Dù Nhậm Ninh Viễn lặng lẽ không nói gì, Khúc Đồng Thu cuối cùng vẫn cảm thấy sự mất hứng của người nọ.
Mượn danh nghĩa Nhậm Ninh Viễn đi giả danh lừa bịp là tội lớn, bị trách phạt như thế nào đều xứng đáng. Chỉ có thể trông cậy vào Nhậm Ninh Viễn đại nhân đại lượng, cơn tức qua rồi sẽ không so đo với mấy tên tầm thường nhỏ bé như cậu thôi.
Trời dần trở nên nóng hơn, cả lớp tính toán tổ chức ra biển chơi tập thể một lần vào cuối tuần. Khúc Đồng Thu rất háo hức, thành phố C ở đất liền, lớn như vậy rồi nhưng cậu vẫn chưa thấy qua biển bao giờ. Du lịch trên biển xanh là một ảo mộng rất mê người, nhất thời cả người tràn trề năng lượng, kích động giúp đỡ việc thu xếp. Nào là liên hệ thuyền, thuê lều trại, việc lớn nhỏ vụn vặt gì cơ hồ đều giao cho cậu làm.
Giữa trưa ngày rời bến, mọi người bị triệu tập, lớp trưởng vẻ mặt nghiêm trọng, tuyên bố: “Các bạn, có tin tức xấu, số lượng chỗ ngồi trên thuyền thay đổi, tiền chúng ta giao tính theo giá sinh viên nên không có chỗ cho việc thảo luận, họ bàn lại, hiện tại thiếu một chỗ.”
Nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ.
“Hoặc đi ít hơn một người, hoặc tất cả đều không được đi. Tôi cho rằng không thể từ bỏ như thế được.”
Mọi người đều đồng thanh ‘“Đúng vậy đúng vậy” trả lời.
“Cho nên chỉ có thể coi có anh em nào vì lớp hy sinh thôi. Có ai tình nguyện không? Phát huy một chút tác phong nào.”
Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng. Ai cũng đều chờ mong lần rời bến này nhiều lắm, có ngốc mới vào lúc này ‘phát huy tác phong’.
“Không tự nguyện sao, vậy đề cử đi.”
Lời này nói ra chẳng khác nào không nói. Toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, ai cũng không bằng lòng đắc tội với kẻ khác, cũng không bằng lòng để bản thân bị đắc tội.
Đột nhiên lớp trưởng nói, có nửa phần đùa giỡn: “Khúc Đồng Thu, không phải gần đây cậu túng thiếu sao? Vậy thôi đừng đi, coi như tiết kiệm tiền.”
Có mấy người cười nói phải. Nhặt quả hồng tất nhiên phải chọn quả mềm, Khúc Đồng Thu là kẻ yếu mềm nhất, đắc tội cậu cũng không có gì phải sợ.
Khúc Đồng Thu nghe vậy kinh ngạc nói: “Nhưng tớ rất muốn đi.”
“Ai mà chẳng muốn đi đúng không. Nhưng dù sao cũng phải có một kẻ ở lại.” Lớp trưởng cười, dùng giọng điệu thương lượng: “Bằng không cậu cảm thấy ai ở lại thích hợp hơn?”
Câu này liền khéo léo đem nhiệm vụ khoai nóng phỏng tay giao cho cậu, tất cả mọi người lập thức nhìn cậu chằm chằm, sợ từ miệng cậu phát ra tên mình.
Lớp trưởng cổ vũ nói: “Không sao, cậu cứ nói đi, nói ra tham khảo thôi. Chúng ta sẽ cân nhắc.”
Toàn trường lặng yên, Khúc Đồng Thu không thể chủ động bỏ việc này đi, trong đám người phải có một kẻ bị nêu tên, không ai biết kẻ đó có thể là bản thân mình hay không.
Thật là vừa khéo, Khúc Đồng Thu bỗng phát hiện mỗi người còn lại đứng đối diện như có chung một mối thù, ai cũng cũng hy vọng cậu rời đi.
“Đúng đó, cậu đi coi như xong, cũng không cần phải đóng nhiều tiền như vậy,”
“Nhìn cậu gầy như bị bỏ đói, đáng thương quá mà, trên đảo không có gì hay đâu, không bằng giữ tiền mua thức ăn ngon đi.”
Cuối cùng Khúc Đồng Thu chỉ phải một mình mang theo đồ đạc, có chút thương tâm trở lại ký túc xá. Càng nghĩ cũng không hiểu được, rõ ràng cậu rất cẩn thận, ai cũng chưa từng đắc tội qua, tại sao lại biến thành kẻ địch của mọi người.
Đẩy ra cửa ký túc xá, liếc mắt một cái thì thấy Trang Duy đang ở bên trong.
Khúc Đồng Thu lắp bắp kinh hãi, vì thật sự đã lâu lắm chưa chạm mặt với Trang Duy tại nơi này. Có lẽ là hai người đều cố ý tránh đối phương, ở cùng dưới mái nhà cũng có thể không gặp gỡ.
Nhưng hiện tại cậu căn bản không có tâm tư suy nghĩ đến việc xấu hổ khi ở cùng Trang Duy, chỉ rầu rĩ ngồi lên giường, bắt đầu lấy đồ đạc đi chơi đảo ra ngoài.
Trong phòng im lặng. Khúc Đồng Thu đang dọn đồ, đột nhiên nghe Trang Duy nói: “Không phải mấy cậu phải rời bến đi sao.”
“Chỗ trên thuyền không đủ.” Khúc Đồng Thu nói xong đã cảm thấy khổ sở, xoay người đặt cái túi trống rỗng nơi đầu giường, cậu cũng không muốn cùng Trang Duy nhiều lời.
Trang Duy lập tức hiểu ra: “Không đủ? Vậy làm sao quyết định ai không đi? Rút thăm?”
“…”
“Đừng nói là trực tiếp chọn cậu, kẻ coi tiền như rác chứ? Cậu đúng là quá vô dụng!”
Khúc Đồng Thu thất vọng đến mức không có hơi mà tranh cãi với cậu ta, lấy gà mên chuẩn bị đi mua cơm ăn.
Đi tới cửa lại đột nhiên nghe giọng Trang Duy: “Này, muốn đi đảo H chơi không.”
“Không cần.”
Trang Duy rất không hài lòng: “Tại sao?”
“Đi nơi đó mắc lắm.”
“Tiền tôi bỏ ra không phải được rồi sao.”
Khúc Đồng Thu giật mình lắm, quay đầu lại nhìn: “Hả?”
Trang Duy thoáng xấu hổ, nhưng âm điệu vẫn rất kiêu ngạo: “Hừ, với tôi mà nói cũng không phải nhiều. Coi như tôi giải thích với cậu, xóa bỏ việc kia.”
Câu cuối cậu ta nói nhanh như bay, nhưng Khúc Đồng Thu nghĩ tới chuyện đêm hôm đó thì da gà liền dựng thẳng lên, trên mặt cũng túng quẫn đến nóng ran.
“Tớ, tớ không đi.”
Trang Duy tức giận nói: “Ý cậu là gì? Ý cậu là không muốn xóa bỏ, còn muốn theo tôi liên lụy không rõ sao?”
Khúc Đồng Thu vội vàng lui về phía sau liên tục, nói: “Bỏ, tất nhiên là một gạch bỏ hết.”
Đang nói chuyện, có người đẩy cửa tiến vào. Là Sở Mạc. Khúc Đồng Thu bị hù đến nhảy dựng lên, may là Sở Mạc căn bản coi cậu là người vô hình, không tính toán gây phiền toái cho cậu, chỉ nói chuyện với Trang Duy, thần thái còn pha vẻ ân cần: “Cậu quyết định xong chưa? Đi đảo H với anh không?”
Trang Duy chỉ làm như không thấy gã, mắt nhìn trần nhà, không nói gì.
Khúc Đồng Thu thầm nghĩ, kẻ làm đầy tớ không giống như thế, cậu nếu tự cao tự đại như vậy đã sớm đã bị đánh cho chết khiếp. Nhưng Trang Duy như vậy, không chỉ có bày ra tư thế đẹp, mà Sở Mạc còn a dua không thôi: “Trang Duy, buổi triển lãm của nhiếp ảnh gia bậc thầy ngày mai là ngày cuối cùng, một vé cũng khó kiếm, nếu lúc này cậu không đi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Vẻ mặt Trang Duy lãnh đạm, thận trọng, thần khí kiêu ngạo, cuối cùng mở miệng: “Được, tôi đi, chẳng qua tôi muốn dẫn cậu ấy theo.” Cậu ta lấy tay chỉ chỉ Khúc Đồng Thu.
“Thằng đó?” Sở Mạc vẻ mặt như giẫm lên phân chó. “Giỡn cái gì vậy!”
“Tùy thôi, vậy tôi cũng không đi.”
Vẻ mặt Sở Mạc phức tạp: “Thôi được rồi, cậu theo anh đi đảo H, anh mua vé máy bay cho thằng ấy đến chỗ khác. Được rồi chứ?”
Trang Duy cười lạnh nói: “Anh muốn tôi và anh du lịch hai người?”
Khúc Đồng Thu hơi xấu hổ, lỗ tai nóng lên, Sở Mạc trừng mắt liếc cậu, tiếp tục vận động hành lang: “Nhưng anh chỉ đặt hai phòng, vé cũng chỉ có hai vé, bây giờ thêm một người nữa phải làm sao?”
“Đơn giản thôi, cậu ấy ở khách sạn với anh, tôi đi xem triển lãm ảnh.”
Khúc Đồng Thu thật sự cảm thấy được nơi này không nên ở lâu, triển lãm ảnh của nhiếp ảnh gia bậc thầy chờ Trang Duy đến hưởng thụ, mà sự hưởng thụ của Sở Mạc chính là đánh cho cậu một trận, cậu có phải ngốc đâu.
Nhưng mới vừa lẳng lặng bước ra ngoài hai bước, đã bị Trang Duy túm lấy cổ áo: “Cậu đứng lại đó cho tôi!” còn Sở Mạc lớn tiếng mắng: “Mày mau cút cho anh!”
Khúc Đồng Thu tiến thoái lưỡng nan, bị đẩy đẩy xô xô, hai người đều đem cơn tức xả lên người cậu, khiến cậu đầu óc choáng váng, chỉ có thể kêu “Á á”. Loại thời điểm này có duy nhất một ý nghĩ tràn ngập trong lòng, nếu có Nhậm Ninh Viễn ở đây thì tốt quá.
Không biết có phải là lời kêu gọi có hiệu lực hay không, cánh tay đang bị nắm đến mức kêu không thôi, đột nhiên chợt nghe đắc Sở Mạc nói: “Ninh Viễn, tới đúng lúc lắm, mau dẫn tiểu mập mạp của cậu đi!”
Khúc Đồng Thu không hiểu có phải mình lại bị đánh trúng hay không, nghe thấy tên Nhậm Ninh Viễn đã cảm thấy giống như nghe tên một vị thiên thần quá bộ xuống, lập tức quay đầu hô to: “Lão Đại!”
Trang Duy lại cười lạnh nói: “Hắn dựa vào cái gì mà dẫn đi? Cũng không phải hắn nuôi chó.”
“Cậu nhìn thằng đó không vừa mắt, vậy mang theo làm gì?”
“Bởi vì tôi nhìn anh lại càng không vừa mắt hơn.”
Nhậm Ninh Viễn nghe bọn họ tranh cãi trong chốc lát, mỉm cười nói: “Điều này cũng cãi nhau được sao? Hai người hỏi cậu ấy có muốn đi hay không chẳng phải xong rồi?”
Nói xong lại nhìn Khúc Đồng Thu: “Cậu đồng ý đi không?”
Khúc Đồng Thu vô duyên vô cớ bị bắt nạt đến mặt xám mày tro, mà hai người kia căn bản không tính đến việc nghe cậu nói, gặp Nhậm Ninh Viễn hỏi, ngực bỗng nhiên ấm áp. Chỉ cảm thấy đối với Nhậm Ninh Viễn, cậu tuyệt đối sẽ không nói không, thế là chẳng kịp suy nghĩ, bật thốt lên nói: “Tôi đi.”
Nhậm Ninh Viễn cười, nói với Sở Mạc đang điên lên: “Anh tức cái gì, tôi cũng đi, đi bốn người chẳng phải tốt sao.”