An Tại Đào sợ muộn việc đến trường của Trúc Tử, về nhà vội vàng rửa mặt rồi băng qua sân vận động của Trường cấp hai Nhị Trung. Căn hộ hai mẹ con hắn đang ở vốn nằm trong là ký túc xá của trường. Hắn tìm đến văn phòng của An Nhã Chi rồi đem quyết định đã được phòng Giáo dục quận phê chuẩn cho mẹ.
An Nhã Chi đang soạn bài, thấy con đã lo xong thủ tục, mừng không kể xiết. Bà dặn An Tại Đào về nhà chăm sóc Trúc Tử, còn mình thì mang quyết định đến văn phòng hiệu trường. An Đại Đào thở ra nhẹ nhõm, biết mọi việc đã xong, liền đi thẳng về nhà.
Hắn mở cửa, đúng lúc đó Trúc Tử ló mặt ra khỏi phòng ngủ của An Nhã Chi, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ hốt hoảng.
– Trúc Tử, đến đây!
An Tại Đào vẫy vẫy tay.
Trúc Tử do dự một cút, cúi đầu nhẹ nhàng đi ra, trên người mặc một cái áo phông rộng thùng thình, bên trong áo phông, trên thân hình mảnh khảnh gày gò đã thoáng thấy nhu nhú lên hai gò núi nhỏ.
Cái áo phông rẻ tiền này là do Phùng Hà, cô ruột của Trúc Tử mua cho, cô một mực không chịu thay, An Nhã Chi động viên mãi không được, cũng đành thôi.
– Trúc Tử, ngày mai em có thể đi học rồi. Anh đã lo xong thủ tục chuyển trường cho em.
An Tại Đào vỗ nhẹ vào bả vai cô bé:
-Tốt, chịu khó học, để có thể đuổi kịp các bạn!
Gương mặt tái nhợt của Trúc Tử hơi thoáng đỏ, trong ánh mắt lộ ra tia vui mừng, cắn nhẹ môi, mãi mới khẽ khàng thốt lên được tiếng:
– Cám ơn anh trai!
An Tại Đào cười ha ha, đang định đi về phòng ngủ của mình, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn Trúc Tử:
– Trúc Tử, anh muốn đưa em đi mua vài bộ đồ. Em mặc áo phông không hợp lắm.
Trúc Tử yên lặng, rồi lắc đầu:
– Không cần, không cần tốn tiền!
An Tại Đào trong lòng thở dài, cúi người kéo cánh tay gầy ốm lạnh lẽo của Trúc Tử:
– Trúc Tử, em đã 13 tuổi, anh tin rằng em đã hiểu hết mọi chuyện, nhớ lời anh nói, mỗi người chúng ta đều phải cố gắng, thì mới mong có cuộc sống tốt được.
An Tại Đào kéo tay Trúc Tử ngồi xuống ghế sô pha, từ tốn kể cho cô bé nghe mình và mẹ đã phải trải qua một cuộc sống khó khăn đến thế nào. Câu chuyện của hắn hiển nhiên đã làm cô bé 13 tuổi sớm gặp cảnh bất hạnh xúc động. Cô đúng là không ngờ mẹ nuôi mình đã có quá khứ đau buồn đến vậy.
Thần sắc trở nên nhu mì, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo An Tại Đào, đôi mắt đỏ dần lên, rốt cuộc không kìm nổi nhào vào lòng An Tại Đào mà khóc nức.
…
An Tại Đào chở Trúc Tử đi ra cửa hàng tạp hóa, gần đến cửa hàng, chợt nhớ ra mình chẳng hiểu tí teo gì về trang phục của bé gái, lúc này mới đi gọi Hạ Hiểu Tuyết nhờ cô đến ngay.
Hai người mỗi người nắm một tay Trúc Tử, lên lầu 3 của cửa hàng mua cho Trúc Tử ba bộ quần áo, một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, một bộ thể thao màu sáng, một bộ đồ đi đường… Hai người chọn đồ khá vất vả, không phải vì Trúc Tử thân hình quá bé so với tuổi, mà hễ thấy bộ nào giá trên 100 tệ là cô nhất định không chịu mua.
Cuối cùng, Hạ Hiểu Tuyết đành phải cứng rắn, bất chấp Trúc Tử có chịu hay không, mua ba bộ đồ đó. Hạ Hiểu Tuyết cũng lựa thêm cho Trúc Tử mấy bộ đồ lót. Dù sao, Trúc Tử cũng đã 13 tuổi rồi.
Khi hai người định mua cho Trúc Tử đôi giày mới, thì cô bé nhất định không chịu nhấc chân lên thử, hai tay xua lia lịa, mặt đỏ hết lên.
Hạ Hiểu Tuyết nháy mắt với An Tại Đào, An Tại Đào hiểu ý tránh sang nơi khác, Hạ Hiểu Tuyết ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm tay Trúc Tử, dịu dàng nói:
– Trúc Tử, chúng ta là người một nhà, anh và chị dâu mua cho em vài bộ đồ là chuyện rất bình thường… nghe chị dâu nào, ngoan!
Hạ Hiểu Tuyết nắm tay Trúc Tử đi lên lầu 4 chuyên bán giày dép, sau nửa giờ, dắt Trúc Tử trông đã rất đáng yêu rực rỡ đi xuống cầu thang, đến chỗ An Tại Đào đang chờ.
Áo phông ngắn tay màu trắng, ở giữa áo phông còn có đính một con thú bông dễ thương, một đôi giày thể thao màu trắng, tóc dùng một cai nơ hình con bướm kẹp lại, dưới bàn tay Hiểu Tuyết, dường như Trúc Tử đã biến thành một người khác.
Chỉ có điều, thái độ của cô vẫn còn chút rụt rè, đi trên đường, phần lớn là cúi đầu, tay nắm chặt tay Hiểu Tuyết không chịu rời ra.
…
Sáng hôm sau, Trúc Tử đeo cái cặp sách đựng sách vở lên vai, mặc bộ đồ hôm qua An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết mua, sợ hãi theo sát sau lưng An Nhã Chi. Thủ tục thuận lợi, cô bé được vào lớp “sơ nhị đệ tứ” (em đoán là lớp 7D bêtruyenfull.vn – thanhco). Chủ nhiệm là một giáo viên nữ còn trẻ và rất vui tính.
Nhìn bóng dáng hai mẹ con khuất sau cầu thang, An Tại Đào trong lòng thầm cầu mong Tiểu Trúc nhỏ bé đã chịu quá nhiều thống khổ có thể bắt đầu cuộc sống mới.
An Tại Đào quay đầu đi, đầu tiên là tìm mua một tờ Tân Hải Thần, sau đó xem lướt qua bài viết chung của hắn và Lý Tương. Bài lên trang nhất, title in đậm cực kỳ bắt mắt: “Hiệu trưởng có nhà mới, học sinh nghỉ học, giáo viên bị ép đến chúc mừng”. Miệng hắn nhếch lên cười.
Không cần phải nói, bài viết này chắc chắn hôm nay sẽ trở thành tiêu điểm nghị luận của Tân Hải, chắc chắn sẽ tạo nên một luồng dư luận phản ứng mạnh mẽ. Quả nhiên, hắn vừa vào đến tòa soạn, đã thấy Trương Cương vui vẻ đi tới, vỗ vai:
– Tiểu An, bài viết tốt lắm. Hiện tại đường dây nóng của chúng ta đã bị quá tải. Rất nhiều độc giả gọi điện đến phản hồi bài báo. Không thể nghĩ là bây giờ vẫn còn chuyện như thế. Hiệu trưởng đó điên rồi sao? Vì chút tiền mà bán rẻ cả đạo đức nghề nghiệp…
An Tại Đào cười ha ha:
– Trương chủ nhiệm, tôi và Lý Tương hôm nay sẽ tiếp tục theo vụ này. Tôi nghĩ, báo tỉnh chắc chắn cũng có hứng thú với đề tài dạng như thế.
…
Cửa mở, Hạ Thiên Nông lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn tờ báo Tân Hải Thần đặt trên bàn, vẻ mặt cực kỳ bình thản. Ông chậm rãi quay người, khóe mắt lóe sáng khi phát hiện thấy Phó Chủ tịch Thành phố Chu Liên Hoa trong tay cầm một tờ báo, đi đến văn phòng của mình.
Ông đứng dậy, cười cười:
– Chào Phó Chủ tịch Chu!
Chu Liên Hoa trong mắt tràn đầy hưng phấn không qua nổi con mắt tinh tường của Hạ Thiên Nông. Chu Liên Hoa khẽ mỉm cười:
– Lão Hạ ạ, tôi tìm anh có chút việc đây.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Hạ Thiên Nông dơ tay ra:
– Mời ngồi!
Chu Liên Hoa ngồi xuống ghế, đung đưa tờ báo trong tay:
– Lão Hạ, anh có đọc báo hôm nay không? Nghe nói Hiệu trưởng trung học Thành Đông là họ hàng của anh à. Phóng viên báo Tân Hải Thần làm thế nào mà dám viết thẳng tưng như vậy chứ? Lão Hạ à, có muốn tôi và Trưởng phòng Giáo dụcTrương Tú Đức đánh công văn, dẹp vụ này đi không?
Hạ Thiên Nông cười cười:
– Đàm Á Ninh tuy là thân thích của tôi, nhưng hắn sai phạm nghiêm trọng, thì phải xử lý. Cô Chu à, chúng ta là lãnh đạo thành phố, ai cũng khó tránh khỏi những thân thích bằng hữu lợi dụng quan hệ mà làm bậy sau lưng chúng ta khiến dân chúng phẫn nộ. Loại sai phạm này nhất quyết không thể dung túng, cần phải giải quyết triệt để mới được.
Không đợi Chu Liên Hoa kịp phản ứng, Hạ Thiên Nông lại nói:
– Hơn nữa, tôi nghe nói loại tiêu cực như thế trong ngành giáo dục ở Tân Hải chúng ta có rất nhiều. Vừa rồi, Tiểu An nhà chúng tôi có báo, sau khi việc của Đàm Á Ninh bị bại lộ, báo Tân Hải Thần tiếp rất nhiều phụ huynh học sinh tố cáo nhiều nơi sai phạm tương tự hoặc nghiêm trọng hơn. Cô Chu à, loại hiệu trưởng lạm dụng chức quyền mưu lợi riêng tôi thấy chẳng còn là cá biệt nữa, cần phải nghiêm túc xét xử.
Hạ Thiên Nông nói một mạch, Chu Liên Hoa càng nghe càng mặt nhăn mày nhó, cô ta cúi đầu nói:
– Lão Hạ, anh mới nói, Tiểu An nhà chúng tôi?
Hạ Thiên Nông cười vang:
– Phóng viên số 1 của Tân Hải Thần chuyên viết bài đấu tranh chống tiêu cực An Tại Đào là chồng sắp cưới của Hiểu Tuyết, hai đứa chúng nó vừa đính hôn. Chẳng phải là bộ phận bên đó cũng có tới uống rượu mừng còn gì?
Chu Liên Hoa ồ lên một tiếng, vội vàng đứng dậy:
– Tôi lập tức thông báo cho Cục trưởng Cục Giáo dục Lâm Hổ, phải nghiêm túc xử phạt. Nghiêm túc xử phạt
Chu Liên Hoa miễn cưỡng cười cười, đi ra cửa, Thấy Chu Liên Hoa vội vã trở về, Hạ Thiên Nông cười lạnh một tiếng, đóng cánh cửa phòng nặng nề của mình lại.
Rầm!
Phía sau truyền đến tiếng sập cửa, Chu Liên Hoa hơi dừng chân. Cô ta cắn chặt răng đi nhanh vào phòng làm việc của mình.
Hoàng Phủ Kỳ đến phòng Giáo dục quận tố cáo Đàm Á Ninh, Trưởng phòng giáo dục quận Trương Tú Đức lập tức cảm thấy có vấn đề nhạy cảm liền lén thông báo cho cô ta. Sau đó, cô ta đã hướng dẫn cho Trương Tú Đức kích động Hoàng Phủ Kỳ lên Ủy ban Thành phố khiếu kiện.
Nguyên nhân chính là Chu Liên Hoa muốn mượn việc này xé ra thành chuyện lớn, thế nên mới có việc Trương Tú Đức hồ hởi tiếp đón An Tại Đào và Lý Tương. Nhưng cô ta ngàn vạn lần không thể ngờ, phóng viên điều tra vụ này lại chính là con rể của Hạ Thiên Nông. Hơn nữa, ông ta chẳng những không hề tức giận mà còn muốn làm nghiêm. Chuyện này ý tứ sâu xa, nhưng là Phó Chủ tịch Thành phố phụ trách giáo dục Chu Liên Hoa cô làm sao không hiểu.
Vụ bê bối Đàm Á Ninh nếu trở thành tâm điểm của dư luận, rất có thể giới truyền thông sẽ có bới móc ra nhiều scandal khác trong ngành. Như vậy, người chịu ảnh hưởng không phải là Hạ Thiên Nông mà chính là Phó Chủ tịch phụ trách giáo dục và toàn bộ ngành giáo dục Tân Hải do Lâm Hổ đứng đầu.
Lãnh đạo cấp cao đấu đá nhau chẳng phải như loại mâu thuẫn vặt vãnh của lớp thường dân. Hay là tranh cãi vớ vẩn của công chức văn phòng. Mà là sử dụng quyền mưu, kỹ xảo. Hạ Thiên Nông nói vài câu, Chu Liên Hoa ngay lập tức đã ý thức được vấn đề. Hạ Thiên Nông nếu đã có chuẩn bị, chắc chắn sẽ không để cho toàn bộ kế hoạch của mình rơi tõm vào khoảng không.
Thiêu thân lao vào lửa, tự mình rơi vào cái bẫy của chính mình, Chu Liên Hoa càng nghĩ càng giận, trong lòng uất nghẹn, ngay cả thư ký của cô đứng ở trước cửa văn phòng chào hỏi, cô ta cũng không thèm vén môi trả lời lấy một tiếng.
Ngồi trong phòng trầm ngâm hồi lâu, cô ta mới sai thư ký đi bảo Cục trưởng Cục Giáo dục Lâm Hổ đến báo Tân Hải Thần làm công tác tư tưởng, tận dụng hết khả năng mà ngăn chặn việc này lại. Cần phải khiến báo Tân Hải Thần phải từ bỏ kế hoạch đào sâu vụ bê bối này thêm nữa. Cô ta trực tiếp gọi cho Trương Tú Đức, lệnh cho phòng Giáo dục quận ngay lập tức cách chức Đàm Á Ninh. Hy vọng trong thời gian ngắn nhất xoa dịu dư luận.
Cục Giáo dục phản ứng cực nhanh, khiến An Tại Đào có chút ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ, chờ hắn viết thêm bài nữa, may ra Cục Giáo dục mới có động thái. Ai ngờ lại nhanh như vậy. Khi hắn và Lý Tương đang chuẩn bị rời cửa đi điều tra theo tin báo của độc giả, Trương Cương hớt hải chạy từ trên lầu xuống, gọi í ới.
An Tại Đào hiểu ngay vấn đề. Nhưng Lý Tương thì ngơ ngác. Cô than thở một hồi với Trương Cương. Trương Cương cũng đành bấm lòng cười khổ. Kỳ thật Trương Cương cũng hiểu chuyện này nếu được đào sâu chắc chắn sẽ nâng tầm ảnh hưởng của báo Tân Hải Thần. Còn nữa, tin báo tiêu cực của độc giả không được đáp ứng, sau này đường dây nóng của báo làm sao giữ được uy tín? Nhưng, Cục trưởng Cục giáo dục Lâm Hổ và Mã chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Thành phố đang đứng trong phòng làm việc của TBT Hoàng Trạch Danh. TBT đại nhân ra lệnh chuyện này dừng ở đây, anh ta làm sao kháng lệnh?
Trở lại phòng, Lý Tương bực bội ngồi phịch xuống, mắt liếc An Tại Đào:
– An Tại Đào, cậu nói xem, manh mối tốt như thế, cơ hội quý như thế, vậy mà phải từ bỏ.Nếu nói như vậy, chúng ta sau này cũng chẳng cần viết mấy bài đấu tranh chống tiêu cực làm gì cho mệt, chỉ cần lãnh đạo ngành đó đến nói vài câu, liền dìm xuồng ngay. Tòa soạn báo chúng ta sẽ thành báo gì?
An Tại Đào cười cười:
– Chị đừng quá để ý, lãnh đạo cũng có cái khó của mình. Kỳ thực việc này, Cục Giáo dục đã nhanh chóng xử lý. Từ khi kỷ luật Đàm Á Ninh, dư luận dịu hẳn rồi. Nếu như vậy, thì vai trò của truyền thông cũng coi như đã phát huy hiệu quả. Được rồi, đừng nóng giận, chúng ta là tòa soạn báo, không phải Cục chống tham nhũng, chị cần gì phải ấm ức mãi thế.
– Cậu nói nghe thật khéo.
Lý Tương nhíu mày:
– Thôi đi, tôi cũng chẳng rỗi hơi mà đi bực chuyện không đâu. Chiều nay cậu trực đường dây nóng đi, tôi muốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Nói xong, Lý Tương đeo ba lô của mình lên, đùng đùng rời khỏi.
An Tại Đào cười cười, ngồi trước điện thoại, thuận tay cầm tờ tạp chí làm đẹp cũ nát Lý Tương để trên bàn lên xem, thấy chẳng có gì hay ho lại ném sang một bên.
Điện thoại vang lên chói tai, An Tại Đào nhíu mày. Hắn vẫn cho rằng mấy bộ điện thoại này tiếng chuông rất khó nghe, đã đề nghị tòa soạn cấp mới hai bộ, nhưng văn báo gửi lên rồi, đến giờ vẫn chưa được phê duyệt.
An Tại Đào cầm lấy điện thoại, dầu dây kia truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc:
– Tôi tìm Ngưu Đao.
An Tại Đào hồi hộp nói:
– Tôi là Ngưu Đào, anh có chuyện gì cần báo.