Quan Thanh

Chương 518: Trị tận gốc (2)



– Phó chủ tịch huyện An, hạng mục đầu tư của bọn họ thì không có tính toán đến vấn đề bảo vệ môi trường, thường hay có khói bụi. Còn hạng mục của chúng ta thì có suy xét đến vấn đề bảo vệ môi trường, và vốn đầu tư của nó lên đến mấy trăm triệu.

– Bảo vệ môi trường đương nhiên là rất tốt. Nhưng những hạng mục công nghiệp thì luôn luôn có ô nhiễm. Chỉ có điều là mức độ ô nhiễm nhiều hay ít mà thôi. Vì kinh tế phát triển, nên không có khả năng bảo vệ tuyệt đối môi trường xanh sạch được. Đây cũng là một sự việc không thể lưỡng toàn. Mọi người có suy nghĩ rất tốt. Tôi rất tán thành. Nhưng tài chính eo hẹp, tôi nghĩ tạm thời hay là hoãn lại, khi nào các hạng mục có được hiệu quả và lợi ích thì chúng ta làm cũng không muộn. Mọi người có đồng ý không?

– Bí thư Tống nói rất đúng. Tôi đã sớm liên lạc với đồng chí An Tại Đào, tài chính hiện nay rất eo hẹp, trước hết hoãn lại công trình bảo vệ môi trường, về sau hãy nói. Trước đem những công trình lớn hơn xây dựng trước.

– Bí thư Tống, những hạng mục khói bụi này, nếu không khống chế thì sẽ nghiêm trọng hơn. Xung quanh hạng mục đều có hơn một trăm ngàn quần chúng sinh sống. Chúng ta không thể không suy xét đến sức khỏe của mọi người. Đồng thời, thiết kế công trình đã hoàn thành. Chỉ là bản vẽ mà tốn hơn một trăm ngàn, nếu bỏ qua một bên thì thật là lãng phí.

– Quan trọng hơn cả, thiết bị bảo vệ môi trường, phải cùng thiết kế với hạng mục công trình, trang bị và điều chỉnh thử. Nếu cứ làm tách ra thì sẽ lãng phí tài nguyên rất nhiều.

– Hiện tại quốc nội có rất nhiều nhà máy luyện than đều có những thiết bị bảo vệ môi trường. Vì thành phố, tôi cho rằng phí tổn này rất có giá trị.

Lời nói của Tống Nghênh Xuân và Ngô Quốc Cẩm vẫn còn văng vẳng bên tai An Tại Đào. Đứng trước cửa sổ, những chuyện cũ như một thước phim lướt qua đầu hắn.

Lúc trước, vì để loại trừ chỗ hổng trong việc lưu chuyển khí gas trong thành phố Phòng Sơn, đồng thời cũng là để cấp cho tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn tăng trưởng điểm sáng tạo kinh tế, sắp xếp mấy trăm công nhân, An Tại Đào đã trải qua suy xét thận trọng, hướng thành phố đề xuất phải cung cấp một năm bốn tấn than, xây dựng một đường chuyển khí bốn mươi ngàn mét khối. Sau khi thành phố thông qua, trải qua nhiều lần huy động tài chính, công trình cũng được khởi công trong một năm ngắn ngủi. Hiện giờ chính là công ty con của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, công ty TNHH Gas Thiên Long.

Sau này, việc đầu tư khí gas lỏng đưa vào hoạt động, không chỉ mở rộng ống dẫn khí đến toàn bộ huyện khu của thành phố, mà còn khiến cho Phòng Sơn trở thành nơi có ống dẫn gas thông dụng cao nhất trong toàn tỉnh. Trước mắt, với hai nhà máy dẫn khí, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn có thể đạt đến hai chục ngàn tấn một năm. Hơn nữa, theo thị trường than cốc, và đường dây tiêu thụ nó, than cốc và dầu hắc giá cả không ngừng tăng lên. Công ty gas Thiên Tinh, công ty gas Thiên Nam, và công ty gas Thiên Long, ba nhà máy sản xuất khí đốt và luyện kim này đã trở thành nguồn tăng trưởng lợi nhuận lớn nhất trong các ngành năng lượng của Phòng Sơn.

Dự tính trong ba năm tới. lợi nhuận và thuế mang về cho tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn sẽ lên đến con số hàng trăm triệu. Trong đó ba nhà máy luyện khí đốt có tỷ trọng cống hiến lớn nhất. Mà An Tại Đào biết được rằng, bốn năm sau, thị trường than đá đều liên tục tăng giá. Nguồn năng lượng Phòng Sơn nếu nắm bắt được, trong ba năm thời gian khẳng định có thể phát triển với tốc độ kinh người. Nếu phát triển tốt ba nhà máy sản xuất này, đưa khí gas vào hoạt động, và khai thác nguồn năng lượng mới, thì tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn sẽ trở thành một doanh nghiệp tập đoàn nổi tiếng trong cả nước. Đây chính là mục tiêu phía trước của An Tại Đào.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

Tuy nhiên, trong quá trình xây dựng, An Tại Đào đội nhiên được điều đến văn phòng Tỉnh ủy làm việc. Sau đó lại đến cơ quan trung ương tạm giữ chức, lại còn ra nước ngoài làm công sứ tham tán và toàn quyền đại sứ hết nửa năm ở Nga.

Khi công trình chuẩn bị thực hiện, vì bảo vệ môi trường, An Tại Đào vốn muốn xây dựng hạng mục ở một vùng núi xa xôi. Nhưng thật không may là chẳng có địa phương nào thích hợp. Quan trọng hơn, nếu thiết lập ở một nơi quá xa xôi, thì sẽ khó khăn trong vấn đề vận chuyển và phí tổn.

Đủ loại suy tính diễn ra, hơn nữa, ngay lúc đó Bí thư Đảng ủy thôn Vân Lan, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vân Lan Tiết Đức Bản tranh thủ rất nhiều lãnh đạo thành phố, An Tại Đào cuối cùng quyết định đặt hạng mục này ở thôn Vân Lan.

Trong quá trình đốt than, bụi ô nhiễm là rất nghiêm trọng. Lúc trước, hắn sở dĩ có chút do dự chính là vì vậy. Trải qua một thời gian khí hóa học và bụi bay vào không khí, khẳng định là sẽ tạo thành ô nhiễm nhất định cho địa phương.

Sau này, hắn đọc được trên mạng, trong nước, ở những hạng mục xây dựng đều có lắp thiết bị chống ô nhiễm, có thể hạn chế mức độ ô nhiễm xuống mức thấp nhất. Hắn lúc đó đã có chủ ý, phải xây dựng một hạng mục bảo vệ môi trường.

Cho nên, An Tại Đào trong thời điểm thiết kế công trình, kiên quyết yêu cầu tăng mạnh dự toán, đầu tư vào quy trình công nghệ bảo vệ môi trường, hạn chế mức độ ô nhiễm với các thiết bị hiện đại. Vì thế, hắn mới không ngại trái ý Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân. Nghiêm khắc mà nói, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tống Nghênh Xuân xem hắn không vừa mắt.

Nhớ đến những việc trước kia, sắc mặt An Tại Đào trầm xuống, trong lòng hắn có một dự cảm, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nếu xử lý không tốt, nói không chừng chính mình sẽ lâm vào cơn lốc xoáy phức tạp vô cùng.

Nhưng hắn chung quy là An Tại Đào. Cảm xúc bối rối đã tan biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và ung dung.

– Sao lại thế này, nói từ từ cho tôi biết, không cần nói những lời dư thừa.

An Tại Đào nhìn về phía sau, Bành Quân khẩn trương nhìn đám người Lương Mậu Tài. Mọi người đều bước ra khỏi phòng họp, trong phòng hội nghị trống rỗng, chỉ còn lại An Tại Đào và Lý Kiệt.

Lý Kiệt đột nhiên trở nên khẩn trương. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tại Đào khiến y không kìm nổi lui về sau một bước. Sự quen thuộc mà xa lạ, quyền lực sung mãn của người trước mặt đã gây cho hắn một áp lực quá lớn.

– Lãnh đạo!

Lý Kiệt thở ra một cái, muốn nói gì thì chợt thấy An Tại Đào đưa qua một điếu thuốc, khẽ mỉm cười. Lý Kiệt tiếp nhận lấy, áp lực trong lòng cũng giảm hơn phân nửa.

– Lãnh đạo, bọn họ bắt đầu từ tháng trước đã lên công ty làm ồn.

Lý Kiệt chậm rãi nói. An Tại Đào thản nhiên cười, khoát tay:

– Không cần nói những lời vô nghĩa, nói vào vấn đề mấu chốt đi.

– Vâng, thưa lãnh đạo! Bọn họ đến gây sự chủ yếu là do nhiều loại nhân tố thúc đẩy. Nhất là việc tập đoàn Tiết Đức Bản rơi đài. Con gái của Tiết Đức Bản là Tiết Yến đội nhiên bán hết của cải và cổ phần tại xí nghiệp Vân Lan. Ngay khi Tiết Đức Bản vừa xảy ra chuyện thì Tiết Yến đã lập tức chạy ra nước ngoài. Nghe nói hiện nay đang ở Mỹ. Xí nghiệp Vân Lan cũng vì chuyện của Tiết Đức Bản mà đại bộ phận nhà xưởng bắt đầu đóng cửa, trước mắt thì việc kinh doanh chỉ là cầm hơi mà thôi, không còn tiền để trả lương. Những thôn dân ban đầu thu vào phúc lợi rất cao nay trở nên thất nghiệp, vì vậy mà một bộ phận thôn dân liền kiếm chuyện với chúng tôi, muốn vào làm công cho công ty Thiên Long.

– Đầu tháng, một số người tụ tập đến công ty làm ầm ĩ lên, yêu cầu công ty sắp xếp công việc cho bọn họ, còn đưa ra yêu cầu tiền lương vô lý. Lãnh đạo, công ty Thiên Long trước mắt đã đủ người, làm sao mà nhận thêm người được chứ? Người tăng thì phí tổn tăng, xí nghiệp tất sẽ hoạt động thua lỗ. Hơn nữa, cho dù là có tiếp nhận người, thì năng lực cũng phải có hạn. Bọn họ có hơn một ngàn người, chúng ta chính là bụng cũng không tiêu hóa nổi.

– Công ty quyết liệt từ chối yêu cầu vô lý của bọn họ. Nhưng bọn họ bắt đầu đi khiếu oan, đến Cục Bảo vệ Môi trường ở thành phố trách cứ chúng tôi làm ô nhiễm môi trường, ô nhiễm môi trường sống của bọn họ.

Lý Kiệt nói xong thì cảm thấy có chút tức giận:

– Đây không phải là lời nói vô lý sao?

Lý Kiệt do dự một chút rồi đỏ mặt nói:

– Lãnh đạo, tôi cho rằng loại hành vi này là muốn vơ vét tài sản đây, kiên quyết không thể cổ vũ cho những hành động này. Nếu không thì xí nghiệp của chúng ta sẽ không hoạt động tốt được. Nếu bọn họ đã đến công ty gây rối, anh xem có nên báo cảnh sát hay không?

An Tại Đào lẳng lặng nhìn Lý Kiệt, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng:

– Lý Kiệt, công ty Thiên Long có phải là tình trạng ô nhiễm rất nghiêm trọng?

Lý Kiệt có chút không dám nhìn ánh mắt An Tại Đào. Sắc mặt y đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống. Nhìn bộ dạng này của Lý Kiệt, An Tại Đào trong lòng chùng xuống.

– Nói mau!

An Tại Đào trầm giọng nói.

– Lãnh đạo, tuy rằng công trình của chúng ta có trang bị thiết bị hút khói bụi, nhưng trong quá trình vận hành thì phí tổn rất cao. Nếu không mở thì không thể bảo vệ môi trường, nhưng mỗi lần mở thì việc kinh doanh của chúng ta hàng ngày sẽ bị thua lỗ ngay. Trải qua thảo luận với ban giám đốc tập đoàn công ty, chúng tôi nhất định tạm thời dừng lại việc vận hành máy hút khói bụi này.

Lý Kiệt ấp úng giải thích:

– Lãnh đạo, kỳ thật thì bụi không có nhiều như vậy. So với nhà máy luyện thiếc thì chúng ta vẫn chưa bằng. Nếu nói về vấn đề ô nhiễm, người gây nên không phải là chúng ta mà là những nhà máy luyện thiếc xung quanh.

– Kỳ thật, bụi chủ yếu không phải sinh ra trong quá trình đốt, mà là sau khi lò đốt được tắt thì sinh ra một lượng khí độc mà thôi.

Rầm!

An Tại Đào đột nhiên phẫn nộ đập tay lên bàn, hét to lên:

– Hồ đồ! Ai cho mọi người làm như vậy? Thâm hụt tiền vào hoạt động sao? Vô nghĩa? Như thế nào bộ tôi không hiểu sao? Thiên Long không chỉ có khí nhân tạo mà còn có một số lượng lớn than cốc và than đá bán ra, sao lại có khả năng thâm hụt tiền chứ? Tôi thấy các người nghĩ đến tiền phát điên rồi. Nghe nói, đầu năm nay, tiền lương của các người lại được tăng phải không? Không tồi, các người mải mê kiếm tiền liền quên việc sống chết của những người dân xung quanh.

– Vấn đề mấu chốt ở chỗ không phải là chúng ta gây ô nhiễm mà bọn họ muốn vơ vét tài sản của chúng ta.

Lý Kiệt giải thích một câu thì liền bị An Tại Đào chặn ngang. Y im thin thít, mặc do An Tại Đào phát tiết ra ngoài.

Sau khi nói một hồi, An Tại Đào dần dần bình tĩnh trở lại. Là một xí nghiệp mà nói, đối với tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn thì lợi ích phải đặt lên hàng đầu. Đứng ở lập trường của công ty, bọn họ tạm dừng thiết bị bảo vệ môi trường, thì việc này cũng là hợp lý hợp tình. Hơn nữa, năng lực của công ty so với lúc trước đã phát triển hơn rất nhiều.

Lúc trước, quy hoạch phát triển hạng mục định vị chính là bổ sung ngành khí gas cho thành phố Phòng Sơn, lấy việc sản xuất khí gas là việc chính, bảo đảm an toàn cho nguồn năng lượng Phòng Sơn. Nhưng theo tình huống hiện tại thì bọn họ dần dần đã có được ảnh hưởng ở thị trường, từng bước đưa sản phẩm than đá và than cốc ra ngoài. Đối với một nhà máy sản xuất khí mà nói, than đá và than cốc là một sản phẩm phụ gia, nhưng hiện tại đã trở thành một sản phẩm chính.

Nhưng việc tăng trưởng mạnh sản xuất than cốc tất nhiên là làm tăng ô nhiễm môi trường. Đây là một kết quả tất yếu. Nếu ngừng vận hành thiết bị bảo vệ môi trường, An Tại Đào tuy rằng không đích thân đến công ty Thiên Long, nhưng có thể tưởng tượng ra được cảnh tưởng khói bay mù mịt.

An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy:

– Đi, chúng ta ra ngoài xem đi. Lý Kiệt, anh lập tức báo cáo với Ủy ban nhân dân thành phố, tốt nhất là báo cáo với Chủ tịch thành phố Đông Phương.

Mặt trời càng ngả về phía tây. Cục Công an thành phố Phòng Sơn đã phái ra mấy chục cảnh sát nhân dân, hơn mười xe cảnh sát. Một đoạn đường tạm thời bị phong tỏa. Cảnh sát đã giới nghiêm, bảo vệ cổng chính của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Còn những thôn dân thì hoặc đứng hoặc ngồi xổm, thần sắc hờ hững.

Cảnh sát cũng không thể sử dụng biện pháp cưỡng chế, bởi vì tạm thời vẫn chưa cần đến. Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào, ngay tại phòng hội nghị, đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố, đại diện cho tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn cùng với đại diện của thôn dân đàm phán với nhau.

Đương nhiên, nếu đàm phán không thể thống nhất, thì những người thôn dân này sẽ bị cảnh sát giải tán. Mặc kệ ai đúng ai sai, tụ tập tại cổng chính của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn thì đều là hành vi vô cùng mẫn cảm, phải ngăn chặn kịp thời.

Hai người thôn dân đại diện cho những người kia, nhìn thế nào cũng không giống thôn dân bình thường. Bọn họ thần sắc điềm tĩnh, ngồi đối diện An Tại Đào và Lý Kiệt, ánh mắt dường như có chút không hưng phấn nhìn An Tại Đào.

An Tại Đào có chút chán ghét liếc mắt nhìn hai người.

Hắn kỳ thật liếc mắt một cái là nhìn ra được, hai người này khẳng định là nhân viên quản lý trung tầng của xí nghiệp Vân Lan, tuyệt đối không phải thôn dân bình thường. Sự việc đại khái là do hai người này phát động lên. Còn trên dưới một trăm thôn dân bên ngoài cũng là những quân cờ của hai người này.

Tuy nhiên, An Tại Đào cũng hiểu được, sự tình tuy là do hai người này tạo nên, nhưng vấn đề này vẫn là vấn đề thực tế. Xí nghiệp Vân Lan phân tán, làm cho một số lượng lớn thôn dân thất nghiệp, đánh mất một số lượng lớn ích lợi thu vào. Đây là một tai họa ngầm không ổn định. Bọn họ bây giờ muốn vào công ty Thiên Long, nhưng sau này bọn họ sẽ còn làm ra việc gì quá khích nữa? Là một Phó chủ tịch thường trực thành phố, An Tại Đào suy xét vấn đề tất nhiên là phải ở một tầm cao hơn, không chỉ giới hạn ở tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn.

Đồng thời, việc công ty Thiên Long gây ô nhiễm cũng là chuyện thực tế, phải nhanh chóng giải quyết. Nếu không, nhà máy một khi trở thành nguyên nhân dân ô nhiễm thì còn mất nhiều hơn được.

An Tại Đào cười:

– Được, hai vị, tôi đầu tiên xin giới thiệu một chút, Tôi tên An Tại Đào, Phó bí thư Thành ủy Phòng Sơn, Phó chủ tịch thường trực thành phố. Ngồi bên cạnh tôi là Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch hội đồng quản trị, Tổng giám đốc Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn Lý Kiệt. Tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân, Lý Kiệt đại diện cho ngành năng lượng Phòng Sơn, các người có yêu cầu gì, có thể đề xuất với chúng tôi. Chuyện gì tôi có thể giải quyết thì sẽ giải quyết ngay tại chỗ. Còn giải quyết không được, tôi sẽ báo cáo với Thành ủy.

Hai người thôn dân này một người cao một người thấp, vóc dáng khoảng hơn ba mươi tuổi. Hai người cùng nhau kính cẩn đứng dậy, cúi đầu nói:

– Cám ơn Phó chủ tịch thành phố An.

Người có vóc dáng cao nói:

– Tôi tên là Lưu Quân, đại diện cho thôn Vân Lan. Phó chủ tịch thành phố An, kỳ thật thì yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản. Bởi vì công ty Thiên Long tồn tại đã gây ô nhiễm nghiêm trọng. Đất của chúng tôi căn bản là không có cách nào để trồng trọt. Cho nên chúng tôi muốn công ty Thiên Long tiến hành bồi thường và sắp xếp cho người lao động của thôn vào công ty làm việc.

Lý Kiệt có chút bất bình nói:

– Đất đai của các người trên cơ bản đều là đất hoang. Trước khi công ty Thiên Long được xây dựng đã là như thế rồi. Vậy xin hỏi trước đây các người dựa vào cái gì để sống? Tại sao thời điểm đó các người không ra mặt đi. Huống chi, xung quanh thôn còn có một nhà máy thiết, tình trạng gây ô nhiễm còn nhiều hơn chúng tôi. Sao các người không tìm bọn họ?

– Lý tổng, nhà máy thiết là xí nghiệp do thôn chúng tôi xử lý. Công nhân viên chức ở đó đều là người trong thôn. Nhưng nó không giống với công ty Thiên Long. Công ty của các người là đại doanh nghiệp nhà nước, chiếm đất của chúng tôi, làm ô nhiễm không khí của chúng tôi. Như thế nào lại không cấp cho chúng tôi một chút bồi thường?

Lưu Quân không chút nhượng bộ, đối mặt với sự cật vấn gay gắt của Lý Kiệt.

– Các người yêu cầu công ty Thiên Long sắp xếp công việc cho bao nhiêu người?

An Tại Đào đột nhiên nói chen vào.

– Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi hiện tại có hơn bốn trăm người chờ sắp xếp việc làm, đều là những lao động cường tráng. Tôi nghĩ chỉ cần công ty Thiên Long sắp xếp công việc cho những người này, thì mọi người trên cơ bản đều hài lòng.

Lưu Quân giống như đã định liệu trước, cười nói:

– Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi đã điều tra được, quy mô sản xuất của công ty rất lớn, hoàn toàn có thể thu nhận hết tất cả chúng tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.