Quân Vi Hạ

Chương 65: Vây chặn núi



Trong quân doanh, thời gian chiến tranh là không được uống rượu, ngày thường cũng chỉ có đại tướng mở tiệc chiêu đãi thì mới có thể mở rượu ra uống, bởi vậy lời này vừa nói ra, trái tim buộc chặt của mọi người nhất thời thả lỏng, thậm chí còn sinh ra vài phần chờ mong. Thị phi phân minh, trương thỉ có độ, mới là đại tướng sở vi. (Đúng sai rõ ràng, một mặt giữ một mặt buông đúng mức, trí tuệ của bậc đại tướng là như thế. Ó_Ò ~!)

Trước khi đến đây, Lâu Cảnh đã sai Vân Cửu đi chọn mua một xe rượu ngon và hai sọt thịt lợn ở thành Cửu Xương, trời vừa sập tối, rượu thịt đã được vận chuyển đến quân doanh.

Nam nhân, nhất là các tráng hán trong quân doanh, chỉ cần uống với nhau một bữa rượu thịt, là có thể từ tràn ngập địch ý biến thành xưng huynh gọi đệ.

“Tướng quân tuổi trẻ tài cao, mạt tướng khâm phục không thôi.” Trương Nhiễu bưng bát rượu, dẫn đầu đi đến trước mặt Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh chỉ cười không nói, giơ bát rượu lên cùng hắn cụng chén, một hơi uống cạn.

Mọi người nhận thấy hiện giờ tướng quân có vẻ dễ nói chuyện, liền hăm hở muốn thử, ấn theo phẩm cấp, lần lượt đi qua kính hắn một phen.

“Tướng, tướng quân, ta, ta tên là Lý Đại Ngưu, là đầu bếp…” Người quản lý tạp dịch trong quân doanh có chút cà lăm, thấy mọi người đều kính rượu hết cả rồi, mình không đi qua cũng không tốt, liền bước đến lắp ba lắp bắp mà nói một tràng dài, gương mặt hàm hậu cũng đỏ bừng lên.

Lâu Cảnh kiên nhẫn lắng nghe hắn nói xong, mỉm cười nâng cốc lên, “Lương thảo trong quân là cực kì quan trọng, đầu bếp làm tốt lắm, cũng có thể làm tướng quân.”

“Thật, thật vậy chăng?” Lý Đại Ngưu nhìn Trấn Nam tướng quân tươi cười thân thiện, liền ngốc nghếch mà cười theo.

“Đương nhiên là sự thật, lát nữa sẽ phong ngươi làm Bánh Nướng đại tướng quân!” Trương Nhiễu phì cười quàng cổ Ngưu khờ, kéo hắn sang một bên, đỡ phải đứng trước mặt đại tướng quân tiếp tục dọa người.

Rượu dành cho người trong quân tự nhiên không thể là loại rượu ngọt lành đào hoa linh tinh, hiếm có nào đấy, tất cả đều là rượu mạnh cay nồng, mọi người uống một trận đã nghiền, mà Lâu Cảnh ngồi trên chủ vị, ai đến cũng không từ chối, một chén rồi một chén liên tiếp uống cạn, rượu chảy tràn qua khóe môi không ngừng, trượt xuống cổ, thấm ướt một mảnh cổ áo.

Tiêu Thừa Quân quơ quơ một chén rượu nhỏ trong tay, loại rượu thường uống trong cung đều là rượu nhẹ, hiện giờ nếm thử loại rượu mạnh cay nồng như muốn đốt cháy đầu lưỡi này, thật đúng là có một tư vị khác, có điều quanh thân y luôn có một luồng khí tức đạm mạc, thanh lãnh, còn mang theo một chút không giận tự uy, khiến người ta không dám lỗ mãng.

“Nguyên tiên sinh, chúng ta uống với nhau một chén chứ!” Trương Nhiễu lảo đảo mà đi đến trước mặt Tiêu Thừa Quân, đưa cho y một bát rượu.

Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn cái bát gốm to đùng đựng đầy rượu trước mắt, đặt chén rượu nhỏ trên tay xuống, tiếp nhận nó, “Thỉnh.”

Bát gốm lớn phối với loại rượu mạnh giá rẻ, một hơi uống cạn, bỗng nhiên bị mùi rượu nồng đậm đi từ khoang miệng đốt xuống tận dạ dày, cay nóng có thừa, cảm giác này thật không quá thoải mái, nhưng trong người y cũng dâng lên một cỗ sảng khoái kì lạ, Tiêu Thừa Quân chưa bao giờ uống qua loại rượu này, chợt cảm thấy chè chén như vậy cũng là một chuyện thú vị.

“Quân sư có tửu lượng thật tốt, không giống mấy người đọc sách ta gặp trước kia chút nào.” Trương Nhiễu vốn là có ý trêu chọc, ai ngờ vị quân sư đi theo đại tướng quân này cũng không phải là quả hồng mềm.

“Ta cũng coi như không phải người đọc sách.” Tiêu Thừa Quân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh, đôi mắt đẹp kia bởi vì rượu mạnh mà trở nên ngà ngà say, nhưng vẫn không hề chớp mắt mà nhìn y chăm chú, trong mắt đều là nhu tình.

Tiệc rượu kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, mọi người xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã phải ngã trái, nằm lăn lóc trong trung trướng, Tiêu Thừa Quân đỡ lấy đại tướng quân uống rượu đến mềm chân, đưa hắn về trướng bồng.

Bước ra khỏi trung trướng, gió đêm se lạnh lướt qua thổi đi vài phần men say, Lâu Cảnh ngẩng đầu nhìn vầng trăng non treo trên bầu trời, “Tháng tư rồi.”

Tiêu Thừa Quân ngửa đầu nhìn nhìn, vầng trăng cong cong, nhỏ dài như một sợi kim tuyến, nổi bật giữa bầu trời đêm sâu thẳm, “Ừ…” Đảo mắt một cái mà đã rời kinh một tháng rồi.

“Từ nơi này đến Mân Châu, ba ngày là được.” Lâu Cảnh ghé vào trên vai phu quân nhà mình, từng bước một theo sát đi về phía trước, “Theo giúp ta hai ngày nữa nhé, ta sẽ đi theo ngươi.”

Tiêu Thừa Quân sờ sờ cái đầu nóng hầm hập của hắn, “Nếu về sau ngươi thường trú ở đây, ta sẽ cho xây một cái hành cung ở chỗ giao giới.” Chẳng biết y sẽ làm phiên vương bao nhiêu năm nữa, may mắn là Lâu Cảnh cũng cách y không xa.

(giao giới: 交界 giáp giới, chỗ tiếp giáp nhau giữa hai địa phương.)

“Được đấy, ta cũng sẽ cho xây một cái phủ Trấn Nam tướng quân ở ngay bên cạnh hành cung.” Lâu Cảnh cười ha hả nói, mi mắt lại nặng trĩu xuống, không mở ra được.

Tiêu Thừa Quân tha hắn đi một lát, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền dứt khoát ôm ngang Trấn Nam đại tướng quân đang say mềm lên. Người nọ không chút nào phản kháng, còn rất tự giác mà rúc vào trong lòng y, ngoan ngoãn mà tựa đầu vào vai y, cọ cọ cổ y nhồn nhột, tìm vị trí thoải mái nhất để ngủ. Những hành động quá đỗi tự nhiên này chọc Tiêu Thừa Quân cười khẽ ra tiếng, cúi đầu hôn hôn lên mặt hắn.

Nhóm huân quý trong kinh thành, hiếm ai có thể uống qua Lâu Cảnh, cho nên đây là lần đầu tiên y thấy bộ dáng say rượu của hắn, thật không nghĩ lại ngoan như vậy. Tựa như một con mèo có miệng lưỡi bén nhọn, thường ngày thích quậy phá, lăn lộn làm xấu mà cào cào góc áo người ta, lúc này lại mềm nhũn nằm yên, co lại móng vuốt mặc y vuốt ve thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, Lâu Cảnh tỉnh lại, nhìn đến quần áo trên người vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh, Mân vương điện hạ ôm hắn trong lòng ngủ đến an an ổn ổn, nhất thời cảm thấy… Hối hận vạn phần!

Đáng lẽ hôm qua không nên tỏ ra anh hùng mà uống nhiều rượu như vậy, ngay cả muốn giả say để chiếm tiện nghi cũng không còn khí lực, thế là ngủ quên mất tiêu rồi!

“Hừ…” Lâu Cảnh bất mãn mà há mồm, cắn một ngụm vào cằm của Tiêu Thừa Quân.

Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà mở mắt ra, xoa xoa đầu Lâu Cảnh, “Sớm như vậy đã đói bụng rồi sao?”

Lâu Cảnh xoay người, đặt Mân vương điện hạ dưới thân, nhìn gương mặt anh tuấn kia, ngũ quan tuấn dật dường như trở nên thâm thúy hơn trong nắng sớm, cảm thấy hô hấp chợt căng thẳng, dùng địa phương tràn đầy tinh thần lúc sáng sớm của mình chào hỏi nơi đó của y, “Nơi này đói bụng!”

“Ah…” Tiêu Thừa Quân bị cọ đến hừ nhẹ một tiếng, vội đỡ lấy hắn, “Đừng làm rộn, không phải ngươi muốn đi điểm binh sao?”

“Ngươi không thành tâm thành ý mà giải thích với ta!” Lâu Cảnh bất mãn nói, đã nói tốt là tối qua bồi thường hắn, kết quả…

“Chính ngươi ngủ quên mất, ta có biện pháp nào?” Tiêu Thừa Quân cười khẽ, đẩy gia hỏa đang cưỡi trên người y xuống, xoay người tiếp tục ngủ.

Lâu Cảnh trề môi xị mặt, chỉ đành ngậm ngùi đứng dậy mặc khôi giáp vào người, trước khi rời khỏi trướng bồng vẫn không quên gài lại góc chăn cho Tiêu Thừa Quân, lúc này mới lòng đầy ai oán mà ra bước ngoài, đi thao luyện đội quân hắn vừa tiếp nhận.

Không thể để tiểu thư Dương gia ở sơn trại quá lâu, cho nên buổi sáng Lâu Cảnh luyện qua binh, hiểu biết đại khái năng lực của binh lính, liền chọn ra hai ngàn bộ binh cùng một trăm kỵ binh, dùng qua cơm trưa liền nhổ trại, nhắm thẳng quận Cửu Xương mà đi.

“Cánh tay còn đau không?” Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh tự cưỡi ngựa một mình, luôn cảm thấy không yên lòng.

“Không sao đâu.” Lâu Cảnh chụp mũ giáp màu bạc lên đầu, mang theo một trường thương và một bội đao, lưu loát mà xoay người lên ngựa.

Bội đao của hắn đã táng thân dưới dòng sông, may mà khi ấy hắn đeo binh phù trên cổ nên mới không bị nước sông cuốn đi, hên là bội đao kia cũng không phải loại bảo đao quý báu gì, Lâu Cảnh vốn không đặc biệt giỏi sử dụng binh khí nào cả, dùng cái gì cũng đều giống nhau.

Dương Hưng đã mang theo nha dịch đứng ở bên ngoài thành Cửu Xương chờ Lâu Cảnh từ sớm, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, mới nhìn thấy đại quân đang lững thững đi đến, không khỏi lo lắng bồn chồn, trời sắp tối mới đến, buổi tối lại không thể đánh trận, chẳng phải là đả thảo kinh xà, vạn nhất bọn sơn phỉ trên núi Cửu Kỳ lại thừa dịp ban đêm chạy thoát, lúc ấy thì biết làm thế nào cho phải?

(Đả thảo kinh xà (打 草 驚 蛇) là đập vào cỏ, làm động cho rắn sợ.)

Lâu Cảnh nhận trang giấy Dương Hưng đưa đến, nhìn lướt qua, “Cái này có đáng tin cậy không?” Trên giấy là một bức tranh, chính là bản đồ bố phòng của sơn trại, cả phòng bếp, nhà vệ sinh cũng được đánh dấu.

(bố phòng: sắp xếp người để phòng vệ, ngăn ngừa địch.)

“Lúc trước bắt được tên trùm thổ phỉ đã vẽ một bản, lần này bắt được tên Nhị đương gia kia liền vẽ một bản nữa, đây là hạ quan tổng hợp từ hai bản đó lại.” Dương Hưng do dự nói, cầm hai bản đồ đưa cho Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh nhìn nhìn hai bức tranh, các vị trí phòng vệ đều có biến hóa, nhưng phòng bếp, nhà vệ sinh, vị trí kho lúa vẫn không thay đổi, “Vậy là đủ rồi, đa tạ Dương đại nhân.”

“Tướng quân, sắc trời đã muộn, ta có cần tấn công lên núi ngay không?” Bộ Binh giáo úy Vương Trực phiền muộn mà nhìn con đường gập ghềnh dẫn lên núi Cửu Kỳ, mắt thấy mặt trời đỏ rực đã muốn biến mất ở đường chân trời, đi đường ban đêm, đừng nói đến công sự phòng ngự của sơn trại, chỉ riêng cái sơn đạo chật hẹp kia, kỵ binh cũng khó mà phát huy được năng lực của mình.

Lâu Cảnh hơi hơi nhếch môi, liếc mắt nhìn U Vân vệ đang đứng một bên.

Vân Nhị dùng một loại họa pháp kỳ dị để vẽ lại bản đồ sơn trại một lần nữa, thoáng nhìn qua thì chỉ thấy mấy đường nét loằng ngoằng thật giống như chữ gà bới, khó có thể phân biệt, nhưng khi chuyển đến cho Vân Tam và Vân Thập Nhất chuyên về ám sát, hai người nhìn vài lần liền hơi hơi gật đầu, nhấc chân tiến vào rừng cây rậm rạp.

(họa pháp: cách thức, kĩ xảo vẽ.)

“Vây chặt các đường lên núi, hạ trại, nấu ăn!” Lâu Cảnh nâng tay, hạ một mệnh lệnh cực kì đơn giản.

Vương Trực và Trương Nhiễu hai mặt nhìn nhau, một đám tiểu tướng cũng lơ tơ mơ mà gãi đầu gãi tai, nhưng không phải tấn công lên núi vào ban đêm, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng ấn theo mệnh lệnh của Lâu Cảnh, canh giữ chặt chẽ các đường dẫn lên núi.

Núi Cửu Kỳ gồm một nhóm núi hợp lại với nhau, kéo dài mấy chục dặm, nhưng cái sơn trại kia đóng trên một đỉnh núi cao đơn độc, khắp nơi đều là vách đá dốc đứng cheo leo và cao chót vót, một nơi dễ thủ khó công, nhưng đường xuống núi lại chỉ có hai cái. Lâu Cảnh ra lệnh năm trăm người canh giữ một cái ngã tư, những người còn lại thì trú đóng ở mặt dốc thoai thoải phía Nam, phong kín toàn bộ đường xuống núi.

Mọi người không nhanh không chậm mà cắm liều hạ trại, thổi lửa nấu cơm, lúc này, nóng lòng sốt ruột lại chính là đám cường đạo trên sơn trại.

“Báo — Đại đương gia, không tốt, quan binh đến tấn công!” Một tên lâu la nhận nhiệm vụ tuần tra nghiêng ngả, lảo đảo mà chạy về sơn trại.

“Cái gì!” Trùm thổ phỉ núi Cửu Kỳ cả kinh, hô to, “Lão Tứ, mau, dẫn người đi bảo vệ cửa lên núi!”

Một lúc lâu sau.

“Báo — Đại đương gia, nhóm quan binh kia hạ trại ở dưới chân núi rồi!” Lâu la nhận nhiệm vụ tuần tra lại vội vội vàng vàng mà chạy về sơn trại.

“Đây là tính toán vây chúng ta sao?” Gã trùm thổ phỉ không rõ ràng cho lắm, lại cho người đi tìm hiểu.

Lại một canh giờ.

“Báo — Đại đương gia, bọn họ nhóm lửa nấu cơm!” Tên lâu la thở hổn hển như sắp hết hơi mà chạy về sơn trại.

Nhóm sơn phỉ triệt để hồ đồ, rốt cuộc là nên ở lại phòng thủ hay chạy trốn đây? Cuối cùng, trùm thổ phỉ cắn răng một cái, chắc nhóm quan binh kia thấy trời đã tối nên không lên núi, có lẽ còn có thể chống đỡ vài ngày, chờ ngày mai trời sáng sẽ chậm rãi thu thập gia sản, tìm một đường tốt nào đấy giết đi ra ngoài.

Ban đêm, trong quân doanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tuần tra lộp cộp vang lên.

“Ô kìa? Vệ tướng quân, ngài xem đó là cái gì?” Một tiểu binh đang tuần tra đột nhiên hô lên, nói với Vương Trực phụ trách trực đêm.

Vương Trực ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một khu vực ở gần đỉnh núi đang bốc cháy dữ dội, ánh lửa sáng bừng một góc trời, tiếng kêu la gào thét theo gió núi truyền thẳng đến nơi này, lập tức nhấc chân bước nhanh đến doanh trướng của Lâu Cảnh.

“Khởi bẩm Đại tướng quân, sơn trại trên kia đột nhiên bốc lửa.” Vương Trực đứng ở ngoài trướng, cao giọng hồi bẩm.

Lâu Cảnh đang nghiêng người tựa vào vai phu quân nhà mình ngủ ngon lành, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ngáp một cái, “Phân phó đi xuống, giữ nghiêm các đường xuống núi, một người cũng không để thoát.”

“Đả thảo kinh xà” xuất phát từ một điển tích sau: Vào đời nhà Đường có một quan huyện tên Vương Lỗ, một tham quan, thường quen hối lộ, vơ vét của dân. Thân nhân, bộ hạ của y cũng dựa vào thế lực để ăn có, làm trăm họ điêu linh. Một hôm Vương Lỗ nghe tin triều đình sai người xuống thanh tra, tìm hiểu dân tình và giải quyết những oan ức. Quan ngày đêm lo lắng, vì hàng ngàn lá đơn thưa kiện thuộc hạ hối lộ, hiếp đáp dân lành. Trong cơn hoảng loạn, Vương Lỗ đã phê trên một lá đơn: “Ngữ tuy đả thảo, ngô dĩ kinh xà”, nghĩa là “Các ngươi tuy mới đập cỏ, ta đây đã sợ như rắn bị kinh động”. Người đời sau dựa vào câu nói này và đơn giản thành bốn chữ “Đả thảo kinh xà”.

Đây là một diệu kế thường được áp dụng để dụ địch, thường có hai tình huống sau đây:

– Làm cho đối phương dẫn “xà” ra khỏi chỗ an toàn, tập trung tiêu diệt.

– Làm kinh động để “xà” chạy trốn, thừa cơ phục kích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.