Nhà hàng Bát Đại Oản được xây dựng gần bờ đông sông hộ thành, lầu trước có bốn tầng, mái cong, ngói lưu ly, theo phong cách kiến trúc cổ. Đường Ngọc Lâm là con đường ẩm thực tây thành Tĩnh Hải, người mở quán ăn đều thích chen lấn vào đây, tiền thuê tất nhiên cứ lên cao mãi, chẳng biết vì sao chủ cũ của nó lại đồng ý bán cho Quách Đức Toàn. Phía bắc nhà hàng có một lầu phụ, đằng sau còn có một viện tử dựa vào sông, ngoài hành lang quanh co là mảnh rừng trúc rậm rạp.
Nghe thấy tiếng Phương Nam đang tò mò hỏi chuyện Lâm Tuyền, Quách Bảo Lâm từ trong rừng trúc chui ra, trong rừng trúc vẫn có tiếng xào xạc, Lâm Tuyền ngạc nhiên nhìn về cuối hành lang, một cô gái xinh đẹp như phù dung từ nước trong trồi lên, chui ra sát ngay sau Quách Bảo Lâm, đầu còn đang cúi xuống nhìn qua nhìn lại người mình, tựa hồ sợ y phục có chỗ nào sơ hở.
Cô gái này dáng không cao, chỉ tới vai Quách Bảo Lâm, để tóc đuôi ngựa, mặc áo dây đeo màu vàng nhạt, da không trắng như của Phương Nam, nhưng rất mịn, bờ vai lộ ra ngoài tinh xảo như món đồ sứ, ngực không to, nhưng tương xưng với dung mạo thanh lệ của cô, vòng eo nhỏ nhắn, mặc chiếc quần cộc nhạt màu, để lộ bắp chân nhỏ nhắn.
Về Tĩnh Hải được một ngày mà thằng thú vật kia kiếm đâu ra thứ hàng tuyệt phẩm như thế này? Lâm Tuyền nháy mắt với hắn đầy ẩn ý, cô gái kia thấy vậy cười khúc khích:
– Tiểu Ba, không nhận ra tôi nữa à?
– Tôi mà biết cô trước thì làm gì tới lượt Quách Tử chứ.
Lâm Tuyền nhìn kỹ cô gái, hình như quen quen:
– Thôi đi, mày đừng vờ vĩnh. Triệu Tĩnh, chúng ta ra phía trước.
Lâm Tuyền há hốc mồm, trong ấn tượng của y, Triệu Tĩnh đem tóc làm xù lên nhuộm thành ba màu, môi son tím ngắt, mười cái móng tay dài nhọn hoắt sơn đen bóng khiến người ta rợn người, móng chân sơn nhũ bạc, mặc quần phải lộ nửa cặp mông mới đúng.
Cô gái thanh thuần trước mắt là Triệu Tĩnh sao? Còn nữa, chẳng phải tháng trước Quách Bảo Lâm mới đá em nó sao, thế nào mà lúc nãy lại cùng nhau chui vào rừng trúc? Triệu Tĩnh yểu điệu đi phía trước, còn có mấy lá trúc từ trong ống quần rơi xuống.
Lâm Tuyền quay sang nhìn Phương Nam, má cô phơn phớt hồng, cũng đã hiểu đôi cẩu nam nữ kia vừa làm cái gì trong rừng trúc.
– Triệu Tĩnh, sao cô lại bỏ cái nghề có tiền đồ như tiểu thái muội chứ?
Lâm Tuyền còn chưa hết ngỡ ngàng hỏi:
***
Tiểu thái muội: từ ngữ bắt nguồn từ Đài Loan, đầu tiên chỉ cô gái đứng quán bar, về sau nghĩa rộng hơn nói các cô gái lưu manh nói chung.
Gặp ma rồi, mặt Triệu Tĩnh lại còn thoáng chút ngượng ngùng nữa, chắc không phải xấu hổ vì chuyện vừa làm trong rừng trúc chứ? Quách Bảo Lâm ở bên cạnh thì ưỡn ngực bước đi như con gà trống vừa thắng trận.
Quách Bảo Lâm giới thiệu Phương Nam cho Triệu Tĩnh làm quen, mặt tiểu nha đầu lộ vẻ cảnh giác. Quách Bảo Lâm đem chuyện bọn họ làm từ lúc xuống xe hôm qua cho tới hôm nay khoác lác một hồi, đương nhiên tất cả chỗ hay ho đều biến thành ý tưởng bất chợt của hắn, mà Lâm Tuyền thì biến thành kẻ háo sắc, mang mưu đồ lừa gạt con gái nhà lành mới ra vẻ đạo mạo tử tế vươn tay ra viện trợ Phương Nam.
Phương Nam nhớ lại lúc thay quần áo vừa nãy, lườm Lâm Tuyền một cái.
Lâm Tuyền nghĩ Triệu Tĩnh quen biết bọn họ gần một năm rồi, ít nhất hẳn nhận ra sự thực là y còn thủ thân như ngọc hơn Quách Bảo Lâm. Nhưng Triệu Tĩnh bị Quách Bảo Lâm làm mơ hồ, nghe thấy hắn nói vậy, mắt nhìn Lâm Tuyền có vẻ ngờ vực, song vì thế mà thu sự thù địch với Nam Phương lại. Như thế cũng tốt, ít nhất sau này mình nhìn trộm Phương Nam cũng khỏi phải áy náy vì bỏ bạn ăn vụng một mình.
Triệu Tĩnh nghe bọn họ nói chuyện bán dưa Ha-mi, hai mắt liền tỏa sáng, ầm ĩ muốn tham gia. Nhân lúc Triệu Tĩnh nói chuyện với Phương Nam, Lâm Tuyền kéo Quách Bảo Lâm qua một bên, hỏi:
– Chuyện này là sao?
– Sau khi bọn mày đi, ba cô ấy chở tới, trông cô ấy như biến thành người khác hẳn vậy, tao cũng giật mình. Mày biết đấy tao không kháng cự nổi sự dụ hoặc của cô gái thanh thuần, nên không cẩn thận biến thành bò nhai lại.
– Tao thấy mày chén thục nữ nhiều rồi, đổi khẩu vị thì có.
Lâm Tuyền chưa bao giờ thấy con gái bị đá một lần lại bám dính như vậy, trong lòng sợ thay cho thằng bạn, Triệu Tĩnh nhìn nhỏ nhắn nhưng lại hạng yêu tinh ăn thịt người, nghĩ tới Quách Bảo Lâm bị Triệu Tĩnh ăn chỉ còn lại đống xương trắng, rùng mình một cái.
– Mày cùng Phương Nam đi tìm Lão Thử nói chuyện sao mất nhiều thời gian thế?
– Người sẽ nhờ Lão Thử kiếm hộ, bán được 1 miếng dưa chia 10%.
– Chỉ 10% thôi?
Giọng Quách Bảo Lâm hơi cao, rồi lập tức cười phá lên, gen thừa hưởng của Lão Quách Ngốc bắt đầu thức tỉnh, cảm thấy 10% hình như cũng nhiều rồi.
Gần tới giờ hẹn Lão Thử, thấy bên ngoài nắng vẫn gắt, Lâm Tuyền cũng chỉ đành lấy bốn bộ đồng phục nhân viên nhét vào giọ xe, đạp xe ra ngoài. Quách Bảo Lâm đem chiếc Pick Up của nhà hắn ngụy trang một chút, theo mánh cũ dùng sơn phun lên đầu chữ bát một nét nữa. Chuyện này quá nửa Quách Đức Toàn nhìn ra, nhưng không ai nói ông ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lão Thử kiếm được bốn cô gái, ba người tuổi chừng 30, còn lại là một tiểu nha đầu khoảng 17 – 18, cằm gầy nhọn, tóc hơi khô quăn, ống tay áo sắn quá khuỷu tay, cúc cài tới tận cổ, quần phía dưới hơi ngắn, lộ ra đôi giày thể thao nhem nhuốc và cẳng chân gày giơ xương, mặt có chút sợ hãi, hình như bị ép tới.
Lâm Tuyền đem công việc nói qua một lượt với họ, rồi lại dẫn họ tới địa điểm mình chọn trúng xem trước, bảo bọn họ sáng sớm mai đứng đợi ở đây rồi phát đồng phục Bát Đại Oản cho bọn họ, muốn họ giao chứng minh thư ra:
– Làm việc ở chỗ này cho tốt, tôi sẽ tiến cử vào nhà hàng làm việc. Đương nhiên, khả năng không kiếm được nhiều tiền như ở đây, có điều cũng được một tháng 800 đồng, lại không phải dãi nắng dầm mưa.
– Vậy làm ở đây thì được bao nhiêu tiền một tháng?
Tiểu nha đầu đưa chứng minh thư tới, còn chưa yên tâm lắm, rụt rè hỏi:
Lâm Tuyền liếc nhìn chứng minh thư, Trương Dịch Phi, tuổi 19 rồi, có điều người mảnh khảnh, ngực phẳng lỳ, còn chưa phát dục. Nhìn bộ dạng suy dĩnh dưỡng của cô bé, Lâm Tuyền nhíu mày lại, song không nói gì:
– Trong vòng hai tháng, nếu như các cô không kiếm được 1600, thì tôi sẽ bù cho đủ.
Thuận miệng hứa xong, Lâm Tuyền nhét chứng minh thư vào túi.
Chuyện đã xong, bảo bốn người bọn họ rời đi, Lâm Tuyền và Lão Thử ngồi dưới bóng cây tán phét. Lão Thử tuy ấn tượng với Lâm Tuyền không hay lắm, song hắn là người sảng khoái, không suy nghĩ nhiều, thấy Lâm Tuyền biết nói chuyện nên chuyện cũ cũng quên nhanh.
Tên thật của Lão Thử là Vũ Cường, không tốt nghiệp được sơ trung nên ra ngoài lăn lộn, lưu manh ở Tĩnh Hải rất kém, đọc thông viết thạo đã là có văn hóa lắm rồi.
Hai người hút gần hết một bao thuốc lá, mặt trời khuất sau núi, phòng chờ mới đem cái bóng khổng lồ của nó đè lên người đi đường, mắt thường đã không còn nhìn rõ huyên náo ở cói trần nữa rồi. Lâm Tuyền đứng dậy, đá vài cái cho chân đỡ tê, liếc thấy Trương Dịch Phi đứng sau một thân cây đằng xa, thấy y nhìn qua vội xoay đi, bên cạnh chân còn có một túi du lịch xanh thẫm.
Lâm Tuyền chỉ cô ta hỏi:
– Kiếm em này đâu ra thế?
– Buổi trưa hôm nay mới xuống xe, đứng xem từng tờ quảng cáo tuyển người một thì tôi thấy được, trông cũng có vẻ con nhà tử tế. Nếu cậu không vừa lòng thì tôi kiếm người khác.
– Không sao, thế này là được rồi, tối nay tôi còn có chuyện, mai tôi và Quách Tử mời anh ăn cơm, anh gọi cả hai tiểu huynh đệ theo.
Vẻ mặt Trương Dịch Phi ngập ngừng do dự, ánh mắt đó Lâm Tuyền quá quen thuộc rồi, không khác gì bản sao Phương Nam lúc mới tới Tĩnh Hải, tất nhiên không nói về dung mạo.
Lâm Tuyền đợi một lúc thấy cô ta không có dũng khí đi tới liền tạm biệt Lão Thử, đạp xe nửa đường thì thở dài, quay lại dặn Lão Thử vài câu rồi mới về gian phòng Quách Bảo Lâm thuê.