Quan Thanh

Chương 600: Tống Nghênh Xuân Phát Cuồng



Cũng may là Vân Thủy Dao chỉ là nương theo lời nói của An Tại Đào, chứ không cố ý gõ ông xã nhà mình. Thấy Lý Nam nổi nóng, liền cười hì hì, mỉm cười đổi đề tài.

Nói thật, đối với Lý Nam, Vân Thủy Dao rất hài lòng. Giống như Lý Nam, cô cũng thuộc loại con cháu xuất thân trong gia đình quyền quý, đều hình thành một sự kiêu ngạo không nói nên lời, mà loại kiêu ngạo này lâu ngày biến thành kiêu căng. Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, ăn chơi trác táng dường như cũng có chút kiêu căng kiêu ngạo trong đó. Nhưng Lý Nam thì không như vậy. Những thói hư tật xấu của một thiếu gia, y một chút cũng đều không có. Mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì đều về nhà với vợ con, khiến Vân Thủy Dao và người nhà của y cũng tìm không ra một tật xấu nào.

Kinh tế Lý gia cũng không túng quẫn, cho nên, đối với Vân Thủy Dao mà nói, cũng không hy vọng chồng mình suốt ngày bôn ba bên ngoài để tìm kiếm cái gì gọi là tiền đồ huy hoàng. Nhân sinh chỉ ngắn ngủi vài chục năm, cô hy vọng người một nhà có thể lúc nào cũng đoàn tụ một chỗ, bảo vệ cho hạnh phúc của mình.

Đương nhiên, cô có suy nghĩ này cũng là do suy xét đến phía nhà chồng. Cha chồng của cô dù sao cũng là cán bộ lãnh đạo cấp cao của một địa phương, lại là người của Triệu lão, nhất cử nhất động của người trong nhà đều gây ra ảnh hưởng cho ông. Là con dâu của Lý Đại Niên, nếu Vân Thủy Dao cả ngày lẫn lộn trong giới giải trí, tuy rằng bản thân trong sạch nhưng chung quy cũng khiến cho Lý Đại Niên cảm thấy không thoải mái.

Mà cũng làm cho người ta thường xuyên ở sau lưng nghị luận: Con trai Lý Đại Niên cưới một ả đào hát. Đừng nghĩ là minh tinh thì nổi tiếng, trên đầu đội vô vàn quầng sáng, nhưng đối với những nhà quyền quý mà nói, minh tinh bây giờ cũng chẳng khác gì con hát ngày xưa.

Đối với công việc của Vân Thủy Dao, Lý Đại Niên tuy rằng chưa hề nói qua điều gì, nhưng Vân Thủy Dao vẫn lo lắng trong lòng. Hiện giờ Lý Đại Niên trở thành một Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh kinh tế lớn, quyền cao chức trọng. Cô là con dâu, không thể không suy xét cho cha chồng của mình. Cho nên, sau khi Lý Đại Niên được xác định đến làm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Đông Sơn, Vân Thủy Dao đã âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ một lòng một dạ ở nhà giúp chồng dạy con. Cũng may, mấy năm nay vợ chồng kiếm được cũng khá, nên cơm áo nửa đời sau cũng không lo.

– Ông xã, nói thật, An Tại Đào đối với chúng ta thật sự tốt. Về sau anh hãy cảm ơn anh ấy. Người ngoài không biết không sao, nhưng chúng ta phải biết. An Tại Đào là hơn phân nửa hướng về tình bạn với anh, chứ tuyệt không phải là hướng về quyền lực của ba anh.

Vân Thủy Dao dường như nhớ đến điều gì, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Nam, hạ giọng nói:

– Làm việc gì cũng đều phải có chừng mực, chúng ta nợ An Tại Đào ân tình rất nhiều, về sau đừng làm phiền anh ấy nữa.

Lý Nam thở dài:

– Điều này thì không cần nói thì lòng anh cũng biết. An Tại Đào đáng là một người bạn tốt. Anh sẽ bớt thời gian để nói chuyện với ba.

Phó trưởng ban Vân ngồi bên cạnh lắng nghe, rốt cuộc cũng không hiểu con gái, và con rể đang nói chuyện gì, ngẫm nghĩ một chút cũng không hiểu, nên không suy nghĩ nữa, đứng dậy giúp vợ chăm sóc đứa bé.

Nháy mắt đã đến tết, thời tiết Phòng Sơn dường như chỉ trong một đêm đã rét lạnh thấu xương. Gió bắc gào thét trong một buổi tối, sáng hôm sau nhiệt độ đã giảm xuống thấp.

Buổi sáng tết Nguyên Đán, An Tại Đào mặc chiếc áo khoác màu đen, co đầu rút cổ chui vào trong xe. Lái xe Hoàng Thao sớm đã ở dưới lầu đợi hắn hơn mười phút. Bên trong xe đã mở sẵn điều hòa nhiệt độ, khi bước vào trong liền cảm nhận được không khí ấm áp.

Hôm nay, An Tại Đào sẽ cùng với Tống Nghênh Xuân đến chào Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên và Chủ tịch tỉnh Cung Minh Quân. Hai người này nhậm chức cũng đã mấy tháng, Tống Nghênh Xuân vẫn muốn đến chào, nhưng vẫn chưa có cơ hội liên hệ được. Một lãnh đạo lớn như vậy, không phải ai cũng có thể gặp, phải chờ thư ký của lãnh đạo liên hệ.

Sau hơn hai tháng chờ đợi, hôm nay rốt cuộc mới có cơ hội đi thăm. Nói trắng, ra, trong khoảng thời gian này, các lãnh đạo của các thành phố cấp địa khác cũng tranh thủ đến tỉnh. Khi đến lượt mình thì cũng đã cuối năm. Nhưng Tống Nghênh Xuân trong lòng chẳng những không buồn bực mà ngược lại vui mừng vô cùng. Ăn tết, lại vừa lúc thăm hỏi lãnh đạo.

– Chủ tịch thành phố An, chúng ta đến rước Bí thư Tống hay là trực tiếp đến tỉnh luôn?

Hoàng Thao lên tiếng hỏi.

An Tại Đào khoát tay, thản nhiên nói:

– Không cần vội đến tỉnh, hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta đến phòng điều hành an toàn của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn một chuyến. Tôi muốn xem công nhân viên của xí nghiệp ăn tết như thế nào.

Hoàng Thao ngẩn ra, thầm nghĩ, Chủ tịch thành phố An gần đây hành động càng ngày càng không có kế hoạch gì cả. Các lãnh đạo khác, bất kể là đi xí nghiệp thị sát hay là xuống huyện kiểm tra cũng đều có sắp xếp trước. Nhưng Chủ tịch thành phố An lại luôn muốn “đột nhiên tập kích”, khiến cho các lãnh đạo ở dưới cảm thấy rất chật vật. Mặt khác, các lãnh đạo khác khi xuất hành đều mang theo phóng viên, nhưng An Tại Đào xuất hành chưa bao giờ mang theo phóng viên.

Nhưng dù vậy cũng không ai dám nói điều gì, chỉ cố gắng làm tốt công tác cơ sở, đề phòng An Tại Đào đột nhiên tập kích.

Hoàng Thao không dám hỏi lại, trực tiếp lái xe đến tập đoàn, chỉ có điều nửa đường thì đón thư ký Lý Bình.

Khi đến tập đoàn, thấy cổng chính đóng chặt, Hoàng Thao bất đắc dĩ đem xe tấp vào lề đường. Lý Bình vốn muốn gọi điện thoại cho Lý Kiệt nhưng lại bị An Tại Đào ngăn lại.

An Tại Đào bước xuống xe, đi nhanh đến phòng bảo vệ. Lý Bình chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, bước đi đằng trước.

Bởi vì là ngày nghỉ, nên phòng bảo vệ chỉ có một người trực, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Cô nhìn thấy một chiếc xe Audi mang biển số chính phủ dừng lại thì trong lòng có chút kỳ quái. Cô cũng không hề nhận được thông báo, nói là có lãnh đạo đến thị sát. Hơn nữa, nếu thật có lãnh đạo đến thị sát, sao lãnh đạo công ty không đứng ở cửa đón chứ?

Lý Bình gõ vào cánh cửa bằng kính, đang muốn nói chuyện thì bị một cơn gió lạnh thổi qua, không kìm nổi ho khan vài tiếng. Người phụ nữ trong phòng bảo vệ thò đầu ra ngoài:

– Anh đến đây làm gì vậy? Hiện tại công ty đang nghỉ tết, có gì khi nào đi làm lại thì lại đến.

Lý Bình cười:

– Chị, phiền chị mở cửa, có Chủ tịch thành phố An đến.

Khi Lý Kiệt và lãnh đạo tập đoàn nhận được điện thoại vội vàng chạy đến thì An Tại Đào đã cùng với Lý BÌnh ở trong phòng trực ban, cùng nhân viên phòng điều hành an toàn nói chuyện vui vẻ.

Lý Kiệt cùng với một số cao quản của tập đoàn rất nhanh chạy đến, thấy An Tại Đào đang đứng ở giữa đám công nhân, cười nói cái gì thì không khỏi cười khổ, bước nhanh đến, cung kính hô lên:

– Chủ tịch thành phố An đã đến rồi à? Sao không thông báo cho chúng tôi biết, để chúng tôi chuẩn bị một chút.

– Chúc mừng năm mới!

An Tại Đào cười bắt tay vui vẻ với đám người Lý Kiệt:

– Tôi chính là muốn đến xem mọi người chuẩn bị ra sao? Quả thật là không tồi. Trách nhiệm của công ty sắp xếp rất tốt. Các nhân viên đều hy sinh ngày nghỉ để giữ đúng cương vị của mình. Tốt lắm! Trong những ngày nghỉ lễ, chúng ta lại càng phải coi trọng thêm sự vận hành khí gas an toàn, bảo đảm ổn định, cam đoan ngày lễ được diễn ra một cách suôn sẻ.

Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn

An Tại Đào đang muốn nói vài câu thì Lý Bình cầm điện thoại đến, nhỏ giọng bên tai An Tại Đào:

– Chủ tịch thành phố An, Bí thư Tống gọi điện thoại thúc giục anh mau khẩn trương lên đường. Bọn họ đang ở đường cao tốc đợi chúng ta.

An Tại Đào ừ một tiếng:

– Được rồi, chúng ta lập tức đi thôi. Lý Kiệt, các đồng chí, tôi hôm nay có chút lo lắng vì an toàn khí gas rất quan trọng. Nhưng khi đến đây, tôi lại cảm thấy rất yên tâm. Bây giờ tôi phải đi họp với Bí thư Tống ở tỉnh, sẽ không quấy rầy công việc của mọi người. Cuối cùng, tôi xin đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, xin chúc mọi người một năm mới vui vẻ. Đồng thời xin gửi lời chúc năm mới đến gia đình của mọi người. Chúc mọi người cả nhà hạnh phúc.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, An Tại Đào cùng với Lý Bình vội vàng đi ra. Đám người Lý Kiệt đứng trong cơn gió lạnh nhìn chiếc xe của An Tại Đào khuất dần, không kìm nổi đều nở nụ cười khổ. Lý Kiệt lắc đầu, thầm nghĩ: “Chủ tịch thành phố An thật là….Sao lại thích đột nhiên tập kích như thế?”

Lúc này, Lý Kiệt đột nhiên nhớ đến chị gái Lý Tương mình gần đây có nói với mình một câu: “Lý Kiệt, hãy cố gắng làm việc cho tốt. Trong tương lai không chừng còn có khả năng tiến về phía trước. Đừng nghĩ là em ở xí nghiệp, nhưng chỉ cần An Tại Đào còn ở Phòng Sơn thì em sẽ còn có cơ hội. An Tại Đào là một cán bộ rất có tiềm năng, nếu em muốn đạt được tín nhiệm của anh ta, thì chỉ có thể làm tốt công tác của mình mà thôi”.

Nghĩ đến đây, Lý Kiệt cảm thấy nhẹ cả người, trong người nóng hừng hực không còn cảm thấy thời tiết lạnh giá, quay đầu lại nói với mọi người:

– Được rồi, chúng ta lập tức trở về làm việc, bố trí công tác an toàn khí gas mà Chủ tịch thành phố An đã chỉ thị.

Hai chiếc xe Audi một trước một sau chạy như bay trên đường cao tốc. Tống Nghênh Xuân nhìn chiếc xe của An Tại Đào ở đằng sau, thản nhiên nói:

– Tôn Tường, Chủ tịch thành phố An vừa rồi lại có sự tập kích đột ngột phải không?

Thư ký Tôn Tường nở nụ cười, cung kính nói:

– Đúng vậy, tôi nghe Lý Bình nói Chủ tịch thành phố đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn để kiểm tra an toàn khí gas.

Tống Nghênh Xuân nhướng mày, nhưng không nói gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.