Lúc 7 giờ tối, Triệu lão rời đi, ông từ chối ở lại ăn cơm. Tuy nhiên, lúc rời đi, vẻ mặt ông rất cao hứng. Khi lên xe, ông luôn miệng dặn Mạnh Cúc chăm sóc tốt cho đứa bé, đồng thời yêu cầu Mạnh Cúc khi nào rảnh rỗi thì đến thăm ông.
Ông cũng không từ chối bộ sách “Toàn Đường Tương” vô cùng quý giá, được in rất tinh xáo và bộ sử đóng buộc chỉ “Nhị thập tứ sử”. Hai bộ sách này rất đắt tiền, nhất là bộ thứ hai, do Hạ Hiểu Tuyết dùng quan hệ cá nhân, đến nhà danh gia ở Thủ đô “trao đổi” mà có.
Tặng quà là cả một nghệ thuật đáng học hỏi, cũng cần có những bí quyết riêng. Nếu nói tặng quà là tặng bằng tấm lòng, phải chú ý là tặng cho ai, tặng cái gì, cách thưởng thức như thế nào. Tặng quà cho người chẳng những phải đặt mình vào vị trí của người được tặng để thưởng thức được giá trị và phong cách độc đáo của món quà, còn phải làm sao để người được tặng thấy hài lòng. Quà không cần nhiều, không cần quá đắt tiền, mà quan trọng là ở cách tặng có khéo léo, có tinh tế hay không.
Triệu lão là người thế nào, không cần phải nói. Với một nhân vật lãnh đạo lớn và tầm cỡ như Triệu lão, tiền tài và vật chất chỉ là thứ tầm thường, chỉ có vật phù hợp với sở thích mới có thể hấp dẫn ánh mắt của ông ta. Triệu lão thích văn hóa cổ điển, có thể nói, về truyền thống văn hóa, nhất là về cổ văn, trình độ của ông hết sức cao thâm. Trần Cận Nam tặng cho ông hai bộ sách, coi như là tặng rất khéo. Nếu không, mặc kệ là vật quý giá cỡ nào, nhất định Triệu lão cũng không nhận. Đương nhiên, Triệu lão có thể nhận quà của Trần Cận Nam, là vì nể mặt Mạnh Cúc.
Trần Cận Nam đến Bắc Kinh đã gần cuối tháng 4, Mặc dù công việc bận rộn, nhưng ông vẫn ở lại Bắc Kinh nghỉ dài hạn qua ngày mồng một tháng 5, mục đích chính là ở chơi với đứa cháu ruột duy nhất hiện tại của mình.
Là Chủ tịch tỉnh Đông Sơn trăm công ngàn việc, Trần Cận Nam quyết định như thế có thể nói là không dễ dàng. Nếu không phải rất quý đứa cháu nhỏ này, chắc chắn ông sẽ không rời sân khấu chính trị Đông Sơn lâu như vậy. Rời Đông Sơn lâu, sẽ bất lợi cho sự kiểm soát tình hình của ông, đương nhiên cũng chậm trễ công tác.
Mấy ngày này, An Tại Đào ra sức chiều chuộng Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, khi thì cùng ở nhà, khi thì đưa hai cô ra ngoài mua sắm. Còn hai vợ chồng Trần Cận Nam hào hứng ở lại biệt thự chơi với đứa nhỏ, người một nhà tụ cùng một chỗ, rất hòa thuận vui vẻ.
Nhưng cuộc vui nào cũng luôn quá ngắn. Một ngày đầu tháng năm, An Tại Đào và vợ chồng Trần Cận Nam tạm biệt hai mẹ con Mạnh Cúc, đáp máy bay rời Bắc Kinh quay lại Đông Sơn.
An Tại Đào rời Phòng Sơn gần nửa tháng, công việc dồn lại khá nhiều, sốt ruột quay về. Cho nên ngay tại sân bay hắn bí mật chia tay với Trần Cận Nam, ra khỏi sân bay đã thấy Hoàng Thao chờ sẵn.
Trên đường, An Tại Đào nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp, một là của Bành Quân, hai là của Lý Tương.
Bành Quân báo cáo một lượt về tình hình quan trường Phòng Sơn gần đây, sau đó tường trình về công tác quan trọng nhất cần xử lý gần đây cũng như công tác hàng ngày của Uỷ ban nhân dân thành phố để An Tại Đào nắm bắt.
Phải nói, làm thư ký cẩn thận và tỉ mỉ như Bành Quân, có thể nói là đã phát huy tinh thần thư ký chuyên nghiệp đến cực điểm. Mà đây chính là yếu tố làm An Tại Đào tán thưởng, tín nhiệm và coi trọng Bành Quân. Nếu không nghĩ đến tiền đồ của Bành Quân, thậm chí An Tại Đào còn muốn để Bành Quân ở luôn bên cạnh mình. Bành Quân biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì, biết khi nào nên làm, khi nào không nên làm, đầu óc sáng suốt, tính tình kín đáo. Có một thư ký đặc biệt chú trọng đến công việc như vậy ở bên cạnh hỗ trợ, chắc chắn An Tại Đào sẽ bớt lo lắng rất nhiều.
Nhưng không có tiệc nào không tàn, nếu cứ giữ Bành Quân ở bên cạnh, sẽ làm chậm trễ tiền đồ của cậu ta, đấy là điều An Tại Đào không hề muốn.
Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Bành Quân công tác với an tại đào trong nhiều năm, hiểu rất tường tận tính tình và thói quên trong cuộc sống của hắn. Cho nên, lúc báo cáo công tác, thỉnh thoảng cậu ta lại dừng một chút để An Tại Đào có thời gian suy nghĩ và định đoạt.
Vừa nói chuyện xong với Bành Quân, đột nhiên Lý Tương gọi đến. Đã rất lâu rồi cô không liên lạc với An Tại Đào.
-Lý Tương, xin chào!
An Tại Đào nhận điện thoại, nhưng đầu bên kia, Lý Tương im lặng một cách khác thường, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập và nặng nề của cô.
-Lý Tương?
An Tại Đào hơi bất ngờ, thử thăm dò hỏi một câu.
-An Tại Đào, sáng nay Trưởng ban tuyên giáo Phùng ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi có muốn đến tập đoàn báo chí Phòng Sơn công tác không, ông ấy nói có thể đề cử tôi, bảo tôi suy xét về việc này một chút.
Giọng Lý Tương hơi khàn đi:
-Tôi muốn hỏi một chút, có phải là ý của anh?
-Là tôi.
An Tại Đào nhẹ nhàng cười, không phủ nhận:
-Hoàng tổng của tập đoàn báo chí Phòng Sơn từ chức đi nước ngoài, tập đoàn báo Phòng Sơn không có người đứng đầu, tôi liền nghĩ tới cô. Nhưng tôi không tiện ra mặt, nên tìm Phùng Kỳ Tài, nhờ Trưởng ban Phùng nói vài lời. vấn đề cũng không lớn, hẳn là thành phố sẽ đồng ý với đề cử của Trưởng ban Phùng.
-Rất cảm ơn anh xem trọng tôi, nhưng tôi không muốn đi.
Lý Tương nói, trong giọng nói dường như có một chút chua xót.
Gương mặt thanh tú và dịu dàng của Lý Tương hiện ra trước mắt An Tại Đào, hắn ngấm ngầm thở dài. Nhiều năm như vậy, tình cảm của Lý Tương đối với hắn, làm sao hắn không biết, nhưng hắn tự biết mình đã nợ tình cảm rất nhiều, đối với Lý Tương, hắn luôn luôn duy trì khoảng cách.
-Lý Tương, thật ra vị tí này rất hợp với cô. Hay là cô suy nghĩ thêm một chút đi, được không? Tập đoàn báo chí Phòng Sơn ban đầu là do Lưu Ngạn và sau này là Hoàng tổng vất vả gầy dựng và phát triển mới được như ngày hôm nay, thu nhận rất nhiều người tâm huyết, tương lai phát triển là vô cùng to lớn. Theo sự nới lỏng quản chế đối với truyền thông, tôi tin tưởng tập đoàn truyền thông này sẽ dần dần trở thành tập đoàn truyền thông nổi tiếng hàng đầu trong nước.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói:
-Cô thích làm truyền thông, cô đến quản lý tập đoàn báo chí Phòng Sơn là hết sức thích hợp.
Lý Tương trầm mặc, đột nhiên cười nhạt nói:
-Anh thật sự muốn tôi đi sao?
An Tại Đào im lặng.
-Anh cũng biết, tôi đến Phòng Sơn, mỗi ngày đối mặt với một người muốn gặp mà không thể gặp, muốn yêu mà không thể yêu, lòng tôi sẽ đau khổ biết chừng nào? Anh cũng biết, mỗi lần tôi về Phòng Sơn thăm mẹ, cũng không dám ở qua đêm, bởi vì tôi không thể chịu đựng nổi sự dày vò.
Lý Tương nói rất nhanh, giọng rất khẽ, gần như thì thào tự hỏi lại như truy vấn.
An Tại Đào im lặng không nói gì, tay nắm chặt, không biết phải nói sao cho phải.
Thật lâu sau, hắn nghe vọng lại tiếng “tút tút” trong điện thoại, Lý Tương đã chủ động cúp điện thoại.
An Tại Đào thở dài, quay lại nhìn Hoàng Thao, trầm giọng nói:
-Hoàng Thao, anh tăng tốc lên, về Phòng Sơn sớm một chút!
-Được, Chủ tịch thành phố An. Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ tới Phòng Sơn trước khi trời tối.
Hoàng Thao kính cẩn trả lời, rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu đen chạy như bay.
Xe về đến Phòng Sơn khi đường phố vừa lên đèn. An Tại Đào vào căn phòng trống của mình ở Phòng Sơn, gọi điện cho Lãnh Mai. Theo quy ước giữa hai người, chờ điện thoại đổ chuông hai lần, sau đó gác máy. Nếu Lãnh Mai thuận tiện, biết hắn ở nhà, sẽ rất nhanh tới gặp hắn.
Đợi chưa đến nửa giờ, cửa đã được nhẹ nhàng mở ra, Lãnh Mai mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, đầu đội một cái mũ rộng vành, gần như che khuất cả khuôn mặt, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa buông xuống ở sau gáy, cô ăn mặc như vậy, ngay cả một người quen có giáp mặt cũng không chắc có thể nhận ra cô.
Xa cách đã lâu, giờ gặp lại, đương nhiên đầy khao khát. Hai người quấn lấy nhau âu yếm thỏa thuê. Sau khi xong việc, ôm nhau nằm trên giường trò chuyện. Nhưng chỉ nói chuyện được một lúc, hai người lại cảm thấy thèm khát nhau, liền ôm nhau tận hưởng hoan lạc một lần nữa.
Sau hai lần đạt khoái cảm, mặt Lãnh Mai càng ửng hồng, xinh đẹp và quyến rũ khác thường, hơi ngượng ngùng cuộn mình trong lòng An Tại Đào, mắt lim dim mơ màng ngủ.
Sáng sớm, An Tại Đào còn chưa tỉnh ngủ, chợt nghe Lãnh Mai lục đục làm gì đó trong bếp. Hắn dụi dụi mắt, nhìn về phía cửa phòng kêu lên:
-Tiểu Mai, em dậy sớm như vậy làm gì? Vào ngủ tiếp đi!
Lãnh Mai đeo tạp dề vội vàng chạy tới tươi cười:
-Em đang làm điểm tâm, anh ngủ tiếp đi. Lát nữa anh dậy ăn cho nóng.
An Tại Đào ồ một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ. Khi hắn thức dậy, đã hơn 8 giờ sáng. Hắn đứng dậy nhìn quanh, Lãnh Mai đã đi rồi, trên bàn ăn trong bếp có một mảnh giấy nhỏ:
-Đào, điểm tâm em để trong lò vi ba, anh hâm lại một chút rồi ăn. Em về trước, buổi sáng em phải đến huyện Cốc Lan điều tra nghiên cứu. Buổi chiều em về sẽ liên lạc. Lãnh Mai của anh.
An Tại Đào thuận tay bật điện lò vi sóng, sau đó chạy đi rửa mặt. Đang rửa mặt, chợt nghe điện thoại reo, hắn chạy từ phòng vệ sinh ra nhận điện thoại, không ngờ là Đông Phương Du gọi đến.
-Nghe nói anh đã về? Sao về mà không báo cho tôi được một tiếng?
Trong giọng nói Đông Phương Du không ngờ có một chút hờn dỗi. An Tại Đào cười:
-Chủ tịch thành phố Đông Phương, thật ngại quá. Tối hôm qua tôi về đến nơi đã khuya rồi, sợ quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi nên không dám gọi điện trả phép. Tôi đang chuẩn bị lát nữa gọi điện báo cáo với cô và Bí thư Tống một chút, không ngờ cô gọi tới trước rồi. Ừ, hôm nay tôi muốn đi làm.
An Tại Đào vừa tiếp điện thoại, vừa thuận tay dùng khăn mặt lau miệng còn dính bọt kem đánh răng.