Bành Đại Mẫn sắc mặt rất khó coi, đồng thời cũng rất khiếp sợ. Ông ta không dự đoán được, An Tại Đào không ngờ sẽ thật sự làm như vậy. Không cần nói việc ông ta chưa bao giờ làm điều gì sai trái, điều cảnh sát đi duy trì trật tự là chức trách công việc, mang theo cảnh giới cũng là dự phòng nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra. Cuộc rối loạn và xung đột vừa rồi cũng là kết quả không ngờ.
Cho dù công tác của ông ta có một số vấn đề, nhưng ông ta cũng là người của Tống Nghênh Xuân. An Tại Đào dù sao cũng nên nể mặt Bí thư Tống chứ? Động đến Bành Đại Mẫn chính là động đến mặt mũi của Bí thư Tống. Nhưng An Tại Đào lại dám làm như vậy.
Bành Đại Mẫn không hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào An Tại Đào. Sau mười giây, ông ta rốt cuộc cũng hiểu được An Tại Đào khẳng định là không nể mặt chút nào, tuyệt không coi Tống Nghênh Xuân ra gì. Ông ta căm tức phẩy tay, xoay người bỏ đi không nói một câu nào.
Cục Công an thành phố cho dù có hoành tráng đến cỡ nào thì cũng là bộ môn lệ thuộc trực tiếp Ủy ban nhân dân thành phố. Là một Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, là đại diện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xử lý những sự vụ đặc thù, trong thời khắc mẫn cảm như thế này, An Tại Đào nếu mượn cơ hội để đình chức của Bành Đại Mẫn, ông ta một chút phản kháng cũng không thể có. An Tại Đào lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của ông ta, đột nhiên trầm giọng nói:
– Đứng lại!
Bành Đại Mẫn bước chân chậm lại, chậm rãi xoay người, trong lòng cơn tức giận đã đến cực độ. Tuy nhiên, ông ta biết mình không thể bùng phát ra ngoài. Đối mặt với một vị lãnh đạo quyền thế ngang bằng với Tống Nghênh Xuân, ông ta cho dù có cao ngạo tới đâu, cũng không thể cao ngạo với An Tại Đào lúc này. Nếu thật sự có xung đột, Tống Nghênh Xuân cũng chưa chắc đã đứng về phía ông ta.
Bành Đại Mẫn yên lặng, hơi cúi đầu đứng trước An Tại Đào mấy thước. Ánh trăng cùng với ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống khiến cho bóng của ông ta như kéo dài trên mặt đất.
An Tại Đào thanh âm lạnh như băng:
– Anh bây giờ chưa đi được. Sau khi có đồng chí nào đến thay thế thì mới có thể đi. Anh hãy lập tức điều tra, vừa rồi là ai nổ súng, lập tức bắt người đó lại cho tôi.
Nói xong, thì An Tại Đào liền xoay người bỏ đi, không cần quan tâm đến phản ứng của Bành Đại Mẫn, nhìn sang Trang Ninh.
Lúc này đây, An Tại Đào thật sự là nóng giận. Hắn làm quan tại Phòng Sơn nhiều năm, từ một Bí thư khu ủy nho nhỏ cho đến ngày hôm nay. Nhiều năm như vậy, tuy rằng việc đập bàn, đỏ mặt tía tai cũng không hiếm thấy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, kia chung quy chỉ là diễn trò, chứ không phải là thực. Nhưng hiện tại, hắn thật sự là nổi giận, trong nháy mắt bộc lộ tính cách thô bạo ẩn sâu trong tiềm thức của hắn.
Mấy ngàn công nhân và nông dân vây xung quanh quốc lộ đã là một sự kiện lớn. Ở thành phố có muốn đè cũng đè không được. Đột nhiên lại xuất hiện xung đột giữa cảnh sát và công nhân, lại còn nổ súng bắn người. Chuyện này chính là loạn càng thêm loạn. Việc này phát sinh lúc An Tại Đào cũng có mặt, không thể không nói cũng có tính phiêu lưu về chính trị. Cho nên An Tại Đào đã thật sự nổi giận.
Hắn không chút do dự, đình chỉ chức vụ của Bành Đại Mẫn. Hắn còn có thể đấu tranh với Tống Nghênh Xuân, mượn cơ hội này đem Bành Đại Mẫn ra làm kẻ chết thay. Phải có người đứng ra chịu trách nhiệm để làm bật thanh danh của mình. Bành Đại Mẫn là người thích hợp nhất. Hơn nữa, ông ta hại thân mình là vì ông ta tự tiện hành động, gây nên hậu quả xấu. Ông ta không chịu trách nhiệm thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Bất kể là vì thành phố Phòng Sơn hay là vì chính mình, hay là vì bình ổn sự tình và sự phẫn nộ của công nhân, An Tại Đào đều phải áp dụng thủ đoạn lôi đình, quyết đoán tạm thời cách chức Bành Đại Mẫn.
Đây là quyết định An Tại Đào trong thời gian ngắn đã thận trọng đưa ra, chứ không phải là nhất thời do cảm xúc tức giận. Cho nên, hắn nhìn Bành Quân, Bành Quân lập tức hiểu ý, xoay người gọi điện thoại cho Chu Quân. An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, gọi điện thoại vào phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân.
Lúc này tất cả các Ủy viên thường vụ đang chen chúc trong phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân, lo lắng chờ đợi, không ai rời khỏi. Đương nhiên, có muốn rời khỏi cũng không được. Là thành viên chủ chốt của bộ máy lãnh đạo Thành ủy, bọn họ lúc này phải vững vàng cương vị, bất cứ lúc nào cũng nghiên cứu và ứng đối tình huống đột phát. Về sau nói không chừng còn phải trả lời chất vấn ở bên trên.
Reng, reng, reng! Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Tống Nghênh Xuân tay cầm cái tách hơi chút run run. Ông ta lập tức buông cái tách xuống, cầm điện thoại, ngồi thẳng mình, trầm giọng nói:
– Đồng chí Tại Đào? Tình hình tại hiện trường như thế nào?
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của An Tại Đào:
– Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo, vừa mới xảy ra một tình huống bất ngờ. Cục trưởng Cục Công an thành phố Bành Đại Mẫn không có sự cho phép của thành phố, cũng không báo cáo với tôi, liền tự tiện điều động lực lượng cảnh sát mang theo vũ khí, cùng với công nhân của tập đoàn Vân Lan xảy ra xung đột kịch liệt, sử dụng lựu đạn hơi cay và dùi cui cảnh sát, đồng thời còn có người dùng súng bắn. Có rất nhiều công nhân bị thương. Trước mắt, tôi đã tạm thời cách chức Bành Đại Mẫn, yêu cầu Cục phó cục Công an Tà Vĩnh Sinh tiếp quản công việc của cục Công an.
Tống Nghênh Xuân bờ vai đột nhiên có chút run rẩy, sắc mặt đại biến, giọng nói cũng trở nên khác thường:
– Sao lại có thể như vậy? Đồng chí Tại Đào, tình hình bên kia như thế nào?
An Tại Đào thở phào một cái, thản nhiên nói:
– Tâm trạng của công nhân đã dần dần bình ổn trở lại. Tôi đang cho người điều tra nguyên nhân gây ra xung đột, xử lý cảnh sát đã ra tay đánh người và nổ súng. Còn điều thêm một chiếc xe cấp cứu đến cứu chữa người bị thương. Hiện giờ cục diện cơ bản đã duy trì ổn định. Tôi đang ở đây để phối hợp xử lý.
– Đồng chí Tại Đào, tôi lập tức đến ngay. Cậu phải tận lực cố gắng duy trì cục diện ổn định, tránh cho tình hình nghiêm trọng hơn. Tôi sẽ hướng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo rồi sẽ cùng với Đông Phương đến đó.
Tống Nghênh Xuân vội vàng cúp điện thoại, đứng dậy nhìn mọi người, giọng nói phúc tạp:
– Mọi người, sự tình phát sinh quá lớn. Chúng ta phân công công việc ra, lão Tống, anh và một số đồng chí ở lại phòng trực ban của Thành ủy, bất cứ lúc nào cũng duy trì liên lạc với đồng chí Tại Đào. Đông Phương, chúng ta cùng nhau báo cáo với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Cảnh dân nổi lên xung đột, còn vận dụng vũ khí, sử dụng lưu đạn hơi cay và dùi cui cảnh sát, lại còn nổ súng, sự kiện là không hề đơn giản, sớm trở thành một sự kiện có sức ảnh hưởng lớn đến chính trị. Sự việc phát sinh trên quốc lộ 319, có muốn đè cũng không đè được, chỉ có thể đối mặt với sự thật, hướng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo. Nếu không, thì một khi lãnh đạo ở trên biết tình huống, chủ động gọi điện thoại chất vấn thì lại càng chết.
Lúc này, Tống Nghênh Xuân cố không nghĩ nhiều đến việc Bành Đại Mẫn bị An Tại Đào tạm thời cách chức. Hơn nữa, ông ta trong lòng lại thầm mắng Bành Đại Mẫn. Nếu không phải ngay trước mặt mọi người, hơn nữa sự tình lại khẩn cấp không có thời gian thì ông ta đã sớm gọi điện cho Bành Đại Mẫn chửi cho một trận rồi.
Tại hiện tường, An Tại Đào thành lập một tổ chỉ huy lâm thời. Các cán bộ mang ra mấy cái bàn và ghế dựa, An Tại Đào cùng với Trang Ninh, Chu Quân, Tà Vĩnh Sinh, Tiết Lợi Binh mấy người ngồi vây quanh để bàn bạc công việc.
Tà Vĩnh Sinh phụ trách duy trì trật tự bên ngoài, đồng thời khiến cảnh sát giao thông xuất động, bắt đầu khai thông hai làn xe bị kẹt ở hai bên đường, khiến cho nhiều tài xế lái xe đi đường vòng, tránh tiếp tục đi vào quốc lộ 319. Đồng thời, Tà Vĩnh Sinh còn phụ trách điều tra nguyên nhân xung đột giữa cảnh sát và dân chúng vừa rồi, nếu tra ra thủ phạm thì sẽ cắt chức ngay. Nhất là người cảnh sát vừa nổ súng vừa rồi, phải xử lý nghiêm khắc. Tuy rằng không có người tổn thương, nhưng khi súng đã bắn thì đã làm cho sự kiện càng thêm nghiêm trọng, tạo nên ảnh hưởng ác liệt đối với quần chúng. An Tại Đào lúc này đã thật sự nổi giận.
Trang Ninh và Chu Quân phụ trách hỗ trợ công tác cho An Tại Đào. Tiết Lợi Binh thì kết nối với những công nhân viên chức trên đường, trấn an cảm xúc của mọi người, bảo bọn họ tìm ra một đại diện và An Tại Đào sẽ nói chuyện với người đó. Tất cả mọi người đều khẩn trương hành động.
Trang Ninh cầm trong tay một cái loa khuếch đại âm thanh, đứng trên bàn, đối mặt những công nhân viên chức đang tụ tập, kêu to lên:
– Các đồng chí công nhân viên chức của tập đoàn Vân Lan, các đồng chí thôn dân, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất coi trọng đề xuất của mọi người. Hiện tại, Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch trường trực thành phố đồng chí An Tại Đào đã đến hiện trường. Phó chủ tịch thành phố An nói mời các đồng chí cử ra đại diện. Anh ấy sẽ đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lắng nghe ý kiến của quần chúng.
Trong khi Trang Ninh đang nói thì An Tại Đào bước đến:
– Trang Ninh, đưa loa cho tôi.
– Các đồng chí, Phó chủ tịch thành phố An muốn cùng mọi người nói chuyện.
Trang Ninh ngẩn ra, rồi nhảy xuống bàn, kính cẩn đưa cái loa cho An Tại Đào.
An Tại Đào dùng một tay chống đỡ xoay người nhảy lên bàn, nhìn đám người đông nghìn nghịt đứng cách đó không xa, lấy lại bình tĩnh hô lên:
– Các đồng chí nhân viên của tập đoàn Vân Lan, các đồng chí thôn dân, tôi là An Tại Đào. Hiện tại, tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương, đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nói chuyện với mọi người.
– Xin mọi người im lặng một chút, nghe tôi nói một hai câu. Tôi hiện tại đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tuyên bố ba nguyên tắc. Thứ nhất, mọi người đổ ra đường như thế này là vì tranh thủ quyền lợi, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất hiểu. Thành ủy đối với hành động của mọi người ngày hôm nay không bắt người, không xử lý bất luận một thôn dân hay công nhân viên chức nào. Xin mọi người cứ yên tâm. Thứ hai, nghiêm tra nguyên nhân gây nên xung đột giữa cảnh dân vừa rồi. Đối với việc đả thương người và lạm dụng cảnh giới, cảnh sát nhân dân tiến hành nghiêm túc xử lý. Các đồng chí của cục Công an đang triển khai điều tra, tin tưởng không lâu sau sẽ có một kết quả mỹ mãn. Xin mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi. Thành ủy sẽ tạm thời cách chức Cục trưởng Cục công an thành phố Bành Đại Mẫn đã lạm dụng cảnh giới tự thuyên chuyển cảnh lực. Thứ ba, tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, thậm chí là toàn bộ những doanh nghiệp tư nhân quan trọng trong tỉnh, ở thành phố tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho phải bị phá sản. Trước mắt, thành phố đang khẩn trương triển khai công tác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị triển khai tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan. Xin mọi người tin tưởng, có Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mạnh mẽ thúc đẩy, chỉ cần cán bộ quần chúng cao thấp một lòng đoàn kết nhất trí, xí nghiệp chúng ta nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh, thoát khỏi khủng hoảng kinh tế trước mắt. Điểm này tôi hoàn toàn không nghi ngờ, không biết mọi người có tin tưởng hay không?
An Tại Đào nói càng lúc càng to.
– Chúng tôi mãnh liệt yêu cầu Phó chủ tịch thành phố An chủ trì việc tổ chức lại tài sản.
Đám người kêu la và tiếng gọi ầm ĩ không dứt bên tai. Bởi vì nhân số quá đông nên hình thành một tiếng gầm thật lớn, chấn động bầu trời đêm của thành phố Phòng Sơn.
An Tại Đào thở phào một cái:
– Các đồng chí, tôi khẩn cầu mọi người trước hãy rời khỏi con đường này. Chúng ta đến quảng trường phía trước Ban quản lý khu Cao Tân, tôi nhất định sẽ nói chuyện một cách bình đẳng với đại diện mà mọi người cử ra. Xin mọi người cứ yên tâm, tôi lấy nhân cách của mình và tính giai cấp cam đoan, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ giải quyết vấn đề mà mọi người đã đề xuất. Có ở đây thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Mọi người vây quanh đường như vậy khiến những xe khác không thể lưu thông, ảnh hưởng không tốt.
– Xin mọi người tin tưởng vào Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, chúng ta tìm phương án đối thoại khác như thế nào?
An Tại Đào quơ cánh tay:
– Tôi tin tưởng tất cả mọi người đều thông tình đạt lý. Mọi người cứ chậm rãi rời khỏi quốc lộ, chúng ta cùng nhau trở về.
Tống Nghênh Xuân mệt mỏi cúp điện thoại, sắc mặt có chút nhục nhã. Ông ta đã báo cáo với Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên. Đông Phương Du thì báo cáo với Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam. Bí thư Tiếu đã tỏ ra tức giận, lập tức chỉ thị cho Tống Nghênh Xuân trong thời gian ngắn nhất bình ổn sự tình, mau chóng khôi phục lại trật tự giao thông trên quốc lộ 319.
Tống Nghênh Xuân chậm rãi đứng dậy nhìn đồng hồ, thấy đã 11h khuya. Ông ta nhìn sang Chủ tịch thành phố Đông Phương Du vẻ mặt mệt mỏi nói:
– Đông Phương, chúng ta lập tức đến hiện trường đi.
Đông Phương Du đang muốn gật đầu đồng ý thì chợt nghe điện thoại của Tống Nghênh Xuân lại vang lên.
Tống Nghênh Xuân lập tức nhấc điện thoại, vừa mới alo một tiếng thì đột nhiên sống lưng thẳng tắp:
– Chào ngài, Chủ tịch tỉnh Trần, tôi là Tống Nghênh Xuân.
Trần Cận Nam trong điện thoại trầm giọng nói:
– Đồng chí Nghênh Xuân, tình hình hiện trường như thế nào?
– Chủ tịch tỉnh Trần, tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương vừa mới báo cáo xong với lãnh đạo tỉnh, đang chuẩn bị đến hiện trường. Theo như tin tức từ hiện trường truyền về, tình thế trên cơ bản đã được khống chế, xin lãnh đạo yên tâm. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn nhất định sẽ dựa theo chỉ thị trọng yếu của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tăng cường khả năng xử lý sự kiện này, để Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh yên tâm.
Tống Nghênh Xuân kính cẩn trả lời. Tuy rằng Tống Nghênh Xuân và Trần Cận Nam kết giao không nhiều lắm, nhưng ông ta biết vị Chủ tịch tỉnh Trần này đối nhân xử thế rất nghiêm khắc. Cho nên đối với Trần Cận Nam, ông ta không dám có chút chậm trễ.
Trần Cận Nam giọng nói trầm thấp, lãnh đạm:
– Vừa rồi tôi có nói chuyện với Bí thư Tiếu, căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Tiếu, tôi hiện tại muốn biết được ai là người đang ở hiện trường xử lý. Tôi muốn trực tiếp nói chuyện với người ấy.
Nguồn: http://truyenfull.vn
– Chủ tịch tỉnh Trần, hiện tại đồng chí Tại Đào, Phó chủ tịch thường trực thành phố đang ở hiện trường xử lý cùng với Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, các bộ môn có liên quan của Ủy ban nhân dân thành phố, các bộ môn của khu Cao Tân, Cục Công an thành phố. Chúng tôi đã thành lập một tổ chỉ huy tạm thời, đồng chí An Tại Đào đảm nhiệm chức tổ trưởng chỉ huy. Chủ tịch tỉnh Trần, tôi lập tức liên lạc với đồng chí Tại Đào, bảo cậu ấy gọi điện thoại báo cáo với ngài.
Trần Cận Nam uh một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Buông điện thoại trong tay, Tống Nghênh Xuân hít sâu một hơi:
– Đông Phương, chúng ta lập tức đến đó ngay. Cô hãy thông báo cho đồng chí Tại Đào, bảo cậu ta tại hiện trường gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Trần, báo cáo công tác với lãnh đạo tỉnh.
Làm ầm ĩ gần nửa đêm, cảm xúc của hơn ngàn công nhân đã dần dần khôi phục trở lại. Sau khi có được sự hứa hẹn của An Tại Đào, dưới sự khai thông của các nhân viên và tập đoàn Vân Lan, một đoàn người chầm chậm rời khỏi quốc lộ 319.
An Tại Đào thở phào một cái, tảng đá nặng này rốt cuộc đã rơi xuống. Những công nhân đổ xuống đường đã dần dần giải tán. Dưới sự chỉ huy của cảnh sát giao thông, một dòng xe cộ bị chặn lại tới gần nửa đêm đã bắt đầu khôi phục giao thông.
Hiện trường không còn rối loạn và chật chội nữa. An Tại Đào lúc này mới phát hiện, hóa ra bên ngoài đã có không ít phóng viên bản địa và tỉnh ngoài. Phóng viên đài truyền hình tỉnh còn treo lên một chiếc máy quay phim. Hẳn là cảnh tượng vừa rồi đã được phóng viên quay hết.
Tuy nhiên, cũng có thể nghĩ, một sự kiện lớn như vậy, quốc lộ 319 bị tắc nghẽn, ảnh hưởng không chỉ riêng thành phố Phòng Sơn. Truyền thông tỉnh, thành phố sớm đã có được tin tức nên trước tiên đã chạy đến ngay.
Một đám phóng viên xúm lại, vây quanh An Tại Đào, mồm năm miệng mười phỏng vấn An Tại Đào và những nhân viên có liên quan.
Chu Quân không kiên nhẫn ứng phó với các phóng viên, đang muốn khiến Tà Vĩnh Sinh cách ly đám phóng viên ra, để An Tại Đào và Ngô Quốc Cẩm hai người rời khỏi, nhưng An Tại Đào đã bước nhanh đến, đối mặt với một đám phóng viên, khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói:
– Các đồng chí, tôi bây giờ phải đến để nói chuyện với quần chúng. Tôi chỉ có thể cho mọi người hai phút. Như vậy đi, mọi người cử một đại diện ra, tôi chỉ có thể nhận một lần phỏng vấn.
Chu Quân và Bành Quân thấy An Tại Đào đồng ý nhận phỏng vấn thì cũng thành thật đứng chờ một bên. Còn Ngô Quốc Cẩm đã sớm lặng yên lên xe của mình, đến khu Cao Tân trước.
Một nữ phóng viên bước ra, là phóng viên tin tức của đài truyền hình tỉnh. Người nữ phóng viên này có khả năng nói chuyện rất nhanh. Cô đưa micro đến trước mặt An Tại Đào:
– Phó chủ tịch thành phố An, tôi là phóng viên Lưu Diễm của đài truyền hình tỉnh. Xin hỏi Phó chủ tịch thành phố An có thể nói cho chúng tôi biết một chút sự kiện mấy ngàn công nhân viên chức vây quanh quốc lộ 319, phát sinh xung đột cảnh dân vừa rồi hay không?
– Nguyên nhân sự kiện rất phức tạp, có căn nguyên sâu xa trong đó. Trong nhất thời tôi không thể giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu được, và thời gian cũng không cho phép. Xin mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi một ngày, ngày mai tôi sẽ cho các đơn vị truyền thông một kết quả điều tra toàn diện. Nói ngắn gọn, chính là vì doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố Phòng Sơn là tập đoàn Vân Lan vì kinh doanh không tốt, bị ngân hàng ép trả nợ, gặp phải nguy cơ nợ nần và nguy cơ phá sản. Hơn nữa, sáng hôm nay, Hội Giám sát chứng khoán đã ra lệnh cưỡng chế cổ phiếu của tập đoàn Vân Lan nên dẫn đến sự kiện ngày hôm nay.
– Về phần vừa rồi phát sinh cảnh dân xung đột là sự việc ngẫu nhiên. Công nhân viên chức và cảnh sát nhân dân đã xảy ra va chạm, bởi vì có cảnh sát nhân dân cá biệt, ý nghĩ không thông suốt cho nên đã phát sinh xung đột trong phạm vi nhỏ. Cũng may là tổ chỉ huy tại hiện trường của chúng tôi đã tận lực, rất nhanh đã bình ổn trạng thái. Đương nhiên, cá biệt cảnh sát và lãnh đạo Cục công an thành phố cũng phải có trách nhiệm. Cục trưởng cục Công an thành phố Bành Đại Mẫn không không được sự cho phép của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, và tổ chỉ huy tại hiện trường, đã tự tiện lợi dụng chức quyền điều động cảnh sát và lạm dụng cảnh giới. Loại hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng này cần phải xử lý nghiêm minh. Chúng tôi đã tạm thời miễn chức, ngoài ra còn có Đại đội trưởng đội phòng ngừa bạo lực Tôn Hiểu Minh, Phó đội trưởng Vương Thao cùng với ba người cảnh sát nhân dân đều đã bị tạm thời cách chức, chờ nhận điều tra.
– Xin hỏi Phó chủ tịch thành phố An, cách xử lý như vầy có phải là chỉ để làm cho người ngoài xem? Những lãnh đạo cục công an thành phố và cảnh sát nhân dân có thể sau vài ngày sẽ được khôi phục công tác? Đồng thời, những cán bộ bộ môn có liên quan đến sự kiện này như cán bộ chính đảng cơ quan thôn trấn có phải cũng nên có trách nhiệm hay không? Có thể bị xử lý nghiêm khắc?
Nữ phóng viên lời nói phi thường sắc bén, có thể nói là nhắm đúng chỗ mấu chốt.
An Tại Đào nhìn vào cô nữ phóng viên, âm thầm nhớ kỹ hình dạng của cô gái. Hắn nhỏ giọng nói:
– Tôi ở đây có thể nói rõ ràng cho mọi người biết, hành chính của chúng tôi tuyệt đối không bao giờ bỏ qua, tuyệt đối không phải vì ứng phó với quần chúng và truyền thông. Mọi người có thể bất cứ lúc nào giám sát công tác của chúng tôi.
– Về phần trách nhiệm của bộ môn liên quan, điều này cũng rất khó nói. Bởi vì toàn bộ sự kiện còn cần tiến thêm một bước điều tra thật kỹ. Kỳ thật, các đồng chí, hiện tại chúng tôi cần nhất là giải quyết vấn đề. Vì quần chúng giải quyết vấn đề mới là chính yếu.
An Tại Đào cười:
– Tập đoàn Vân Lan có gần hai chục ngàn người, sau lưng còn có thể có một trăm ngàn hay hai trăm ngàn người nữa. Đây không phải là một vấn đề nhỏ. Cho nên chúng ta phải thật sự thận trọng đối đãi, lấy lợi ích và nhu cầu của quần chúng đặt lên trên. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ toàn lực bảo hộ. Được rồi, thật ngại quá, tôi còn phải đến khu Cao Tân nữa. Nếu mọi người còn có gì nghi vấn, xin chờ cho một ngày, phòng Tin tức của Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn sẽ tuyên bố toàn diện tin tức.
An Tại Đào vừa mới nói xong thì điện thoại của Đông Phương Du đã gọi đến.
– Đồng chí Tại Đào, sự việc xử lý như thế nào rồi? Chủ tịch tỉnh Trần gọi điện thoại, muốn đích thân trò chuyện với người phụ trách tại hiện trường để nắm bắt tình huống. Cậu hãy gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh, báo cáo một chút. Chủ tịch tỉnh Trần vẫn còn chờ điện thoại trong phòng làm việc. Số điện thoại là…..
Đông Phương Du vừa cùng với Tống Nghênh Xuân xuống lầu, vừa gọi điện thoại cho An Tại Đào.
Kỳ thật An Tại Đào như thế nào lại không biết điện thoại văn phòng Trần Cận Nam. Nhưng trước mặt Tống Nghênh Xuân, cô không thể không giải quyết việc chung.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, hiểu được rằng chắc cô đang đi cùng Tống Nghênh Xuân nên nói chuyện không tiện.
Sau khi cúp điện thoại, An Tại Đào bảo Hoàng Thao dừng xe, còn mình thì gọi điện thoại cho Trần Cận Nam, nói tình hình cơ bản. Nghe nói không còn hỗn loạn nữa, Trần Cận Nam cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này nếu cứ loạn lên, khẳng định sẽ làm cả nước khiếp sợ. Không cần nói đến Tống Nghênh Xuân, Đông Phương Du và An Tại Đào ở thành phố Phòng Sơn, mà ngay cả Tiếu Tác Niên và Trần Cận Nam ở tỉnh cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.