Thấy Tiết Lợi Binh do dự, An Tại Đào nhíu mày, trầm giọng nói:
– Tiết tổng, công ty hiện nay đang đứng trước bờ vực phá sản, người này là nhà đầu tư chiến lược của công ty, ít nhất cũng nên ra mặt một chút chứ? Một lượng tài sản lớn như vậy, mà không ngờ là cũng không để ý. Chuyện này có chút không phù hợp.
Tiết Lợi Binh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng cười:
– Được, Phó chủ tịch thành phố An, tôi sẽ thông báo cho Triệu tiên sinh.
An Tại Đào thản nhiên nói:
– Vị Triệu tiên sinh này là người nơi nào? Là một nhà đầu tư lớn à? Anh giới thiệu qua một chút đi.
Tiết Lợi Binh trong lòng căng thẳng, do dự nhẹ nhàng nói:
– Phó chủ tịch thành phố An, Triệu tiên sinh thời gian tiếp quản còn ngắn. Những thông tin về ông ấy tôi cũng không rõ lắm. Tôi sẽ trở về hỏi phòng Tài vụ, hẳn là sẽ có tư liệu về ông ta. Tôi chỉ biết ông ấy là người Lục Đảo, thường làm công tác đầu tư đối ngoại, rất có thực lực.
An Tại Đào cau mày, quét mắt nhìn Tiết Lợi Binh, đột nhiên giơ cao một xấp tài liệu nắm trong tay, cất cao giọng nói:
– Tiết tổng, các người quản lý xí nghiệp thật sự là hỗn loạn. Anh là Phó tổng, trước mắt là người cầm lái cho tập đoàn Vân Lan, không ngờ lại không thể nói ra được tình hình của cổ đông lớn nhất của tập đoàn, nói ra thì có ai tin không? Tài chính và quản lý của tập đoàn các người nhìn qua rất hỗn loạn. Chẳng lẽ vị Triệu tiên sinh thần bí này là một người ngoài hành tinh? Ông ta đầu tư vào tập đoàn Vân Lan lớn đến như vậy, không ngờ là không đảm nhận bất cứ một chức vụ nào ở tập đoàn sao? Chỉ đảm nhiệm là một thành viên trên danh nghĩa của Hội đồng quản trị? Điều này có thể sao?
An Tại Đào nói với tốc độ rất nhanh, giọng nói cũng trở nên sẵng giọng. Đối mặt với những câu hỏi bất mãn của An Tại Đào, Tiết Lợi Binh xấu hổ ngồi im, một câu cũng không thể nói nên lời.
Trang Ninh ở một bên nghe xong, trong lòng căm tức, trầm giọng nói:
– Lão Tiết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các người là một tập đoàn tư nhân có tiếng trong nước, được xưng là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất trong toàn tỉnh, sao lại có sự việc này xảy ra? Thật sự là hồ đồ mà!
An Tại Đào trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu thản nhiên nói:
– Tiết Lợi Binh, tôi mặc kệ anh làm như thế nào. Dù sao tôi cũng phải nói chuyện với vị Triệu tiên sinh này. Đồng thời, anh hãy thao tác một chút, thông báo cho các đại cổ đông của tập đoàn Vân Lan, tranh thủ cuối tuần mở một cuộc họp Ban giám đốc. Đến lúc đó, tôi và đồng chí ở khu Cao cấp – Hiện đại sẽ tham gia.
Buổi sáng ngày hôm sau, An Tại Đào trong phòng làm việc đang cân nhắc lại sự việc của tập đoàn Vân Lan thì Bành Quân gõ cửa bước vào, đặt lên trên bàn hắn một tờ báo chiều Đông Sơn.
– Lãnh đạo, anh hãy xem tin tức mà báo chiều Đông Sơn viết về tập đoàn Vân Lan.
Bành Quân mở trang thứ hai, chỉ vào một bài báo, nhỏ giọng nói:
– Sự tình của tập đoàn Vân Lan đã được mở ra trên diện rộng, chỉ sợ là thật sự là chuyện lớn rồi.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, cúi đầu nhìn vào bài báo. Tiêu đề của bài báo được viết “Thần thoại Vân Lan đã tan biến” quả thật là có sự tác động vào thị giác, khiến An Tại Đào âm thầm lắc đầu. Hắn là người xuất thân từ giới truyền thông, một khi xem báo thường xuyên dùng thân phận của một người truyền thông chuyên nghiệp cân nhắc về chất lượng đưa tin.
– Nếu có người đến thôn Vân Lan của thành phố Phòng Sơn, hơn phân nửa sẽ chú ý đến một khách sạn ở giữa sườn núi được xây dựng tiếp đãi khách quốc tế. Nó rất xa hoa khí thế cho dù ở thôn Vân Lan này vẫn rất bình thường.
– Tổng diện tích xây dựng khách sạn này hơn ngàn mét vuông. Trước cửa còn có một con rồng bằng đá cẩm thạch. Con rồng nhìn qua rất sống động, giống như con rồng trong các cung điện. Khách sạn còn có hạng phòng Tổng thống với giá hơn ngàn đồng cho một đêm. Bên cạnh khách sạn còn có một sân golf chưa được xây dựng xong.
– Người đầu tư xây dựng khách sạn này tên là Tiết Đức Bản, là người địa phương. Dáng người ông ấy chắc nịch, tướng mạo trung hậu, là người từng có được uy quyền cao nhất ở thôn Vân Lan. Ở tỉnh, tiếng tăm của ông ấy cũng rất lừng lẫy. Hết thảy bởi vì ông ta là người sáng lập ra doanh nghiệp tư nhân lớn nhất trong tỉnh, tập đoàn xí nghiệp Vân Lan.
– Thần thoại Vân Lan thời gian trước được truyền lưu rất mạnh. Không chỉ có dân chúng biết mà các học gia về kinh tế cũng bàn luận rất nhiều.
– Một thôn trang nhỏ được xây dựng thành một vương quốc công nghiệp, mang đến cho hơn một trăm ngàn nông dân một cuộc sống giàu có.
– Nhưng trong năm nay, thần thoại Vân Lan rốt cuộc đã tan thành mây khói. Tiết Đức Bản đột nhiên bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh tuyên bố bắt giam, đang chịu sự điều tra. Từ đó về sau, tập đoàn thôn Vân Lan lâm vào tình cảnh khó khăn. Tài chính sụp đổ, hơn ngàn nông dân thất nghiệp, các ngân hàng liên hợp ép trả nợ khiến tập đoàn Vân Lan lâm vào tình trạng bấp bênh.
– Ngay từ đầu, thôn Vân Lan và xí nghiệp xử lý đầu tiên chính là một bộ máy có hai tấm biển. Chi bộ thôn và nhân viên nhà máy xử lý lẫn lộn cùng nhau giữ chức. Cuối cùng tập đoàn Vân Lan cũng thành lập giống như vậy.
– Trong ba năm, thôn Vân Lan đã thành lập tổng công ty thương nghiệp và tổng công ty có Đảng ủy ở Phòng Sơn. Đây là tập đoàn thứ hai và là thứ nhất của tỉnh Đông Sơn có Đảng ủy. Tiết Đức Bản đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy và Tổng giám đốc, chính thức là nhân vật số một. Có người đánh giá rằng, tuy là doanh nghiệp tư nhân nhưng Tiết Đức Bản lại có ý thức chính trị rất mạnh.
– Tập đoàn Vân Lan từ lúc thành lập cũng đã xuất hiện khó khăn. Trong bốn năm, Tiết Đức Bản thu lợi khoảng ba trăm triệu. Nhưng khi hết hạn ngân hàng cho vay, vẫn đạt được sáu trăm triệu. Khi ngân hàng cùng nhau liên hợp đòi nợ, thì tài chính của tập đoàn Vân Lan như mắt xích bị văng tung tóe.
Đọc bài báo, khóe miệng An Tại Đào hiện lên chút mỉm cười, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở phần cuối của bài báo.
– Theo công tác thống kê, tập đoàn Vân Lan có bốn ngàn công nhân, thợ thủ công. Hơn nữa học viên kỹ thuật chuyên nghiệp Vân Lan và học sinh trường trung học phụ thuộc cũng có gần hai chục ngàn người. Khả năng sau lưng hai chục ngàn người này sẽ có tương đương người thân thích hoặc bạn bè. Từ số lượng này sẽ sinh ra tiếp một số lượng người nữa. Cho nên, tập đoàn Vân Lan đi con đường nào, không chỉ là một sự khảo nghiệm đối với quản lý xí nghiệp, mà còn là khảo nghiệm trí tuệ của chính quyền địa phương.
– Bành Quân, mấu chốt của bài báo này tập trung vào mấy trăm chữ. Hai chục ngàn người đằng sau của tập đoàn Vân Lan chính là một quần thể xã hội khổng lồ. Mà quần thể xã hội khổng lồ này sẽ sinh ra hiệu ứng phóng xạ như thế nào thì kỳ thật chúng ta đã có thể biết trước được.
An Tại Đào chỉ vào bài báo, nhẹ nhàng cười:
– Đem copy bài báo này làm mười bản. Trong hội nghị chiều nay tôi muốn dùng đến nó.
– Vâng, lãnh đạo, tôi lập tức đi photo ngay.
Bành Quân gật đầu, rồi cầm tờ báo lên. An Tại Đào cười nói:
– Bành Quân, sự việc quá nhiều, tôi cũng muốn bàn bạc về công tác của anh nhưng cũng không có thời gian. Vừa lúc hôm nay cũng rảnh rỗi, chúng ta nói chuyện với nhau đi. Anh mau ngồi xuống đi.
Bành Quân ngẩn ra, nghe An Tại Đào muốn nói chính là tiền đồ của mình nên trong lòng có chút khẩn trương và chờ mong.
– Lãnh đạo, tôi…
Bành Quân ngồi xuống, sắc mặt có chút đỏ lên.
An Tại Đào cười ha hả:
– Nếu dựa theo tâm ý cá nhân thì tôi sẽ không cho anh đi đâu cả. Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn. Vì tiền đồ cá nhân anh, tôi không thể không bỏ anh ra được. Dù sao năm nay anh cũng đã hơn ba mươi, nếu không vượt qua được cánh cửa cấp Phó huyện thì trong tương lại sẽ rất khó khăn.
– Tôi có hai lựa chọn cho anh. Thứ nhất, ngày hôm qua, tôi đã thương lượng với Chủ tịch thành phố Đông Phương, có thể cấp cho anh chức vụ Phó trưởng ban thư ký, vẫn hỗ trợ công tác cho tôi, nhưng không còn làm thư ký cho tôi nữa.
An Tại Đào nói đến đây, mỉm cười nhìn Bành Quân:
– Thứ hai, tôi sẽ cử anh đến Quy Ninh hoặc một khu huyện nào đó làm Phó. Đây là một thực chức, lợi ích thực tế khác hẳn với chức Phó trưởng ban thư ký ở ủy ban nhân dân thành phố. Cá nhân tôi đề nghị anh lựa chọn chức vụ này.
Bành Quân nghe vậy hơi có chút do dự. Theo như lời An Tại Đào nói, chức Phó trưởng ban thư ký thành phố tuy rằng cũng là cấp Phó huện nhưng so với chức Phó huyện ở khu dưới thì còn kém xa. Bằng mối quan hệ giữa An Tại Đào và Bành Quân, chỉ cần An Tại Đào công tác ba năm ở Phòng Sơn, thì việc Bành Quân có thể lên làm Chủ tịch huyện cũng không thành vấn đề. Nhưng…
Bành Quân vẫn muốn lưu lại. Tuy rằng, làm một Phó trưởng ban thư ký thành phố ở Ủy ban nhân dân không bằng xuống làm Phó chủ tịch huyện, nhưng xét về lâu dài, thời gian ở chung với An Tại Đào càng dài thì Bành Quân càng thêm kiên định cho rằng tương lai của An Tại Đào là tiền đồ vô lượng. Thành phố Phòng Sơn tuyệt đối không là con đường làm quan cuối cùng của hắn. Y nghĩ muốn theo An Tại Đào đi xa hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
Nghĩ đến đây, Bành Quân không do dự nữa:
– Lãnh đạo, tôi muốn ở lại công tác bên cạnh anh. Tôi làm việc bên cạnh anh quen rồi, tôi không muốn đổi.
An Tại Đào nhìn Bành Quân thật sâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười hàm ý.
Hắn gật đầu:
– Cũng tốt, anh đi rồi tôi cũng rất tiếc. Gần đây, anh hỗ trợ cho tôi sự việc của tập đoàn Vân Lan, nhưng khi có thời gian rảnh, anh hãy khảo sát cho tôi một thư ký. Quan trọng nhất là đáng tin cậy, suy nghĩ linh hoạt, tố chất toàn diện. Phiền anh lo nghĩ chuyện này giúp tôi.
2h chiều, hội nghị Thường vụ thành ủy đúng hạn mời dự họp. Chủ đề chính là nghe An Tại Đào báo cáo vấn đề về tập đoàn Vân Lan và phương án đề nghị.
– Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, các đồng chí, tình huống cụ thể là như thế này.
An Tại Đào thu hồi tài liệu trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn các vẻ mặt không đồng nhất, rồi nói tiếp:
– Tôi cho rằng, ở thành phố phải ra mặt. Thật sự nếu không ra mặt, loạn trong loạn ngoài, tập đoàn Vân Lan rốt cuộc chỉ có đóng cửa mà thôi.
Các Ủy viên thường vụ không nói gì, chỉ có Tống Nghênh Xuân nhíu mày nói:
– Đồng chí Tại Đào, tập đoàn Vân Lan đang nợ một khoản nợ lớn, sớm là gánh nặng tư bản rồi, ở thành phố làm sao mà quản được? Chúng ta cũng không phải là máy in tiền, một số nợ lớn như vậy sợ là không dễ dàng giải quyết.
An Tại Đào quay đầu nhìn Tống Nghênh Xuân, trên mặt tuy rằng lộ vẻ mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một chút cạnh sắc:
– Bí thư Tống, chính phủ đương nhiên là không có tiền. Nhưng cho dù là không có tiền, cũng không thể không trả nợ cho một xí nghiệp được. Người dân nộp thuế, khi có loạn lại không trả nợ được cho người nộp thuế sao?
– Tập đoàn Vân Lan có thể thông qua việc tổ chức lại tàn sản để tái sinh. Ý kiến của tôi là dẹp bỏ một số tài sản bất lương của xí nghiệp cỡ trung của tập đoàn và đào thải một số bộ phận lạc hậu, để sau này có thể nắm chặt tài sản, hấp dẫn những tập đoàn tư bản tiến vào đầu tư vào tập đoàn Vân Lan, gánh vác các khoản nợ.
– Tôi nghĩ, tập đoàn Vân Lan sau khi thông qua việc tổ chức lại tài sản, trải qua một hai năm là có thể cải tử hồi sinh.
An Tại Đào khoát tay nói.
– Vài trăm triệu cần hoàn lại cho ngân hàng, còn có nợ nần khác, nợ của tập đoàn Vân Lan ít nhất phải hơn một tỷ.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bộ Đồng nhíu mày, lãnh đạm nói:
– Chuyện này nói dễ làm khó, gần như là không thể được.
An Tại Đào nhìn Bộ Đồng nói:
– Làm được hay không là do con người thôi. Chủ nhiệm Bộ, chúng ta không thể trơ mắt nhìn xí nghiệp suy sụp được.
Bộ Đồng cười lạnh một tiếng:
– Tôi có thể hiểu được tâm tình của đồng chí Tại Đào. Nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Việc tổ chức lại tài sản có thể thu hút được tập đoàn có tài chính thực lực tham gia. Cho dù là có thì cũng phải hướng tỉnh báo cáo trước. Nếu tỉnh đồng ý thì mới có khả năng triển khai. Chứ không đơn giản như cậu đã nghĩ đâu.
Nụ cười trên mặt An Tại Đào chợt tắt đi:
– Báo cáo là trình tự, nhưng hành động cũng là cố gắng. Việc này không mâu thuẫn với nhau. Báo chiều Đông Sơn hôm nay mọi người hãy xem đi, có một đoạn trong đó mà tôi cảm thấy rất đúng. Nhân viên của tập đoàn Vân Lan có gần hai chục ngàn người. Sau lưng hai chục ngàn người này khả năng còn có thân thích, bạn bè. Tôi vừa mới nhận được tin tức ở tỉnh, lãnh đạo tỉnh đối với chuyện này rất chú ý. Phó chủ tịch thường trực tỉnh đồng chí Cung Minh Quân trong ngày hôm nay cũng đưa ra chỉ thị.
Bộ Đồng yên lặng không nói gì.
Đông Phương Du hắng giọng:
– Đồng chí Tại Đào nói rất có lý. Bí thư Tống, các đồng chí, tôi nghĩ cơ bản nên định như vậy. Chúng ta trước hết hãy theo phương hướng đó mà làm. Còn về có thành hay không trong tương lai thì hãy nói sau.
Đông Phương Du vừa nói xong thì Phó bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm, Ủy ban chính trị pháp luật Trịnh Phương, Trưởng ban thư ký Mã Đức Thắng cũng lần lượt mở miệng ủng hộ. Bởi vậy, trong hội nghị thường vụ Thành ủy, An Tại Đào chặt chẽ chiếm thế chủ động. Trước mắt Tống Nghênh Xuân, những người tay chỉ có Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như, cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bộ Đồng.
Tống Nghênh Xuân hiển nhiên đã sớm ý thức được điều này.
Ông ta ngẩng đầu nhìn An Tại Đào. Chỉ một cái liếc mắt nhưng An Tại Đào vẫn thấy được sát khí đằng đằng. An Tại Đào nhếch miệng, không sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại. Hai người lạnh như băng, ánh mắt chạm nhau như phóng hỏa.