– Sau khi lãnh đạo tòa soạn nghiên cứu quyết định, quyết định bổ nhiệm đồng chí Phó Thụy Vân làm Phó trưởng Ban Tin tức. Tiếp theo, mời Hoàng Tổng trao quyết định và giao nhiệm vụ cho đồng chí Phó Thụy Vân.
Triệu Sách vừa dứt lời, toàn hội trường lập tức bắt đầu huyên náo, mọi người vừa kinh ngạc mà nhỏ giọng nghị luận, vừa quăng ánh mắt hồ nghi về phía An Tại Đào.
An Tại Đào giật mình trong lòng, không thể không nói, hơi thất vọng. Cuối cùng, vẫn thua bởi Phó Thụy Vân.
Khóe mắt An Tại Đào phát hiện, trên mặt Phó Thụy Vân lộ ra vẻ vui sướng, đầu vai hơi run rẩy. Cô có trầm ổn như thế, đột nhiên nghe được giấc mộng trở thành sự thật, trong lòng kích động cũng dễ hiểu. Cô chậm rãi đứng dậy, nhưng không lập tức đi lên đài chủ tịch, mà vươn tay với An Tại Đào bên cạnh, cười nói:
– Tiểu An…
An Tại Đào thở dài trong lòng một tiếng, nhưng thần sắc lại bình tĩnh, nháy mắt hắn liền điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, mặt mang nụ cười, tự nhiên đứng dậy bắt tay Phó Thụy Vân, ôn tồn nói:
– Chúc mừng chị.
Phó Thụy Vân liếc An Tại Đào một cái thật sâu, gật đầu:
– Cảm ơn.
Phó Thụy Vân hăng hái đi nhanh tới đài chủ tịch, tiếp nhận quyết định đóng dấu màu đỏ thẫm trong tay Hoàng Trạch Danh, trong lúc vô ý quăng cái nhìn dịu dàng qua Trương Đạo Luân. Trương Đạo Luân ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng cũng rất cao hứng. Phó Tổng biên tập Trương Bằng một bên âm thầm buồn cười trong lòng: Thần báo này mặc kệ là lãnh đạo hay viên chức, đều biết chút chuyện mờ ám giữa lão ta và Phó Thụy Vân, sớm là bí mật công khai, nhưng vẫn dường như giả bộ như là bí mật rất lớn.
Phó Thụy Vân bắt tay với lãnh đạo, nói lời cảm ơn, hàn huyên hai tiếng. Chỉ có điều lúc bắt tay Trương Đạo Luân, cô dịu dàng dùng móng tay nhẹ nhàng quẹt qua lòng bàn tay ông ta, nụ cười trên mặt Trương Đạo Luân càng đậm, cũng rút tay về thật cẩn thận.
Phó Thụy Vân quay trở lại cúi đầu tạ ơn với mọi người. Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Nhưng Triệu Sách không ngồi xuống, tay anh ta vẫn nắm micro:
– Im lặng, im lặng. Mọi người yên lặng, hiện giờ Đảng ủy tòa soạn tuyên bố quyết định quan trọng.
Mọi người lại một phen kinh ngạc, còn có quyết định quan trọng gì?
Triệu Sách cầm một văn kiện trên bàn lên, giọng nói rất lớn:
– Các đồng chí, vì đẩy mạnh cải cách cơ cấu thể chế của tòa soạn chúng ta, vì tạo ra thương hiệu có lực ảnh hưởng truyền thông, Đảng ủy tòa soạn trải qua suy xét thận trọng, cũng được cuộc họp Hội đồng biên tập thẩm nghị thông qua, quyết định tham khảo truyền thông phía Nam thi hành chế độ phóng viên số 1.
A!
Tiếng nghị luận chợt vang lên.
Triệu Sách liếc mọi người một cái, tiếp tục nói:
– Mọi người đều biết, cái gọi là phóng viên số 1, tên như ý nghĩa, chính là phóng viên đứng đầu tòa soạn, người này có thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ tuyên truyền đưa tin và phỏng vấn quan trọng, là phóng viên lấy tin công trạng ưu tú và năng lực nghiệp vụ xuất chúng.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Phóng viên số 1 là một loại danh hiệu, một loại vinh dự, một loại thương hiệu. Yêu cầu đối với phóng viên ngôi sao cao hơn nhiều phóng viên bình thường, phóng viên ngôi sao ngoại trừ yêu cầu phải có ý thức chuyên nghiệp mạnh mẽ, tinh thần tiến thủ và tư tưởng dâng hiến, ngoài việc được học chính trị, mỗi tháng phóng viên số 1 đăng báo phải đạt tới hai mươi bài trở lên, trong đó tin tức xã hội mười bài, bài vấn đề mười bài, mỗi bài đưa tin chuyên đề trên hai ngàn chữ… Về phương diện kinh tế được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của Tổng biên tập, trên chính trị được hưởng đãi ngộ ngang cán bộ cấp phòng của tòa soạn. Đối với phóng viên hai năm liên tục được tăng danh hiệu phóng viên số 1, tòa soạn còn cho nửa tháng nghỉ ngơi, cũng chi trả mức phí chênh lệch nhất định. Đối với động thái quản lý thực hành phóng viên ngôi sao, phàm trong một năm có hai tháng không hoàn thành nhiệm vụ, phạt thẻ vàng; ba tháng không hoàn thành nhiệm vụ, hủy bỏ danh hiệu phóng viên số 1, tiền trợ cấp đặc thù và đãi ngộ cán bộ cấp phòng cũng hủy bỏ.
Triệu Sách nói một mạch, nhưng giọng nói giọng nói dồn dập này dẫn tới tiếng vỗ tay như sấm trên sân. Chế độ phóng viên số 1, ở thời điểm này mà nói, là một chế độ quản lý nội bộ truyền thông cực kỳ tiên tiến, nó có thể huy động rất lớn tính tích cực sáng tạo của phóng viên, nhất là trước mắt chế độ này chỉ thử nghiệm ở một số cơ quan truyền thông Phía nam, lãnh đạo cao tầng Báo Tân Hải Thần có gan dẫn đề ra chế độ này, đủ nói rõ hiện giờ tòa soạn cải cách không phải đùa giỡn và mò mẫm.
Phóng viên số 1 giống như một một con cá vẫy trong vùng nước lặng. Mà quan trọng là, nó cung cấp một con đường tiến thân cho những phóng viên không hậu trường, không ô dù, nhưng năng lực nghiệp vụ xuất chúng.
Cho nên, đây tuyệt đối là một tin tức tốt. Tâm tình của các phóng viên hưng phấn lên, vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí hoan hô.
Triệu Sách mỉm cười khoát tay áo:
– Cải cách kêu gọi nhân tài, nhân tài thúc đẩy cải cách. Muốn cho nhân tài của tòa soạn trổ hết tài năng, phải dẫn nhân tài vào cơ chế cạnh tranh quản lý và bồi dưỡng. Thực tiễn cũng chứng minh đầy đủ, chỉ cần dẫn nhân tài vào cơ chế cạnh tranh quản lý và bồi dưỡng, đưa ra lượng công việc nhiều ít và ưu khuyết điểm công việc của nhân viên lấy tin và biên tập, tiền thưởng thăng tiến chức vụ treo lên móc câu, có thể kích phát sức sống, ra thành quả nhanh, ra nhiều nhân tài… Trải qua nghiên cứu quyết định, thông qua khảo hạch lượng công trạng của các phòng ban, tòa soạn quyết định nhị khen thưởng đồng chí An Tại Đào làm phóng viên số 1 đầu tiên của Báo Tân Hải Thần, tiếp theo, xin Hoàng Tổng biên tập trao giấy chứng nhận cho đồng An Tại Đào.
…
…
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, An Tại Đào mỉm cười nhận giấy bổ nhiệm trong tay Hoàng Trạch Danh, trong lòng nhiều ít hơi cảm thán. Ở kiếp trước, hắn chính là phóng viên số 1 đầu tiên của Báo Tân Hải Thần, mà sau khi tái sinh, không ngờ hắn vẫn trở thành phóng viên số 1 đầu tiên của Báo Tân Hải Thần cũng là của giới truyền thông Tân Hải, chẳng qua thời gian sớm hơn ba năm.
Lúc này đây cải cách của tòa soạn rốt cuộc được xác định. Nghiêm khắc nói tiếp, người thắng lớn nhất là An Tại Đào. Nói thật, tại bộ phận nghiệp vụ của Ban Tin tức tòa soạn này, không cần nói Phó trưởng ban, cho dù là Trưởng ban, cũng không có quyền lực gì quá lớn, chỉ có trách nhiệm. Các phóng viên bon chen vào cương vị quản lý trung tầng, kỳ thật chính là đãi ngộ tiền lương và phúc lợi trung tầng.
Phó Thụy Vân là Phó trưởng ban thứ ba của Ban Tin tức, thật ra còn không cao bằng An Tại Đào, thậm chí Trương Cương cũng không cao như An Tại Đào. Đạo lý rất đơn giản, Trương Cương bọn họ là cương vị quản lý lãnh đạo phòng, lấy phụ cấp quản lý của tòa soạn, nhưng An Tại Đào ngoại trừ hưởng thụ tiền lương cùng cấp cán bộ trung tầng và tiền trợ cấp Tổng biên tập đặc thù ra, hắn còn là phóng viên, chỉ cần viết bài, sẽ có tiền thưởng bài viết.
Tính tổng hợp lại, kỳ thật lợi ích thực tế của đám người Trương Cương không bằng An Tại Đào.
…
…
Đối với Hoàng Trạch Danh mà nói, đây là một loại nghệ thuật quản lý điều hòa. Dù sao An Tại Đào kinh nghiệm lý lịch nông cạn, mặc dù có năng lực có thành tích nghiệp vụ, nhưng đi lên cương vị quản lý phòng ban lại chưa chắc có thể ổn định được người, còn có thể khiến người ta nói xấu… Nhưng phóng viên số 1 lại không giống, toàn bộ là dựa vào công trạng, như vậy càng khiến người ta tin phục.
Hoàng Trạch Danh đã sớm muốn thi hành chế độ phóng viên số 1, vừa lúc mượn cơ hội làm ơn mà không tốn sức. Thứ nhất An Tại Đào quả thật rất xứng đáng, vị trí phóng viên số 1 không có đối thủ, thứ hai cũng không đến mức làm mất mặt Hạ Thiên Nông, tuy rằng Phó Chủ tịch Thành phố Hạ không nói gì. Vừa thiết lập cơ chế cạnh tranh trong tòa soạn, tặng đãi ngộ cao cho nhân tài ưu tú, lại thỏa mãn mặt mũi lãnh đạo thành phố, trong mắt Hoàng Trạch Danh, đây là đôi bên vẹn toàn.
An Tại Đào thật cao hứng. Cũng không phải vì đãi ngộ cán bộ cấp phòng, mà bởi vì, sau khi lên làm phóng viên số 1 này, công việc của hắn liền trở nên thoải mái nhẹ nhõm, vả lại có thể tự do phân phối thời gian làm việc, không cần tiếp nhận nhiệm vụ phỏng vấn theo bài giống như phóng viên bình thường, mà tự suy xét chọn đề tài xin phóng biên tập sắp xếp dàn trang sau đó tự phỏng vấn, chỉ cần mỗi tháng hoàn thành số lượng bài viết nhất định là mọi chuyện thuận lợi.
…
…
– Đây là nghệ thuật lãnh đạo… Hoàng Tổng thật sự là không đơn giản.
Mã Hiểu Lệ vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Lý Tương, nam phóng viên Tống HiểÂu Dương phía sau tới gần, cười ha ha:
– Mã Hiểu Lệ, nghe nói hiện giờ cô thuộc sự quản lý của Phó Thụy Vân, còn Lý Tương?
Lý Tương khẽ cười cười:
– Tôi vẫn ở đường dây nóng, đoán chừng, vẫn hợp tác với Tiểu An.
Tống HiểÂu Dương thần bí nhìn thoáng qua phía sau, thấy không có ai tới, thấp giọng nói:
– Hai vị, hai người biết không, lần này Hồ Dũng chịu đả kích lớn, hy vọng lớn thất vọng cũng lớn, các cô xem hắn ta đột nhiên té xỉu vào viện liền rõ ràng…
Mã Hiểu Lệ trừng mắt liếc Tống HiểÂu Dương:
– Đừng nói loạn, một người đàn ông trưởng thành giống như đàn bà vậy.
Lý Tương cười kéo Mã Hiểu Lệ:
– Đi thôi, nói mấy chuyện này để làm gì.
Hai cô đi trở về văn phòng, vừa lúc gặp được Trương Cương và ba Phó trưởng ban mới bổ nhiệm Tưởng Băng (nguyên là Phó Chủ nhiệm văn phòng Đảng), Khương Bá Tĩnh (nguyên Phó trưởng ban biên tập), Phó Thụy Vân, còn có phóng viên số 1 mới bổ nhiệm An Tại Đào, năm người cùng nói cười đi tới.
Lý Tương nhìn bóng lưng mấy người An Tại Đào đi xa, trong lòng âm thầm thở dài: Người đàn ông trước mắt này, khoảng cách với mình càng ngày càng xa.
Tống HiểÂu Dương nhún vai:
– Nhìn thấy không, năm lãnh đạo Ban Tin tức chúng ta muốn ra ngoài uống rượu mừng… Nghĩ không ra, tuy rằng Tiểu An không lên làm Phó trưởng ban, lại kiếm được quyền hạn của một phóng viên số 1, xem ra… biển chữ vàng con rể Phó Chủ tịch Thành phố này có tác dụng đó.
Mã Hiểu Lệ chà chân:
– Tống HiểÂu Dương, cậu đây xem như ghen tị à? Trình độ và thành tích nghiệp vụ của Tiểu An để ở nơi nào, cậu có ý kiến gì? Cậu có bản lĩnh, cũng viết loạt bài chấn động như người ta đi! Nếu không có bản lĩnh, cũng đừng nói này nói kia sau lưng người ta!
Tống HiểÂu Dương bị nghẹn một chút, thẹn quá thành giận nói:
– Mã Hiểu Lệ, cô ăn thuốc súng gì? Tôi chọc giận cô à? Bệnh thần kinh.
Mày liễu của Mã Hiểu Lệ dựng thẳng, xoay người lại, đang muốn làm lớn một hồi với Tống HiểÂu Dương, Lý Tương thở dài yếu ớt, bỏ qua hai người bước đi một mình:
– Hai người thật sự là ăn no rỗi việc, nhanh chóng trở về làm việc đi, bốn vị lãnh đạo thêm một ghế đầu đã đúng chỗ, quan mới nhận chức ba đống lửa, cẩn thận đừng trở thành củi để người ta nhóm!
Lý Tương ngồi ở đó, mở máy tính của mình. Đang đợi máy tính khởi động, điện thoại đường dây nóng trên bàn lại vang, Lý Tương cảm xúc không cao mà nhận điện thoại:
– Xin chào, đường dây tin tức nóng Tiểu An của Báo Tân Hải Thần.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một chút, lập tức truyền đến một giọng nam trầm thấp:
– Tôi tìm phóng viên Ngưu Đao một chút.
– Ngưu Đao?
Lý Tương kinh ngạc một tiếng:
– Xin hỏi anh có chuyện gì, có thể nói với tôi, hiện giờ Ngưu Đao không có ở đây.
– Vậy thì thôi, ngày mai tôi sẽ gọi.
Điện thoại lập tức cúp máy, không chút dài dòng.
– Bệnh thần kinh.
Lý Tương căm giận mắng một tiếng, dập điện thoại xoảng một cái, dọa nữ phóng viên Lưu Hoa bên cạnh nhảy dựng lên.