Việc triển khai hỏi trách tai nạn mỏ hai cấp tỉnh và thành phố đã triển khai. Sau khi xử lý hoàn toàn tai nạn mỏ, An Tại Đào cùng với tổ điều tra chuẩn bị quay trở về Yên Kinh. Dưới lệnh cưỡng chế của UBND tỉnh, Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý an toàn mỏ than Triệu Kiến Quốc phải hướng UBND tỉnh làm bản kiểm điểm.
Cùng với Triệu Kiến Quốc cũng có rất nhiều cán bộ huyện thị bị miễn chức. Phó tổng giám đốc tập đoàn mỏ than được phân công quản lý an toàn bị Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản Nhà nước và Cục Công nghiệp than đá miễn chức. Bộ máy lãnh đạo mỏ than Đông Phong hoàn toàn bị điều chỉnh thay máu. Bí thư Đảng ủy mỏ than bị miễn chức, còn có một số Phó giám đốc, Trưởng phòng sản xuất mỏ than bị sa thải.
Khi An Tại Đào sắp rời khỏi mỏ than Đông Phong thì Dương Hoa rốt cuộc cũng đã đến. Mặc dù đến chậm nhưng dù sao cũng là đến.
Lý Nguyệt Như đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc cho An Tại Đào, Mã Hiểu Cường kính cẩn bước vào, nhẹ nhàng nói:
– Cục trưởng An, Bí thư Phòng Sơn Dương Hoa muốn gặp anh.
Mã Hiểu Cường tuy rằng không hiểu lắm, nhưng là một cán bộ cấp sở lăn lộn trong quan trường hai mươi năm, đối với mối quan hệ “nói không thành lời” của An Tại Đào và Dương Hoa y cũng mơ hồ đoán được vài phần. Chẳng qua người đi thì trà cũng lạnh trong quan trường rất nhiều, Dương Hoa đối với An Tại Đào “lãnh đạm”, mặc dù ở ngoài tình lý nhưng cũng là chuyện đã lường trước.
An Tại Đào tuy quyền cao chức trọng nhưng hiện giờ hắn không còn ở tỉnh Đông Sơn. Trời cao thì Hoàng đế ở xa, lực ảnh hưởng của hắn tại Đông Sơn chung quy không còn mạnh như trước. Điều này không hề nghi ngờ. Đây là quan điểm của Mã Hiểu Cường và cũng là của đại đa số người.
– Ồ, bảo cô ấy đợi tôi một chút, tôi sẽ ran gay.
An Tại Đào thản nhiên nói.
Dương Hoa vẫn kiên nhẫn ở dưới lầu nhà khách đợi hơn nửa tiếng, xong rồi mới nhìn thấy An Tại Đào chậm rãi bước từ trên lầu xuống.
Dương Hoa hai ngày nay luôn tìm đủ loại lý do để không đến mỏ than Đông Phong gặp An Tại Đào. Đương nhiên là vì tránh cho hai người không xấu hổ khi gặp mặt.
Cô cảm thấy mình không làm gì sai. Là Bí thư Thành ủy tân nhậm, cô cũng có biện pháp thi hành chính trị của mình. Nếu cứ tiếp tục dựa vào đường lối mà An Tại Đào bố trí thì cô chẳng khác nào là một con rối còn sót lại của An Tại Đào tại Phòng Sơn. Bí thư Thành ủy hay không thì không có ý nghĩa.
Đây không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là cô vẫn cho rằng những cải cách của An Tại Đào thi hành đều là lý tưởng hóa, căn bản không phù hợp với tình huống thực tế trong nước. Sở dĩ thực hiện thành công hoàn toàn dựa vào năng lượng và uy tín vô cùng lớn của hắn. Khi hắn đi rồi, thì cục diện vốn cho rằng ổn định bắt đầu xảy ra vấn đề. Vì ổn định cục diện, mà cũng là ổn định cho quyền lực của mình, cô không thể không từng bước tiến hành sửa đổi nó.
Đứng trước mặt An Tại Đào, Dương Hoa không dám nói cái gì. Mà cô thấy An Tại Đào căn bản cũng không để ý đến ý kiến của người khác. Là người bồi dưỡng và mạnh mẽ đề bạt cô, bản thân An Tại Đào đối với Dương Hoa lực ảnh hưởng mạnh không gì sánh kịp. Cô trước đây cùng bộ máy với An Tại Đào, dựa theo bước đi của An Tại Đào mà đi, một nửa là bất đắc dĩ, một nửa là theo bản năng.
Về phần điều chỉnh lại tâm phúc của An Tại Đào trước kia, đương nhiên là xuất phát từ quyền lực cần người. Sau khi tiếp nhận chức vụ, Dương Hoa mới chợt phát hiện, lực ảnh hưởng của An Tại Đào tại Phòng Sơn vượt xa những gì cô đã đoán. Nếu không không thi hành những lý tưởng hóa của An Tại Đào, cô căn bản không thể chân chính khống chế cục diện quan trường, người phía dưới sẽ không bao giờ phục tùng cô.
An Tại Đào đi rồi, Dương Hoa tiếp nhận vị trí Bí thư Thành ủy, lúc này cô mới lĩnh hội được sức hấp dẫn của quyền lực. Nghiêm khắc mà nói, cô là người rất giỏi che giấu cảm xúc chân thật của mình và là một người phụ nữ vô cùng nhẫn nại. Mà loại áp lực sau khi An Tại Đào rời chức giống như một cơn sóng thần bộc phát ra, không thể ngăn chặn được.
Cô vẫn cảm thấy mình không có gì sai. Cô có quyền lực thì cũng có quyền đẩy mạnh ý nghĩ thống trị của mình. An Tại Đào và những gì An Tại Đào lưu lại chính là một vật cản lớn nhất đối với cô. Nếu cô không đẩy nó đi thì cô sẽ như thế nào chứ?
Nhưng cô cũng biết việc làm của mình rất có khả năng chọc giận An Tại Đào. Tối thiểu sẽ khiến hắn bất mãn đối với cô. Bởi vậy, cô vẫn lảng tránh An Tại Đào, thậm chí là tránh né.
Nhưng cô cũng đồng thời hiểu được, lãng tránh mãi chung quy cũng không phải là biện pháp tốt. Sau khi biết được An Tại Đào “rung cây dọa khỉ” trong cuộc họp lần trước, cô than thầm trong lòng, biết rằng có trốn cũng trốn không xong nên liều mình đến gặp An Tại Đào.
– Lãnh đạo!
Dương Hoa điều chỉnh một chút cảm xúc, thần thái cung kính như trước, so với quá khứ cũng không có gì thay đổi lớn.
– Khi lãnh đạo đến thì vừa lúc tôi đến Tỉnh ủy để họp cho nên chậm chạp trong việc tiếp đón. Xin lãnh đạo thứ lỗi.
Dương Hoa vừa cười vừa giải thích cho việc mình đến muộn. Chỉ có điều cô biết sự giải thích của mình quá tẻ nhạt.
– Haha, Bí thư Dương nửa năm không gặp. Cô càng ngày càng trẻ ra đấy. Thần thái phấn khích, tôi thiếu chút nữa là không nhận ra cô rồi.
An Tại Đào cũng nhiệt tình bắt tay Dương Hoa. Nhưng rõ ràng là ở giữa vẫn còn khoảng cách. Người khác thì không cảm nhận được nhưng Dương Hoa trong lòng biết rất rõ.
An Tại Đào lời vừa thốt ra thì Dương Hoa đỏ mặt lên.
– Bí thư Lý và Chủ tịch tỉnh Hám hai vị lãnh đạo đã nể mặt cơ quan chính quyền địa phương, nhưng tôi cuối cùng vẫn không nể mặt Phòng Sơn. Vì sao? Là bởi vì vong hồn thợ mỏ chết quá nhiều, tiếng khóc của họ khiến tôi không ngủ được. Nếu không nghiêm trị những người có trách nhiệm liên quan thì tôi không thể đối mặt với người đã chết và người còn sống, càng thẹn với quyền lực trong tay mình, thẹn với sự tín nhiệm của lãnh đạo.
– Cho nên, tôi báo cáo chi tiết lại cho Quốc vụ viện, đồng thời đề nghị Tỉnh ủy và UBND tỉnh, Thành ủy và UBND thành phố nghiêm túc xử lý. Điều này xin Bí thư Dương và các đồng chí ở thành phố hiểu cho tôi.
An Tại Đào im lặng xoay người, chỉ vào cách đó không xa:
– Đối với Phòng Sơn, tôi có cảm tình rất sâu sắc. Đối với mảnh đất này, tôi đã trút hết toàn bộ tuổi thanh xuân và tâm huyết của mình. Tôi nghĩ, không ai quý Phòng Sơn hơn tôi.
– Nhưng lương tâm thì nằm ở đây.
An Tại Đào chỉ vào ngực mình:
– Chúng ta là lãnh đạo, không thể không làm việc theo lương tâm của mình. Chúng ta nắm giữ quyền lực nhưng chúng ta không có nghĩa là giỏi hơn người khác.
– Đi, chúng ta lên lầu nói chuyện.
An Tại Đào chủ động bước lên lầu. Dương Hoa do dự một chút rồi đi theo. Còn lại một số cán bộ huyện thị thì ngơ ngác nhìn nhau, đứng im một chỗ, không nói gì.
Vào cửa, An Tại Đào ngồi xuống cái ghế sofa cũ nát. Dương Hoa nhíu mày, vừa đóng cửa vừa mắng thầm những người ở dưới không biết quy cũ. Cô là Bí thư Thành ủy, mặc dù chưa đến gặp An Tại Đào nhưng không có nghĩa là người ở dưới lại chậm trễ như thế này. An Tại Đào là lãnh đạo, nhưng lại để hắn ở một nơi điều kiện kém đến thế này.
Dương Hoa quyết định phải dạy lại đám cán bộ huyện Cốc Lan.
An Tại Đào hiển nhiên là không muốn nói lời vô nghĩa với Dương Hoa, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề. Tuy rằng hắn không nói thẳng, nhưng loại chuyện này cần chi nói thẳng thì Dương Hoa cũng hiểu được. An Tại Đào muốn cô lên đây đơn giản là muốn nói trắng ra.
– Lãnh đạo, tôi biết là lãnh đạo rất giận. Nhưng xin anh cũng hiểu một chút, tôi bất đắc dĩ mà thôi.
Dương Hoa nhẹ nhàng nói. Đối mặt với sự chất vấn của An Tại Đào, cô không có bất luận một né tránh nào, chỉ có thể đối mặt. Đối mặt thì có hai kết quả, một là An Tại Đào sẽ bị cô thuyết phục, chấp nhận cách thực hiện của cô, hoặc là cô sẽ hoàn toàn trở mặt với An Tại Đào.
– Anh không cần tức giận, xin nghe tôi nói hết đã.
Dương Hoa giờ phút này cũng bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho bằng được. Nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng.
– Thứ nhất, tôi là một cán bộ Đảng, chứ không phải là công cụ thi hành lý tưởng chính trị của anh. Điều này chắc anh không phủ nhận? Nhiều năm như vậy, tôi vẫn đều làm việc dưới sự chỉ huy của anh. Anh bảo tôi đi hướng đông, tôi cũng không dám đi hướng tây, bảo tôi đánh chó tôi không dám đuổi gà. Anh có biết người ở dưới nói tôi ra sao không? Nói tôi là con rối của anh.
– Anh vẫn thường nói cho tôi quyền lực, nhưng anh đã cho tôi như thế nào? Toàn bộ đều là ý nghĩ của anh, thực hiện của anh. Những gì anh làm, hết thảy là chân lý. Chúng tôi chỉ có thể phục tùng, kiên quyết quán triệt chứng thực. Như vậy, hàng ngày tôi vẫn chịu đựng điều đó. Bởi vậy, cuối cùng tôi cảm thấy, anh đối với tôi có ân, thực sự cầu thị mà nói, nếu không có sự tiến cử của anh thì tôi căn bản không thể lên đến vị trí này. Đối với sự đề bạt và tín nhiệm của anh, tôi thành thật rất cảm kích.
– Cũng chính vì cảm kích nên lời nói của tôi đối với anh không hề có giá trị. Mấy năm nay, anh đại khái cũng không thể phủ nhận, tôi luôn giữ gìn quyền uy cho anh. Anh là một người có quyết đoán, có năng lực, có trí tuệ và cũng là một người rất có sức hấp dẫn. Ở bên cạnh anh công tác nhiều năm như vậy, nên tôi rất hiểu anh, ủng hộ anh. Thậm chí, nói một cách không hổ thẹn, tôi vẫn yên lặng ở sau lưng anh mà thích anh.
Dương Hoa giọng nói hơi chút kích động, sắc mặt chợt đỏ bừng.
– Nhưng anh lại quá mạnh mẽ, trong mắt anh chỉ có mục tiêu của chính mình. Hào quang của anh che giấu hết thảy, ánh mắt của anh siêu việt hết thảy. Anh luôn miệng bảo rằng phải làm việc thật sự, làm quan một lần tạo phúc nhất phương. Nhưng anh có biết, những cán bộ khác cũng đều không phải là bọn thiểu năng trí tuệ, hay là thằng ngốc. Họ cũng có điểm khát vọng, lý tưởng mà không chỉ riêng một mình anh có.
– Tôi cũng giống như vậy, tôi hy vọng bản thân mình có thể làm ra một phen sự nghiệp. Anh ở Phòng Sơn, tôi không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn việc làm nền cho anh. Tôi thậm chí nghĩ đến, nếu cả đời này tôi không có cơ hội lựa chọn, thì cũng chỉ có thể lựa chọn việc núp dưới ánh hào quang của anh. Tuy rằng tôi không tình nguyện nhưng vẫn có thể làm được. Anh muốn tôi làm cái gì, thậm chí thân thể này của tôi thuộc về anh thì tôi cũng không hề nửa câu oán hận. Nhưng anh đi rồi, mà anh vẫn còn muốn lấy tôi làm công cụ, còn muốn tôi không có bất luận một chủ kiến nào, thì tôi trong lòng không phục.
– Trong lòng tôi cảm xúc như thế nào anh có biết không?
Dương Hoa kích động đến bộ ngực phập phồng. Cô đột nhiên nắm chặt lấy tay An Tại Đào, run giọng nói:
– Anh có nghĩ đến tôi hay không? Tôi ở trong mắt anh, ngoại trừ một người nói gì nghe nấy, một bộ hạ đáng tin cậy, ngoại trừ một người không có chủ kiến thì còn có cái gì nữa không?
Nghe xong lời nói của Dương, An Tại Đào trong lòng gợn sóng, khóe miệng co giật. Không hề nghi ngờ, Dương Hoa lời nói không phải là không có chút đạo lý. An Tại Đào phải thừa nhận rằng mình quả thật quá mạnh mẽ, quá cứng rắn. Hắn vẫn xem nhẹ cảm nhận của Dương Hoa. Và cũng thật không ngờ, dưới áp lực hào quang của mình, Dương Hoa kỳ thật là không vui và cảm thấy áp lực.
An Tại Đào nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay Dương Hoa.
– Tôi thật sự quá khổ tâm!
Dương Hoa vô lực ngồi trên giường, thanh âm nghẹn ngào:
– Anh tuy rằng đi rồi nhưng lực ảnh hưởng của anh lại quá sâu. Tôi mỗi một việc khi làm đều rất khó khăn. Tôi thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể tận lực làm giảm đi ảnh hưởng của anh. Bằng không thì tôi phải làm sao bây giờ?
– Quan trọng hơn, những gì anh làm đều rất lý tưởng hóa. Anh chẳng lẽ không cảm thấy, tất cả cải cách mà anh đẩy mạnh tại Phòng Sơn, đều ỷ lại năng lượng cá nhân thật lớn của anh. Chỉ cần anh đi rồi thì nó khó mà tiếp tục. Được rồi, lui một bước mà nói, tôi tiếp tục làm quân cờ của anh, tiếp tục đẩy mạnh suy nghĩ của anh, vẫn duy trì Phòng Sơn không có gì thay đổi. Nhưng anh có nghĩ tới rằng, anh cũng vậy mà tôi cũng vậy, chúng ta không có khả năng cả đời lưu lại Phòng Sơn, tôi khả năng chỉ ở đây thêm vài năm. Khi tôi đi rồi, liệu ai có thể tiếp tục kiên trì? Anh có thể cam đoan người kế nhiệm tiếp theo sẽ nghe lời giống tôi sao?
– Anh hiện tại tuy là cán bộ cấp Thứ trưởng, tiền đồ vô lượng, lại có bối cảnh. Xin lỗi thứ cho tôi nói thẳng, cho dù năng lượng của anh lớn, nhưng sau khi anh rời khỏi Phòng Sơn, thì chung quy anh không thể can thiệp được vào thế cục Phòng Sơn.
– Xem như tôi cầu xin anh cho tôi chút không gian. Tôi sẽ không đẩy ngã những chính sách của anh, nhưng tôi chỉ sẽ thay đổi một chút. Anh kỳ thật cũng biết, đây là điều khó tránh khỏi.
Dương Hoa hai giọt lệ chảy xuống:
– Tôi thật sự không nghĩ sẽ trở nên như vậy đối với anh. Thật sự không muốn! Nhiều năm như vậy, anh chẳng lẽ một chút cũng không rõ sao?
An Tại Đào thở dài một tiếng. Lời của của Dương Hoa hoàn toàn đả động đến hắn. Tuy rằng hắn không đến mức hoài nghi và phủ nhận những gì mình làm, nhưng quả thật là đã đả động đến hắn.
Nhìn Dương Hoa không có một tia giả dối nào trong đó, hắn nhẹ nhàng thở dài:
– Dương Hoa, tôi phải thừa nhận, nhiều năm như vậy, tôi quả thật đã xem nhẹ cảm nhận của cô. Thành thật xin lỗi, đây là cái sai của tôi. Theo như lời cô nói, tôi quá mạnh mẽ, và chính vì điều đó đã cướp đi của cô rất nhiều.
– Nhưng trong suy nghĩ của tôi, những gì tôi làm, hết thảy đều là vì sự nghiệp của hai chúng ta. Tôi muốn cô tiếp tục đem sự nghiệp của tôi và cô cống hiến nhiều hơn. Nhưng hiện tại, tôi xem ra đã sai lầm rồi, cô không có nghĩ như vậy.
– Tôi không bảo thủ, nhưng tôi cho rằng việc mình làm, là một phương hướng có thể kiên trì. Cô hiện tại xem ra nó khả năng có chút cấp tiến và lý tưởng hóa. Nhưng về sau cô sẽ hiểu.
– Tôi cũng xin nói vài câu. Cô có biết vì sao tôi vẫn lưu lại trong quan trường không?
An Tại Đào yên lặng quay đầu lại nhìn Dương Hoa.
– Rất nhiều người nghĩ rằng, sau lưng tôi là tập đoàn Long Đằng rất lớn với một gia tài đồ sộ. Tôi hoàn toàn có thể rời bỏ quan trường, đi tận hưởng cuộc sống hưởng thụ, làm một phú ông giàu có, không cần phải theo đuổi bè lũ xu nịnh trong quan trường.
– Trên thế giới này, kỳ thật không ai hiểu tôi, cho dù là vợ của tôi.
An Tại Đào cảm thán nói:
– Tôi vẫn có một lý tưởng, và cũng luôn nỗ lực vì lý tưởng này. Mặc dù tôi rất rõ ràng, khả năng trong lúc tôi còn sống, cũng không thể thực hiện lý tưởng này. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần mình cố gắng, hết thảy đều có khả năng.
– Cho nên, tôi vẫn tiếp tục ở lại. Không nói gạt cô, tôi chính là ở phía trước không ngừng trèo lên.
An Tại Đào đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm trở nên xa xăm:
– Chỉ cần tôi còn tại chức, tôi sẽ cố gắng vì điều đó mà tồn tại và phát triển. Mà nếu tôi có thể đi được xa hơn, như vậy….
An Tại Đào lại thở dài, quay đầu lại nhìn Dương Hoa thần sắc đang kích động, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói:
– Chỗ cao thì lạnh và tôi cảm thấy rất cô độc. Trong quá khứ, xem như là tôi đã sai. Tôi đã xem nhẹ cảm giác của cô. Nhưng từ hôm nay trở đi, khi cô thổ lộ tình cảm của cô đối với tôi, tôi hy vọng cô có thể cùng tôi bước về phía trước, thẳng đến cuối cùng của đỉnh núi.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
An Tại Đào và Dương Hoa sóng vai nhau cùng bước xuống lầu. Nhưng cán bộ của huyện, thành phố Phòng Sơn và tổ điều tra trố mắt nhìn hai người, thấy thần sắc hai người hòa hợp, thậm chí có thể nói là có chút thân mật đều âm thầm cảm thấy kỳ quái.
– Đồng chí Dương Hoa, các đồng chí của thành phố, tôi phải nhanh chóng trở về Yên Kinh để báo cáo công tác với quốc vụ viện. Xin hẹn gặp lại mọi người.
An Tại Đào hướng mọi người phất tay, trước khi leo lên xe, rồi đột nhiên hạ giọng nói:
– Gần đây, cô tránh xa Mục Thao một chút. Chú ý bảo vệ cho mình.
An Tại Đào lên xe cùng với tổ điều tra quốc vụ viện rời khỏi Phòng Sơn.
Còn Dương Hoa thì si ngốc đứng một nơi, mắt nhìn theo đoàn xe, tâm thần kích động, đột nhiên trong lòng tràn lên sự lạnh lẽo.
Người đàn ông này quả thật là đáng sợ. Lời nói không đầu không đuôi này kỳ thật hàm chứa rất nhiều tin tức. Việc mình cùng với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mục Thao giao hảo với nhau, không ngờ cũng không giấu diếm được hắn.
Rồi đột nhiên, Dương Hoa chấn động cả người. Chẳng lẽ Mục Thao gặp phải chuyện không may?