Quan Thương

Chương 92: Chu Vân Thiên Đòi Tiền



Lâm Tuyền về tới tiểu khu Nguyệt Nha Hồ nhìn thấy chiếc Cheetah của Chu Vân Thiên dừng ở dưới lầu, liền không đi lên phòng làm việc nữa, y tới bên hồ, ngồi xuống một cái ghế đá khuất gió, mở cuốn Hồi ức tuổi hoa như nước ra, thong thả đọc.

Gần đây quá bận rộn nên ngay cả thú vui hiếm hoi là đọc sách Lâm Tuyền cũng chẳng có thời gian bận rộn, đôi khi bản thân y cũng hoang mang, bận rộn tới mức không có thời gian đọc sách ư? Liệu làm thế có đáng không?

Ngồi tĩnh tâm bên hồ, Lâm Tuyền thấy mình cần quy hoạch lại cuộc đời của mình, nhưng nói thì dễ làm mới khó, khi còn trẻ ai cũng tự tin, cũng nói làm chủ cuộc đời của mình, ai cũng nghĩ mình đặc biệt, thực sự số người đặc biệt cực kỳ ít, còn lại giống hàng tỉ hàng tỉ người khác thôi.

Lâm Tuyền không khỏi bật cười, khi còn trẻ ư? Xem lại tên cuốn Hồi ức tuổi hoa như nước, chả trách Tiểu Sơ bảo mình già khú, buồn tẻ.

Qua một lúc Trương Bích Quân gọi điện thoại tới, nói Chu Vân Thiên đã đi rồi mới về văn phòng. Nói thật Lâm Tuyền cũng sợ Chu Vân Thiên hủy hợp đồng, nên tiền nhà thu được giữ chặt trong tay, nhiều lắm là đợi số nhà đợt hai tiêu thụ rồi mới suy tính cấp cho Chu Vân Thiên một phần.

Không ngờ Chu Vân Thiên bán nhà chẳng có bản lĩnh gì, nhưng làm người lại tinh như trộm, chiếc Cheetah đi một lúc, ông ta cùng Chu Thành Đông bắt taxi quay lại, chặn cửa văn phòng làm Lâm Tuyền hết đường trốn, chỉ đành cười ngượng:

– Tôi nằm viện một tuần, khiến giám đốc Chu cả ngày phải thay tôi coi sóc công ty, thật áy náy quá.

Chu Vân Thiên đang nghĩ mọi cách moi tiền ra, cho nên càng thận trọng không để Lâm Tuyền phật ý:

– Áy náy gì chứ, Nguyệt Nha Hồ là tâm huyết của tôi mà. Vả lại nhìn thấy anh Lâm bán nhà tốt như thế, tôi ở Giai Thành không ngồi yên, chẳng bằng tới đây xem xét.

– Hoan nghênh giám đốc Chu tới chỉ đạo công tác, để tôi đi gọi mọi người tới, giám đốc Chu phát biểu vài câu, để chúng tôi được mở rộng kiến thức.

– Đừng, đừng, đừng ….

Chu Vân Thiên thầm chửi Lâm Tuyền, sao trẻ như thế mà trơn như trạch hệt đám quan đại lão gia, biết khách sáo với y chắc là y vòng vèo tới tối, mặt dày nói thẳng:

– Trình độ tôi chỉ có thế, nói ra chỉ mất mặt, hôm nay tôi tới đây là để trao đổi với anh Lâm chuyện tiền nhà.

Lâm Tuyền “ồ” một tiếng, nghe như thật:

– Tiền nhà à? Được, đợi thủ tục sở hữu tài sản của đợt nhà đầu tiên được chuyển giao xong, phòng tài vụ đưa ra báo cáo chi tiết, tới khi ấy phiền giám đốc Chu đi một chuyến nữa.

Làm thủ tục sang tên xong, người mua nhà, ngân hàng sẽ trả toàn bộ tiền, làm rất nhanh, còn quyền sở hữu tài sản có thể trì hoãn để làm thống nhất. Chu Vân Thiên mặt méo xẹo nói:

– Trước đó cho nội bộ mua nhà, tiền liên quan đã vào tài khoản, riêng đợt nhà đó đã bán được 30 triệu, còn lại 10 triệu, hẳn trong vòng 1 tuần sẽ vào sổ. Báo cáo chi tiết hiện có thể làm rồi, không cần đợi tới khi hoàn toàn làm xong quyền sở hữu.

Lâm Tuyền nhíu mày:

– Khi thiết lập tài khoản chuyên môn, đã định ra trình tự tài vụ, giám đốc Chu muốn lấy tiền trước, e không hay lắm đâu.

– Tôi biết, tôi biết, phải đợi sau khi quyền sở hữu hoàn thiện đã, chỉ là tài chính trung chuyển của Giai Thành có chút khó khăn, mong anh Lâm cảm thông cho cái khó của tôi.

Chu Vân Thiên lấy ra sổ kế toán mà hai chuyên gia kế toán ông ta phái tới làm ra:

– Bộ phận giá cơ bản là 37.654.000, lãi dư là 2.160.000 trừ đi 11.480.00 khoản đầu tư tiền kỳ, lãi dư là 9.780.000, anh Lâm xem có thể đem khoản tiền cơ bản ứng gấp cho tôi không?

Mỗi ngày đều phải liên hệ với Trương Bích Quân, Lâm Tuyền biết trong tài khoản có hơn 35.000.000 hiện giờ mà đưa tiền cho ông ta, Chu Vân Thiên xé hợp đồng, vậy y chỉ được 10.000 tiền đảm bảo.

Lâm Tuyền hỏi:

– Trong tài khoản có bao nhiêu tiền thì chắc giám đốc Chu biết cả, hiện đưa tiền cho ông, công tác tiếp theo triển khai như thế nào?

Chu Vân Thiên miệng vẫn tươi cười, nhưng lời nói cứng rắn hơn:

– Khoản tiền nhà hơn 10 triệu, trong vòng một tuần nữa có thể vào tài khoản, trước khi đợt nhà thứ hai bán ra, tôi muốn tạm thời để lại bộ phận lợi nhuận lại, như thế đủ ứng phó với công tác rồi.

Lâm Tuyền mặt trầm xuống:

– Giám đốc Chu thúc dục muốn lấy tiền, cứ như sợ tôi ôm tiền chạy mất vậy. Ngày một có lãnh đạo tỉnh tới thị sát tình hình kiến thiết của tiểu khu Nguyệt Nha hồ, chuẩn bị lấy làm điển hình phát triển nhà ở trên hội nghị tổng kết công tác địa ốc toàn tỉnh. Giám đốc Chu khi đó phải lên phát biểu, vậy mà ông cứ đòi tiền, không để lại đồng nào để làm chi phí chiêu đãi, chẳng lẽ ông hài lòng với cái giá 4.200 rồi? Phải biết rằng nếu không liên tục tuyên truyền tạo thế, tiếp theo giá nhà chẳng những không tăng mà còn tụt xuống.

Khí thế của Chu Vân Thiên tụt ngay xuống. Thận trọng hỏi:

– Là vị lãnh đạo nào của tỉnh vậy?

– Phó chủ nhiệm lý của ủy ban kiến thiết, còn có phó sở trưởng sở tài nguyên đất đai, tôi vội xuất viện là sợ ở đây có điều gì sơ sót, nếu biết giám đốc Chu chỉ biết tới đây đòi tiền, chẳng bằng tôi lại vào bệnh viện nằm vài ngày.

– Chuyện này …

Chu Vân Thiên tất nhiên không lo Lâm Tuyền ôm tiền bỏ chạy, lợi ích Lâm Tuyền thu được ở hạng mục này sẽ hơn 30.000.000, hạng mục Nguyệt Nha hồ trong tay y, thu lời còn nhiều hơn chủ đầu tư thực sự là ông ta, nghĩ thôi đã thấy xót cả ruột.

Thấy Lâm Tuyền sắc mặt biến đổi, Chu Vân Thiên tất nhiên không trở mặt với y, dù sao vào thời khắc quan trọng, Lâm Tuyền đã xuất hiện hóa giải nguy cơ tài vụ của Giai Thành, nếu như lại để cục diện cũ tái diễn, bên thầu xây dựng, rồi bên ngân hàng sẽ trở mặt đòi tiền. Chu Vân Thiên đành nặn nụ cười tươi rói hết cỡ:

– Bên phía thầu xây dựng cả ngày ngồi ở văn phòng tôi đòi tiền, hay là giám đốc Lâm cấp tôi 10 triệu ứng phó gấp.

Chiếc Cheetah mới tinh của Chu Vân Thiên ít nhất cũng tới 800.000, làm gì có bộ dạng của kẻ thiếu tiền, nhưng ông ta đã xuống nước, Lâm Tuyền cũng không làm căng:

– Nghe nói giám đốc Chu vừa mua xe mới, tiền chung chuyển tất nhiên sẽ có vấn đề, vậy tôi cấp cho ông 10 triệu trước vậy.

Nhìn Chu Vân Thiên, Chu Thành Đông mặt mày âm trầm rời đi, Trương Bích Quân đẩy cửa đi vào, hỏi:

– Đuổi đi rồi à?

– Làm gì dễ như thế được? Cứ cho 10 triệu đã, thứ bảy chủ nhận ở trung tâm triển lãm có lễ hội việc làm của sinh viên tốt nghiệp, mọi người chuẩn bị thế nào rồi? Còn chuyện lãnh đạo ngày kia tới thị sát, phải liên hệ tốt với ĐTH, ống kính lia vào những cảnh đặc sắc của Nguyệt Nha Hồ nhiều một chút.

– Chuyện ngày kia không có vấn đề, có điều thực sự phải tuyển 60 sinh viên tốt nghiệp sao? Bọn họ không có kinh nghiệm công tác, sẽ không có tác dụng mấy với hạng mục Nguyệt Nha Hồ, tôi thấy hay là tuyển hững người có kinh nghiệm công tác ở các công ty địa ốc, nhân số cũng không cần nhiều, chừng 10 người là đủ.

Lâm Tuyền cười:

– Tất nhiên là cần tuyển người có kinh nghiệm làm việc, đó là nhu cầu cấp thiết cho phòng kế hoạch, phòng quản lý, phòng tài vụ, lại còn chi nhánh trưởng của những chi nhánh phía dưới. Sinh viên tốt nghiệp càng cẩn tuyển, có hạng mục Nguyệt Nha Hồ chống đỡ rồi, cứ lấy tiền trong đó ra mà tiêu, tôi còn đang chê 60 người quá ít đấy. Qua Tết, trước tiên để những người này tới công ty thực tập, để bọn họ quen với sản nghiệp này đã, thuận tiện làm nghiệp vụ môi giới mua bán, qua kỳ thực tập mới đưa tới các phòng ban.

Trương Bích Quân mới hiểu té ra Lâm Tuyền muốn lợi dụng hạng mục Nguyệt Nha Hồ để khuếch trương công ty, tận dụng khả năng cao nhất chèn ép lợi nhuận của Chua Van Thiên, cười tủm tỉm:

– Tổng giám đốc, giám đốc Chu luôn thúc dục tôi về Thiên Tinh Hồ, công tác nơi này, tôi chỉ có thể làm tới sau Tết thôi.

– Không thể nào, tôi sao có thể sống thiếu cô.

Lâm Tuyền la thất thanh, vừa mới nghĩ hoạch định lại cuộc sống, ông trời đã chơi khăm y một phát:

– Cái lão Từ, vợ con đều huề rồi mà không chịu buông tha cho người ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.