đỡ trán: “Thôi bỏ đi, dù gì thì mình cũng nhìn thấy mất rồi.”
Anh vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại, vẫy tay với tôi: “Vào ăn chút gì đi.”
“Cậu….”
“Sao thế?”
“Cậu rất giống với bọn buôn người trên ti vi.”
Trong không khí yên tĩnh vài giây.
Điện thoại trong tay anh truyền đến một tiếng cười to: “Thảo nào không đi chơi với tao, hóa ra đang trêu chọc cô gái nhỏ, em gái này, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi: “13.”
Lại yên tĩnh một hồi, người bên kia đầu dây phỉ nhổ Chu Trạch Xuyên: “Cầm thú.”
“……..”
Chu Trạch Xuyên cười cười dịu dàng, cũng không tức giận.
Anh cười lên rất đẹp trai, không giống với tất cả nam sinh mà tôi từng gặp.
Có thể là bởi vì anh từng giúp tôi chịu roi nên đột nhiên tôi không có nhiều phòng bị với anh như thế nữa.
Sau đó tôi vô thức chú ý tới tất cả mọi thứ về anh.