Tiêu Khải khẽ mỉm cười, không lên tiếng, tiếp tục gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhai nhỏ nhẹ và cẩn thận rồi nuốt xuống, thấy hai cán bộ cấp dưới An Tại Đào và Dương Hoa tập trung tinh thần ngồi đó chờ ông ta nói chuyện, lúc này mới hài lòng gật đầu, thản nhiên nói:
-Sau khi Bí thư Tỉnh uỷ Đại Niên đến nhậm chức, tuy công tác hết sức bận rộn, nhưng rất quan tâm cuộc sống của các cán bộ cơ quan Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh. Các đồng chí ở tỉnh đã nghe sớm nghe nói về sản phẩm nông nghiệp sinh thái của Khu kinh tế mới Tư Hà chúng ta, nào là rau quả sạch không bị ô nhiễm, thịt cá, gà vịt ngon nổi tiếng trong nước, hương vị rất thuần khiết. Bên hậu cần kiến nghị với tôi, nên xây dựng một siêu thị nhỏ chuyên bán nông sản trong khu gia đình cán bộ Tỉnh uỷ, tiện cho cuộc sống của các đồng chí trong cơ quan. Tôi đã báo cáo với Bí thư Đại Niên, Bí thư rất đồng ý, cũng rất quan tâm chuyện này, dặn tôi khi nào tới đây thì bàn bạc với đồng chí An Tại Đào một chút, tìm cách cung cấp cho cơ quan Tỉnh uỷ một ít rau xanh và thịt cá, gà vịt các loại. Các đồng chí yên tâm, về mặt giá cả, Tỉnh uỷ sẽ không để các đồng chí bị thiệt thòi, sẽ dựa theo giá cả thị trường mà tính, tuyệt đối sẽ không tạo gánh nặng cho cấp dưới! Thế nào? Đồng chí Tại Đào, đồng chí Dương Hoa, các đồng chí cho biết ý kiến…
An Tại Đào ngẩn ra, hắn hơi bất ngờ, trao đổi một ánh mắt với Dương Hoa, lập tức quyết định trong đầu, cười nói;
-Chủ tịch tỉnh Tiêu, cảm ơn sự tín nhiệm của lãnh đạo tỉnh đối với chúng tôi. Chuyện này tuyệt đối không có vấn đề, thành phố sẽ lập tức thành lập một văn phòng chuyên cung cấp nông sản, phụ trách cung cấp nông sản cho cơ quan hậu cần ở tỉnh. Chỉ cần khu kinh tế mới chúng tôi có sản phẩm gì, bảo đảm trên bàn ăn của lãnh đạo tỉnh không thiếu thứ đó, xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi lập tức thực hiện chu đáo chuyện này.
Dương Hoa cũng cười phụ hoạ một câu:
-Vâng, xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp sản phẩm chất lượng tốt cho tỉnh, có thể vì cơ quan hậu cần tỉnh phục vụ, là vinh hạnh cho chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm chất lượng, số lượng, hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo tỉnh giao cho, bảo đảm đúng hạn để lãnh đạo tỉnh được ăn những sản phẩm chất lượng tốt, không ô nhiễm!
Tiêu Khải và Hạ Hầu Danh Húc hài lòng gật đầu cười lớn:
-Tốt lắm, như vậy chúng tôi xin thay mặt các đồng chí ở tỉnh cảm ơn hai vị đã mạnh mẽ ủng hộ!
…
Tiệc rượu kết thúc một cách vui vẻ. Buổi chiều, đi lòng vòng ở khu kinh tế mới thị sát một chút, Hạ Hầu Danh Húc và Tiêu Khải mới thoả mãn mà dẫn mười mấy người quay về tỉnh.
Trời chiều, ánh chiều tà buông xuống, gió thu nhẹ thổi thật dễ chịu, khu kinh tế mới ở gần vùng núi, thời tiết đã trở nên hơi lạnh lẽo. Tiễn hai vị lãnh đạo tỉnh xong, An Tại Đào và Dương Hoa sống vai đi dọc theo con đường chính rộng rãi của khu kinh tế mới, dẫn tới đường quốc lộ nối liền khu kinh tế mới với Phòng Sơn, vừa đi vừa nói chuyện.
Xe của An Tại Đào và Dương Hoa được lái xe chạy chầm chậm phía sau, Trang Ninh và các cán bộ khu kinh tế mới cũng không nhanh không chậm theo sau. Vấn đề hai vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố đang trao đổi, đương nhiên họ không thể nghe được, nhưng lãnh đạo còn chưa rời khỏi, họ không thể bỏ đi trước.
Đề xuất của lãnh đạo muốn Khu kinh tế mới Tư Hà cung cấp nông sản, thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng chuyện này có liên quan đến Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh, không những phải làm cho bằng được mà còn phải làm cho tốt và không được chậm trễ.
An Tại Đào dừng chân lại, mỉm cười hỏi:
-Lão Dương, ý kiến của cô thế nào? Nếu lãnh đạo tỉnh đã mở miệng yêu cầu, chuyện này không thể không làm, nhưng cách thức cung cấp như thế nào?
Dương Hoa thầm than trong lòng, nhưng ngoài miệng lại mỉm cười:
-Bí thư An, anh công tác rất bận rộn, không cần quan tâm đến chuyện nhỏ này, cứ giao cho tôi đi. Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này, để lãnh đạo tỉnh hài lòng, Thành uỷ yên tâm! *
An Tại Đào cười ha hả:
-Lão Dương, chuyện không lớn, nhưng chúng ta không thể không coi trọng. Nếu chuyện này làm không xong, để lãnh đạo tỉnh cảm thấy không thoải mái, không chừng chúng ta làm nhiều công tác như vậy cũng thành công cốc. Thế này đi, cô phụ trách thành lập một văn phòng chuyên cung cấp sản phẩm. nhất định phải cung cáp cho tỉnh sản phẩm có chất lượng tốt nhất. Nhìn ở một khía cạnh khác, đây cũng là chuyện tốt, cái gọi là “ăn của người thì phải nhớ”, lãnh đạo tỉnh ăn rau quả và thịt cá, gà vịt của chúng ta, sau này cán bộ thành phố chúng ta đi lên tỉnh làm việc, lãnh đạo cũng có thể vì vậy mà cho chút thể diện!
-Đúng vậy, Bí thư An, đay cũng là cơ hội tốt nhất để có quan hệ tốt đẹp với cơ quan tỉnh, chúng ta hoàn toàn có thể tận dụng cơ hội này.
Dương Hoa cũng mỉm cười.
An Tại Đào gật đầu:
-Ừ, tuy nhiên chuyện này không nên lộ ra, không nên phô trương. Nếu chẳng may có người biết rồi tìm cách phá rối, chúng ta sẽ khó thực hiện. Cô hiểu ý tôi chứ?
Dương Hoa thở phào một cái:
-Tôi hiểu, xin Bí thư An yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này.
-Cho đến bây giờ, cô làm việc, tôi đều rất yên tâm.
An Tại Đào xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía một nhóm cán bộ khu kinh tế mới cách đó không xa, cười nói:
-Vài năm nay, khu kinh tế mới càng lúc càng phát triển nhanh chóng. Hôm nay lời của Chủ tịch Tiêu Khải khiến cho tôi tỉnh ngộ, sản phẩm nông nghiệp sinh thái của chúng ta cũng có chút tiếng tăm ở trong nước, vậy có thể thâm nhập sâu hơn trên thị trường hay không? Chẳng hạn như Olympic Bắc Kinh, nếu sản phẩm của chúng ta có thể trương lên tấm biển chuyên cung cấp nông sản cho Thế vận hội Olympic, chắc chắn sẽ càng nổi tiếng trên thị trường!
Dương Hoa ssáng mắt lên, gật đầu cười:
-Bí thư An, đây là một ý kiến hay, sắp tới tôi sẽ cùng đồng chí Trang Ninh khu kinh tế mới nghiên cứu thêm về chuyện này, thực hiện chu đáo chỉ thị của Bí thư An.
-Nếu chúng ta phải đi, cần phải bảo đảm trăm phần trăm cho môi trường đặc sắc của khu kinh tế mới…
An Tại Đào nói xong, ngẩng đàu lên nhìn phía xa xa một màu xanh biếc núi non và dòng sông Tư Hà xanh lam quanh co uốn lượn, thong thả nói:
-Bất kỳ dự án ô nhiễm nào cũng không được phép xây dựng ở khu kinh tế mới, đay là một vấn đề có tính nguyên tắc, tôi thấy cần phải nhắc nhở, cảnh báo các đồng chí khu kinh tế mới! Chúng ta không chỉ phải bảo đảm thương hiệu sản phẩm nông nghiệp sinh thái, còn phải bảo vệ “chốn Bồng Lai” cuối cùng này! Lão Dương, cô xem núi này, sông này và mênh mông vô bờ đồng ruộng, ngay cả không khí nơi này cũng trong lành hơn nội thành rất nhiều. Đây là nơi duy nhất không trải qua ô nhiễm vì công nghiệp, mấy năm nay, tôi đã hết lòng lo lắng về chuyện này…Bảo vệ chốn Bồng Lai này là trách nhiệm chung của hai chúng ta!*
An Tại Đào nói xong, liếc nhìn Dương Hoa một cách đầy thâm ý, trong lòng Dương Hoa đột nhiên cảm thán, yên lặng gật đầu, nhưng không nói gì.
Dương Hoa hiểu rất rõ, Khu kinh tế mới Tư Hà có ngày hôm nay, có thể giữ nguyên được môi trường sinh thái là nhờ phần lớn ở sự mạnh mẽ, cứng rắn của An Tại Đào. Nếu là lãnh đạo khác, chỉ sợ trong khu kinh tế mới đã mọc lên không ít nhà máy hoá chất.
Dương Hoa cũng hiểu được ý của An Tại Đào, biết sớm muộn gì hắn cũng đem tất cả việc này phó thác cho mình. Hắn hy vọng mình căn cứ theo phương hướng quy hoạch tốt của hắn tiếp tục thực hiện đến cùng, không lùi bước. Chuyện này vốn không có vấn đề gì, nhưng quan trường thay đổi bất ngờ, thế sự khó lường, dù cho mình có dũng khí và sự kiên trì, nhưng không thể nào có được năng lực của An Tại Đào.
An Tại Đào làm được, mình chưa chắc đã làm được, đây là khác biệt giữa người với người. Dương Hoa sâu kín thở dài, khuôn mặt quyến rũ thoáng qua một chút phức tạp.
Đột nhiên An Tại Đào quay lại nhìn cô, một tia sáng trong đôi mắt chợt loé lên rồi biến mất, như hiểu rõ nỗi niềm chân thật của Dương Hoa trong giờ phút này.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
-Lão Dương, chúng ta làm người, làm việc, chỉ cần hết lòng hết sức thì không hối tiếc. Tôi hy vọng sau này, khi chúng ta về hưu, có quay lại thăm Phòng Sơn, dân chúng Phòng Sơn còn nhớ rõ tên chúng ta. Không cần sử sách lưu danh, chỉ cần không thẹn với lòng. Làm quan mà không vì dân, không bằng về nhà trồng khoai lang. Người xưa làm được như thế, chẳng lẽ chúng ta không làm được? Tôi tin ở bản thân, cũng tin ở cô!
Giọng An Tại Đào trầm thấp mà mạnh mẽ.
-Cảm ơn.
Dương Hoa khẽ nói.
Hai nhìn nhau cười, tâm trạng đều hoàn toàn trầm tĩnh lại. Trong giây phút này, giữa hai người nảy sinh một cảm giác gần gũi như là tri kỷ, bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người trước đây dường như tan thành mây khói.
-Bí thư An, anh xem văn phòng cung cấp nông sản này nên đặt ở Cục nông nghiệp hay ở Khu kinh tế mới Tư Hà?
Dương Hoa nhẹ nhàng hỏi.
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
-Lão Dương, tôi đề nghị đặt ở Khu kinh tế mới Tư Hà, để Khu kinh tế mới Tư Hà thành lập một bộ phận chuyên lo về việc này, như vậy tiện phối hợp công tác và tránh sự đùn đẩy, tranh cãi…Nếu cô để cho bên Cục nông nghiệp làm, họ lại phải móc nối với khu kinh tế mới.
Dương Hoa gật đầu:
-Vâng, tôi cũng thấy như vậy. Vậy thì, nhân dịp hai chúng ta đang ở đây, chúng ta cùng thảo luận chuyện này với Trang Ninh luôn đi? Anh ra mặt nói vài câu, bọn họ sẽ coi trọng hơn một chút.
An tại đào cười ha hả:
-Lão Dương, cô không nên nói như vậy, cô là Chủ tịch thành phố, lời nói của cô, bọn họ dám không nghe sao? Ai dám như vậy, lập tức cách chức tại chỗ!
Dương Hoa hơi mỉm cười, vẫy tay về phía đám người Trang Ninh ở cách đó không xa:
-Lão Trang, anh lại đây một chút!
Trang Ninh dắt theo các thành viên bộ máy khu kinh tế mới, vội vội vàng vàng chạy tới, vây quanh hai lãnh đạo chủ chốt của thành phố.
-Bí thư An, Chủ tịch Dương.
Trang Ninh cười, tiến sát lại. An Tại Đào nhìn anh ta, cao giọng nói:
-Lão Trang, công tác của các anh không tệ, vừa rồi tôi và Chủ tịch thành phố Dương bnà bàn một chút, lại có trọng trách giao cho anh làm đây!
Trang Ninh ngẩn ra, các cấp phó của Trang Ninh đứng phía sau cũng giật mình kinh ngạc: Chẳng lẽ thành phố muốn đề bạt Trang Ninh? Hắn đã là Trợ lý chủ tịch thành phố, đề bạt lên sẽ thành Phó chủ tịch thành phố!
Trang Ninh hơi do dự một chút, mỉm cười:
-Bí thư An, Chủ tịch Dương, xin lãnh đạo chỉ thị!