(橫財 tiền bất ngờ – theo từ điển trích dẫn tiếng việt, mình thì mình nghĩ là phát tài)
ಥ_ಥ Tình hình là như thế này, trước đây mình đọc trong bản Qt ý, nó ghi là mẹ của Lâu Cảnh nặn cho anh ấy con thỏ bánh mỳ, hôm nay làm Chương này, tung cả cụm vào từ điển hán việt, nó cho ra thía này:兔子馒头 thố tử man đầu, thố tử là con thỏ, bột ủ cho lên bọt rồi đem hấp gọi là man đầu 饅頭 bánh bột hấp, bánh bao => mình xin sửa lại là bánh bột hấp hình con thỏ nha.
“Ưm…” Động tĩnh quá lớn khiến Tiêu Thừa Quân bị đánh thức, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
“Ngủ đi, không có việc gì.” Lâu Cảnh hôn hôn lên môi của Tiêu Thừa Quân, bàn tay thì nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng y, nhỏ giọng dỗ dành.
Mới vừa rồi còn mơ thấy Lâu Cảnh trở lại, hiện tại đang nửa mê nửa tỉnh, Tiêu Thừa Quân có chút phân biệt không rõ ràng lắm, đôi mắt nửa mở nhìn thoáng qua bên cạnh liền khép lại. Nhiệt độ bên người thật thoải mái, khiến y nhịn không được mà nhích sang chút nữa, cái mũi còn thoáng ngửi thấy một tia khí vị của băng tuyết hòa tan trên nội sam mềm mại.
Khí tức quen thuộc mang theo mùi tuyết tan đem cảnh trong mơ đưa đến miền Bắc, nơi Tiêu Thừa Quân chưa từng được đi qua mà mới chỉ nghe Lâu Cảnh nhắc tới, đó là đại mạc rộng mênh mông, một ngày phóng ngựa đi ngàn dặm. Nếu có một ngày y có thể cùng Lâu Cảnh sóng vai thúc ngựa, một đường chạy thẳng từ Giang Nam đến đại mạc thì cũng coi như không uổng cuộc đời này. Tiêu Thừa Quân vừa ngủ vừa hơi hơi mỉm cười, cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng thật đẹp, luyến tiếc không muốn tỉnh dậy.
Còn vài ngày nữa là đến năm mới, trong triều không có đại sự gì nhưng những vụ việc vụn vặt thì phải kết thúc trong mấy ngày tới. Chính vì vậy, dù Thuần Đức đế vốn là một người rất ngại phiền toái nhưng hiện giờ cũng không thể không gọi cả thượng thư tỉnh và trung thư tỉnh về ngự thư phòng, thắp đèn bận rộn từ sáng đến tối, thời gian lâm triều được sửa lại thành ba ngày một lần, làm nhóm quan viên cũng phải vội vàng xử trí mọi việc cuối năm trong nha môn cho ổn thỏa.
Hôm nay là ngày hai mươi hai tháng chạp, vì không cần phải vào triều nên An Thuận cũng không đúng giờ đến kêu cửa, bởi vậy Tiêu Thừa Quân có thể thoải mái ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao. Chủ nhân chưa thức dậy, hạ nhân trong chủ viện tự nhiên cũng không dám vào đây quét tước, tránh làm phiền đến người đang mộng đẹp.
Sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời liền trở nên quang đãng, ánh nắng chiếu lên tầng tuyết đọng thật dày bên ngoài cửa sổ càng phát ra sáng ngời.
Tiêu Thừa Quân từ từ mở mắt ra, vào mùa đông, trong phòng thường đốt than sưởi ấm nên trướng mạn trước giường không được kéo lên, vì thế y phải hơi nheo nheo mắt một lát mới hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng xung quanh. Lúc này Mân vương điện hạ mới giật mình phát hiện, hóa ra bản thân không có ngủ trên gối đầu mà là đang ngủ trên một cánh tay rắn chắc.
Đây không phải là mơ! Tiêu Thừa Quân nhìn gương mặt xinh đẹp không chút tỳ vết nào trước mắt, nhất thời hiểu được cảm giác của người vừa bước ra khỏi cửa liền nhặt được ngay nén vàng giữa phố, quả nhiên là mặt mày đều tươi cười hớn hở. Vốn nghĩ ngày mai người này mới có thể trở về, vốn vẫn tưởng rằng hôm nay mình sẽ ngồi ngốc trong phủ cả ngày…
Mân vương điện hạ chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm quanh mắt Lâu Cảnh. Trời giá rét như thế mà chẳng phân biệt được ngày đêm chạy đi, thực sự là quá mệt mỏi rồi! Mình đụng vào như vậy mà vẫn không đánh thức được hắn… Tiêu Thừa Quân than nhẹ một tiếng, có chút đau lòng, nhỏm người đi qua, hạ trên môi Lâu Cảnh một cái hôn thật khẽ.
Người có đôi môi mỏng thường là người bạc tình, bởi vì tình quá ít nên chỉ có thể dành cho một người duy nhất, ngoại trừ người đó ra, sẽ tuyệt không để bất cứ ai vào mắt. Tiêu Thừa Quân chậm rãi phác họa cặp môi mỏng kia, trong lòng nổi lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Lâu Cảnh bị cảm xúc tốt đẹp này đánh thức, cũng không mở mắt ra, trực tiếp đè lại cái đầu đang hôn trộm mình, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
“Uhm…” Đầu tiên là Tiêu Thừa Quân có chút giật mình hoảng sợ, sau đó chợt yên tĩnh trở lại, chuyên tâm cùng hắn thân thiết.
Miệng lưỡi giao triền, chỉ đơn giản là quấn quýt, thế mà so với ngày thường hoan hảo còn muốn triền miên hơn nhiều lắm, không cần ngôn ngữ, chính là đụng vào như vậy, nhẹ mút, liền như nói hết toàn bộ cảm xúc của những ngày tương tư.
Nụ hôn thật dài cuối cùng cũng chấm dứt, hai người đều có chút khó thở. Lâu Cảnh dùng trán mình cọ cọ nhẹ vào trán của Tiêu Thừa Quân, “Có nhớ ta không?”
“Sao ngươi về sớm vậy?” Tiêu Thừa Quân không đáp, hỏi ngược lại.
“Bên ngoài vừa giá vừa rét, làm sao so được với ổ chăn ấm áp của điện hạ.” Lâu Cảnh làm bộ bất đắc dĩ mà nói, “Hại ta mấy đêm liền ngủ không ngon giấc, đành phải ráng chạy về cho sớm.”
Tiêu Thừa Quân nghe vậy, nhịn không được mím môi cười khẽ. Mặc dù lời này rất dễ nghe nhưng lại không thể nghe nhiều, nếu không nhất định Lâu Cảnh sẽ lại nói tiếp những lời khiến người ta phải thẹn thùng. Mân vương điện hạ nghĩ nghĩ như vậy, dịch người trượt xuống khỏi cánh tay Lâu Cảnh, tựa đầu lên gối, hỏi tiếp: “Đổi thương sao xong hết rồi chứ?”
Lúc Lâu Cảnh mua thương sao, là dùng giá một đồng đổi một thương sao, chỉ đổi theo chuẩn 8/10, đến Tấn Châu đổi diêm dẫn, lại đổi theo tiêu chuẩn quy định, phải làm loại mua bán này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Đã đổi xong hết rồi.” Lâu Cảnh biết da mặt của Mân vương điện hạ vốn mỏng, thấy tốt liền thu lại vẻ trêu chọc, nghiêng người ghé sát vào đầu của Tiêu Thừa Quân, cùng dùng chung một cái gối, “Một hai thương sao một muối dẫn, vốn là định chế rồi, không sửa được.”
Đây là luật pháp định ra, đã là muối thì không bao giờ được ép giá, muối trong tay hắn đều phải quy đổi ra diêm dẫn, đổi với ai thì cũng như nhau, chỉ là xem ai đưa lễ hậu hơn, mặt mũi ai lớn hơn mà thôi. Thế lực của Lâu gia ở Tấn Châu gần như là vô địch, huống hồ phần đại lễ mà Lâu Cảnh đưa ra lại không chút hàm hồ nào, tự nhiên sẽ làm cho viên quan quản lý muối kia vô cùng cao hứng, mấy vạn lượng bạc hắn bỏ ra mua thương sao đều đổi sang diêm dẫn cả.
“Ngươi đổi một lần này, chẳng phải là đã đem đổi sạch vựa muối ở Tấn Châu rồi sao?” Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày, cái loại mua bán mà lật tay một cái là có thể kiếm được tiền này, nhất định sẽ có không ít người luôn nhìn chằm chằm. Huống chi mấy người cấu kết với quan phủ để kinh doanh loại mặt hàng này, nào có ai là người không có quyền, có thế? Lâu Cảnh làm như vậy, chỉ sợ là sẽ triệu phải tai họa.
“Sao có thể a! “ Lâu Cảnh cười khẽ, cong người rụt lui xuống dưới, đem mặt chôn vào trong ngực của Mân vương điện hạ, “Viên quan quản lý muối ở Tấn Châu ấy, hiện giờ đang quản lý muối của cả ba tỉnh Tây Bắc cơ. Trong tay hắn không chỉ có một vựa muối ở Tấn Dương thôi đâu, hơn ba mươi vạn muối dẫn thì nhằm nhò gì.”
Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm, sờ sờ cái đầu đang cọ loạn trong ngực, y học thuật làm đế vương từ nhỏ, đối với thủ đoạn kiếm tiền kinh thương này lại biết rất ít, nhưng là, y cũng biết muốn phú quý thì phải mạo hiểm, loại kinh doanh nào càng béo bở thì phải chịu mạo hiểm càng lớn.
Bất quá, nếu Lâu Cảnh nói không quan trọng thì cũng không cần phải nghĩ nhiều.
Nửa đêm hôm qua, Lâu Cảnh trở về đến kinh thành là vào thẳng phủ Mân vương, những người khác đều không biết hắn đã trở về, cho nên có thể tranh thủ thời gian một ngày này mà nghỉ ngơi thoải mái, việc buôn bán, việc ở Bắc Nha đều không cần để ý tới. Vừa vặn hôm nay Tiêu Thừa Quân cũng không cần phải vào triều, vì thế hai người liền làm tổ ở trên giường, vui vẻ nói chuyện phiếm.
“Khi còn bé, ta hay cùng tổ phụ chơi trò ném tuyết. Hắn thường nắm cả tảng tuyết bự, lại toàn nhằm vào mông ta mà ném, đã thế ném phát nào là chuẩn phát ấy, lực đạo mạnh thôi rồi, lần nào dính chưởng ta cũng ngã dúi mặt hôn đất mẹ.” Lâu Cảnh bĩu môi, nhớ tới những viên tuyết to vật vã do gia gia ném tới, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi muốn xoa xoa cái mông tội nghiệp.
“Ha ha ha…” Tiêu Thừa Quân nhịn không được mà cười ra tiếng, “Cũng không sợ đem ngươi đập hư hả?”
“Hắn mới không sợ đâu!” Lâu Cảnh hừ hừ, “Ta ném thế nào cũng không trúng, thế là thừa dịp gia gia không chuẩn bị, ta liền nhét thẳng một nắm tuyết vào trong cổ áo hắn. Lúc nắm tuyết là không được nắm chặt, nếu không gia gia sẽ túm ra ngay, tốt nhất là cứ vo nhẹ thôi, vào trong áo liền bở tung ra, sau đó sẽ nhanh chóng tan chảy,…”
“Lúc Hoàng gia gia còn tại thế, cũng từng mang ta đi ngắm tuyết.” Tiêu Thừa Quân nghe Lâu Cảnh kể chuyện liền cười đến hai mắt cong cong, chợt nhớ đến chuyện ngày bé, “Khi đó Hoàng gia gia đến kiểm tra công khóa của ta, đúng lúc ta đọc sách cả đêm, tinh thần rất uể oải. Hoàng gia gia không có trách phạt, còn chuẩn cho ta được nghỉ một ngày, dẫn ta đến ngự hoa viên ngắm tuyết nữa.”
(công khóa chắc là tương đương với bài tập về nhà của mình bây giờ ^_^)
Cho đến tận bây giờ, Tiêu Thừa Quân vẫn còn nhớ rõ từng lời nói lúc ấy của Duệ Tông hoàng đế, hắn nói ‘Ngươi nhìn xem, tuyết đọng trên cành mai dày đến ba đốt ngón tay, nếu là một đêm tuyết lớn thì chắc chắn sẽ bẻ gãy cành mai mỏng manh này, chỉ có tuyết nhỏ tích tiểu thành đại mới có thể lâu dài’.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã không còn rơi nhưng trời vẫn rét lạnh như trước, còn ở trong phòng thì lại là một mảnh ấm cúng và vui vẻ. Cái gọi là tình đầu ý hợp, đó là chẳng sợ chỉ nói vài chuyện linh tinh vụn vặt, mà chỉ cần được ngồi ở bên nhau là cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hai người ở trong phủ lười nhác cả buổi, đến giờ ngọ thì dùng cơm trưa, sau đó thừa dịp trời ấm hơn liền ở trong sân nghịch tuyết.
Lâu Cảnh đắp hai quả cầu tuyết thật lớn, đánh ra một con thỏ tuyết mũm mĩm đang mím môi, cụp tai với vẻ mặt ngơ ngác, “Mỗi dịp năm mới, mẫu thân thường làm bánh bột hấp hình còn thỏ rất đáng yêu cho ta, bên trong còn bỏ thêm sữa bò, ăn ngon lắm.”
Tiêu Thừa Quân nhìn con thỏ tuyết tròn vo kia, không khỏi mỉm cười, “Vậy năm nay ta bảo người trong phủ làm cho ngươi một lồng bánh nhé?” Đầu bếp trong phủ Mân vương chính là ngự trù trong cung, điểm tâm nào cũng có thể làm, huống chi chỉ là một cái bánh bột hấp.
Lâu Cảnh nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng rực, “Ta đón năm mới ở đây nhé, nhất định không về bên kia đâu.”
Ngày kế, Lâu Cảnh đi đến phủ tả thừa tướng.
Kỳ thật, làm một cái trâm anh thế tộc, cơ bản là không có nhiều giao tình với bên quan văn, nhưng Lâu gia và Triệu gia vẫn luôn qua lại với nhau khá mật thiết từ nhiều năm nay. Bởi vì nguyên quán của Triệu gia là ở vùng Việt Châu, Giang Nam và gia tộc này vẫn đều làm chút mua bán muối công. Mà tổ phụ của Lâu Cảnh lại là đồng lõa với Triệu gia trong việc này từ lâu, cho đến tận bây giờ, mối quan hệ này vẫn chưa từng thay đổi.
Cũng bởi vì thế mà Lâu Cảnh và Triệu Hi liền quen biết nhau từ nhỏ.
Dù Giang Nam làm ra được muối nhưng diêm dẫn lại vẫn luôn thiếu, bởi vì người đến nạp lương để đổi thương sao rất nhiều mà người muốn đổi thương sao sang diêm dẫn còn nhiều hơn, huống chi việc đổi diêm dẫn lại do triều đình quản lý, muốn đổi cũng không dễ. Triệu gia là một gia tộc rất có danh vọng ở vùng Giang Nam, có nhiều thế hệ làm quan, tự nhiên cũng có chút phương pháp để đổi diêm dẫn từ các châu khác.
Triệu Hi nhìn Lâu Cảnh tới lấy sổ sách, một lúc lâu mới phun ra được một câu, “Lần này ngươi trúng lớn rồi a!”
Diêm dẫn, nói trắng ra thì đây chính là mặt hàng do triều đình chiếm giữ, bằng chứng là muối luôn bị chi phối ở các kho, vựa thuộc về triều đình. Nếu không có diêm dẫn thì chính là buôn lậu muối, bắt được là bị chém đầu.
Một diêm dẫn là bốn trăm cân muối, nhưng ấn theo tiêu chuẩn chuyển đổi thì một thương sao lại tương đương với một diêm dẫn có khối lượng hai trăm cân và giá trị của nó là nửa lượng bạc. Nếu đặt trong cửa hàng bán lẻ, bốn trăm cân muối này còn có thể bán tới giá mười hai lượng bạc, trên cơ bản thì đây là việc kinh doanh một vốn bốn lời.
Cho nên, khi rời khỏi phủ nha, diêm dẫn này không bao giờ được bán đúng theo giá nửa lượng bạc. Có thể nói, muối chính là mặt hàng kinh doanh đem lại lợi nhuận kếch xù mà lại không bao giờ lo lắng bị lỗ, huống chi Lâu Cảnh còn mua diêm dẫn với giá một tiền bạc.
Tam bá của Triệu Hi là người quản lý việc lặt vặt trong kinh. Lần này Lâu Cảnh tới đây chính là để tìm vị tam gia này, cho nên hắn lờ lớ lơ Triệu Hi đang lăng xăng, hô to gọi nhỏ xung quanh mà chỉ chăm chú tiếp chuyện với tam gia, “Ngài xem, khoảng bao lâu thì có thể bán hết ạ?”
Triệu tam gia trầm ngâm suy nghĩ một lát, trước đây Lâu Cảnh đã nói với hắn về chuyện này, hắn cũng từng dự đoán, nếu thiếu niên nho nhỏ này có thể đổi được khoảng ba vạn muối dẫn thì cũng rất không tồi, thật không ngờ lần này hắn có thể đổi được hơn ba mươi vạn, “Nếu chỉ để thương nhân trong kinh thành tham gia thì sợ là sẽ nuốt không trôi, chi bằng đưa đến Việt Châu đi, còn tiền thì chắc chắn là chưa thu hồi trước năm mới được đâu, ít nhất cũng phải tầm tháng hai.”
Thương nhân giàu có ở Giang Nam rất nhiều, muốn mua muối cũng nhiều, đương nhiên là dễ bán hơn so với kinh thành rồi.
Lâu Cảnh gật gật đầu, “Chỉ cần có thể thu hồi trước trung tuần tháng hai là được rồi ạ.”
(Tuần: mười ngày gọi là một tuần, một tháng có ba tuần. Từ mồng một đến mồng mười là thượng tuần 上旬, từ mười một đến hai mươi là trung tuần 中旬, từ hai mươi mốt đến ba mươi là hạ tuần 下旬.)
“Vậy giá cả thì vẫn ấn theo trước kia đi, muối này ở tận Tấn Châu, phí chuyên trở cũng không phải là nhỏ, để giá cao quá lại sợ không bán được.” Tam gia hơi hơi vuốt cằm, tỏ ra khó xử nói.
“Một dẫn bán được hai lượng bạc thì cũng không phải là thấp, Tam bá định ra cho ta một cái giá đi, Cảnh rất cảm ơn ạ!” Lâu Cảnh thành khẩn mà cười nói.
Tam gia thật sâu mà nhìn Lâu Cảnh một cái, thầm nghĩ thế tử An Quốc công này quả thật là do một tay lão An Quốc công bồi dưỡng lên, làm việc lanh lẹ, ra tay quả quyết, nói chuyện lại cẩn thận, rất đáng tin cậy. Không khỏi âm thầm gật đầu, lấy ra một tờ giấy, viết giấy biên nhận trao cho Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh cũng không có thoái thác, giao muối dẫn cho tam gia, cầm lấy giấy biên nhận và tiền đặt cọc.
“Sau khi số muối trong kinh được bán xong, ta sẽ kêu người đem tiền tới Chu Tước đường.” Bàn bạc xong, tam gia hướng Lâu Cảnh chắp tay một cái, đứng dậy rời đi.
Triệu Hi thấy Tam bá đi rồi liền dán lại đây, hào hứng hỏi: “Ta nói này, ngươi vừa kiếm được một khoản kếch xù như thế, có phải cũng nên tặng ta một chút gọi là lấy may không hả?”
Lâu Cảnh nhìn hai mắt ranh mãnh lại không mất đi vẻ sạch sẽ của Triệu Hi, không khỏi cười khẽ, Triệu gia là nghiệp quan tách ra, người có công danh cao thì đi ra ngoài làm quan, người có công danh thấp thì phụ trách kinh doanh sản nghiệp của tổ tiên, cho nên Triệu Hi được tiếp xúc rất ít với chuyện mua bán này, “Chờ tới khi ngươi đi thi hương, thi hội, thi đình mà giật đủ cả giải nguyên, hội nguyên và trạng nguyên thì ta sẽ tặng cho ngươi một món quà đặc biệt.”
Hai mươi sáu tháng chạp, vương phi của tứ hoàng tử chuyển dạ, hạ sinh một đôi long phượng thai. Thuần Đức đế mừng rỡ, lập tức quyết định tổ chức yến tiệc chúc mừng vào ngày hai mươi tám tháng chạp.
Trăm triệu lần triều thần cũng không nghĩ tới, tứ hoàng tử vừa mới cưới hoàng tử phi năm ngoái đã có con nối dòng nhanh như vậy, lại còn là long phượng thai thập phần cát tường. Vì thế, trong đám quan viên vốn xem trọng, ủng hộ tam hoàng tử liền xuất hiện một số người muốn lảng ra, đứng ngoài xem xét tình hình.
(long phượng thai: sinh đôi được cả bé trai và bé gái; cát tường: điềm lành)
Dù sao thì việc sinh ra người thừa kế cũng là trách nhiệm rất quan trọng của Thái tử. Sở sĩ ngôi vị Thái tử của Tiêu Thừa Quân không ổn định cũng là vì có liên quan đến việc y không nạp trắc phi để sớm có con nối dòng.
Hiện giờ tứ hoàng tử đã có nhi, nữ song toàn mà tam hoàng tử lại không có một người thừa kế nào, không thể không nói, tại thời điểm này, tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc đã mất đi tiên cơ.
Hoàng thượng tổ chức yến tiệc chiêu đãi quần thần, tự nhiên nghi thức cũng là một phần bắt buộc không thể thiếu, trước đây Lâu Cảnh vẫn nghĩ chỉ đêm ba mươi tết mình mới phải vội một chút, ai dè lúc này đã phải bận rộn để chuẩn bị cho các nghi lễ cung đình của yến hội sắp tới. Bởi vậy, hai ngày nay hắn đều nghỉ lại ở trong cung.
Buổi tối ngày hai mươi tám tháng chạp, điện Lân Đức.
Thuần Đức đế ngồi trên ngai vàng, tả, hữu thống lĩnh của Vũ Lâm quân đứng hầu hai bên, dưới nữa là hai mươi bốn cấm vệ quân nghiêm túc cầm binh khí bảo hộ xung quanh.
Cửu tấu nhạc chương, chung cổ tề minh, quần thần lẳng lặng ngồi ở các bàn thấp đặt hai bên sườn đại điện, sơn hào hải vị, ngọc dịch quỳnh tương, nhiều đếm không xuể.
(cửu nhạc tấu chương, chung cổ tề mình: nó là tiếng nhạc cung đình phục vụ tiệc, báo hiệu yến tiệc bắt đầu, một hình thức triệu tập nơi cung đình, như mình đánh trống vào lớp ấy.
ngọc dịch quỳnh tương: rượu quý đựng trong bình ngọc.)
Tiêu Thừa Quân là thân vương, đồng thời là trưởng hoàng tử, vị trí Thái tử vẫn chưa được lập, tự nhiên y vẫn ngồi ở vị trí trước nhất, tam hoàng tử ngồi ở phía dưới, sau đó đến tứ hoàng tử.
“Sao gần đây không thấy đại hoàng huynh ra ngoài đi dạo một chút?” Đại yến bắt đầu, tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc buồn tẻ nhìn thoáng qua nhóm cung nữ đang nhảy múa, “Hôm trước đệ đệ nhận được một vũ nương Tây vực rất xinh đẹp, còn đang nghĩ sẽ đưa tặng nàng cho huynh trưởng đấy.”
Mặt không hề đổi sắc, Tiêu Thừa Quân đưa tay nhấc chén rượu lên chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt thì lại phiêu về hướng một người đang đứng bên trái ngai vàng.
Người nọ đeo bội đao bên hông, như một cây tùng xanh vững vàng đứng thẳng trong gió, đúng là tả thống lĩnh thướng quân — Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh cảm giác được tầm mắt của Mân vương điện hạ, liền chớp chớp mắt với y, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm trang như ngọc, không có gì thay đổi như trước.
Tiêu Thừa Quân cố nén ý cười, lúc này mới không nhanh không chậm mà quay trở lại nhìn sang tam hoàng tử, thản nhiên buông một câu: “Từ trước tới nay ta vốn không thích cái này, nhưng mà hoàng đệ à, ngươi cũng nên sớm nạp một cái chính phi đi thôi.”
Bởi vì Trần quý phi quá kén cá chọn canh nên đến tận bây giờ tam hoàng tử mới chỉ nạp trắc phi và thiếp thất, chưa từng nghênh cưới chính phi. Đương nhiên, người nào sáng suốt đều biết, Trần quý phi mơ tưởng đến Thái tử vị đã lâu, dùng dằng như vậy chính là để chờ cưới nam thê cho nhi tử. Chỉ là hai ngày này, bởi vì sự kiện long phượng thai mà Trần quý phi cũng có chút sốt ruột không yên.
Tiêu Thừa Đạc bị nghẹn một chút, liếc liếc mắt nhìn thoáng qua tứ hoàng tử, trong mắt lóe lên một tia hung bạo, trong miệng lại cười nói: “Không vội, không vội, chẳng phải đại hoàng huynh cũng không có chính phi sao?” Nói xong, hắn liền nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâu Cảnh đang đứng dưới ngai vàng. Vừa lướt qua, ánh mắt liền dính lại ở nơi đó, luyến tiếc không nỡ dời đi.
Lâu Cảnh vốn là một võ tướng, bình thường hắn mặc thường phục nên nhìn cũng không quá rõ ràng, chỉ thấy giống như một công tử phong lưu, văn nhã, xinh đẹp như một viên ngọc quý; nhưng một khi mặc khôi giáp vào người, toàn bộ khí thế đều hiển lộ, giống như một bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, lưu quang dật thải, thu hút hồn phách của người xung quanh. Hơn nữa, khôi giáp dùng để thực hiện nghi lễ của Vũ Lâm quân được làm vô cùng tinh xảo và xa hoa, Lâu Cảnh mặc nó trên người, càng nhấn mạnh thêm vẻ tuấn lãng bất phàm của hắn.
(Lưu quang dật thải: ánh sáng giống như đang lưu động, màu sắc rực rỡ như sắp tràn ra)
Tam hoàng tử tham lam mà nhìn người nọ, bỗng nhiên nghĩ đến, một khi mình trở thành Thái tử là có thể cưới nam thê, nhìn lại nhóm huân quý và quan lớn trong kinh thành, chẳng có đệ tử nhà nào là có thể so sánh mỹ mạo với Lâu Cảnh cả!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: giá cả muối dẫn và thương sao là tham khảo trong《 minh sử 》, đương nhiên, ta cũng bịa đặt không ít trong kinh doanh muối dẫn này, đại gia chớ tích cực, ha ha ha.
Không biết mọi người xem có hiểu không, đơn giản mà nói thì kinh doanh muối là thế này:
Lương thực → thương sao → muối dẫn → muối
Dựa theo tiêu chuẩn là 1 thương sao =1 muối dẫn = 0,5 lạng bạc
Mà Lâu Cảnh bây giờ là dùng 0,1 bạc →1 thương sao →1 muối dẫn →2.5 bạc, sau đó Triệu gia lại dùng giá cao hơn 2.5 bạc để bán cho thương nhân, nhóm thương nhân đến lấy muối, tiếp tục bán lẻ là 10 bạc.
_(:з” ∠)_ xem không hiểu cũng không quan hệ, chỉ cần biết hắn kiếm rất nhiều tiền là được.
Hự hự, mấy hôm nay nhập số liệu vào máy tính ở cơ quan đến mờ cả mắt, tối về nhà nhìn thấy máy tính liền cảm thấy nhức đầu, sau đó bệnh lười lại tái phát, thế là ta ngâm một chương đến mấy ngày, hờ hờ~~~~!