Quan Thanh

Chương 574: Thương nhân Hongkong



Buổi sáng ngày 8, trong hội nghị thường vụ Thành ủy, đã quyết định ba ứng cử viên cho chức trợ lý Chủ tịch thành phố là: Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân. Nghiên cứu viên cấp Cục trưởng của Ủy ban nhân dân thành phố Trang Ninh, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cổ Vân Lan. Chu Quân và Cổ Vân Lan là kiêm nhiệm chức trợ lý Chủ tịch thành phố, còn Trang Ninh là chuyên trách đảm nhiệm chức trợ lý Chủ tịch thành phố.

Buổi chiều, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy sẽ xuống tuyên bố bổ nhiệm của tổ chức. Bởi vì là trợ lý Chủ tịch thành phố, và theo trình tự hành chính, An Tại Đào phải cấp một giấy mời đảm nhiệm chức vụ trợ lý Chủ tịch thành phố. Cho nên, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ mời dự họp một số bộ môn và cán bộ hệ thống hành chính của các quận huyện, bước đầu ấn định cũng vào ngày buổi sáng ngày 8.

Hội nghị thường vụ Thành ủy sặc mùi thuốc súng và cảm xúc khẩn trương đã không ảnh hưởng đến tâm trạng của An Tại Đào. Sau khi cuộc họp kết thúc, hắn còn vội vàng đi gặp mặt thương nhân Hongkong Hoàng Tự Long.

Hoàng Tự Long là thương nhân mà Ủy ban Kinh tế Thượng mại tỉnh giới thiệu, là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Long Hongkong, chuyên kinh doanh khai thác bất động sản, phát triển du lịch. Trong hai năm vừa qua đã tập trung vào khai thác bất động sản thị trường nội địa, đã đầu tư được hai hạng mục ở Thiên Nam, hiện giờ đang nhắm vào thị trường Phòng Sơn. Phòng Sơn gần đây có rất nhiều hạng mục cần được đầu tư. Trước đây, khi Đông Phương Du còn đảm nhận chức Chủ tịch thành phố đã bắt tay vào đẩy mạnh cải tạo lại địa phương phía nam. Phía nam thành phố Phòng Sơn có một khu dân cư cổ xưa, đều là nhà cửa được xây dựng từ thời kiến quốc với dân số trên hai mươi ngàn người. Trên cơ bản đều là doanh nghiêp nhà nước trước kia của Phòng Sơn, ví dụ như nhà máy dệt lụa đã phá sản của Phòng Sơn. Các gia đình ở phía nam này đều sống trong các căn lều, được xem là khu dân cư nghèo của Phòng Sơn, còn được gọi với cái tên “Tổ yến”.

Hoàng Tự Long coi trọng nhất chính là hạng mục này. Việc cải tạo lại khu dân cư sống trong các căn lều ở phía nam Phòng Sơn này, đề cập đến nhiều khu vực, đến hai mươi ngàn con người, là một công trình khổng lồ. Trong và ngoài tỉnh đều có những nhà đầu tư nhắm vào, bắt đầu thông qua những con đường khác nhau, chuẩn bị đánh vào thành phố Phòng Sơn. Ngay cả Lộ Binh của tập đoàn Dân Thái cũng cảm thấy hứng thú đối với hạng mục này.

An Tại Đào vừa bước vào cửa, Lý Bình đã đi đằng sau, nhẹ nhàng nói:

– Chủ tịch thành phố An, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh Trần Tân Cảnh cùng với Chủ tịch Hoàng của tập đoàn Bất động sản Vân Long Hongkong đã đến.

Bởi vì đã có sự hẹn trước, cho nên An Tại Đào cũng không từ chối, trực tiếp nói:

– Lý Bình, mời bọn họ vào đây.

Khi nói chuyện, An Tại Đào liền đứng dậy, chầm chậm bước đến cửa. Tuy rằng chỉ là một Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kinh tế Thương mại, bất kể chức vụ hay là cấp bậc đều thấp hơn hắn. Nhưng dù sao người ta cũng là cán bộ tỉnh, An Tại Đào cũng nên nể mặt vài phần, bước đến cửa để tiếp đón.

Hoàng Tự Long và Trần Tân Bản sớm đã đến rồi, khi An Tại Đào còn đang họp ở hội nghị thường vụ, cho nên đã ở tại phòng khách Ủy ban nhân dân để chờ. Lý Bình vội vàng chạy đến, hướng dẫn hai người đến văn phòng của An Tại Đào. Lúc này An Tại Đào đã đứng sẵn ở cửa phòng, ngoài hành lang khẽ mỉm cười.

Lý Bình bước đến trước một bước, giới thiệu với An Tại Đào:

– Chủ tịch An, đây là Phó chủ nhiệm Trần của Ủy ban Kinh tế Thương mại. Còn vị này là Chủ tịch Hoàng của tập đoàn Bất động sản Vân Long Hongkong.

An Tại Đào chậm rãi vươn tay ra, cười nói:

– Phó chủ nhiệm Trần, Hoàng đổng, hoan nghênh hai vị đã đến Phòng Sơn.

Trần Tân Bản thật sâu đánh giá An Tại Đào, rồi chợt cười, bước lên bắt tay nhiệt tình với hắn.

Đối với Trần Tân Bản, An Tại Đào có thể nói là nổi tiếng đã lâu. Nhưng thủy chung hai bên chưa gặp mặt bao giờ. Khi gặp mặt, thấy An Tại Đào so với trong tưởng tượng còn trẻ hơn thì có chút không ngờ.

Sau khi để Trần Tân Bản nói chuyện xong với An Tại Đào, vị thương nhân Hongkong Hoàng Tự Long lúc này mới kính cẩn tiếp cận lại, vừa bắt tay An Tại Đào, vừa cười nói:

– Chủ tịch thành phố An, được gặp cậu hôm nay tôi cảm thấy rất hân hạnh.

An Tại Đào thản nhiên cười, nắm chặt tay Hoàng Tự Long rồi nhanh chóng buông ra:

– Đại lục và Hongkong giống như chân với tay. Chúng ta vốn là người một nhà mà. Chủ tịch Hoàng đến đại lục để đầu tư, đẩy mạnh kinh tế địa phương phát triển, là quý khách của chúng tôi. Mời, Phó chủ nhiệm Trần, Chủ tịch Hoàng, chúng ta mau vào trong phòng làm việc. Anh Lý, mau pha bình trà.

An Tại Đào trẻ tuổi nhưng lại khiến Hoàng Tự Long trong lòng càng thêm nghiêm nghị, kiên định muốn giao hảo với An Tại Đào. Trong mắt vị thương nhân Hongkong này, một cán bộ trẻ tuổi như An Tại Đào lại có thể trở thành một Chủ tịch thành phố cấp địa, nguyên nhân giải thích chỉ có một: là bối cảnh rất sâu và năng lực rất hùng mạnh. Nếu không thì với số tuổi của An Tại Đào, làm sao có thể ngồi vào vị trí của một Chủ tịch thành phố cấp địa?

Là một trong mười đại tập đoàn mà Ủy ban Kinh tế Thương mại năm ngoái đã thu hút vào, là người cầm lái cho tập đoàn bất động sản Vân Long, Hoàng Tự Long và rất nhiều cán bộ ở tỉnh rất quen thuộc với nhau. Lúc này ông ta đến Phòng Sơn, nhờ Phó chủ nhiệm Trần Tân Bản tiến cử là để thăm dò trước.

Tối hôm qua, An Tại Đào còn nhận được điện thoại của Đông Phương Du, chính là giới thiệu Hoàng Tự Long. Đông Phương Du mới đến tỉnh nhậm chức chưa đến vài ngày, Hoàng Tự Long có thể thân thiết với cô như vậy, đủ để chứng minh rằng tập đoàn Vân Long và bản thân Hoàng Tự Long có lực ảnh hưởng rất lớn ở tỉnh Đông Sơn.

Xã hội phong kiến cổ đại là một xã hội có quyền mới có tiền. Cho dù anh không làm quan, nhưng chỉ dựa vào mối quan hệ với kết giao với cán bộ, dựa vào quyền lực thì có thể phát tài.

Mối quan hệ giữa quan thương cho đến nay vẫn không thay đổi. Một thương nhân, nếu muốn có sự phát triển, phải dựa vào lực lượng ở quan trường. Cải cách mở cửa đã mấy năm, không biết có bao nhiêu cán bộ bị thương nhân kéo xuống ngựa.

Một người đàn ông thành công sau lưng luôn có bóng dáng của một người phụ nữ. Mà một người thương nhân thành công, đằng sau luôn có bóng dáng của một vài cán bộ. Không nhất định phải có quan thương câu kết, nhưng nếu thương nhân không cố ý kết giao với cán bộ, thì trong thể chế trước mắt, muốn đạt được nguyện vọng thì hẳn là rất khó khăn.

Đầu tư giống nhau, hoàn cảnh giống nhau. Đối với việc kinh doanh trong nước, nếu không có sự ủng hộ của chính quyền thì bất luận cái gì mạnh mẽ, cứng rắn nửa bước đều rất khó đi.

Nguyên nhân chính là như thế, An Tại Đào trong điện thoại còn ám chỉ Đông Phương Du vài câu. Ý đơn giản là cô có thể đến được như ngày hôm nay là không dễ dàng, không cần nửa đường mà đánh mất phương hướng, xuất hiện những vấn đề về kinh tế. Đông Phương Du có lẽ nghe hiểu nhưng lại làm bộ như không hiểu. Cô cũng không nói gì thêm, chỉ nói An Tại Đào có thể suy xét một chút về tập đoàn bất động sản Vân Long của Hoàng Tự Long.

Dù sao, bất kể là thực lực kỹ thuật hay là tài chính, tập đoàn Vân Long đều là hạng nhất. Hơn nữa, người Hongkong rất khéo, nên tiền kiếm ra không phải là ít. Nhưng kiếm nhiều tiền họ sẽ không tham, tối thiểu là đại đa số thương nhân Hongkong trong các công trình sẽ không ăn bớt nguyên vật liệu.

Căn cứ vào điều này, An Tại Đào mới đồng ý gặp mặt Hoàng Tự Long.

Nói chuyện với Hoàng Tự Long và Trần Tân Bản ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ thì đến trưa. Hoàng Tự Long và Trần Tân Bản trao đổi ánh mắt với nhau, đứng dậy kính cẩn cười nói:

– Chủ tịch thành phố An, đã trưa rồi, quấy rầy Chủ tịch thành phố An lâu như vậy cũng thật ngại quá. Gặp bữa, tôi tại nhà khách Phòng Sơn có đặt một bữa tiệc nhỏ, mời Chủ tịch thành phố An đến tham dự.

Trần Tân Bản cũng cười nói:

– Đúng vậy, Chủ tịch thành phố An, đã đến giờ ăn trưa, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi.

An Tại Đào cười, lắc đầu:

– Thật ngại quá, Phó chủ nhiệm Trần, Chủ tịch Hoàng, tôi chưa bao giờ dùng cơm tại nhà khách. Đây là công tác mà tôi đã định ra. Như vậy đi, hai vị từ xa đến, tôi xin mời hai vị dùng cơm nhà căn tin của cơ quan.

Hoàng Tự Long và Trần Tân Bản buồn bực theo sát An Tại Đào dùng cơm tại căn tin cơ quan. Món ăn gồm có ba món mặn, và một món canh, không hề có rượu. Cơm nước xong, lại thấy An Tại Đào không ngờ lại tự mình thanh toán tiền cơm. Hoàng Tự Long có chút kinh ngạc, nhìn Trần Tân Bản hạ giọng nói:

– Phó chủ nhiệm Trần, Chủ tịch thành phố An có phải là có vấn đề hay không?

Hoàng Tự Long từ lúc tiếp cận với các cán bộ trung tầng của chính quyền, chưa từng nhìn thấy loại người như An Tại Đào. Chẳng những không chịu ăn cơm khách mà còn trả tiền cơm công tác, thực khiến người ta phải kinh ngạc. Phải biết rằng hắn không phải là cán bộ bình thường, mà là Chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng. Đường đường một Chủ tịch thành phố, ở căn tin cơ quan ăn một bữa cơm chiêu đãi khách, lại còn tự mình thanh toán?

Có thể là giả vờ hay không? Có phải là muốn thể hiện hay không? Trần Tân Bản cười khổ một tiếng. Y cùng An Tại Đào không quen biết nhiều nên cũng không chân chính hiểu được cách đối nhân xử của An Tại Đào.

Hai người đứng một chỗ, chậm rãi chờ An Tại Đào thanh toán tiền ăn với nhân viên căn tin, thấy An Tại Đào lấy ra tờ một trăm đồng mới cứng, rồi tiếp nhận tiền thừa từ nhân viên căn tin. Còn thư ký Lý Bình thì đứng im lặng một bên. Hai người ngơ ngác nhìn nhau không nói nên lời.

An Tại Đào sau khi thanh toán tiền xong thì quay đầu cười ha hả:

– Được rồi, Phó chủ nhiệm Trần, Chủ tịch Hoàng, xin mời.

Ba người đứng ở căn tin nói thêm vài câu nữa.

Lúc chào tạm biệt, Hoàng Tự Long kính cẩn nói:

– Chủ tịch thành phố An, tập đoàn Vân Long chúng tôi hy vọng có thể đến Phòng Sơn đầu tư. Sau này còn mong Chủ tịch thành phố An và lãnh đạo thành phố Phòng Sơn chiếu cố nhiều hơn.

An Tại Đào cười ha hả:

– Chủ tịch Hoàng, chúng tôi rất hoan nghênh các thương nhân đến Phòng Sơn để đầu tư. Chúng tôi sẽ tích cực vì các thương nhân mà tạo điều kiện tốt nhất. Chủ tịch Hoàng cứ yên tâm, chỉ cần quý công ty nguyện ý đến Phòng Sơn làm việc, thì chúng tôi chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ.

An Tại Đào nói xong liếc mắt nhìn Hoàng Tự Long, thản nhiên nói:

– Bước tiếp theo, công trình cải tạo khu lều trại ở phía nam thành phố sắp được tiến hành. Nếu Chủ tịch Hoàng đồng ý, có thể đến tham gia đấu thầu. Tập đoàn bất động sản Vân Long là một tập đoàn lớn có thực lực. Đối với Ủy ban nhân dân thành phố mà nói là rất hoan nghênh.

Hoàng Tự Long trong lòng mừng rỡ, khẩn trương nói lời cảm ơn:

– Cảm ơn Chủ tịch thành phố An. Tôi không dám quầy rầy Chủ tịch thành phố An nghỉ trưa. Xin cậu dừng bước, chúng tôi xin phép.

Trần Tân Bản cười ha hả, bắt tay chào tạm biệt An Tại Đào:

– Chủ tịch thành phố An, nếu có cơ hội đến tỉnh, chúng ta sẽ gặp mặt nhau.

Trần Tân Bản và Hoàng Tự Long ngồi xe Mercedes rời khỏi tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố. Hoàng Tự Long có chút lo lắng, cười nói:

– Phó chủ nhiệm Trần, Chủ tịch thành phố An này quả thật không tầm thường. Cậu ta là một người rất có cá tính. Anh xem cậu ta có thể tạo điều kiện cho chúng ta hay không ?

Trần Tân Bản liếc nhìn Hoàng Tự Long, cười nói:

– Cậu ta không phải đáp ứng việc mọi người có thể tiến vào thị trường đầu tư ở Phòng Sơn hay sao? Lão Hoàng, không phải là tôi nói anh, anh hiện tại đã quen thuộc với hoàn cảnh đầu tư ở đại lục này, tiến nhập vào thành phố Phòng Sơn chỉ là một điều kiện tiên quyết mà thôi. Còn về phần bước tiếp theo, mọi người có thể tiến vào công trình cải tạo khu lều trại phía nam hay không thì cần phải nhờ đến thực lực của mọi người.

Trần Tân Bản có chút đầy thâm ý, nhẹ nhàng nói:

– Việc này không cần tôi phải dạy lão Hoàng anh chứ?

Hoàng Tự Long ồ lên một tiếng, hai người nhìn nhau cười lớn lên.

Đầu tư kinh doanh ở đại lục thì phải thích ứng với điều kiện hoàn cảnh ở đại lục. Hoàng Tự Long tất nhiên là am hiểu việc này.

Tiễn bước Trần Tân Bản và Hoàng Tự Long, An Tại Đào thần sắc bình tĩnh bước lên trên lầu. Lý Bình cầm theo cặp xách của hắn, đi theo đằng sau. An Tại Đào là một lãnh đạo rất có cá tính, không giống như lãnh đạo bình thường. Lý Bình làm lâu như vậy, cũng thấu hiểu tính cách của hắn. Nếu cần y làm cái gì thì An Tại Đào tất sẽ lên tiếng, còn không thì y chỉ nên yên lặng đi theo đằng sau.

Lên lầu, quẹo vào hành lang âm u. Tòa nhà làm việc này quả thật là tuổi cũng cao lắm rồi. Mùa này là mùa hạ nhưng trên lầu lại có chút ẩm ướt. Cho nên, An Tại Đào mới không phản đối việc Tống Nghênh Xuân đề xuất ý kiến xây dựng lại tòa nhà làm việc. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố này quả thật là rất cổ xưa, giống như là con trâu già kéo xe, cũng nên đổi mới điều kiện làm việc một chút.

Một người đàn ông trung niên đầu hói, dáng người không cao lắm, lẳng lặng đứng trước cửa phòng An Tại Đào. An Tại Đào nhíu mày. Từ xa hắn đã nhận ra được đây chính là Cục trưởng Trương Đạo Kiến của Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn.

Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn bởi vì tài nguyên khô cạn và thua lỗ nghiêm trọng, không được Cục Công nghiệp Than đá và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước tỉnh ủng hộ để tiến hành thay đổi toàn diện chế độ xã hội. Nhưng bởi vì xí nghiệp này áp lực nợ nần quá lớn, lên đến trăm triệu đồng. Nhân viên chính thức, nhân viên về hưu đều không có tiền để trả lương, lại còn gánh nặng xã hội nữa, nên muốn thay đổi chế độ xã hội rất khó khăn. Cho nên Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn đã nghĩ đến việc cầu cứu chính quyền địa phương giúp đỡ.

Trương Đạo Kiến trước đi tìm An Tại Đào, khẩn cầu hắn giúp đến khu vực khai thác mỏ Phòng Sơn một chuyến, ngụ ý muốn chính quyền thành phố Phòng Sơn vì Cục khai thác mỏ Phòng Sơn giải quyết một ít khó khăn thực tế. Nhưng An Tại Đào thật sự không nghĩ là mình sẽ tiếp nhận. Gánh nặng trầm trọng như thế, sợ là kéo lên không nổi. Không ngờ là Trương Đạo Kiến đã tự mình tìm đến cửa.

– Chủ tịch thành phố An!

Trương Đạo Kiến có việc cầu người nên tất nhiên rất nhiệt tình và chủ động.

An Tại Đào thản nhiên cười, đi nhanh về phía trước, giơ tay bắt tay Trương Đạo Kiến:

– Lão Trương, anh rất bận rộn, sao lại có thời gian đến đây vậy?

Trương Đạo Kiến nhìn An Tại Đào, cười khổ nói:

– Chủ tịch thành phố An, tôi là muốn đến cầu viện lãnh đạo thành phố. Thật không dám giấu diếm, lúc này đây, tôi mặt dày mày dạn đến xin cầu cứu.

– Làm gì mà nói nghiêm trọng như vậy? Xin mời vào, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.

Lý Bình mở cửa phòng làm việc, An Tại Đào và Trương Đạo Kiến sóng vai bước vào.

Tuy rằng, An Tại Đào không chào đón Trương Đạo Kiến. Nhưng Trương Đạo Kiến dù sao cũng là nhân vật số một của một xí nghiệp lớn tại Phòng Sơn, một lãnh đạo doanh nghiệp cấp Giám đốc sở. An Tại Đào không thể không nể mặt ông ta vài phần.

Kỳ thật An Tại Đào trong lòng rất rõ rằng Trương Đạo Kiến muốn cầu cứu thành phố điều gì, nhưng hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn tốn nhiều tinh lực cho sự việc của Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn.

Khụ khụ! Trương Đạo Kiến có chút cấp bách, không nhịn nổi ho khan hai tiếng, không đợi An Tại Đào lên tiếng đã dành lên tiếng trước:

– Chủ tịch thành phố An, tôi trước đem tình hình đơn giản báo cáo với lãnh đạo thành phố một chút.

Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

An Tại Đào có chút bất đắc dĩ cười rộ lên:

– Lão Trương, anh muốn báo cáo công tác, hẳn là phải tìm lãnh đạo tỉnh hoặc là lãnh đạo của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước tỉnh, anh đến tìm tôi cũng không giải quyết được khó khăn gì. Dù sao các người là xí nghiệp lớn ở tỉnh, chính quyền địa phương lòng có dư mà lực không đủ.

Trương Đạo Kiến cười ha hả:

– Chủ tịch thành phố An có thể cho tôi một cơ hội hay không? Là như vậy, căn cứ vào tinh thần văn kiện của Ủy ban nhân dân tỉnh, dựa theo tinh thần chỉ thị của đồng chí Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân, và chỉ đạo cụ thể của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước và Cục Than đá Công nghiệp, Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn muốn thúc đẩy toàn diện thay đổi chế độ xã hội. Sau đây, tôi xin báo cáo tình huống cơ bản với lãnh đạo thành phố.

– Chủ tịch thành phố An, tiến vào thời đại này, hoàn cảnh của Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn trên cơ bản gặp phải tình trạng khô kiệt, tiến vào giai đoạn khó khăn nhất trong lịch sử. Lúc này muốn thay đổi chế độ xã hội là không có khả năng. Đây trở thành một vấn đề bức thiết phải giải quyết.

Trương Đạo Kiến đơn giản giải thích tình huống việc cục Khai thác mỏ Phòng Sơn phải thay đổi chế độ xã hội, An Tại Đào không biết làm sao hơn, chỉ biết kiên nhẫn lắng nghe.

Trương Đạo Kiến nói hơn nửa ngày, chờ ông ta dừng lại, An Tại Đào lúc này mới khẽ nói:

– Đồng chí Trương, tôi nghe xong cũng hiểu được một chút, rất thông cảm với gánh nặng của anh. Cục Khai thác mỏ các anh muốn thay đổi chế độ xã hội mà quăng gánh nặng cho thành phố sao? Khiến chúng ta thay các người chùi đít? Lão Trương ơi lão Trương, các người tính toán thật khéo léo đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.