Tiền Tuyết Lệ rời đi, nhưng Mã Hiểu Yến vẫn còn ở lại. Tiền Tuyết Lệ vừa đi, Mã Hiểu Yến liền nhăn mày nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
– Tại Đào, như vậy có được không? Có thể khiến xảy ra một số phản ứng tiêu cực?
An Tại Đào cười ha hả, khoát tay nói:
– Hiểu Yến, em không cần lo lắng, anh dám đánh cuộc với em, hiện tại rất nhiều người đều đang xem chừng, chỉ cần thành phố có thái độ kiên quyết, ra kỳ hạn thì bọn họ sẽ thành thật mà hoàn thành thôi. Thủ tục không có? Đến đầu tháng 10, em hãy cứ kiểm tra lại xe, bảo đảm tất cả những chiếc xe nộp lên đều có thủ tục hợp pháp.
Nói tới đây, An Tại Đào đầy thâm ý liếc mắt nhìn Mã Hiểu Yến, dịu dàng nói:
– Hiểu Yến, hiện tại em phải bày ra vị trí chính thức của mình. Em bây giờ là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, không thể so với Quy Ninh được. Đối với quyền lực công tác, nhất là với anh và Dương Hoa, em phải chú ý tạo ra quyền uy cho một Phó chủ tịch thường trực chứ.
– Em cứ yên tâm, sự việc liên quan đến cái ghế của bọn họ, bọn họ sẽ biết suy xét.
An Tại Đào thêm vào một câu.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, chợt thở dài. Cô thật sự trong lúc nhất thời vẫn chưa bày ra được vị trí chân chính của mình, nhìn vấn đề vẫn còn theo lối suy nghĩ và góc độ của một cán bộ cấp cục huyện, hồn nhiên quên mất mình đã là một trong những lãnh đạo trung tâm của thành phố Phòng Sơn, nhất cử nhất động sẽ khiến cho mọi người bên dưới chú ý.
– Em hiểu rồi, chỉ có điều là em có chút lo lắng, anh phải bán đấu giá xe của bọn họ. Chuyện này có thể gây ra một số phong ba hay không?
Mã Hiểu Yến có chút lo lắng, nhìn An Tại Đào:
– Em nghe nói, có một số người tính đến cấp trên tố cáo anh vượt quyền làm chuyện lung tung.
– Cứ để cho bọn họ làm ầm ĩ đi. Anh đã đề xuất ý tưởng này với hai vị lãnh đạo tỉnh, hơn nữa cũng có được sự tán thành và đồng ý của bọn họ. Anh trước đây cũng đã báo cáo qua với Bí thư Lý Đại Niên, Bí thư Đại Niên trên nguyên tắc cũng đồng ý với thực hiện của thành phố chúng ta. Ở tỉnh đang chuẩn bị lấy chúng ta ra làm điển hình trong việc cải cách xe công. Có tỉnh ủng hộ, mình còn sợ bọn họ làm lớn lên sao?
– Anh chỉ sợ là bọn họ không gây náo loạn thôi. Nếu bọn họ gây náo loạn, anh vừa lúc giết gà dọa khỉ, giết một người răn đe trăm người. Hiểu Yến, việc cải cách xe công đề cập đến lợi ích của rất nhiều người. Nếu muốn thi hành nhẹ nhàng thì căn bản là không có khả năng. Anh muốn chuẩn bị tốt tư tưởng. Hiển nhiên, lần cải cách xe này không khai đao với một vài người là không được. Em cứ chờ xem, ai sẽ chết thê thảm.
An Tại Đào khoát tay, trong mắt lóe lên chút tàn khốc rồi chợt biến mất. Ngay trước mắt người đàn bà của mình, hắn không có bất luận một điều gì che giấu, mà cũng không cần che giấu.
Mã Hiểu Yến lẳng lặng nhìn An Tại Đào, trong lòng bỗng tràn đầy một cảm xúc không hiểu được. Cô lần đầu cảm giác người đàn nho nhã trước mắt không ngờ lại có sự ác nghiệt như vậy, và cũng lần đầu cảm giác được sự vô tình của quyền lực. Cô trong lòng hiểu rằng, bất kể là vì đẩy mạnh cải cách thành công, hay là vì quyền uy, An Tại Đào đều quyết đoán không chút lưu tình.
Nếu có lựa chọn, Mã Hiểu Yến cũng không hy vọng người đàn ông của mình như vậy. Nhưng làm người trong quan trường, cô phải biết rằng, nếu An Tại Đào không làm như vậy thì hắn không thể tiến xa được.
Kỳ thật Mã Hiểu Yến có muốn nói gì cũng không thể nói ra. Ai ở sau lưng làm gì, cô trong lòng đều biết, nhưng cô lại không muốn trước mặt An Tại Đào “trêu ghẹo” mãi. Hoặc là, tin tức này đã lọt vào tai cô, mà quan trường Phòng Sơn lại nắm trong tay của An Tại Đào, lẽ nào hắn lại không biết.
Chỉ cần một số người chạm đến điểm mấu chốt không thể tha thứ của An Tại Đào, thì hắn sẽ quyết đoán mà xuất kích.
– Anh chưa bao giờ mang ân oán vào trong công việc, nhưng anh không cho phép bất cứ người nào phá hư đại cục.
An Tại Đào hơi tạm dừng một chút, rồi khoát tay nói:
– Hiểu Yến, bản thân mình đang trong cơn lốc xoáy, nếu không ngừng thì tất bị loạn. Đôi khi, thủ đoạn lôi đình cũng chính là một sự bảo vệ mình. Anh hy vọng là em có thể hiểu được điều này.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– http://truyenfull.vn
– Đối với hoàn cảnh trong nước, làm việc chính là lộng quyền, không có quyền lực thì chẳng làm gì được. Kỳ thật, anh hiện tại cũng có chút hối hận, không nên để em ở mãi Quy Ninh, sớm nên cho em ở thành phố rèn luyện.
An Tại Đào không kìm nổi thở dài:
– Nếu chẳng may ngày nào đó anh rời khỏi Phòng Sơn, anh không hy vọng rằng em sẽ ở đây chịu thiệt.
Mã Hiểu Yến gật đầu rồi lại lắc đầu:
– Nếu anh không ở Phòng Sơn thì em còn ở đây làm gì? Em đồng ý với anh, sẽ giúp anh thêm vài năm nữa, nhưng anh cũng phải đồng ý với em, em muốn rời khỏi quan trường, sống những năm yên bình còn lại.
Nói xong, ánh mắt Mã Hiểu Yến trở nên có chút phức tạp. Ánh mắt ấy chỉ có An Tại Đào mới có thể hiểu được. Trong lúc nhất thời, An Tại Đào có chút cảm thán. Hắn trong lòng rất hiểu, Lãnh Mai cũng vậy mà Mã Hiểu Yến cũng vậy, cả hai đều là những nữ cường nhân trong quan trường, đột nhiên sinh ra chán ghét với quan trường đến tột cùng là vì cái gì. Nhưng….
– Hiểu Yến…
An Tại Đào nhẹ nhàng gọi.
Mã Hiểu Yến đã có chút lảng tránh ý tứ của hắn, cô dịu dàng đứng dậy, bước ra phía cửa:
– Thôi, em về làm việc đây. Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, đừng làm cố quá hại sức khỏe đấy.
Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố, trong văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Mông Đào.
Chánh văn phòng Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Mã Kế mang theo hai lái xe khoảng hơn ba mươi tuổi bước vào trong phòng Mông Đào, kính cẩn nói:
– Chủ nhiệm Mông, hết thảy đều được an bài xong, ngài còn chỉ thị gì không ạ?
Mông Đào nhíu mày phất tay:
– Đóng cửa lại!
Mã Kế khẩn trương quay đầu đóng cửa văn phòng Mông Đào lại, sau đó kính cẩn cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh của Mông Đào.
Mông Đào trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mã Kế và hai lái xe, thản nhiên nói:
– Các người đừng vội, tới Yên Kinh sẽ có người sắp xếp cho các người. Các người hãy bỏ tất cả, trực tiếp đến Cục Thông tin đối ngoại quốc gia. Nên làm như thế nào thì các người đều rõ ràng chứ?
Hai lái xe một người tên Triệu Cương, một người tên Mã Dũng khẩn trương gật đầu:
– Xin Chủ nhiệm Mông cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho.
Mông Đào thản nhiên cười, lập tức cắt ngang lời nói của hai người:
– Đây không phải là công tác mà tôi giao cho hai người, mà là vì quyền lợi hợp pháp của các người mà cố gắng tranh đấu. Hai người phải rõ ràng, hai người được điều đến Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố để công tác, xe và người phải đi cùng nhau. Nếu chiếc xe đó được chuyển giao cho thành phố bán đấu giá, thì công việc của các người cũng không còn. Các người ở Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố nhiều năm như vậy, xí nghiệp vốn không có vị trí nào cho các người, xe cũng không còn nữa. Ngoại trừ thất nghiệp thì các người còn làm được gì?
– Nhớ kỹ, các người phải nhớ kỹ, hành vi khiếu oan của các người đều là tự phát, không quan hệ gì với Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố, không quan hệ gì với tôi và bất luận một lãnh đạo nào ở đây. Các người không cần băn khoăn điều gì. Dù sao thì các người cũng chỉ là những lái xe, khiếu oan không được thì cùng lắm là thất nghiệp, chứ không có gì phải sợ.
– Nếu sự việc thành công, tôi sẽ đáp ứng, nhất định giải quyết vấn đề biên chế cho các người. Cho dù sự việc không thành công, bị trục xuất trở về, tương lai khi sự việc bình ổn, tôi cũng sẽ an bài cho các người đến xí nghiệp cấp dưới của Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố để làm việc. Tôi đã nói nhiều như vậy, nên làm như thế nào thì các người tự mình suy nghĩ. Tôi tin rằng các người đều là những người thông minh.
Mông Đào giọng nói đang sẵng lập tức thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười, ôn hòa:
– Lãnh đạo là sẽ không bạc đãi mọi người. Nhưng mọi người phải kín miệng, không được nói lung tung, hết thảy đều phải dựa vào anh bài của chúng tôi.
– Vâng, chúng tôi hiểu rồi, xin lãnh đạo cứ yên tâm.
Triệu Cương và Mã Dũng lại gật đầu.
Mã Kế mang theo hai lái xe vội vàng rời đi, Mông Đào vẫn ngồi im một chỗ, trầm mặc một chút rồi đột nhiên hối hận. Nhưng tưởng tượng đến việc vừa rồi nhận được cuộc điện thoại kia, y trong lòng lại kiên định hơn.
m thầm xui khiến hai lái xe Triệu Cương và Mã Dũng, xâu chuỗi cùng với sự kiện một số lái xe được điều đến xí nghiệp làm việc vào thủ đô để khiếu oan kỳ thật không phải là ý của y. Y cũng không tin rằng vì vậy mà có thể khiến cho kế hoạch cải cách xe công của An Tại Đào nửa đường chết non. Chỉ có điều người đó cứ luôn mãi ám chỉ, nếu y không nghe theo thì hậu quả sau này rất khó nói.
Nhưng do dự nửa ngày, y trong lòng có chút không nỡ, liền chần chừ cầm điện thoại gọi cho ai đó. Khi trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp, y mới cung kính vội vàng nói qua chuyện này. Người đàn ông trong điện thoại kia chỉ có điều nhẹ nhàng ổ lên một tiếng, chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại:
– Cứ yên lặng chờ xem đi!
Cúp điện thoại, Mông Đào không kìm nổi mắng vài câu. Y giờ này biết được rằng. Không xảy ra chuyện thì thôi, nếu xảy ra chuyện thì y nhất định là người sẽ bị đem ra thế tội. Người đó tuyệt đối sẽ không bị liên lụy vào.
Trong lúc nhất thời, cảm giác hối hận ngày càng nhiều, cảm thấy mình đã quá mức kích động mà đi một nước cờ dở, có lẽ sẽ đem đến một kết cục xấu cho mình.
Rầm! Mông Đào hối hận không ngừng, hung hăng đấm lên trên bàn, sắc mặt trở nên rất khó coi. Bất chợt, y nhớ đến những thủ đoạn lôi đình của An Tại Đào, khóe miệng không kìm nổi co giật một chút.
Thật lâu sau, y mới âm thầm thở dài, chỉ mong người đó nói được thì làm được. Sau khi tranh cử chức trợ lý Chủ tịch thành phố thất bại, y biết mình đã không còn bất luận một cơ hội nào ở Phòng Sơn này. Nếu người đàn ông kia thật sự được điều đến một thành phố cấp địa khác, thì mình cùng đi với y, có thể sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến tin tức mà y nghe được ở tỉnh, y yên lặng nắm chặt tay, đôi mắt ảm đạm bỗng trở nên sáng hơn.