Quả bom tấn này của An Tại Đào được tung ra trong ngày đại hội cán bộ toàn thành phố. Từ lúc An Tại Đào trở thành nhân vật số một Phòng Sơn, tần suất mời dự họp cán bộ toàn thành phố rõ ràng tăng hơn rất nhiều so với trước kia. Bình thường chỉ có việc điều chỉnh cán bộ hoặc là công tác bố trí toàn cục thì mới mời dự họp, nhưng An Tại Đào lại dường như bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập đại hội cán bộ toàn thành phố.
Nguyên bản, mở một đại hội thì cần phí tổn, nhưng An Tại Đào triệu tập đại hội lại không tốn phí quá nhiều. Bởi vì không có trình tự rườm rà, lại càng không có những vật kỷ niệm trao tặng, thời gian hội nghị không dài, bình thường do An Tại Đào bố trí công tác hoặc là từ Phó bí thư Thành ủy Mã Đức Thắng đại diện Thành ủy bố trí công tác. Có gì nói đó, không dài dòng lê thê. Nhiều lắm là chỉ tốn một tiếng, sau đó đại hội kết thúc, mọi người ra về.
Mỗi một lãnh đạo đều có phong cách lãnh đạo riêng. Đó là phong cách làm việc của An Tại Đào và các cấp cán bộ thành phố Phòng Sơn chỉ có thể thích ứng với phong cách đó, không được cò kè mặc cả. Bởi vì An Tại Đào là Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố, trong lịch sử thành phố Phòng Sơn, hắn là nhân vật số một có quyền lực và quyền uy nhất.
An Tại Đào thời gian làm việc rất khẩn trương. Mỗi một công việc đều nối tiếp nhau, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, bao gồm cả cuối tuần cũng được sắp xếp hết. Đến lúc này, An Tại Đào mới phát hiện bản thân mình có rất nhiều việc để làm, vì để thực hiện lý tưởng chính trị của mình, hắn không thể không dùng hết tinh lực và sự nhiệt tình của mình cho công việc. Đến cả thư ký Lý Bình cũng phải ngạc nhiên, thán phục cho sức làm việc tràn đầy và nhiệt tình của hắn.
Càng là người bên cạnh hắn, càng tiếp cận được nội tâm sâu bên trong của hắn, thì mới nhận thức được chàng Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này rốt cuộc là đang làm cái gì. Thời gian qua lâu, Dương Hoa bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình cũng đã ảnh hưởng bởi khát vọng rộng lớn, làm việc không có bất luận một tâm tư nào từ người lãnh đạo trực tiếp đó. Hắn sở dĩ làm một sự việc, nếu không suy xét đến việc phát triển kinh tế xã hội lâu dài, thì chính là lo lắng bảo đảm cho trình độ xã hội, không một chút tư tâm nào.
Người khác không muốn làm thì hắn sẽ làm. Người khác không dám làm thì hắn sẽ làm. Giống như công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố chỉ có đầu nhập vào mà không thấy sinh lợi. Sở dĩ vẫn trường kỳ chưa giải quyết xong, đơn giản vì lãnh đạo chủ chốt nghĩ mà không làm. Sắp tới đẩy mạnh một loạt cải cách, đều có tính phiêu lưu chính trị trong đó nên không ai dám làm.
Ngoài ra còn không ngừng tăng cường giao thông công cộng, phương tiện tập thể, giải trí đại chúng, ngành phục vụ công cộng, giáo dục, chữa bệnh và tiêu tốn một khoản tài chính lớn nên rất nhiều địa phương không muốn làm. Bởi vì những địa phương này, nợ sổ sách quá nhiều, cần bù lại, hơn nữa vẫn chưa cần thành tích, nên không ai muốn trong thời gian mình tại chức lại đi lấy tiền trám lỗ thủng mà người tiền nhiệm để lại. Nhưng An Tại Đào lại làm, hơn nữa còn làm rất tốt.
Dương Hoa đôi khi cảm thấy thật ngạc nhiên, thán phục. Cô tự hỏi bản thân mình sao không làm được như An Tại Đào. Nhưng với ý chí ngày càng mạnh của An Tại Đào, cô cũng ngay từ đầu cũng không yên lặng phục tùng, chậm rãi cố gắng ủng hộ phối hợp. Sự chuyển biến tinh tế này của cô, người khác có lẽ sẽ không cảm giác được, nhưng An Tại Đào trong lòng lại biết rõ ràng. Mà Dương Hoa cũng cảm nhận được, An Tại Đào đối với cô nể trọng và tín nhiệm càng nhiều hơn.
Sáng nay, An Tại Đào đặc biệt đi làm sớm hơn mọi lần. Hơn bảy giờ là đã đến văn phòng. Bởi vì sáng nay không chỉ có họp không mà còn phải chuẩn bị để đón lãnh đạo Tỉnh ủy đến. Đại hội cán bộ hôm nay, đối với thành phố Phòng Sơn hay là đối với An Tại Đào đều rất quan trọng. Cho nên, sáng nay hắn đã đến sớm để chuẩn bị tài liệu hội nghị.
Mặc dù có thư ký và nhân viên công tác chuẩn bị tài liệu giùm hắn, nhưng có một số hội nghị quan trọng, An Tại Đào hay có thói quen tự mình viết bài nói chuyện, thuận tiện sắp xếp lại công tác của mình cho rõ ràng. Đây là thói quen công tác nhiều năm trong quan trường của hắn.
Đến hơn 8h sáng, An Tại Đào mới buông cây bút, ký tên và đóng máy tính, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi đi nghênh đón lãnh đạo Tỉnh ủy. Hôm nay, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ tân nhậm Hạ Hầu Danh và Phó chủ tịch tỉnh Tiêu Khải muốn đến Phòng Sơn để tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Tỉnh ủy, đồng thời làm công tác điều tra nghiên cứu ở Phòng Sơn.
Hạ Hầu Danh cũng là cán bộ từ tỉnh ngoài vào, đến Đông Sơn cũng chưa lâu. Ông ta dẫn người đến Phòng Sơn điều tra nghiên cứu, có lẽ xuất phát từ ngẫu nhiên, mà có lẽ cũng có ý trong đó. Tuy nhiên, mặc kệ là ngẫu nhiêu hay là cố ý, đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng là một cơ hội để quan hệ tốt với lãnh đạo Tỉnh ủy. Hắn tuy rằng không thích nịnh bợ, nhưng là người trong quan trường, tạo mối quan hệ tốt với lãnh đạo thì đây là nguyên tắc cơ bản và hắn cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thư ký Lý Bình nhẹ nhàng kính cẩn đứng ở cửa nói:
– Bí thư An, Chủ tịch thành phố Trương đến, yêu cầu muốn gặp anh.
– Chủ tịch thành phố Trương? Người nào là Chủ tịch thành phố Trương?
An Tại Đào ngẩn ra, đôi mắt mở to nhưng chợt tỉnh ra. Đây là tiền nhiệm của Đông Phương Du, từng cùng làm việc trong bộ máy trước kia với Lý Vân Thu và Trương Bằng Viễn, Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi.
Trương Thắng Lợi bản thân không phải là người xấu, nhưng phút cuối cùng lại bị vấn đề của đứa con mà bất đắc dĩ lui xuống. Lúc trước, nếu không phải nhờ An Tại Đào hỗ trợ thì chưa chắc Trương Thắng Lợi đã có thể lui xuống bình an. Cho nên, Trương gia đối với An Tại Đào vẫn mang sự cảm kích trong lòng.
Nhưng Trương Thắng Lợi đã sớm rời khỏi chính trị Phòng Sơn, cho nên rất ít khi xuất hiện trong các trường hợp chính trị. Tuy nhiên, cán bộ lão thành vẫn là cán bộ lão thành. Nhất là Trương Thắng Lợi, một cán bộ cấp giám đốc sở về hưu, cơ bản đãi ngộ chính trị vẫn phải có.
“Ông ấy tìm mình làm gì nhỉ?” An Tại Đào trong lòng cân nhắc nhưng ngoài miệng lại nói:
– Được, khẩn trương mời Chủ tịch thành phố Trương vào.
Nói xong, An Tại Đào đứng dậy bước đến cửa văn phòng. Trương Thắng Lợi được thông báo, từ văn phòng Lý Bình đi ra, thấy An Tại Đào không ngờ đứng chờ ở cửa thì trong lòng hơi chút cảm động. Vốn ông ta nổi giận đùng đùng đến đây, thấy An Tại Đào vẫn lễ phép đứng ở nơi đó thì lửa giận trong lòng liền tiêu tan không ít.
– Chủ tịch thành phố Trương, lão lãnh đạo, sao ngài lại đến đây? Mời ngài vào. Lý Bình, mau đi pha cho lãnh đạo một tách trà.
An Tại Đào cười, thái độ rất là nhiệt tình.
Lúc Trương Thắng Lợi còn tại vị, đối với An Tại Đào cũng không tồi. Hơn nữa, ông ta còn là một lãnh đạo thật sự. Chỉ có điều cả đời trong sạch lại bị hủy trong tay đứa con. Nếu không có An Tại Đào lúc đó thì ông còn thê thảm hơn nữa.
Trương Thắng Lợi thật không ngờ An Tại Đào hiện tại đối với ông vẫn còn khách khí như vậy. Ông ta tiến lên một bước, nắm chặt tay An Tại Đào, đôi mắt không ngờ đỏ lên:
– Bí thư An!
– Bí thư An, tôi xin quấy rầy cậu một vài phút. Tôi…
Sắc mặt Trương Thắng Lợi dần dần đỏ lên. An Tại Đào có chút kỳ quái liếc nhìn Trương Thắng Lợi, thầm nghĩ ông ta sao không ở nhà dưỡng lão, sao lại dường như có chút tức giận bất bình mà đến đây.
Trương Thắng Lợi bước vào phòng An Tại Đào, nói liên miên đủ loại bất bình và nghẹn khuất của ông. An Tại Đào vẫn kiên nhẫn lắng nghe, chậm rãi hiểu được câu chuyện.
Nói chung, cán bộ lão thành đạt được cấp bậc như Trương Thắng Lợi tuy rằng đã về hưu, nhưng chính trị đãi ngộ cơ bản vẫn còn được giữ lại. Ví dụ như quyền lợi được đi họp, miễn phí đặt báo chí, miễn phí kiểm tra sức khỏe, tham gia các hoạt động ở thành phố, hưởng thụ xe công…
Nhưng có lẽ bởi vì lúc trước Trương Thắng Lợi về hưu trong xấu hổ, hơn nữa thời gian về hưu lại quá dài rồi, nên những đãi ngộ dành cho ông có vẻ có chút chậm trễ. Có đôi khi họp cũng không thông báo, Cục Cựu cán bộ tổ chức kiểm tra sức khỏe cán bộ cũng không thông báo. Khi ông ta đặt tám loại báo chí, không ngờ lại giảm bớt hai.
Trương Thắng Lợi ngay từ đầu vẫn nhẫn nại. Ông ta cũng biết mình tuổi già khó giữ được sự tức giận, nhưng cũng cố. Tuy nhiên, phàm là chuyện gì cũng có giới hạn của nó. Bất bình tích lũy bao nhiêu lâu thì sẽ có ngày bùng nổ.
Hai ngày trước, Trương Thắng Lợi đã gọi đến phòng cán bộ 01 của Cục Cựu cán bộ phụ trách phục vụ cán bộ lãnh đạo về hưu, muốn thành phố phái cho một chiếc xe để ông ta về thăm gia đình ở Lam Yên một chút. Nhưng người của Cục Cựu cán bộ lại lấy đủ loại lý do, đầu tiên nói là xe của thành phố hiện nay không có, sau đó lại bảo Trương Thắng Lợi trực tiếp gọi điện đến liên hệ với trung tâm quản lý xe.
Lần này, cơn giận đè nén từ lâu của Trương Thắng Lợi đã hoàn toàn bộc phát. Ông ta ở trong điện thoại làm ầm ĩ với nhân viên công tác, sau đó lại tìm đến cục Cựu cán bộ, gặp cấp dưới cũ của ông là Cục trưởng Triệu Huy để nói chuyện. Mặc dù Triệu Huy là người do ông đề bạt, nhưng trong quan trường, người lạnh thì trà lạnh, Triệu Huy căn bản không coi ông ra gì, trực tiếp đóng cửa không tiếp.
Trong cơn giận dữ, Trương Thắng Lợi sáng sớm bỏ chạy đến tìm An Tại Đào, muốn mượn cơ hội để giải phóng cơn giận.
An Tại Đào cười:
– Lãnh đạo, ở thành phố đích thật là đang tiến hành việc cải cách quản lý xe công, chiếc xe khả năng trong lúc nhất thời điều phối có chút vấn đề. Nhưng lãnh đạo cũ dùng xe là phải cam đoan, hơn nữa còn phải có các đãi ngộ khác cho ngài. Lão lãnh đạo, ngài trước tiên bớt giận, tôi lập tức gọi điện thoại cho Triệu Huy, bảo anh ta chứng thực lại.
Nói xong, An Tại Đào lập tức gọi điện thoại báo Lý Bình gọi cho Cục trưởng Triệu Huy của cục Cựu cán bộ, bảo Triệu Huy trả lời ngay lập tức.
Chỉ sau vài phút, Triệu Huy liền kinh sợ gọi điện thoại đến. Nghe nói Trương Thắng Lợi đùng đùng nổi giận tìm đến Bí thư An, Triệu Huy trong lòng cũng có chút khẩn trương.
– Bí thư An, tôi là Triệu Huy của cục Cựu cán bộ.
Triệu Huy giọng nói kính cẩn truyền đến, trong điện thoại không nghe tiếng An Tại Đào trả lời, ngược lại còn nghe thấy tiếng cười nói của Trương Thắng Lợi và An Tại Đào.