Quan Thanh

Chương 591: Lãnh Mai Thăng Quan



– Vì để hợp pháp hóa tài sản phi pháp của công ty, đám người Tôn Khánh đã thông qua những sổ sách khống, bịa đặt chuyện gia tăng thêm ba cổ đông cộng thêm việc đăng ký thêm bốn triệu nữa khiến một số lượng tài sản quốc hữu bị xói mòn.

– Ngoài ra, thứ nhất, việc hai công ty cổ phần không rõ ràng chiếm một số lượng đất đai khá lớn. Thứ hai, nhà máy phân bón lấy danh nghĩa tiền trả lương cho công nhân viên chức rót vào hai công ty cổ phần, từ đó sử dụng tài chính không minh bạch. Hai hạng mục này đã khiến cho một số lượng lớn tài sản quốc hữu bị xói mòn.

– Nhà máy phân bón Phòng Sơn đã hướng hai công ty cổ phần này lấy đi một số khoản lợi nhuận, chuyển sang công ty Hướng Dương. Một số máy móc như điện cơ, cỗ máy và vật tư tiêu thụ giá thấp cho công ty Hướng Dương, tạo thành tổn thất hơn triệu đồng. Đem nhà cho thuê chuyển giao cho công ty Hướng Dương, thu vào hơn triệu đồng. Hướng công ty Hướng Dương chấp nhận hối phiếu, và lợi tức tiền trả quá hạn.

– Chủ tịch thành phố An, các đồng chí, đám người Tôn Khánh đã có những hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, lấy những thủ đoạn để ngầm chiếm tài sản quốc hữu, làm cho nhà máy phân bón Phòng Sơn trở thành một cái xác không. Tiền lương của công nhân viên chức không thể trả nổi, dẫn đến phá sản. Đây là kết quả điều tra cơ bản. Bước tiếp theo nên xử lý như thế nào thì xin nhờ Chủ tịch thành phố An ra chỉ thị.

Dương Hoa rất nhanh kết thúc bản báo cáo của mình.

An Tại Đào trầm mặc thật lâu rồi mới trầm giọng nói:

– Thật là điên rồ! Các đồng chí, mọi người có ý kiến gì thì có thể nói ra. Một sự việc xói mòn tài sản quốc hữu như vậy quả thật làm cho người ta kinh sợ. Nếu không phải công nhân viên chức nhà máy phân bón ngồi bên đường phơi nắng để tố cáo, thì đám người Tôn Khánh có phải là đã thành công trót lọt rồi hay không?

Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam nhíu mày, khoát tay nói:

– Chủ tịch thành phố An, chuyện này không còn gì để nói. Lập tức chuyển giao cho cơ quan tư pháp lập án xét xử. Đám người sâu mọt như Tôn Khánh cần phải nghiêm trị.

Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân cũng đầy thâm ý nói:

– Đồng thời, tôi cho rằng, xuất hiện một việc xói mòn tài sản quốc hữu như vậy, cũng đã lộ ra việc bộ môn giám sát của chính quyền đã không làm tròn bổn phận. Tôi nghĩ, nếu không có một số người của bộ môn phối hợp, đám người Tôn Khánh sẽ không dám lộ liễu như vậy đâu.

Vương Chí Quân lời này vừa nói ra thì sắc mặt của Phó chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc lập tức sa sầm xuống. Triệu Kiến Quốc được phân công quản lý mảng công nghiệp, kinh doanh và mậu dịch. Ủy ban Kinh tế Thương mại là bộ môn do ông ta quản lý. Nhà máy phân bón là xí nghiệp cấp dưới của Ủy ban Kinh tế Thương mại. Xuất hiện sự xói mòn tài sản nghiêm trọng như vậy, ông ta làm Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý mảng này thì khó mà chối được sai lầm.

Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào sắc mặt trắng bệch, ảm đạm cúi đầu.

Triệu Kiến Quốc ho khan hai tiếng, thản nhiên nói:

– Đồng chí Chí Quân nói rất đúng, việc giám sát khẳng định là có vấn đề, thậm chí còn khá nghiêm trọng. Bước tiếp theo, hẳn là tiếp tục điều tra, tra ra bộ môn giám sát của chúng ta đã không làm tròn bổn phận ở chỗ nào. Nếu tra ra vấn đề, nên xử lý thế nào thì xử lý, tuyệt không nuông chiều.

– Chủ tịch thành phố An, tôi là Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý mảng này, cũng phải chịu trách nhiệm lãnh đạo. Chuyện này tôi sẽ hướng tổ Đảng làm kiểm điểm.

Triệu Kiến Quốc nói xong, quét mắt nhìn Vương Chí Quân. Ánh mắt hai người giao nhau, mơ hồ có không ít lửa trong đó.

Sự lục đục giữa các Phó chủ tịch thành phố, An Tại Đào đều nhìn thấy, nhưng không nói gì, chỉ duy trì im lặng. Xí nghiệp cấp dưới gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy, muốn nói Ủy ban Kinh tế Thương mại không làm tròn bổn phận giám sát không phải là không có khả năng.

Nhưng hiện tại vào lúc này, An Tại Đào không muốn thấy bộ máy thành viên của mình lại sinh ra nội chiến, nên liền cất cao giọng nói:

– Vấn đề không làm tròn bổn phận giám sát nên hoãn lại. Việc cấp bách trước mắt chính là mau chóng vãn hồi lại tổn thất tài sản quốc hữu. Lão Dương, chuyện này khá nghiêm trọng, cô nên tự mình đích thân quản lý. Đồng thời, lập tức hướng Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh làm báo cáo.

Dương Hoa cung kính gật đầu:

– Được, tôi hiểu rồi, Chủ tịch thành phố An.

– Các đồng chí, sự việc của nhà máy phân bón Phòng Sơn là một sự việc rất nghiêm trọng. Doanh nghiệp nhà nước xuất hiện sự xói mòn tài sản và tham ô như vậy, Ủy ban nhân dân thành phố của chúng ta cũng phải có trách nhiệm.

– Giám đốc của doanh nghiệp nhà nước, theo quy định xí nghiệp thì cũng do Ủy ban nhân dân thành phố quản lý.

– Nhưng trên thực tế, quản lý công nhân viên chức rất khó. Người làm kinh doanh thì khuyết lực trói buộc, còn xí nghiệp kinh doanh thì thiếu sự trong sáng. Tình hình như thế này, sẽ xuất hiện những người có ác ý muốn chiếm hữu tài sản quốc hữu. Công nhân viên chức không có chức năng giám sát, thì khó có thể phát huy được khả năng quản lý dân chủ của mình, khiến cho tình trạng tài sản xói mòn khó có thể ngăn cản được.

An Tại Đào thong thả nói, thanh âm đột nhiên cao lên:

– Tôi đang suy xét, chúng ta có thể nhân cơ hội điều tra nhà máy phân bón Phòng Sơn mà tiến hành áp dụng thể chế của một số xí nghiệp nhà nước thành công trong toàn bộ thành phố, để kiện toàn và hoàn thiện kết cấu pháp nhân, thi hành quyền quyết sách và quyền phân chia kinh doanh, để cân bằng giám sát doanh nghiệp nhà nước, vận tác cải cách thật tốt. Từ Ủy ban nhân dân thành phố phái ra nhân vật số một đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị .

– Đối với nhân vật số một tổ chức Đảng doanh nghiệp nhà nước và Chủ tịch Hội đồng quản trị, từ ban Tổ chức và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản nhà nước tiến hành quản lý song song.

– Tôi cảm thấy, có thể nhanh chóng lựa chọn vài doanh nghiệp để làm thí điểm cải cách. Doanh nghiệp nhà nước không thông qua cải cách sẽ không thể tỏa sáng và phát huy khả năng. Nhưng đồng thời, để hạn chế hiện tượng tham ô và xói mòn tài sản quốc hữu trong các doanh nghiệp nhà nước cải cách, thay đổi chế độ xã hội, tất yếu chúng ta nên thử một chút để xem hiệu quả như thế nào.

An Tại Đào khoát tay nói:

– Các đồng chí có cảm thấy như thế không?

Triệu Kiến Quốc thấy An Tại Đào cố ý thiên vị mình thì cảm thấy có chút cảm kích. An Tại Đào vừa nói xong, ông ta là người thứ nhất đồng ý:

– Vâng, tôi cảm thấy ý kiến của Chủ tịch thành phố An rất tốt, có thể thử qua một chút. Nói thật, cán bộ xí nghiệp hiện tại chính là không đâu vào đau. Vừa có cấp bậc hành chính lại có thân phận xí nghiệp nên rất dễ dàng xuất hiện vấn đề. Giám đốc xí nghiệp tốt, chuyên nghiệp thì sẽ đạt hiệu quả cao trong quản lý xí nghiệp so với người bình thường.

– Từ xa xưa đến nay, từ trung ương đến địa phương đều nghiêm cấm cán bộ lãnh đạo ở chính Đảng kiêm chức ở xí nghiệp. Bởi vì thương nhân luôn tồn tại những vấn đề ảnh hưởng đến việc trong sạch hóa bộ máy xây dựng chính trị và xây dựng đội ngũ cán bộ. Nhưng còn những cán bộ thì sao? Chúng ta cũng phải suy xét đến.

Trợ lý Chủ tịch thành phố Trang Ninh cũng lên tiếng tán thành. Lời nói của y nói rất hay, rất có trình độ. An Tại Đào không kìm nổi liếc ánh mắt nhìn tán thưởng.

An Tại Đào đề xuất ý kiến cải cách doanh nghiệp, kỳ thật là may mắn gặp dịp mà thôi. Hắn ở tỉnh nổi tiếng là hay cải cách, tôn trọng cải cách đổi mới. Từ lúc bước vào quan trường về sau, đã thi hành rất nhiều chế độ cải cách có liên quan trong rất nhiều lĩnh vực. Cho nên lúc này các Phó chủ tịch thành phố đều không bất ngờ, đều tỏ vẻ đồng ý.

Loại sự việc như thế này xảy ra, sẽ không ai ngớ ngẩn mà đi phản đối ý kiến của An Tại Đào.

An Tại Đào cười, khoát tay nói:

– Được rồi, sự việc của nhà máy phân bón Phòng Sơn trước thảo luận đến đây thôi. Mông Đào, Bộ Quảng Bình, các đồng chí hãy đi thực hiện công việc. Chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

Truyện FULL

chấm cơm.

Mông Đào, Bộ Quảng Bình và các chủ quản bộ môn khác sau khi rời khỏi, An Tại Đào lại cười nói:

– Hôm nay lưu mọi người ở lại, là có tin tức muốn tuyên bố, là về đồng chí Lãnh Mai.

An Tại Đào lời vừa thốt ra thì ngoại trừ Dương Hoa trong lòng đã biết rất rõ thì các Phó chủ tịch thành phố khác đều cảm thấy có chút kỳ quái. Về phần Lãnh Mai, Lãnh Mai có cái gì đề nói à? Không phải là….? Cổ Lam dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn Lãnh Mai, ánh mắt phức tạp.

Lãnh Mai sắc mặt trầm tĩnh, mỉm cười không nói.

An Tại Đào nhìn mọi người chung quanh rồi cất cao giọng nói:

– Tôi nhận được thông báo của Ủy ban nhân dân tỉnh. Căn cứ vào việc đề danh của Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản nhà nước và Cục Công nghiệp than đá tỉnh, trải qua sự khảo sát của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định bổ nhiệm đồng chí Lãnh Mai đến tập đoàn Khai thác mỏ Phòng Sơn làm Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc. Quyết định bổ nhiệm chiều nay sẽ có. Tối nay bộ máy thành viên của chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc để tiễn đồng chí Lãnh Mai.

Đám người Triệu Kiến Quốc bỗng nhiên chấn động. Mọi người hoặc hâm mộ, hoặc giật mình hoặc phức tạp nhìn Lãnh Mai. Không khí trong phòng hội nghị im lặng khác thường. Cuối cùng Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam đã phá vỡ bầu không khí đó:

– Chúc mừng đồng chí Lãnh Mai. Nhậm chức Giám đốc sở, thật là đáng mừng. Về sau đồng chí Lãnh Mai chính là bà chủ nhiều tiền thế lớn đấy. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng.

Cổ Lam là người đầu tiên vỗ tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.