Buổi sáng, An Tại Đào đang ngồi trong phòng làm việc, cân nhắc chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, muốn tìm người quản lý công trình này là Cổ Vân Lan để hỏi một chút. Vừa muốn điện thoại cho Cổ Vân Lan thì cô đã gõ cửa phòng hắn trước rồi. An Tại Đào thở phào một cái, trầm giọng nói:
– Vân Lan, tôi đang muốn tìm cô, cô đến thật đúng lúc.
Cổ Vân Lan trong lòng cũng có việc nên không khách sáo với An Tại Đào, trực tiếp nhỏ giọng nói:
– Bí thư An, sự việc có chút khó khăn. Tôi vừa rồi có gọi điện thoại cho Hoàng Tự Long, nghe ý tứ của ông ta, rõ ràng là có ý muốn rút lui, không muốn đầu tư cho công trình này.
An Tại Đào kinh hãi, giận dữ đứng dậy:
– Bọn họ sao có thể như vậy? Nói đấu thầu thì đấu thầu, nói muốn rút lui thì rút lui, bộ tưởng là con nít muốn chơi trò người lớn sao?
Cổ Vân Lan thở dài một tiếng:
– Bí thư An, tiền đất hơn trăm triệu bọn họ còn chưa nộp lại. Bọn họ ngay từ đầu chỉ có giao tiếp với chúng ta một lần duy nhất là thời điểm khởi công, trung gian còn có lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại bảo đảm. Tôi đã xin chỉ thị của Phó chủ tịch thành phố Dương. Nhưng ai ngờ người Hongkong lại không giữ chữ tín như vậy.
– Càn quấy, hồ đồ, mọi người…
An Tại Đào đột nhiên vỗ bàn, quát to lên.
Cổ Vân Lan có chút oan ức mà nhìn hắn, im lặng không nói, thầm nghĩ, có Phó chủ tịch Dương và lãnh đạo tỉnh đảm bảo, tôi chỉ là trợ lý Chủ tịch thành phố thì làm được cái gì? Tôi có thể không đồng ý sao? Hơn nữa, ai lại nghĩ thương nhân Hongkong lại lật lọng như vậy.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
An Tại Đào ý thức được thái độ của mình có chút vấn đề, liền bình tĩnh lại:
– Tiếp tục đàm phán với bọn họ, không cho phép bọn họ rời khỏi. Nếu tập đoàn Vân Long vẫn cứng rắn muốn rời khỏi thì thành phố có thể thông qua pháp luật để truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ. Người Hongkong tại sao làm như vậy? Người Hongkong thì có thể vi phạm quy định trái pháp luật sao? Không thể như vậy là đi được. Cô hãy sắp xếp bảo Hoàng Tự Long đến nói chuyện với tôi, càng nhanh càng tốt.
An Tại Đào khoát tay nói.
Cổ Vân Lan thần sắc có chút mệt mỏi đứng dậy:
– Vâng, tôi biết rồi, tôi lập tức liên hệ với ông ta ngay.
4h chiều, thương nhân Hongkong Hoàng Tự Long cùng với Cổ Vân Lan đến văn phòng của An Tại Đào. Từ thần sắc và cử chỉ của Hoàng Tự Long, An Tại Đào rõ ràng nhìn thấy một chút mạnh mẽ, cứng rắn, và kiêu ngạo, khác hẳn với thái độ khiêm tốn lần trước.
Quả nhiên là bản sắc của gian thương. An Tại Đào thản nhiên cười. Hắn đương nhiên là không đi so đo với một thương nhân làm gì.
– Bí thư An!
Hoàng Tự Long đĩnh đạc đi vào, cười nói. An Tại Đào hơi hạ thấp người, khoát tay nói:
– Hoàng tổng, mời ngồi.
Thấy An Tại Đào không có nhiệt tình bắt tay mình như lúc trước, Hoàng Tự Long trong lòng có hơi chút khó chịu.
– Hoàng tổng, tôi thời gian có hạn, lát nữa còn phải tham dự một cuộc họp, có gì tôi xin nói thẳng. Nghe quý công ty có ý định rút lui khỏi công trình xây dựng, không biết là nguyên nhân vì sao?
An Tại Đào trầm giọng hỏi.
Hoàng Tự Long ngẩn ra, làm như không đoán được An Tại Đào sẽ trực tiếp hỏi như vậy. Thoáng do dự một chút, ông ta cười ha hả:
– Thật ngại quá, Bí thư An, là như vầy, công ty của chúng tôi tại Hongkong vừa trúng thầu được một công trình lớn. Hơn nữa, lại còn có vài hạng mục trong tỉnh. Trong nhất thời tài chính công ty xuất hiện vấn đề. Cho nên, chúng tôi đang suy xét việc rút khỏi công trình xây dựng tại thành phố Phòng Sơn. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, chứ tạm thời chưa thông qua ban giám đốc thảo luận.
An Tại Đào nhíu mày, trầm giọng nói:
– Nếu như vậy thì các người đến Phòng Sơn tham gia đấu thầu làm gì? Các người không có thực lực kinh tế lớn mạnh thì muốn đảm nhận nhiều hạng mục làm chi?
– Vâng, đây là sự việc của công ty chúng tôi, liên quan đến kinh doanh. Nói như vậy thì Bí thư An cũng không hiểu lắm.
Hoàng Tự Long thần sắc kiêu căng nói, trong mắt lóe lên chút khinh thường.
Hắn trong mắt người thương nhân Hongkong này, sở dĩ còn trẻ như vậy mà có thể trở thành một Chủ tịch thành phố cấp địa, nguyên nhân chỉ có một là bối cảnh rất lớn, năng lượng rất mạnh mà thôi.
Nếu không, với lứa tuổi như An Tại Đào làm sao có thể ngồi vào vị trí của một Bí thư Thành ủy chứ? Cho nên, khi chuẩn bị đến Phòng Sơn đầu tư, liền một lòng một dạ muốn quan hệ thân thiết với An Tại Đào.
Nhưng trước khác thì nay cũng khác. Hiện giờ Hoàng Tự Long tự cao vì ông ta là thương nhân lớn ở Hongkong, công trình đầu tư tại Đông Sơn càng lúc càng nhiều. Căn cơ ở tỉnh ngày càng thâm hậu. Ví dụ như lúc trước giao hảo với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân nay đã trở thành Chủ tịch tỉnh, lại còn có mấy người cán bộ cao tầng cấp Thứ trưởng ở Đông Sơn lui tới cũng nhiều. Hiện tại, Hoàng Tự Long làm sao mà còn để ý đến Bí thư Thành ủy An Tại Đào chứ.
– Sự việc của công ty các người tôi mặc kệ. Nhưng anh lại đang ở Phòng Sơn chúng tôi đầu tư, tôi là Bí thư Thành ủy không thể không quản. Anh làm như công trình đấu thầu của tành phố Phòng Sơn là con nít tập chơi trò người lớn, nói đến là đến, nói đi là đi? Tôi nói cho anh biết, không có khả năng đó đâu. Tôi hy vọng các người có thể theo nếp, dựa theo ước định thực hiện công việc đầu tư. Nếu không chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của các người.
An Tại Đào lãnh đạm nói, giọng nói tuy phẫn nộ nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh. Thần thái kiêu căng của Hoàng Tự Long đã hoàn toàn chọc giận An Tại Đào, khiến hắn mất đi tính nhẫn nại. Cũng không phải hắn nhất thời kích động, chỉ có điều hắn nhìn người rất chuẩn. Hắn hôm nay khi vừa nhìn thấy Hoàng Tự Long thì đã biết được công ty Bất động sản Vân Long rời khỏi công trình đã thành kết cục đã định. Một khi đã như vậy thì cần gì phải khách khí với loại gian thương tiểu nhân này làm gì?
– Haha, Bí thư An, tài chính của công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, trong lúc nhất thời không lấy ra nhiều tiền như vậy được. Mà đây cũng không thể xem là một vấn đề quá lớn. Cho dù là Bí thư An tố cáo lên pháp luật thì công ty chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Nếu Bí thư An đã ra tối hậu thư như vậy thì tôi sẽ khẩn trương trở về mời dự họp ban Giám đốc để thảo luận việc này một chút. Cá nhân tôi thì muốn tiếp tục ở lại Phòng Sơn để đầu tư, nhưng nếu Ban giám đốc muốn rời bỏ thì tôi đây cũng không còn cách nào. Bí thư An, hẹn gặp lại.
Hoàng Tự Long thần sắc ngạo mạn, không chút rụt rè, hoang mang đứng dậy, hơi hướng An Tại Đào gật đầu, cũng không để ý đến Cổ Vân Lan, liền rời đi ngay.
An Tại Đào trong lòng cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, thần sắc vô cùng lãnh đạm. Thấy thái độ hai người như vậy, Cổ Vân Lan có chút xấu hổ nhẹ nhàng nói:
– Bí thư An!
An Tại Đào khoát tay nói:
– Vân Lan, nếu công ty Bất động sản Vân Long muốn rời đi, cô lập tức hướng Phó chủ tịch thành phố Dương báo cáo, còn tôi sẽ khiến Phó chủ tịch Dương thông qua những quy định của pháp luật, truy cứu trách nhiệm của tập đoàn Vân Long. Cô đồng thời hãy làm tốt công tác đấu thầu một lần nữa. Lần này chúng ta phải tính toán cẩn thận.
An Tại Đào khoát tay nói.
Tài chính có vấn đề chỉ là một cái có, nguyên nhân chân chính chính là do một đại sư phong thủy. Đại sư cho rằng khu đất phía nam này phong thủy không được tốt, đại hung, không tốt cho nhà đầu tư khai thác phát triển. Tin tức này đối với một người mê tín như Hoàng Tự Long mà nói chẳng khác nào sấm sét giữa trời. Ông ta gần như lập tức ra quyết định rút lui khỏi công trình này.
Hoàng Tự Long xem ra, vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ. Nếu An Tại Đào thật sự không bỏ qua, thì sẽ thông qua lãnh đạo tỉnh thực hiện một chút áp lực với hắn. Nhưng ông ta không thể nghĩ đến bối cảnh của An Tại Đào lại hùng mạnh vượt qua sức tưởng tượng của ông. Lãnh đạo tỉnh căn bản là không vì một thương nhân như ông mà đối nghịch lại với An Tại Đào.
Người mà quan hệ không tồi với ông ta là Chủ tịch thành phố Thiên Nam Đông Phương Du không ngờ cũng đột nhiên trở mặt. Những công trình lớn ở tỉnh đều có nguy cơ thất bại. Còn tổng công ty ở Hongkong dường như chỉ trong một đêm “bốn bề thọ địch”, rất nhiều xí nghiệp khách hàng đã đoạn tuyệt lui tới, ngân hàng cũng bắt đầu truy thu khoản nợ.